Tự Ăn Quả Đắng? Biến CMN Đi!

Chương 21




Lili vừa lắc mông vừa mò đến bên chân Thẩm Bình, húc nhẹ vào anh. Thẩm Bình bèn bế Lili lên.

“Một thời gian nữa là cậu không bế nổi nó nữa đâu đấy.” Trần Trữ Ý chăm chú nhìn máy tính, nhưng không phải là vì hạng mục đang làm, mà là blog của Thẩm Bình.

Đúng vậy, là của Thẩm Bình.

Chuyện Trần Trữ Ý và Thẩm Bình cùng đi ăn trưa tình cờ gặp phải Vệ Tư Bạch đã bị chụp lại đăng lên mạng. Bây giờ có người đang suy đoán xem liệu giữa Vệ Tư Bạch và Trần Trữ Ý có mối quan hệ bí mật nào không, bởi vì biểu hiện của hắn lúc đó quá đặc biệt.

Đúng như dự đoán của Trần Trữ Ý, người em họ của Vệ Tư Bạch cũng tìm đến Thẩm Bình. Người này không xác định được liệu Vệ Tư Bạch có quan hệ gì với Trần Trữ Ý hay không, nên chỉ có thể thử liên lạc với Thẩm Bình.

“Lili mỗi ngày tăng khoảng một cân.” Thẩm Bình nhăn nhó nâng cái mặt heo của Lili lên nhìn, “Nguyên nhân nằm ở chỗ nó là heo thịt sao?”

“Vậy tại sao lúc trước cậu không tìm một con chó?” Trần Trữ Ý hỏi lại.

“Nuôi chó phải dắt nó đi dạo, mèo thì không thông minh.” Thẩm Bình thở dài, “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy nhà cậu cũng lớn lắm, nuôi heo chắc không thành vấn đề.”

Trần Trữ Ý không phản ứng gì, tiếp tục trao đổi với em họ của Vệ Tư Bạch.

Trong đoạn video mà anh quay được hôm trước, hành vi của Vệ Tư Bạch thuộc loại có ý định gây thương tích nhưng không thành, dù có kiện hắn thì cũng chẳng giam được bao lâu. Thế nên bây giờ không phải là lúc dùng đến đoạn băng đó.

Trần Trữ Ý dùng tài khoản của Thẩm Bình để nói cho em họ của Vệ Tư Bạch biết anh không thể có quan hệ gì với hắn cả. Đồng thời, anh còn ngầm biểu đạt rằng gần đây họ thật sự có giao lưu với Vệ Tư Bạch, mà trạng thái của hắn khiến hai người họ rất lo lắng. Sau khi nói chuyện với em họ của Vệ Tư Bạch, anh còn tiết lộ việc hôm qua hắn có xảy ra xung đột với hai người, hắn cầm dao định đâm Trần Trữ Ý.

Sau cùng Trần Trữ Ý chuyển khách thành chủ, hỏi đối phương có viết rốt cuộc vì sao Vệ Tư Bạch lại làm vậy không. Vì theo điều tra của họ, hình như hắn đã theo dõi Trần Trữ Ý trong một thời gian dài rồi.

Trần Trữ Ý thậm chí còn hỏi người kia xem gia đình đã từng đưa Vệ Tư Bạch đến bệnh viện tâm thần khám chưa, vì anh cảm thấy hắn không bình thường.

Suốt quá trình trao đổi, Trần Trữ Ý vẫn luôn dùng tên Thẩm Bình, đồng thời nắm vững từng câu từng chữ, thể hiện sự phẫn nộ rất lớn trước hành vi của Vệ Tư Bạch, nhưng vẫn đúng mực để không tỏ ra nóng nảy quá trớn, mà vẫn giữ giọng điệu thương lượng.

“Chậc chậc, cậu diễn giỏi quá đó.” Thẩm Bình ôm Lili ghé sát lại.

“Tạm được.” Trần Trữ Ý đặt máy tính xuống, “Tôi cũng tiện tay ghi lại kế hạoch của Cao An Thời vào note rồi đây.”

“Lão định ra tay từ phía nhà tôi á.” Thẩm Bình đã xem qua những ghi chú trong điện thoại của Trần Trữ Ý, “Nhưng người nhà tôi đều biết có một tên biến thái họ Vệ theo dõi cậu nhiều năm rồi.”

Trần Trữ Ý nhìn Thẩm Bình. Thẩm Bình bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi không nhờ bọn họ giúp đâu, nhưng không thể để mọi người kéo chân được.”

“Thật ra cậu có thể giải thích thẳng là chúng ta chỉ đang đóng vai tình nhân thôi.” Trần Trữ Ý nhắc nhở, “Đừng để đến khi mọi việc kết thúc, chúng ta chia tay rồi thì mọi người mới biết sự thật, như thế hơi đột ngột.”

