Tự Ăn Quả Đắng? Biến CMN Đi!

Chương 25




“Thẩm Bình là người có sức tưởng tượng vô cùng lớn.” Trần Trữ Ý nhấp ngụm trà, chậm rãi nhấn mạnh, “Cực kỳ phong phú.”

“Đúng vậy, tôi biết, cậu đã nói câu này nguyên cả buổi sáng rồi đó.” Dương Xuân Hoa không còn gì để nói, “Tôi về văn phòng được chưa?”

Vừa sáng sớm Trần Trữ Ý đã tìm cô, nói là muốn bàn một vài việc riêng tư. Khi đó, Dương Xuân Hoa còn tưởng là liên quan đến Vệ Tư Bạch, bèn vội vàng chạy đến. Bởi vì ngoài Thẩm Bình thì cô là người duy nhất biết tình hình cụ thể.

Sau đó Dương Xuân Hoa mới biết không phải là chuyện này, mà là về giấc mơ của Trần Trữ Ý và Thẩm Bình. Hai người này đã dính với nhau đúng như cô nghĩ, đến nỗi nằm mơ mà cũng cùng nội dung.

Nói thật lòng, Dương Xuân Hoa là người nghiêm túc, nghe xong cô lập tức lấy lại tinh thần, tưởng mình sẽ được nghe một câu chuyện “riêng tư” nào đó. Trong mắt cô, Trần Trữ Ý đang sống khổ hạnh như một nhà tu.

Việc hai giấc mơ liên kết với nhau rất dễ khiến người ta phải nghĩ nhiều, đặc biệt là khi hai người có chuyện mờ ám với nhau, không xảy ra điều gì đó cũng rất khó tin.

Kết quả có vậy thôi?

Hai tên đàn ông quá 30 tuổi mà lại diễn vở kịch tình yêu em trốn anh đi tìm, chứ không phải một màn nóng bỏng nồng nhiệt? Dương Xuân Hoa thấy hơi thất vọng.

“Bây giờ cậu đi à?” Trần Trữ Ý hỏi, “Gần đây bên các cậu vừa mới làm xong một loạt các cảnh chính rồi, giờ này về cũng chỉ ngồi không thôi mà.”

“Tôi cảm thấy cậu nói ra câu này nghe cứ quái quái thế nào ấy.” Dương Xuân Hoa thở dài, “Rồi cuối cùng thì cậu muốn diễn đạt cái gì? Cậu không thích Thẩm Bình như thế? Vậy cứ đi nói thẳng với cậu ta, sau này hai người ngủ riêng là được chứ gì.”

“Cũng không hẳn là ghét.” Trần Trữ Ý uống trà, tỏ ra bí hiểm, “Cậu hiểu ý tôi không?”

“Không hiểu…” Dương Xuân Hoa hiểu cái quái gì. Cô không có người yêu, cũng không định đi yêu ai cả.

Trước kia cô còn tưởng Trần Trữ Ý là đồng loại của mình. Cả hai đều là người thích hưởng thụ thời gian được ở một mình. Chắc chắn là sẽ cô độc, vì con người luôn cần có nơi để gửi gắm trái tim mình, và người thích sống độc thân sẽ phải tập làm quen với cảm xúc này, nhưng làm vậy cũng có nghĩa là họ không cần phải hùa theo ai khác, sẽ được tự do. Ít ra thì với Dương Xuân Hoa, nó có lợi nhiều hơn hại.

Thế nhưng Trần Trữ Ý không như thế, mà bây giờ anh còn sắp có người yêu rồi.

“Tôi hơi rối trí, nhưng không ghét.” Trần Trữ Ý bình thản nói, “Nguyên nhân chủ yếu là thỉnh thoảng hay bị giật mình tỉnh dậy, ví dụ như khi nhìn thấy anh hai Thẩm Bình mặc váy phồng tô son đỏ.”

“Không thể chụp hình trong mơ, thật đáng tiếc.” Dương Xuân Hoa tỏ ra tiếc nuối.

“Cậu nói đúng.” Trần Trữ Ý vô thức tán thành.

“Vậy cậu muốn thế nào? Bảo Thẩm Bình đừng nằm mơ nữa? Vậy còn không bằng cậu cho cậu ta sang phòng khác ngủ, giải quyết vấn đề triệt để tận gốc đi.” Dương Xuân Hoa gãi đầu.

