Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 50




Na Tô Đồ cũng không chỉ mang theo mỗi con mèo tới đây, hắn thần thần bí bí móc từ trong lòng ngực ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Vị Tân, “Vương gia xem qua.”

Tiêu Vị Tân mới đầu còn cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng khi bắt được tới tay mở ra xem, sắc mặt liền dần dần trở nên ngưng trọng, “Ngươi từ đâu làm được thứ này?”

“Ta tất nhiên là có phương thức của ta rồi.” Na Tô Đồ hơi có chút đắc ý, “Vương gia, phân đại lễ này của tại hạ, đã tính là có thành ý chưa?”

Tiêu Vị Tân siết chặt tờ giấy trong tay, phía trên đó chính là bản đồ bố phòng trong hoàng cung, mọi vị trí có bố trí cấm vệ quân đều được đề ra rõ ràng, thậm chí còn có cả canh giờ giao ca, kỹ càng tỉ mỉ sáng tỏ đến như thế, tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể làm ra được.

Ngay cả Ngọc Sanh được Thái hậu sủng ái như vậy cũng chưa thể lấy được bản vẽ chi tiết đến mức này, Na Tô Đồ làm thế nào mà có được?

Y nhìn chằm chằm vào Na Tô Đồ, tựa hồ như muốn nhìn ra một chút manh mối nào đó từ trên người của hắn, Na Tô Đồ sắc mặt như thường, trên khuôn mặt tuấn tú bao giờ cũng treo một nụ cười bất cần đời, tựa như chắc chắn rằng y sẽ tiếp nhận phần đại lễ này.

Tiêu Vị Tân không có lý do gì để cự tuyệt, bản đồ này quá mức trọng yếu, nếu có được thứ này trong tay, ngày sau ắt sẽ có sở dụng.

Y trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “Phần lễ này của điện hạ, bổn vương rất hài lòng.”

“Như vậy nghĩa là, ngươi đồng ý hợp tác với ta?” Na Tô Đồ cười tủm tỉm hỏi y.

“Bắt người tay ngắn.” Tiêu Vị Tân nhàn nhạt trả lời, “Bổn vương sẽ không lấy không đồ vật của ngươi.”

Na Tô Đồ không hề ngoài ý muốn đối với thái độ này của y, cười to nói: “Vương gia quả nhiên sảng khoái. Một khi đã như vậy, chúng ta đây tạm thời cũng coi như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi.”

Du Thư nhíu mày, sao có thể nói Vương gia nhà ta là châu chấu hả?

Ngươi mới là châu chấu.

“Ngươi muốn yêu cầu ta làm gì?” Tiêu Vị Tân hỏi hắn, “Nếu như phải đối phó với vị Tam vương huynh kia của ngươi, ta tự nhận là không có bản lĩnh lớn như vậy.”

Na Tô Đồ thưởng thức chung trà trong tay, trả lời: “Vương gia yên tâm, ta tất nhiên sẽ không công phu sư tử ngoạm, hiện giờ cũng không tính toán muốn Vương gia phải làm gì cả, Vương gia chỉ cần ghi nhớ phần ân tình này, ngày sau ta tất nhiên sẽ có sở cầu.”

Tiêu Vị Tân vẫn còn rất phòng bị Na Tô Đồ, tuy rằng đã cầm đồ vật của hắn, nhưng cũng không đại biểu rằng y đã tán thành người này, mắt thấy hắn không chịu nói ra yêu cầu, Tiêu Vị Tân đơn giản cũng liền không cố hỏi.

Na Tô Đồ dời mắt đến trên người Du Thư vẫn luôn đứng ôm mèo, lộ ra một nụ cười phong lưu tùy tiện, “Con mèo này rất khó nuôi, Vương gia phải cẩn thận đó.”

Du Thư cúi đầu nhìn tiểu bạch miêu đang thích ý nằm ngáy ngủ trong lòng ngực mình, kiếp trước nhà hắn cũng nuôi mèo, là loại mèo lông sọc, tính tình ôn hòa đặc biệt thích gần người, hắn và hai chị em trong nhà đều thích mèo, thấy con mèo Ba Tư đẹp như vậy xác thật là rất thích, thật cẩn thận mà che chở, sợ làm nó đau.

