Nghe thấy tiếng lòng của Vệ Tư Bạch, suy nghĩ đầu tiên của Trần Trữ Ý là có thể anh đã tìm thấy nhân vật chính kia rồi. Nhưng anh lập tức cả thấy như vậy là sai lầm, không thể chỉ vì người ta thích mình thì có thể chụp mũ cho họ.
Đầu tiên, Vệ Tư Bạch không thân quen với anh, chưa từng tìm hiểu nhau, thậm chí Vệ Tư Bạch còn không biết tính tình của anh.
Thích một người là điều rất bình thường, nguyên nhân đơn giản là vì họ bị thu hút vởi đặc điểm hoặc ưu điểm nào đó. Có thể là ngoại hình, cũng có thể là năng lực, mà Trần Trữ Ý thì sở hữu cả hai.
Trần Trữ Ý không có thời gian để yêu, nhưng không có nghĩa anh thiếu nhận thức rằng mình là một người đàn ông độc thân hoàng kim.
Là CEO của công ty sản xuất game hạng nhất nhì toàn quốc – Thiên Trữ Tech., Trần Trữ Ý rất thường được mời riêng đến nơi bên ngoài các tạp chí dành cho người nổi tiếng chỉ vì ngoại hình xuất sắc của mình. Theo các nhân viên trong phòng truyền thông của công ty họ, có người sẽ ghép cặp các NPC dưới trướng Thiên Trữ Tech. với ông chủ lạnh lùng nhà mình.
Khi còn học cấp 3 cũng thế, Trần Trữ Ý đã đứng đầu cả khối từ năm lớp 10, năm nào cũng nhận được học bổng.
Cũng vì sự ưu tú toàn diện này, người khác nảy sinh cảm tình với anh là điều rất bình thường. Cũng như Dương Xuân Hoa đã nói, rất nhiều người từng yêu thầm anh từ thời đi học. Nhưng người mà họ thích lại không phải Trần Trữ Ý, mà chỉ là một ảo tưởng trong suy nghĩ của họ, do chính họ tạo ra.
Họ không biết thật ra Trần Trữ Ý là người thế nào, tính tình cực đoan hay vững vàng, xu hướng tính dục là nam hay nữ, có sở thích nào khác ngoại trừ việc học hay không.
Yêu thích của họ chỉ là quá trình mượn Trần Trữ Ý làm vật môi giới để sáng tạo ra người yêu lý tưởng của họ, bất kể “người yêu” đó như thế nào cũng không thể là chính bản thân anh.
Trần Trữ Ý thầm nhủ dừng lại. Bởi lẽ tư tưởng cũng là tài sản cá nhân của một người, trong mắt Trần Trữ Ý, việc nhìn lén suy nghĩ của người khác khá là bất lịch sự. Đổi một góc nhìn khác, việc này còn tệ hại hơn đọc lén nhật ký.
Có điều, người tên Vệ Tư Bạch này cũng đáng để mắt đến. Sự yêu thích được duy trì từ thời cấp 3 đến tận bây giờ thật sự khá kỳ quặc, nhất là trong tình trạng Trần Trữ Ý đã có ý tránh xa đối phương.
Vả lại, cửa hàng tiện lợi này cách công ty của anh rất gần, chỉ khoảng 200 mét.
Nhiều điều kiện cộng lại với nhau, khiến anh phải suy nghĩ thêm về sự xuất hiện của người bạn học cũ này. Ngoài ra còn những suy nghĩ vừa rồi mà anh nghe được, nó không giống như sự trông mong khó hiểu, mà giống trách móc hơn.
Vậy thì càng kỳ dị. Trách cái gì cơ? Trách anh không thích hắn?
Thế nhưng họ hoàn toàn không quen thân nhau.
Thôi thì sau này đừng gặp lại nữa vẫn hơn, Trần Trữ Ý nhíu mày, cầm lấy thức ăn vừa mua rồi quay đi.
Bất kể Vệ Tư Bạch có phải nhân vật chính kia hay không, Trần Trữ Ý cũng không muốn có liên hệ gì với đối phương, tốt nhất là xóa luôn cả phương thức liên hệ.
Trần Trữ Ý vẫn quan tâm đến tương lai của mình hơn là thứ tình bạn kiểu Schrödinger kia.
Nào là tàn tật suốt đời còn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, nghe thôi đã thấy kinh dị lắm rồi.