“Tôi cho rằng không cần thiết chia giường, như vậy sẽ khiến cậu ấy nghĩ nhiều.” Trần Trữ Ý không tán thành cách chia phòng này, nhưng đúng là anh thấy rối trí vì giấc mơ của Thẩm Bình, “Sức tưởng tượng của cậu ấy thật quá phong phú.”

“Được rồi, tôi đi đây.” Dương Xuân Hoa đứng dậy, cô không muốn để mắt đến Trần Trữ Ý nữa. Quá phiền toái, cái thứ đàn ông 30 tuổi vừa rơi vào lưới tình thật quá phiền.

“Khoan đã.” Trần Trữ Ý thử níu kéo.

Dương Xuân Hoa thì không có hứng thú với sự xoắn xuýt hết sức ấu trĩ của Trần Trữ Ý: “Xin lỗi, tôi chỉ là người làm công. Nội dung công việc không bao gồm nghĩa vụ phân tích tình cảm cho ông chủ.”

Ngay khi Dương Xuân Hoa định xoay người một cú ngoạn mục thì điện thoại trong văn phòng của Trần Trữ Ý reo vang.

Trần Trữ Ý nhận cuộc gọi, thì ra là do nhân viên bảo vệ ở tầng dưới liên lạc, vì có cảnh sát tìm đến rồi.

Bách An đã báo cảnh sát, đồng thời giao nộp cả đoạn băng ghi hình. Phía cảnh sát cũng đã bắt giữ Vệ Tư Bạch với tội danh cố ý gây thương tích chưa thành.

Vệ Tư Bạch không đưa ra được bằng chứng xác thực về việc bị Bách An và Cao An Thời lợi dụng, nên không thể định tội hai người kia. Trước đó, Vệ Tư Bạch và Bách An quả thật có quan hệ bạn trai, ngoài các vật dụng như quần áo thì giữa hai bên không có giao dịch số tiền lớn. Thế nên dù bên ngoài có nghi ngờ thế nào thì tội danh cũng không thể gán cho hai người kia được.

Phía cảnh sát đến trình bày với Trần Trữ Ý rõ ràng mọi việc, đồng thời nói rõ gần như không có khả năng điều tra Cao An Thời.

Chính vì cảnh sát chủ động nhắc đến Cao An Thời, có thể thấy họ cũng cho rằng lão có vấn đề, chỉ tại Vệ Tư Bạch lại không có đầu óc. Một người có tiền bỗng nhiên đến giúp mình, đây rõ ràng là tình huống chỉ có trong chuyện cổ tích, thế mà hắn cũng không biết đề phòng? Chẳng lẽ hắn cho rằng mình là người được ông trời lựa chọn thật à?

À mà quên mất, hắn đúng là được chọn, “nhân vật chính” kia mà.

Tội cố ý gây thương tích không thành này cũng chỉ bị giam dưới ba năm. Khi đó Vệ Tư Bạch lao đến, chưa kịp chạm vào Trần Trữ Ý thì đã bị Thẩm Bình đá văng ra, nên chưa hề tạo thành vết thương nào trên người anh. Thế nhưng xét theo hành vi của Vệ Tư Bạch trong video, họ không cần phải đi tìm bằng chứ là hắn tìm cách tổn thương Trần Trữ Ý.

Mà trọng điểm là chính Vệ Tư Bạch cũng thừa nhận. Hắn nói rằng mình nhất thời nóng vội, quả thực có ý định giết Trần Trữ Ý, nhưng đó là do bị Bách An lợi dụng nọ kia.

Tóm lại, tuy hắn có định ra tay với Trần Trữ Ý, nhưng đó hoàn toàn là do Cao An Thời xúi giục, cố ý nói Trần Trữ Ý và Thẩm Bình tiếp xúc thân mật trong phòng tắm.

Chẳng qua là hắn không thể đưa ra bằng chứng về việc Cao An Thời lợi dụng mình, đồng thời chính miệng thừa nhận muốn giết Trần Trữ Ý.

Bây giờ cảnh sát đến cũng chỉ để xác minh lại vài tình tiết nhỏ, tiếp theo đây họ còn phải đi gặp Thẩm Bình, Bách An, thậm chí cả Cao An Thời, vì bọn họ là nhân chứng có mặt tại hiện trường.

“Vệ Tư Bạch là một người rất nguy hiểm.” Một cảnh sát lên tiếng. Họ làm trong ngành đã lâu, ngày nào cũng phải tiếp xúc với đủ loại người, vô số những kẻ kỳ quặc.

