Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 70




Lòng tự trọng của Tiêu Vị Tân rất mạnh, tuy rằng Du Thư cũng không thật sự cười ra tiếng, nhưng Tiêu Vị Tân lại có thể xem hiểu ý cười che giấu dưới gương mặt bình tĩnh kia.

Trong nháy mắt đó, y thẹn quá hóa giận, cảm thấy mặt mũi của mình đều bị vứt hết, tựa như thể diện mà y khó khăn gầy dựng đã đổ vỡ.

Du Thư rất nhanh chóng liền không cười được nữa.

————

Ngày hôm sau, thời điểm rời giường bước ra ngoài, Du Thư vừa đi vừa cảm thán, tâm nhãn của Vương gia nhà hắn nhỏ còn hơn mũi kim, về sau cũng không thể đùa giỡn mấy chuyện như thế này nữa.

Ai, lòng tự trọng nhàm chán của nam nhân.

Du Thư bước chân nhẹ nhàng mà trở về Ảnh Vệ doanh, chân trước vừa chạm đất liền đụng phải bộ mặt hầm hầm của Tạ Phi Viên.

“Ảnh Thủ đại nhân.” Du Thư lập tức đứng thẳng hành lễ, quy quy củ củ không dám có một chút lơi lỏng.

Tuy Tạ Phi Viên đã nói là không quản được việc hai người bọn họ đánh rắm, nhưng điều đó cũng không làm chậm trễ hắn hung hăng mắng Du Thư một trận, sau đó mới nghênh ngang rời đi.

Du Thư đứng từ xa nhìn người đi rồi mới dám thở dài, trước kia hắn đều không thể hiểu được vì sao Ảnh Thủ đại nhân lại luôn thích bạo nộ như vậy, hiện giờ bản thân có đối tượng có sinh hoạt ban đêm mới hiểu ra, hắn đây là cô đơn quá lâu, nội tâm thiếu thốn tình yêu.

May mà Tạ Phi Viên đi tuốt ở đằng trước không biết thuật đọc tâm, bằng không nhất định sẽ quay đầu lại bẻ gãy cổ Du Thư.

Sau khi điều dưỡng thân thể khỏe mạnh trở lại, Du Thư mỗi ngày lại đi giám sát hướng đi của Lý Lương, thỉnh thoảng còn truyền đạt lại việc mà Tiêu Vị Tân phân phó cho lão. Lý Lương cũng coi như nghe lời, gần như đều làm theo, không dám có ý tưởng phản kháng.

Nhưng mà hai ngày nay, trong cung lại xảy ra một chuyện cực lớn.

Hạ thái hậu mang thai.

Du Thư vội vàng cùng các huynh đệ vui sướng ăn dưa, bụng của Hoàng hậu còn không thấy động tĩnh, nhưng ngược lại Thái hậu thì lại có tin tức. Lão hoàng đế chết đã bao nhiêu năm, Thái hậu cư nhiên còn có thể hoài thai, đó chính là thiên đại gièm pha đấy!

Việc này không có bao nhiêu người biết, nhưng Ảnh Vệ doanh chuyên môn làm tình báo, hết thảy những gì cần biết đều nắm rõ trong lòng bàn tay, bọn họ không dám nhiều lời chuyện của các chủ tử, nhưng cũng không ngăn được việc bọn họ lén lút bát quái với nhau.

Nghe nói Tiêu Vị Thâm cực kỳ tức giận, đương trường chém chết Thái y thỉnh mạch cho Thái hậu, còn đem xử tử toàn bộ cung nữ thái giám biết được việc này, vốn dĩ đầu sỏ gây tội là Ngọc Sanh cũng phải giết, nhưng lại bị Hạ thái hậu lấy cái chết tương bức mà cứu về.