Không ngờ, anh lại bị Vệ Tư Bạch giữ tay lại.
“Anh không vui à?” Vệ Tư Bạch khẽ hỏi, hắn có thể cảm nhận sự bất thường từ vẻ mặt của Trần Trữ Ý.
Vừa rồi Trần Trữ Ý đột nhiên nhìn hắn, biểu cảm thay đổi bất ngờ của anh đã bị Vệ Tư Bạch bắt được. Sau giây phút kinh ngạc, Trần Trữ Ý cau mày quay đi, dường như không muốn tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
Điều này khiến Vệ Tư Bạch hoang mang.
Trần Trữ Ý bắt đầu ghét mình rồi sao? Nhưng rõ ràng là mình không làm gì cả.
Vì mới tiếp xúc, Trần Trữ Ý lại nghe thấy những gì Vệ Tư Bạch nghĩ. À, lần này không chỉ là tiếng lòng, mà dường như anh còn nhìn thấy cả hình ảnh.
Trần Trữ Ý gần như cứng người tại chỗ. Những gì anh nhìn thấy có lẽ chính là ảo tưởng của Vệ Tư Bạch.
[Vì sao lại nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ đó!]
[Ha, quả nhiên… Ai mà thèm để mắt đến người như mình chứ.]
[Nhưng dù có thế cùng đừng nhìn mình bằng ánh mắt như vậy chứ. Mình cũng là người, cũng bị tổn thương mà.]
Lời thoại nội tâm vang lên như gió thoảng qua. Tiếp đến là những ảo tưởng trong lòng Vệ Tư Bạch.
Trần Trữ Ý nhìn thấy trong tưởng tượng của Vệ Tư Bạch, hai người đang đi trên đường, một chiếc xe tải đang lao nhanh về phía họ, Vệ Tư Bạch đẩy anh ra rồi bị đâm trực diện vào. Thông qua góc nhìn của Vệ Tư Bạch, anh nhìn thấy mình đang đau khổ tan vỡ. “Trần Trữ Ý” trong đầu Vệ Tư Bạch khóc lóc thảm thiết, vừa tuyệt vọng vừa bi thương.
Trần Trữ Ý còn cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Vệ Tư Bạch lúc này là vô cùng sảng khoái.
Xoảng.
Chai nước trái cây trong tay Trần Trữ Ý rơi xuống đất, vẻ mặt của anh không thay đổi quá nhiều, lòng cũng thầm nhủ dừng lại. Lần này thì không phải là suy nghĩ vớ vẩn kiểu “tôn trọng quyền riêng tư của người khác”, chỉ đơn giản vì anh thấy buồn nôn trước ảo tưởng báo thù mà mình là nhân vật chính.
Vệ Tư Bạch cúi người nhặt chai nước lên. Trần Trữ Ý thấy vẻ cẩn thận khép nép của hắn thì tâm trạng càng tệ hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Trữ Ý reo, người gọi là Thẩm Bình.
“Hôm nay cậu có tăng ca không?” Thẩm Bình lập tức hỏi thẳng thừng ngay khi cuộc gọi kết nối, “Không tăng ca thì đi uống với tôi?”
Trần Trữ Ý bỗng chốc thở phào: “Sao hả? Lại bị ba cậu đánh?”
“Gần như thế.” Giọng điệu của Thẩm Bình nghe có vẻ bất đắc dĩ, “Vì chuyện của Lili.”
Lili? Trần Trữ Ý cau mày, anh không biết cái tên này, chẳng lẽ là người tình bí mật của Thẩm Bình?
Lúc này, Vệ Tư Bạch đã đưa nước trái cây lại cho anh. Hắn có vẻ muốn nói gì đó, nhưng Trần Trữ Ý tránh tay hắn ra, nhận nước rồi bỏ đi ngay, không cho hắn có thời gian phản ứng.
Vệ Tư Bạch nhìn theo bóng lưng Trần Trữ Ý mà ngơ ngác, sau đó cười khổ sở. Hắn lấy tay che mặt mình lại, suýt nữa không kìm được mà khóc lên.