Tiêu Vị Tân quay đầu lại liếc mắt một cái, y trước nay đều không thích loại vật nhỏ này, nếu không vì Du Thư thì y cũng đã không nhận lấy, tuy vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không cao hứng.

Lần trước tặng con thỏ sao không thấy hắn vui vẻ như vậy?

Tuy rằng trên mặt Du Thư cũng không lộ ra chút ý cười nào, nhưng Tiêu Vị Tân lại biết, hắn hiện tại đang cao hứng đến không chịu được.

Na Tô Đồ một tay chống cằm, “Vương gia, tiểu ảnh vệ này của nhà ngươi có thể cho ta mượn dùng hay không?”

“Nằm mơ.” Tiêu Vị Tân cầm chén trà cười lạnh.

Na Tô Đồ nhún vai: “Đừng nhỏ mọn như vậy, ta thật sự chỉ mượn dùng chút thôi, thân thủ của hắn quá tốt, ta đúng lúc cần dùng đến một nhân tài như vậy.”

“Vậy cũng không được.” Tiêu Vị Tân lạnh giọng nói.

Na Tô Đồ bĩu môi, tiếp tục cười tủm tỉm mà ngắm Du Thư, “Ngươi nói cho ta biết tên của ngươi đi? Bằng không ta luôn gọi ngươi là mỹ nhân, ngươi cũng không cao hứng, có đúng hay không?”

Du Thư khó xử nhìn Tiêu Vị Tân, mong chờ y có thể nói chuyện giúp mình, quả nhiên Tiêu Vị Tân rất giảng nghĩa khí: “Ngươi nhàn rỗi quá rồi sao? Hay là trong phủ của chất tử không có việc gì để làm?”

“Đúng là rất nhàn.” Na Tô Đồ thở dài, “Hoàng đế Trung Nguyên của các ngươi dù thế nào cũng không chịu thả ta đi, ta mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng.”

Hắn cười ha hả nói đến đây, đột nhiên lại trầm giọng nói: “Vương gia, lão nhân nhà bọn ta chết rồi.”

Na Tô Đồ vừa rồi còn cợt nhã trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, hoàn toàn không còn bộ dáng thiếu đứng đắn như vừa rồi nữa: “Ông ta vừa chết, vị Tam ca kia của ta liền hoàn toàn lên nắm quyền, ngươi đã suy xét qua chuyện sau đó chưa?”

Tiêu Vị Tân ngưng mi, nghe hắn nói tiếp.

“Vị Tam ca kia của ta dã tâm không nhỏ, hắn không giống với ta, bình sinh đã thích chinh chiến, chỉ cần đợi hắn ra tay, nội trong hai năm tới tuyệt đối sẽ tiếp tục ngóc đầu trở lại, đến lúc đó, tình cảnh của các ngươi sẽ càng thêm bị động.”

“Ta thấy hoàng đế Trung Nguyên của các ngươi có vẻ là một kẻ tham sống sợ chết, kết cục ra sao chỉ sợ khó mà nói trước.”

Tiêu Vị Tân nào không biết đạo lý này, “Đáng tiếc ngươi nói với ta chuyện này cũng không có tác dụng gì, hiện giờ người ngồi trên long ỷ, là Tiêu Vị Thâm.”

Y ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút sầu lo, điều mà Na Tô Đồ vừa nói cũng là lo lắng của y bấy lâu nay, với tính cách của loại người như Tiêu Vị Thâm, đến lúc đó có lẽ sẽ khiến rất nhiều bá tánh vô tội phải chịu tai ương.

“Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.” Na Tô Đồ nói, “Đợi ta trở về Tây Nhung làm thịt Tam ca, sau đó sẽ lập tức dẫn người lui binh, bảo đảm chạy thật xa!”

“Chỉ mong chất tử điện hạ có thể tuân thủ lời hứa.” Tiêu Vị Tân cũng không tin hắn, trước mắt có bản đồ nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy.

Na Tô Đồ mỉm cười: “Chờ xem.”