Theo như tin tức mà Du Thư biết được từ chỗ của Tiêu Vị Tân, Tiêu Vị Thâm đã bắt đầu che giấu kỹ càng việc này, tăng nhân thủ xung quanh thanh điện của Thái hậu, trong cung bất luận kẻ nào cũng không được phép nói lung tung, dù sao nếu để việc Thái hậu có hỉ bị lan truyền ra ngoài, mặt mũi của hoàng thất dù có muốn cũng đừng mơ giữ được.

“Ha ha ha ha ha ha……”

Trong thư phòng, tiếng cười của Tiêu Vị Tĩnh thiếu chút nữa đã thổi bay nóc nhà, “Ta biết ngay mẫu tử bọn họ sẽ không làm người khác thất vọng mà.”

“Ngươi mà còn ồn ào nữa thì mau cút ra ngoài.” Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Việc này vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch, có gì đáng kinh ngạc chứ.”

Tay trái của Tiêu Vị Tĩnh chống một bên sườn mặt, híp mắt châm chọc: “Xem ra, vị Ngọc Sanh công tử kia quả thật là một người có thủ đoạn, chúng ta đã không nhìn lầm hắn.”

“Nếu cả nhà ngươi đều bị kẻ khác uổng mạng, nhất định sẽ còn tàn nhẫn hơn hắn gấp trăm lần.” Tiêu Vị Tân nhàn nhạt nói, “Ta chẳng qua chỉ là cho hắn một cơ hội mà thôi.”

Tiêu Vị Tĩnh vui vẻ cười một tiếng, “Tiểu tử Vị Minh kia hiện tại sống cũng không quá tốt, nghe nói khi đến Trấn Bắc đại doanh bị Hà Cần khi dễ rất thảm, cả ngày bị con cẩu cậy thế chủ kia làm khó dễ.”

“Hôm trước hắn còn tới tìm ta khóc lóc đây.”

Tiêu Vị Tân nhiều ít cũng biết đến việc Tiêu Vị Minh gần đây thường xuyên bị khi dễ, nhìn chằm chằm nghiên mực trên bàn hồi lâu, “Cứ mặc Hà Cần đắc ý thêm mấy ngày, ta sẽ sai Lý Lương âm thầm trợ giúp một phen.”

“Nghe nói phản quân Hồ Châu hai ngày trước lại thâu tóm được một châu huyện khác, cũng không biết Tiêu Vị Thâm có còn ngồi yên được nữa hay không.”

“Bất quá ta cảm thấy hắn ước chừng là cũng không có tâm tư gì đâu, trước mắt vị mẫu thân không thể khiến người khác bớt lo kia lại xảy ra loại gièm pha kinh thiên động địa này, hắn lo bưng bít còn không kịp, lấy đâu ra công sức để đi quản chuyện khác.”

Sự thật cũng giống như dự đoán của Tiêu Vị Tĩnh, tấu chương liên quan đến phản quân Hồ Châu liên tục được dâng vào cung, nhưng Tiêu Vị Thâm căn bản là không có tâm tình để xử lý, toàn bộ sự vui mừng mà La quý phi mang đến đều đã bị chuyện của Hạ thái hậu phá hỏng hoàn toàn.

Trên mặt hắn tràn ngập u sầu, một mình ngồi ở tẩm cung, nghĩ xem phải xử lý nghiệt chủng còn chưa xuất hiện kia như thế nào. Đây vốn dĩ chỉ là chuyện cỏn con, nhưng mẫu hậu của hắn không biết đã ăn phải mê hồn canh gì, hạc thân đều đã 42 tuổi mà vẫn muốn liều mạng sinh hạ hài tử, nói là phải lưu lại con nối dòng cho Sanh lang quân.

Ngọc Sanh công tử kia chẳng qua chỉ là một con hát hạ tiện, hắn thì tính là thứ gì, Thái hậu dan díu cùng một con hát, lại còn mang thai nghiệt chủng, truyền ra ngoài sợ là thể diện của tổ tông đều mất sạch.