Hắn thích Trần Trữ Ý, từ lần đầu tiên gặp anh thời cấp 3 đã bắt đầu thích. Mỗi hành động của Trần Trữ Ý đều có thể khiến hắn rung động. Bản thân Vệ Tư Bạch không thể kiểm soát tình cảm này, mỗi bước đi của Trần Trữ Ý đều chạm đếm ngưỡng cửa của hắn. Từ năm 16-17 tuổi, đến bây giờ là 31 tuổi, hắn chỉ thích một mình Trần Trữ Ý.
Tính cách Trần Trữ Ý lạnh nhạt. Thời cấp 3, gia đình anh khó khăn, Vệ Tư Bạch nhiều lần định giúp đỡ nhưng đều bị từ chối. Hắn không thể kiềm chế bản thân, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Trần Trữ Ý.
Khi vào lớp 10, Vệ Tư Bạch vốn đứng trong top 10 toàn khối, đến lúc thi đại học, hắn chỉ vừa đạt điểm sàn nguyện vọng 3.
Thời trung học của hắn chỉ có hình bóng Trần Trữ Ý, nhưng anh lại không biết gì cả.
Hắn tận mắt thấy Trần Trữ Ý càng lúc càng tài giỏi, khoảng cách giữa hắn và Trần Trữ Ý càng xa hơn, họ gần như đã trở thành người của hai thế giới khác nhau.
Hiện giờ, Trần Trữ Ý có tất cả. Còn hắn lại vì come out với người nhà khi còn học đại học mà trở mặt với nhau, cắt đứt toàn bộ quan hệ, bỏ học ra ngoài đi làm, thậm chí không nhận được bằng tốt nghiệp.
Cuộc đời của hắn đã như thế rồi, bị Trần Trữ Ý coi thường cũng dễ hiểu thôi.
Thế nhưng dù ít dù nhiều, Vệ Tư Bạch vẫn cảm thấy oán trách. Bản thân hắn không phải người có chính kiến, khó khăn lắm mới dũng cảm vì Trần Trữ Ý một lần, công khai chuyện mình thích đàn ông với người nhà. Hắn lấy hết dũng khí để làm, nhưng trong mắt Trần Trữ Ý, tất cả có lẽ chẳng đáng một đồng nào.
Cũng như khi còn học cấp 3, hắn cố gắng tỏ ra mình là người cởi mở dể gần. Hắn muốn cứu chữa cho Trần Trữ Ý, nhưng đối phương chưa từng mở lòng với hắn. Hắn luôn là người bị động, còn Trần Trữ Ý thì chỉ tỏ ra lạnh nhạt, lại có thể dễ dàng nắm giữ tâm trạng của hắn.
“Có đôi khi, con người thường hay tự tin quá đáng.” Thẩm Bình than vãn.
Anh ta ngồi bên cạnh chiếc trống đá trước cổng nhà mở hé.
Nơi này là câu lạc bộ tư nhân của anh ta, đương nhiên không phải là để tổ chức những hoạt động phạm pháp, mà chỉ dùng để mời vài người bạn đến ăn uống, hoặc là mở tiệc. Mục đích chủ yếu vẫn là để bàn chuyện làm ăn, vì có những hợp đồng cứ ăn rồi uống là ký thành công.
Thẩm Bình cầm chai rượu trong tay, khi nhìn thấy xe của Trần Trữ Ý xuất hiện thì ánh mắt sáng lên.
Trần Trữ Ý vừa xuống xe đã nghe thấy phát ngôn sặc mùi “hội chứng dậy thì” của Thẩm Bình, lập tức thấy đau đầu hơn bao giờ hết: “Cậu đã 32 tuổi rồi, nói thế này không sợ người khác cười vào mũi à?”
Trần Trữ Ý đến trước mặt Thẩm Bình, cúi đầu nhìn anh ta.
Thẩm Bình là một anh chàng đẹp trai đúng chuẩn mạnh mẽ sáng sủa, để đầu đinh, nhưng vì các chi tiết trên gương mặt quá sắc nét, nên kiểu tóc này không hề xấu, mà còn tôn lên tất cả ưu điểm ngoại hình, ví dụ như đường nét mạnh mẽ. Có thể nói, người này có vẻ ngoài mày kiếm mắt sao đặc trưng như tiểu thuyết kiếm hiệp thường miêu tả.
Hơn nữa, Thẩm Bình lại rảnh rỗi hơn Trần Trữ Ý, có thời gian đi tập gym, đồng thời chơi vài môn thể thao mạo hiểm. Tóm lại, Thẩm Bình có làn da ngăm đen khỏe mạnh, cơ bắp đẹp như tượng, ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ.