Người như Vệ Tư Bạch được xếp vào loại “đeo bám”. Bọn họ tự xưng như vậy, rồi đặt mình vào vị trí hèn mọn, tự đi dâng hiến một cách vô tư, sau cùng lại đi trách đối phương không hồi đáp mình. Những kẻ như thế rất dễ biến thành cực đoan, giống như khi Vệ Tư Bạch định giết Trần Trữ Ý.

Nói trắng ra, trong việc này, Trần Trữ Ý chỉ có thể trách mình có ngoại hình quá xuất sắc mới thu hút biến thái.

Cảnh sát nhắc nhở Trần Trữ Ý thật ra là để anh tăng cường cảnh giác, vì Vệ Tư Bạch cũng sẽ không bị giam quá lâu. Nếu Vệ Tư Bạch không làm gì thì phía cảnh sát cũng không thể can thiệp vào hành vi của hắn, chờ đến khi xảy ra chuyện thì đã muộn rồi.

“Được, tôi đã hiểu.” Trần Trữ Ý gật đầu, bày tỏ mình tiếp nhận lòng tốt của các đồng chí cảnh sát.

Việc tìm vài vệ sĩ không khó, nhưng trước đó còn cần làm một việc khác, nên Trần Trữ Ý hỏi: “Tôi có thể gặp Vệ Tư Bạch không?”

Có vài việc cần phải gặp mặt nói thẳng rõ ràng. Đương nhiên, khi Thẩm Bình đi gặp riêng hắn, Vệ Tư Bạch còn có thể ngụy biện. Vậy thì anh quả thật cần phải đi gặp hắn một lần. Bởi vì việc theo dõi kia đã bị lật tẩy hết cả rồi còn gì.

“Chúng tôi cũng đang định nói với anh việc này.” Các anh cảnh sát nhìn nhau, một người đại diện nói: “Vệ Tư Bạch đề xuất xin hòa giải.”

Thực ra tội cố ý gây thương tích sẽ được xử nhẹ trong trường hợp chưa tạo thành hậu quả gì, còn có cách giải quyết là hòa giải. Vì không có hậu quả nghiêm trọng nên nó không thiên về án hình sự, mà giống tranh chấp dân sự hơn.

Chỉ có điều, chắc Trần Trữ Ý cũng không cần phải đi hòa giải với Vệ Tư Bạch, bởi vì anh vốn đã giàu có, nếu anh muốn thì trong phạm vi mà pháp luật cho phép, Vệ Tư Bạch có khả năng bị xử bản án cao nhất.

“Vậy thì tôi đi gặp hắn một lần.” Trần Trữ Ý gật đầu, “Có vài việc cần chính tôi nói rõ, bất kể sau đó hắn nghĩ thế nào.”

Đến chiều tan làm, Trần Trữ Ý lái xe đi đón Thẩm Bình ở công ty, sau đó phóng thẳng đến đồn cảnh sát.

Là bạn trai của Trần Trữ Ý, Thẩm Bình cũng đi theo anh vào phòng hòa giải.

Thẩm Bình còn đang ngậm một thanh sô cô la, nhưng thật ra nếu Trần Trữ Ý không cấm, thì anh đã đi hút thuốc rồi.

Vệ Tư Bạch bước vào. Hắn không nhìn ngay đến Trần Trữ Ý,  mà lại trừng mắt với Thẩm Bình rồi sau đó cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Trần Trữ Ý.

Sau khi Vệ Tư Bạch ngồi xuống, Trần Trữ Ý nói thẳng: “Tôi hy vọng rằng sau này cậu có thể tránh xa cuộc sống của tôi.”

Cảnh sát phụ trách hòa giải cũng biết sẽ không thành công, nên dứt khoát không lên tiếng ngắt lời Trần Trữ Ý.

Vệ Tư Bạch cứng người.

Trần Trữ Ý nói ngay: “Cậu khiến tôi thấy buồn nôn về mặt sinh lý.”

“Cậu còn nhớ chuyện mình gào thét, nói rằng đời cậu bị tôi hủy hoại không?” Trần Trữ Ý bình thản nói, “Không đâu. Tất cả đều do cậu tự làm ra, cuộc đời của tôi và cậu vốn là hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.”

Thẩm Bình nhìn Vệ Tư Bạch cúi đầu ra vẻ rụt rè, cảm thấy thanh sô cô la trong miệng mình mất cả mùi thơm, giờ chỉ thấy cồn cào trong bụng.