Tiêu Vị Thâm không thể khiến cho Hạ thái hậu thay đổi chủ ý, nhưng lại không thể thật sự bức tử bà ta, vì vậy mà phát sầu hai ngày không muốn ăn uống.

Nghe nói Tiêu Vị Tân tới, hắn uể oải sai cung nhân dẫn y tiến vào.

“Hoàng huynh.” Tiêu Vị Tân vờ như không biết việc này, “Ngài đã hai ngày chưa thượng triều, là do long thể không khỏe sao?”

Tiêu Vị Thâm ngẩng đầu lên, trong mắt giăng kín tơ máu, vẻ mặt mỏi mệt, “Ngươi đến rồi à? Ngồi đi.”

Đợi Tiêu Vị Tân ngồi xuống, Tiêu Vị Thâm mới do dự nói: “Thất đệ, ngươi nói xem…… Trẫm phải nên xử lý việc này như thế nào đây?”

Hắn liền chọn nhặt nói một nửa về việc của Hạ thái hậu, chỉ nói bà cùng người khác có thai chứ không nói chính xác là người nào, hắn cũng thật sự không có chủ ý, gần đây quan hệ giữa hắn và cữu cữu xảy ra bất hòa, chuyện này mà mang đi hỏi ông ta cũng không có ý nghĩa.

Tiêu Vị Tân vô cùng khiếp sợ: “Còn, còn có loại sự tình này?”

Vừa thấy y ngạc nhiên như vậy, Tiêu Vị Thâm càng thêm đau đầu, “Ngươi nói trẫm nên làm gì bây giờ?”

“Tất nhiên là không thể lưu lại.” Tiêu Vị Tân tiến lên một bước thành khẩn khuyên nhủ, “Hoàng huynh, tuy rằng Thái hậu nương nương đã để xảy ra việc như vậy, nhưng ngài là thiên tử, không nên tinh thần sa sút như thế mới phải.”

“Thai nhi trong bụng kia tất nhiên là không thể giữ lại được, bằng không ngày sau nếu thật sự sinh ra…… Hoàng huynh phải xử lý quan hệ giữa hài tử kia như thế nào đây?”

Tiêu Vị Thâm cũng biết việc này, “Nhưng mẫu hậu bà khăng khăng nói là muốn sinh, trẫm cũng không thể cố ép bà ấy chết sống, vả lại Thái y cũng nói là nếu tùy tiện bỏ đi, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Thái hậu.”

“Sớm biết như thế, mấy năm nay trẫm không nên dung túng cho Thái hậu xằng bậy như vậy.”

Tiêu Vị Tân ngồi trên ghế, nhìn Tiêu Vị Thâm ngồi trên chỗ cao bộ dáng rũ đầu biểu tình hối hận, đáy mắt một mảnh hờ hững, nhưng khi mở miệng lại cực kỳ ôn hòa: “Hoàng huynh chớ có tự trách, nếu như sự tình đã phát sinh, lại không thể làm ảnh hưởng đến tính mạng của Thái hậu…… Thần đệ có một biện pháp.”

“Có thể giữ lại mặt mũi của hoàng thất, lại có thể làm Thái hậu vừa lòng.”

Tiêu Vị Thâm bất chợt ngẩng đầu, kinh hỉ hỏi: “Biện pháp gì?”

Tiêu Vị Tân chần chừ một chút, lại nói: “Chi bằng, chúng ta đưa Thái hậu ra khỏi cung, tìm một thôn trang yên lặng thanh tĩnh dân cư thưa thớt, chỉ mang theo vài hạ nhân tâm phúc đến hầu hạ, chiêu cáo thiên hạ là Thái hậu thân mình không khỏe, rời cung niệm Phật cầu phúc cho bá tánh.”

“Như vậy sẽ không có ai biết chuyện Thái hậu có thai, nếu Thái hậu bình an sinh được hài tử ở thôn trang thì cũng không bị người nào biết được, càng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của bà. Sau khi hài tử kia ra đời, hoàng huynh liền lập tức tìm người nhận nuôi, nếu Thái hậu nhớ con thì cũng có thể đi trộm nhìn một cái, tuyệt nhiên không được phép cho nó tiến cung.”