Bởi vì ưu thế ngoại hình, Thẩm Bình ngồi co cụm ở đây lại không giống một tên say rượu, mà như người mẫu nam của tạp chí thời trang nào đó đi chụp ngoại cảnh.
Thẩm Bình rất tự nhiên vươn tay ra khi thấy Trần Trữ Ý đến gần, ý bảo anh kéo mình dậy.
Trần Trữ Ý làm theo, sau đó vì tiếp xúc trực tiếp nên nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Bình.
[ÔI, cuộc đời…]
Dừng lại. Trần Trữ Ý lập tức tắt chức năng đọc suy nghĩ, đồng thời buông tay ra, cố gắng hết sức để mình không tiếp xúc trực tiếp với Thẩm Bình thêm nữa. Anh không muốn bị tẩy não bởi hững ý nghĩ của Thẩm Bình.
Khi Thẩm Bình dẫn đường vào trong, Trần Trữ Ý không kìm được hỏi: “Lili là ai? Tôi còn tưởng từ thời cấp 3, cậu đã đánh mất khả năng yêu người khác rồi chứ.”
Thẩm Bình và Trần Trữ Ý cùng học một trường, lại cùng khối lớp, ngoài ra, hai người còn vô cớ trở thành… tình địch của nhau trong một khoảng thời gian. Đương nhiên, vấn đề chủ yếu vẫn là do đầu óc Thẩm Bình có vấn đề.
Quả vậy, Trần Trữ Ý vừa nhắc đến là Thẩm Bình lập tức nghĩ ngay về lịch sử đen tối của mình, mặt nhăn quéo lại: “Này người anh em, đừng nhắc nữa.”
Thời cấp 3, Thẩm Bình bị ảnh hưởng bởi văn hóa điện ảnh bang hội, anh ta cảm thấy mình chính là con cưng của ông trời, chỉ cần học bừa cũng có thể đứng nhất toàn khối. Hiển nhiên, khi đó anh ta không phải hạng nhất, đã là hạng nhì lại còn không thể trở mình vùng lên.
Năm lớp 11, Thẩm Bình rất coi thường người “cần cù bù thông minh” như Trần Trữ Ý. Anh ta cho rằng mình là người được trời ưu ái, thời gian học cấp 3 của mình phải phong phú rực rỡ, có thể là như một câu hát rằng “uống rượu mạnh nhất, yêu người đẹp nhất.” Chính vì thế, anh ta chú ý đến hoa khôi học ở lớp bên cạnh, không phải vì thích, mà chỉ là vì cố chấp cho rằng hai người là một đôi trời sinh, môn đăng hộ đối.
Khi đó, cách hoa khôi giải quyết vấn đề rất thẳng thắn và đơn giản, cô nói dối rằng mình thích Trần Trữ Ý.
Vậy là Thẩm Bình liền xem Trần Trữ Ý là đối thủ mà vận mệnh đã sắp đặt trước hco mình, vừa là kẻ địch về thành tích, vừa là tình địch. Nói trắng ra là anh ta ấu trĩ.
“Đúng là tôi chưa từng thích ai thật.” Thẩm Bình dẫn Trần Trữ Ý đi xuyên qua hành lang dài, đến đại sảnh bên trong, vào bàn ăn đặt sau bình phong.
Khi hai người ngồi xuống rồi, người quản lý đến rót trà, sau đó đi vào bếp xem thức ăn.
Nơi này là địa bàn của Thẩm Bình, anh ta cố tình mua một căn nhà kiểu Trung, nhân viên thật ra chỉ có một quản lý, hai phục vụ, một đầu bếp và vài bảo vệ.
Thẩm Bình nói xong thì nhìn thấy túi nilon trong tay Trần Trữ Ý, buồn cười hỏi: “Nhà hàng bình thường không cho khách mang đồ ăn thức uống vào đâu nhỉ?”
Trần Trữ Ý không tiếp lời, ngược lại chỉ cau mày: “Cậu nói chưa từng thích ai, vậy Lili lần này thì sao?”
Quan hệ giữa Trần Trữ Ý và Thẩm Bình có thể xem là bạn bè. Một nguyên nhân là vì tính tình cậu ấm này quá kỳ quặc, người chơi được với anh ta rất hiếm.