“Người anh em, cậu có lộn không vậy, dù chuyện này đã giải quyết xong thì chúng ta cũng không thể lập tức chia tay được.” Thẩm Bình lấy một thanh sô cô la trên bàn trà, đang định ăn thì lại bị Lili giành trước.

Thẩm Bình ném “con gái cưng” của mình xuống đất rồi mới nói: “Nếu cậu lập tức chia tay với tôi sau khi mọi chuyện bung bét ra, thì đám đông vây xem ngoài kia sẽ nghĩ gì? Bọn họ sẽ cho rằng cậu chắc chắn có vấn đề.”

“Tôi không quan tâm điều này.” Trần Trữ Ý đáp, “Dù tôi có vấn đề nòa đó, cũng không thể xóa bỏ sự thật là Vệ Tư Bạch đã theo dõi tôi gần 10 năm nay.”

“Nhưng tôi quan tâm.” Thẩm Bình tỉnh bơ nói: “Hơn nữa duy trì quan hệ hiện giờ không có hại gì với cả tôi lẫn cậu, tôi thấy ở nhà cậu cũng dễ chịu lắm, mà dì giúp việc nấu cơm cũng ngon.”

“Cậu vui là được.” Trần Trữ Ý dựa vào sô pha. Anh không phản đối cách nói của Thẩm Bình, nhưng cũng chẳng tán thành.

Hai người im lặng một lát, Thẩm Bình lại hỏi: “Cậu vẫn còn định đi tu à?”

“Ừm.” Trần Trữ Ý đáp lại, trước khi Thẩm Bình kịp nói, anh đã giành trước: “Có những thứ thật sự không thú vị gì cả.”

Thẩm Bình thở dài, sau đó nằm xuống sô pha: “Sao cậu lại muốn sống như tôi chứ.”

“Nên tôi mới nói thật ra cậu không có lập trường chỉ trích tôi.” Trần Trữ Ý bình tĩnh đáp.

Vẻ mặt rối rắm của Thẩm Bình biến đổi vài lần, sau cùng anh mới nói: “Nhưng gần đây tôi cảm thấy mọi việc cũng không tệ đến mức ấy.”

Trần Trữ Ý nhìn sang Thẩm Bình với vẻ bất ngờ. Thẩm Bình gãi đầu, nói: “Tôi không có ý nói những gì cậu gặp phải là không tệ trong mắt tôi, ngược lại, tôi còn rất đồng cảm khi cậu bị một tên biến thái chỉ biết có mình theo dõi.”

“Nhưng mà… chúng ta làm bạn bao lâu rồi? Mười mấy năm nhỉ. Thật ra chúng ta chưa từng dựa dẫm vào nhau, cũng chưa từng cùng làm việc gì có ý nghĩa. Đương nhiên, tôi cũng không nói việc chúng ta đang làm hiện giờ mang lại giá trị để suy ngẫm.”

Thẩm Bình cảm thấy hệ thống ngôn ngữ của mình đang rối loạn, nhưng Trần Trữ Ý không ngắt lời, anh bèn nói tiếp: “Nhưng bây giờ cậu đang thử dựa vào tôi, cậu hiểu không?”

“Trước kia cậu chưa bao giờ làm vậy cả, cậu luôn có thể tự giải quyết vấn đề.” Thẩm Bình buồn rầu nhìn Lili đang gặm cắn chai Coca, không dám nhìn thẳng vào Trần Trữ Ý, “Cậu đúng là rất giỏi, vì vậy nên ban đầu tôi mới khâm phục cậu.”

“Nhưng mối quan hệ bạn bè dường như phải thân thiết hơn thế, không phải ‘có vay có trả’, mà là không bao giờ ghi nợ.” Thẩm Bình nói đến đây thì hơi ủ rũ: “Gần đây tôi có cảm giác mình có thể toàn tâm toàn ý giao phía sau lưng cho một người, chúng ta chắc hẳn có thể dựa dẫm vào nhau.”

Nói đến đây, Thẩm Bình dừng lại. Trần Trữ Ý không nói gì.

Kiềm chế một lúc, Thẩm Bình mới nói tiếp: “Có phải nghe sến lắm không?”

“…Ừ.” Trần Trữ Ý do dự một lúc mới gật đầu, “Giống đang tỏ tình vậy. Bây giờ tôi không dám nhìn vào mắt cậu nữa.”

“Tôi cũng thế.” Thẩm Bình che mặt, “Nhưng cậu nên biết, cậu cũng rất quan trọng với tôi.”

Trần Trữ Ý lại ậm ừ, cuối cùng hai người cùng đơ ra.