Hai người ở phòng khách nhàn thoại, Na Tô Đồ vốn định ở lại trong phủ cọ cơm, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân vô tình đuổi ra ngoài, “Trong phủ của ta không chiêu đãi người rảnh rỗi.”

Na Tô Đồ lẩm bẩm một tiếng keo kiệt, nở nụ cười xán lạn phất tay với Du Thư: “Ta đây liền đi trước nha, Tiểu Thư tái kiến!”

Hắn học theo Tiêu Vị Tân mà kêu tên Du Thư, bộ dáng không khác gì một con dã lang trên sa mạc, Du Thư có lệ ngó hắn một cái, cũng không muốn có giao tình gì với hắn.

Đợi người đi rồi, Tiêu Vị Tân ngồi ở chỗ cũ lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, “Ngươi cảm thấy hắn có thể tin được hay không?”

“Thuộc hạ không biết.” Du Thư thấp giọng nói, “Bất quá, ngày sau nếu hắn trở thành Tây Nhung Vương, tính uy hiếp đích xác là nhỏ hơn nhiều so với Tam vương tử.”

“Ồ? Nói như thế nào?” Tiêu Vị Tân buông chén trà, vô cùng hứng thú nhìn hắn, “Tiểu Thư lại đây ngồi.”

Du Thư nghe lời, ôm mèo đi qua ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Thuộc hạ nghe nói, Tây Nhung thời gian này đang bị sa mạc hóa nghiêm trọng, nguồn nước ngày một cạn kiệt, mà lãnh địa sinh tồn của những bộ lạc cũng đang dần héo rút, không có thức ăn nước uống, địa phương kia cũng không còn thuận tiện để con người sinh sống nữa.”

Tiêu Vị Tân minh bạch: “Cho nên bọn họ mới liên tục chinh chiến biên cảnh của Đại Hạ ta, bởi vì địa bàn của bọn họ rất nhanh chóng sẽ không còn dùng được nữa?”

“Đúng vậy.” Du Thư gật đầu, “Có điều dân tộc du mục vốn cũng không giống người Hán chúng ta thích an nhàn định cư ở một chỗ. Tương lai nếu Na Tô Đồ vào chỗ, hắn sẽ nghĩ cách cử quốc di dời về phía Tây, tìm kiếm lãnh địa có nguồn nước mới, người này có đầu óc hơn hẳn vị ca ca kia của mình.”

Tiêu Vị Tân gật gật đầu, lại hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được những chuyện này?”

Bởi vì ta có đọc sách.

Du Thư ở trong lòng nhỏ giọng phun tào, trong sách chính là viết như vậy, sở dĩ Na Tô Đồ sẽ không trở thành một mối uy hiếp, bởi vì hắn một lòng chỉ muốn dẫn con dân của mình đi tìm nơi sinh sống mới, không có tâm tư khuếch trương lãnh thổ, bọn họ dọn đi rồi Tây Nhung liền trở thành bãi hoang, không giáp ranh biên cảnh, tất nhiên cũng không còn phân tranh.

Nhưng những lời này dù sao cũng không thể nói ra, Du Thư chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói: “Chính là…… Thuộc hạ chỉ đoán như vậy thôi.”

Tiêu Vị Tân đương nhiên là không tin lời nói này, có điều khi thấy Tiểu Thư lộ ra vẻ mặt rối rắm, nghĩ rằng hắn cũng có nỗi niềm khó nói, liền không tiếp tục truy vấn nữa. Y cúi đầu nhìn bản đồ bố phòng trong tay, trầm giọng nói: “Không biết hắn có bao nhiêu thế lực ở kinh thành, thế nhưng lại có thể làm ra đồ vật nghiêm mật như vậy, xem ra vẫn không thể không phòng bị người này.”

“Đúng vậy.” Du Thư gật đầu.

Trong mèo nằm trong ngực hắn lười biếng kêu một tiếng, trong lòng Du Thư liền bị quét ra một trận tô sảng, nếu không phải vì bận tâm Tiêu Vị Tân còn ở đây, hắn sợ là đã có thể vuốt trọc con mèo, lưu luyến không rời thả nó lên bàn, “Vương gia, con mèo này nên xử lý như thế nào?”