“Đây là nguyên nhân mấu chốt để tôi tìm cậu.” Thẩm Bình lập tức lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người lên, “Tôi muốn để Lili ở tạm nhà cậu, ba mẹ tôi không cho ở cùng với Lili. Tôi sợ ba tôi giết cô ấy mất.”
Trần Trữ Ý nhận thấy khóe mắt mình giật lên: “Xã hội hiện đại bây giờ là pháp trị.”
“Tôi biết là pháp trị, không liên quan đến chuyện này. Ba mẹ tôi cũng thích người như cậu, tôi thấy Lili ở chỗ cậu là an toàn nhất.” Thẩm Bình vừa nói vừa thuận tay gửi tin nhắn cho quản lý của mình, bảo người ta đưa Lili đến đây.
“Cậu không thấy sống một mình rất cô đơn sao?” Thẩm Bình lại hỏi.
“Tôi không quen ở cùng người khác.” Trần Trữ Ý cảm thấy nói thêm một câu với Thẩm Bình là lại chết thêm một ít tế bào não, “Hơn nữa, dù xu hướng tính dục của tôi là nam, thì để một cô gái ở cùng tôi cũng…”
Anh chưa nói xong thì, người quản lý đã bế Lili vào rồi.
Chính xác, là bế.
Trần Trữ Ý im lặng một lát: “Lili?”
“Đúng vậy.” Thẩm Bình gật đầu, “Là một cô bé rất xinh đẹp.”
Trần Trữ Ý đánh giá làn da trắng và đôi môi hồng của Lili: “Đây là heo mini?”
Chính xác, Lili chính là một con heo hồng phấn dài khảong nửa cánh tay, nếu tính ngoại hình nhỏ xinh hiện giờ của nó thì đúng là thanh tú đáng yêu.
Thẩm Bình sửa lời Trần Trữ Ý: “Là heo thịt, hôm trước tôi đi dạo ngoài nông trường một vòng, có người tặng cho.”
“Có thể nuôi đến tận 150kg đó.” Thẩm Bình bổ sung, “Nhưng mà tôi nghe nói heo thông minh lắm, hơn cả mấy con chó ngốc nữa.”
Thật ra Trần Trữ Ý định hỏi vì sao cha mẹ của Thẩm Bình không cho anh ta nuôi heo, nhưng suy nghĩ này vừa thoáng qua, anh đã không định hỏi lại nữa.
Nguyên nhân rất dễ đoán được, cha mẹ của Thẩm Bình có chứng PTSD nhẹ vì những trò quái gở của anh ta. Có lẽ họ sợ con trai mình tìm thấy niềm vui, rồi không thèm làm CEO mà đi nuôi heo.
Nghĩ lại thì có khả năng Thẩm Bình đã nảy sinh ý định này thật, chứ một người chuyên làm máy chơi game lại chạy đến nông trường làm gì? Heo được nuôi trong đó cũng đâu thể sinh ra kỹ thuật mới.
Bất đắc dĩ, Trần Trữ Ý chỉ đành nhận Lili. Anh cảm thấy bản thân gần đây có lẽ cần một con thú cưng ở bên để điều tiết tâm trạng, tuy rằng thú cưng này có hơi đặc biệt.
“Cậu nhận thật à?” Thẩm Bình ngạc nhiên, anh ta còn tưởng lần này mình lại phí công. Sau đó, anh ta chú ý đến vẻ mặt rối rắm của Trần Trữ Ý.
Tyu biểu cảm không quá rõ ràng, nhưng Thẩm Bình cũng khá nhạy bé, vừa cảm nhận được là lập tức hiểu ra: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Tôi gặp phải Vệ Tư Bạch ở gần công ty.” Trần Trữ Ý nói đến đây thì ngừng lại, anh ý thức được rằng Thẩm Bình có thể không hề biết đến người như vậy.
Thẩm Bình không nằm trong hội học sinh cấp 3, cũng không có hứng thú với đàn em trong trường. Thú vui duy nhất của anh ta khi đó là vượt qua “kẻ địch” Trần Trữ Ý.
Ban đầu, Trần Trữ Ý định thôi không nói, thế nhưng Thẩm Bình lại cau mày hỏi: “Cậu nói cái tên đàn em thích cậu ấy hả?”