Sau đó, vẫn là Trần Trữ Ý hắng giọng để phá tan bầu không khí ngượng ngùng, anh ghé lại gần Thẩm Bình, cả người đối phương cứng đờ.

“Tại sao nói được một nửa thì xấu hổ?” Trần Trữ Ý lên tiếng, “Thật ra cậu có thể nói tiếp.”

Thẩm Bình lập tức cầm lấy điều khiển tivi: “Cậu muốn xem gì không?”

Trần Trữ Ý thở dài: “Tùy cậu.”



“Khi đó cậu làm vậy rất nguy hiểm.” Bách An nghiêm khắc nói với Vệ Tư Bạch, “Cậu đang phạm pháp đó, biết không?!”

“Xin lỗi.” Vệ Tư Bạch bụm mặt, “Tôi chỉ không kiềm chế được, thật sự là không thể kiềm chế được thôi.”

“Bọn họ làm chuyện kia trong phòng tắm, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình…” Vệ Tư Bạch nói đến đây thì nghẹn lại, sau đó lắc đầu: “Tôi cũng không biết mình làm sao nữa, nhưng khi nghe thấy tin đó, đầu óc tôi trống rỗng.”

Giận à? Cũng không hẳn, khi đó hắn không có cảm giác đang phẫn nộ.

Trước khi đi gặp Trần Trữ Ý rồi bùng nổ, Vệ Tư Bạch đã bình tĩnh đến mức bản thân hắn phải ngạc nhiên. Thật ra hắn cũng hiểu người trưởng thành đã là người yêu thì ắt phải xảy ra quan hệ, cũng hiểu mình thực chất không hề có liên quan gì đến Trần Trữ Ý. Ngay cả khi hắn cho rằng Trần Trữ Ý đang đùa giỡn với mình, nhưng đã không mở miệng thừa nhận thì thực tế anh không hề ngoại tình.

Thậm chí khi đến bước cuối cùng, Vệ Tư Bạch vẫn thấy mình rất bình tĩnh. Hắn không rõ mình chỉ đơn giản là chất vấn Trần Trữ Ý, hay là bị cơn giận che mắt rồi.

Tóm lại, Vệ Tư Bạch khi đó biết rõ mình đang làm gì. Hắn cầm dao lên, gào thét xông về phía Trần Trữ Ý, nhưng lòng lại bình thản đến lạ, ngay cả khi hắn muốn đẩy Trần Trữ Ý vào chỗ chết.

Nhưng khi trạng thái đó bị cắt ngang, Vệ Tư Bạch lại trở nên hết sức mệt mỏi. Cảm xúc của hắn sụp đổ.

Bách An không biết nên an ủi thế nào. Trên thực tế, Bách An cho rằng mọi việc đã đi trật ra khỏi quỹ đạo kể từ khi Trần Trữ Ý và Thẩm Bình bỗng nhiên đến với nhau.

Bản thân tư duy của Vệ Tư Bạch đã có vấn đề. Bách An hiểu rõ điều này.

Một người bình thường sao có thể theo dõi đối tượng của mình tận 10 năm, còn đẩy hết nguyên nhân hành động của mình lên đối phương, tự cho rằng mình đang “dâng hiến”. Nhưng cũng chính vì sự cực đoan này nên Vệ Tư Bạch mới có giá trị lợi dụng. Chỉ có điều gần đây gã phải đặt ra nghi vấn về việc Vệ Tư Bạch có giá trị đến đâu.

Trần Trữ Ý có vẻ đã phát hiện ra gì đó, chiêu tấn công vào tâm lý không còn hiệu nghiệm khi đối phương có đề phòng từ trước. Không, nên nói là từ khi Vệ Tư Bạch cầm dao đâm về phía Trần Trữ Ý, tất cả đã không còn tác dụng gì nữa.

Chuyện sau này cứ để sau này tính, nhưng rắc rối của Vệ Tư Bạch… nhanh chóng rút tay về là hơn.

“Xin lỗi.” Vệ Tư Bạch lắc đầu, “Xin lỗi, tất cả là tại tôi.”

“Không sao đâu.” Bách An tiếp tục an ủi, đóng cho tròn vai người bạn tốt, “Bây giờ Trần Trữ Ý còn khó chịu hơn cậu, chờ khi Thẩm Bình bình tĩnh lại cũng sẽ là lúc Trần Trữ Ý gặp rắc rối.”

Vệ Tư Bạch biểu hiện bất thường, Thẩm Bình chắc chắn sẽ hoài nghi.



Cứ như ma ám! Ma ám! Ma ám!

Thẩm Bình ngồi trên sô pha, toàn thân cứng ngắc.

Còn Trần Trữ Ý thì đã ngủ, mà đầu còn đang tựa lên vai anh.