“Như vậy, hoàng huynh liền có thể bảo toàn sự uy nghiêm của hoàng thất, lại có thể làm Thái hậu vừa lòng, chẳng phải chính là lưỡng toàn hay sao?”

Tiêu Vị Thâm nghe y nói xong lại cúi đầu trầm tư thật lâu, cảm thấy đây là một ý kiến rất hay: “Đúng vậy! Trẫm như thế nào lại không nghĩ tới kia chứ!?”    

Đưa Thái hậu ra khỏi cung, như vậy sẽ không có bất cứ kẻ nào nhìn thấy bụng của bà dần dần phình to, cũng sẽ không một ai biết được Thái hậu đã làm ra một phen đại gièm pha này, sau khi đưa tới thôn trang bên ngoài lại tìm vài hạ nhân thô sử trông chừng, ai mà biết được người kia lại chính là Thái hậu đương triều chứ.

Như vậy liền giải quyết được mọi vấn đề!

Dáng vẻ uể oải trên mặt Tiêu Vị Thâm lập tức hóa thành hư không, hắn kích động bước xuống nắm lấy tay của Tiêu Vị Tân: “Thất đệ ngươi quả thực thông tuệ! Biện pháp tốt như vậy mà trẫm cư nhiên lại buồn rầu thật lâu!”

“Ngươi nói đúng, trẫm sẽ lập tức đi làm ngay!”

Tiêu Vị Tân không dấu vết mà rút tay mình ra, ho nhẹ hai tiếng mới ôn thanh nói: “Thần đệ chỉ là muốn phân ưu vì hoàng huynh mà thôi, hoàng huynh chớ có nên khách khí như thế.”

Bóng ma trong lòng Tiêu Vị Thâm nháy mắt liền tiêu tán, lập tức xuống tay an bài việc Thái hậu chuẩn bị di cung.

Công thành lui thân, Tiêu Vị Tân cũng an an tĩnh tĩnh mà xuống sân khấu.

Trên đường hồi phủ, y liền hồi tưởng lại gương mặt ngu xuẩn kia của Tiêu Vị Thâm, không tiếng động mà lộ ra một nụ cười lạnh băng. Dùng một lý do quang minh chính đại như vậy để đưa Thái hậu rời khỏi hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, cũng chính là tương đương với việc chém đứt một nhịp cầu cuối cùng liên kết mối quan hệ giữa hai cậu cháu Tiêu Vị Thâm và Hạ Mậu An.

Không có Thái hậu, kế đó sự mâu thuẫn giữa hai kẻ này sẽ càng thêm gay gắt, không còn một ai có thể đứng giữa giảng hòa nữa.

Huống hồ, đề nghị đưa Thái hậu đến cư trú ở thôn trang kia vốn chính là để y có thể âm thầm khống chế, ở nơi đó tất cả đều là người của y, một khi Thái hậu đã ở cách hoàng cung xa xôi không có người chiếu ứng, cuối cùng chỉ còn nước rơi vào tay của y.

Đến lúc đó, sống chết chẳng qua chỉ bằng một câu nói của y mà thôi.

Đáy mắt của Tiêu Vị Tân dần dần nhiễm đầy sự tàn nhẫn, y đã chờ đợi ngày này rất lâu, rất rất lâu, toàn bộ khuất nhục mà mẫu phi phải gánh chịu năm đó, y nhất định sẽ đòi lại từng chút một.

Tiêu Vị Thâm tuyệt đối sẽ không ngờ được, vị Thất đệ mà hắn một lòng cho rằng là người thật tình phân ưu giải nạn cho mình lại chính là con sói đầu đàn, trong lòng còn cảm thấy y đang bị thua thiệt rất nhiều, tính toán thăng quan cho y một phen.