Tiêu Vị Tân dời mắt khỏi bản đồ, liếc mắt một cái liền đối diện với một cặp mắt mèo, nhíu mày: “Ta không thích loại tiểu súc sinh này, ngươi nuôi đi.”

“E là không ổn.” Du Thư khó xử, “Thuộc hạ là một thô nhân, ngày thường lại rất bận, sợ là sẽ không có thời gian để chăm sóc nó.”

Tiêu Vị Tân ngẫm lại thấy cũng đúng, nhìn ra sự yêu thích và luyến tiếc rõ ràng trong mắt Du Thư, đầu óc bỗng nhiên linh quang: “Một khi đã như vậy, ta đây liền nuôi, nếu ngươi thích thì tùy thời cứ tới xem.”

“Thật sao?” Du Thư cẩn thận hỏi hắn.

“Ừ.” Tiêu Vị Tân nghĩ Tiểu Thư khó khăn lắm mới biểu hiện ra sự yêu thích đối với một thứ gì đó ở trước mặt mình, nếu như nắm giữ thứ đó trong tay, còn sợ Tiểu Thư sẽ không cắn câu sao?

Du Thư có chút cao hứng, hắn giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ lên lưng tiểu miêu, con mèo kia meo một tiếng, bỗng nhiên phóng một cái nhảy vào trong lòng ngực của Tiêu Vị Tân, thoải mái dễ chịu tìm vị trí ngồi xuống, cả người Tiêu Vị Tân cứng đờ, xách gáy nó muốn ném đi.

“Nó tựa hồ như rất thích Vương gia.” Du Thư cảm thán, quả nhiên mị lực của vai chính là không tầm thường, ngay cả mèo cũng thích.

Tiêu Vị Tân ghét bỏ xách gáy con mèo, “Thứ này thì có gì tốt, tiếng kêu lại còn khó nghe.” Y tính toán ném thứ này cho Họa Xuân chiếu cố, không thể chịu đựng được cảm giác ở chung một phòng với nó.

Du Thư thấy bộ dáng y xách mèo trên mặt đều là ghét bỏ, đột nhiên dương môi cười.

Vương gia luống cuống tay chân như vậy thật là đáng yêu.

Tiêu Vị Tân quay đầu thấy hắn đang cười, chợt ngây người thật lâu, con mèo giãy giụa thoát khỏi tay y, lại nhảy vào trong lòng ngực tìm chỗ ngồi xuống, nhưng y cũng chưa thể phản ứng lại.

Tiểu Thư đang cười với mình sao?

“Vương gia làm sao vậy?” Du Thư khó hiểu.

Tiêu Vị Tân không cầm lòng được mà giơ tay nhẹ nhàng chạm lên má của hắn, dưới lòng bàn tay một mảnh bóng loáng non mịn, xúc cảm vô cùng tốt đẹp, “Tiểu Thư……”

Du Thư cảm thụ được xúc cảm ấm áp trên mặt mình, bị thái độ thân mật của y làm cho hoảng loạn, nói chuyện cũng đều lắp bắp: “Vương, Vương gia.”

Hắn cảm thấy mình càng ngày càng không bình thường, hơn nữa Vương gia hình như cũng không bình thường.

————

‘Năm X tháng X ngày âm.’

‘Ta hình như có chút kỳ quái.’

‘Cũng không biết là vì sao, hiện giờ ta vừa nhìn thấy Vương gia liền cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, cả người đều mềm nhũn.’        

‘Hôm nay y còn sờ mặt ta, y không phải có thói ở sạch sao?’

‘A cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là hành động này có chút…… gay!’

‘Chẳng lẽ tính tự luyến của ta lại được nâng cao một bước, đã tiến hóa đến cảnh giới gặp người liền cho rằng người ta thích mình rồi sao? Nhưng mà trong nguyên tác cũng không thấy nói tính hướng của y có vấn đề gì mà.’

‘Nhưng dù thế nào thì Vương gia nhà ta cũng thật là đẹp mắt.’

‘Không lỗ.’