Vệ Tư Bạch bắt đầu khóc lóc, nước mắt rơi tí tách: “Em vốn không muốn thế đâu, khi đó là do bị Cao An Thời dẫn dắt…”

“Chẳng lẽ bàn thân cậu không biết mình bị dẫn dắt à?” Trần Trữ Ý biết khi đó Cao An Thời chỉ định kích thích Vệ Tư Bạch một phen, để hắn càng thêm hận anh, chứ không phải bảo hắn ra tay thật. Nếu thẳng tay ngay trong khách sạn suối nước nóng, lạo sẽ gặp rắc rối không nhỏ.

“Là chính cậu tự hủy hoại cuộc đời mình.” Trần Trữ Ý nhấn mạnh, “Chính cậu phá hỏng tất cả, người trưởng thành thì nên chịu trách nhiệm với chọn lựa của mình, chứ không phải đổ hết sai lầm lên người khác.”

“Hành vi đẩy hết lên cho tôi của cậu chỉ có thể gọi là tai bay vạ gió với tôi.” Trần Trữ Ý gõ nhẹ ngón tay lên bàn, “Khi đó người ngăn cản và đá cậu là Thẩm Bình, không phải tôi, bây giờ tôi thật sự thấy rất tiếc.”

Trần Trữ Ý không mắng chửi, nhưng lại bày tỏ rất rõ ràng sự căm ghét của mình dành cho Vệ Tư Bạch.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để kéo dài bản án của cậu.” Trần Trữ Ý bổ sung thêm một câu.

Vệ Tư Bạch kinh ngạc nhìn lên Trần Trữ Ý, hai mắt hắn trợn trừng, dường như vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin được.

“Tôi sẽ thuê vệ sĩ, nếu sau khi ra tù, cậu còn tìm cách tấn công tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.” Trần Trữ Ý bình thản nói, “Sau đó lại tiếp tục giúp cậu nhận được bản án dài nhất.”

Thẩm Bình không nhịn được phì cười.

Cậu cảnh sát chứng kiến toàn bộ quá trình nhìn sang Thẩm Bình bằng ánh mắt không tán thành, hòa giải là một việc rất nghiêm túc, không thể cười.

“Tôi sẽ không dùng đến những đặc quyền lắt léo kia.” Trần Trữ Ý lạnh nhạt nói, “Tôi sẽ dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình.” Anh nói bằng giọng quá bình thản, đến nỗi cậu cảnh sát hòa giải không thể phân biệt là anh đang nghiêm túc, hay đang kể môt câu chuyện cười nhạt nhẽo.

“Vậy thì anh đến đây làm gì!” Vệ Tư Bạch đột nhiên kích động, “Chỉ để nói với tôi rằng anh sẽ cho tôi ngồi tù lâu hơn à?!”

“Không chỉ có thế.” Trần Trữ Ý lắc đầu, sau đó bổ sung một câu trong ánh mắt hy vọng của Vệ Tư Bạch: “Tôi còn muốn nhân đây nói với cậu, rằng tôi rất ghét cậu, thật ra từ thời cấp 3 tôi đã thấy cậu thật phiền toái.”

“Chẳng qua là tôi sợ cậu hiểu lầm, nên mới cần phải chính miệng nói ra.” Trần Trữ Ý ngả người ra sau, “Như thế mới đủ trang trọng.”

“Anh không hề có một chút tình cảm nào với tôi sao?” Hai tay Vệ Tư Bạch run lên, “Mười lăn năm. Anh thật sự không có chút cảm giác nào với tôi à?”

“Đúng là cũng có.” Trần Trữ Ý gật đầu, “Trước đây tôi thật sự có ý định tấn công cậu, thậm chí còn là khát khao nữa. Tôi muốn lái xe ben đâm cậu đấy.”

“Khụ.” Cậu cảnh sát hắng giọng.

Trần Trữ Ý nhìn sang cậu ta rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên làm thế là không đúng, tôi là công dân tốt biết tuân thủ pháp luật.”

Sau cùng hòa giải không thành công, phiên tòa vẫn phải tiến hành.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, lên xe đóng cửa lại, Thẩm Bình thật sự không nhịn được nữa, ngồi trong xe mà cười ha ha.

Trần Trữ Ý bất đắc dĩ nhìn Thẩm Bình. Khóe miệng anh cũng hơi nhếch lên, là do Thẩm Bình lây truyền.