Đáng ghét! Nếu thấy phim chán quá thì đừng có xem chứ! Bây giờ là thế nào? Xem rồi lại ngủ thế mà coi được à.

“Chậc.” Thẩm Bìnhhơi buồn bực.

“Cậu Thẩm?” Dì giúp việc lại gần. Bà tưởng Thẩm Bình không thích Trần Trữ Ý dựa lên người mình, bèn nói, “Có cần tôi…”

“Suỵt!” Thẩm Bình vội vàng ngắt lời, sau đó lắc đầu, còn hạ giọng xuống đến mức nhỏ nhất: “Nói nhỏ thôi, cậu ấy ngủ rồi.”

Dì giúp việc nghe Thẩm Bình thì thầm, lại nhìn lên màn hình tivi, nhân vật chính trong phim đang gào thét vì bị khủng long đuổi theo, còn Lili thì hoảng sợ trốn dưới gầm bàn kêu ụt ịt.

Trong hoàn cảnh này, âm thanh không thể nào là nhỏ được, chỉ có Thẩm Bình cố hạ giọng thôi.

Dì giúp việc định quay người đi chuẩn bị thức ăn cho bữa tối thì lại bị gọi giật về.

“Dì có thấy bây giờ cậu ấy sẽ lạnh không?” Thẩm Bình tiếp tục thì thào, “Hình như nhiệt độ phòng hơi thấp quá.”

“Để tôi đi chỉnh lại.” Dì giúp việc định đi sang phía bảng điều khiển máy lạnh.

“Không cần không cần.” Thẩm Bình ngăn bà lại, “Ý tôi nói là nhiệt độ này vừa với người bình thường, nhưng nếu ngủ thì hơi lạnh.”

Dì giúp việc nói: “Vậy để tôi đi lấy chăn?”

“Làm phiền dì.” Thẩm Bình tiếp tục thì thầm.

Khi dì giúp việc đi lấy chăn, Thẩm Bình lại cẩn thật di chuyển Trần Trữ Ý, để anh nằm xuống trên đùi mình. Dù sao thì dựa vai cũng hơi cộm, không chú ý còn có khả năng trượt xuống nữa.

Trần Trữ Ý vốn không ngủ, chỉ nhắm mắt thư giãn, bây giờ lại mở mắt ra, vừa đúng nhìn thấy bàn trà.

Thẩm Bình thật sự cho rằng mình có thể ngủ trong hoàn cảnh đầy tạp âm này à?

Nhận thấy dì giúp việc cầm chăn đến, Trần Trữ Ý tiếp tục nhắm mắt lại.

Thẩm Bình đắp chăn lên rồi nhìn gương mặt bình thản của Trần Trữ Ý, lần thứ N cảm thán ngoại hình xuất sắc của anh, lại còn không nhìn ra là người đã 30 tuổi nữa chứ, khi ngủ thì rất yên tĩnh, không hề tỏa ra hơi lạnh như bình thường.

“Lông mì dài thật.” Thẩm Bình ngắm một lát rồi nhỏ giọng cảm thán, anh cảm thấy mình có thể đếm kông mi của Trần Trữ Ý để giết thời gian.

Trần Trữ Ý: “…” Thôi, tốt nhất là đừng mở mắt ra, nếu không Thẩm Bình lại kích động nhảy dựng lên rồi hất anh xuống đất luôn.

Sau đó, Trần Trữ Ý nhận ra Thẩm Bình đang dùng tay che lên tai mình.

Có lẽ là vì máy lạnh khiến thân nhiệt giảm xuống, Trần Trữ Ý cảm thấy tay của Thẩm Bình rất nóng, nhưng không khó chịu. Sự tiếp xúc này mang lại cảm giác an tâm cho anh.

Tiếp theo, Thẩm Bình chỉnh nhỏ âm lượng tivi, rồi sau đó nữa thì Trần Trữ Ý không nhớ rõ lắm, vì anh ngủ thiếp đi thật.

Dì giúp việc lấy thịt bò trong tủ lạnh ra rã đông, sau đó ra phòng khách định hỏi Thẩm Bình xem họ có cần thêm thức ăn không.

Ra đến nơi, bà mới phát hiện cả Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đều ngủ rồi.

Trần Trữ Ý vẫn gối đầu trên đùi Thẩm Bình, còn Thẩm Bình thì nghiêng người dựa lên Trần Trữ Ý. Tư thế của hai người trông khá là vặn vẹo, nhưng giấc ngủ lại rất yên bình.

Dì giúp việc không làm phiền họ, bà lấy thêm một cái chăn nữa đắp lên cho Thẩm Bình.

Lili bò ra khỏi gầm bàn, kêu ụt ịt.

Dì giúp việc lại gần gõ nhẹ lên đầu Lili: “Suỵt.”