Vì thế, đại gièm pha mà Thái hậu gây ra liền bình đạm như vậy mà được giải quyết xong xuôi, hậu cung không có Thái hậu tọa trấn, mọi công việc liền rơi vào tay của La quý phi, vốn là một người ương ngạnh nàng ta hiện giờ lại càng thêm kiêu ngạo làm càn, dần dần ngay cả Hoàng hậu cũng không để vào mắt.

Tiêu Vị Tân vững như Thái Sơn, còn ước gì La quý phi cứ tiếp tục hồ nháo mới tốt.

Mà ở bên kia, Trấn Bắc đại doanh rốt cuộc cũng xảy ra chuyện.

Mấy ngày nay, Tiêu Vị Minh vẫn luôn làm việc dưới thủ hạ của Hà Cần, bị gã lấy danh nghĩa mài giũa quân binh mà cố tình gây khó dễ, cuối cùng Tiêu Vị Minh cũng không chịu nổi nữa nên đã phảng kháng lại.

Toàn bộ Trấn Bắc đại doanh đều là người của Hà Cần, Tiêu Vị Minh song quyền khó địch bốn tay, bị cả trăm người vây đánh, vỡ đầu chảy máu quăng xuống từ trên đài cao, bất tỉnh nhân sự tại chỗ.

Thời điểm nghe được tin tức, Tiêu Vị Tân đã tức giận đến mức ném vỡ chung trà, một ngụm cơm cũng không kịp ăn liền trực tiếp đi tới Tần Vương phủ.

Du Thư cũng theo sát phía sau.

Việc này đã lan truyền khắp nơi, phố lớn ngõ nhỏ đều biết, rất nhiều người thêm mắm dặm muối nói như thể chính mình đã có mặt ở hiện trường, đều nói là mình đã nhìn thấy Tần Vương một thân đầy máu bị người khiêng ra ngoài, thủ hạ của Hà Cần thật sự quá mức âm độc, chỉ toàn nhằm vào chỗ hiểm mà đánh.

Trong phủ của Tần Vương một mảnh hỗn loạn bởi vì không có nữ chủ nhân thu xếp ổn thỏa, Tiêu Vị Tân vừa tới liền nhanh chóng khống chế được tình hình, còn mang theo Họa Xuân đi cùng.

Sau khi bãi lui toàn bộ người không liên quan ở phòng ngủ, Tiêu Vị Tân mới yên ổn ngồi xuống mép giường, trên mặt cũng không còn biểu tình nôn nóng tức giận lúc còn ở trước mặt người khác như vừa rồi nữa, thậm chí còn chậm rãi uống một ngụm trà.

“Ngồi dậy đi, đừng giả vờ nữa.”

Tiêu Vị Minh vốn đang chuyên tâm giả chết, nghe y nói vậy liền khẽ meo meo hé mở một mắt ra, sau khi nhìn thấy y mới cười hì hì ngồi bật dậy, tay chân cực kỳ linh hoạt: “Thất ca, biểu hiện lần này của ta thế nào? Có giống như lời ngươi nói hay không?”

“Không tồi.” Tiêu Vị Tân hiếm thấy mà cho hắn một lời khen ngợi, “Có tiến bộ.”

Du Thư đứng ở bên cạnh biết trước hai người này đang làm gì, bất đắc dĩ mà thở dài.

Kỹ thuật diễn này của Tiêu Vị Minh cũng may là có Vương gia nhà bọn họ phụ đạo từ trước, nếu không thì thật đúng là chỉ tổ khiến người ta phát sầu.

Tiêu Vị Minh bước xuống giường, ánh mắt dừng lại ở trên người của Du Thư, nhe răng cười: “Chào tẩu tẩu!”  

Du Thư: “……”

Câm miệng, lão tử thân quen gì với ngươi, đừng có gọi bậy.

Ai là tẩu tẩu của ngươi hả.