Tự Ăn Quả Đắng? Biến CMN Đi!

Chương 14




Trần Trữ Ý và Thẩm Bình không lưu luyến sàn nhảy quá lâu, họ tìm đến một góc sân thượng yên tĩnh, dựa vào lan can hóng gió.

Người trên sàn nhảy quá đông, thỉnh thoảng sẽ vô tình chạm vào khiến khả năng đọc suy nghĩ của Trần Trữ Ý bị động kích hoạt, thế nên họ chọn cách chạy ra ngoài tránh né.

Thẩm Bình ngẩng đầu nhìn trời, ngắm một lúc thì bật cười.

“Cười gì thế?” Trần Trữ Ý hỏi.

“Vừa rồi lúc đang nhảy ấy, cô dâu vừa nhìn chúng ta vừa nhịn cười.” Thẩm Bình nói đến đây thì cười càng tươi hơn, “Đây là lần đầu tiên tôi nhảy một điệu thảm hại như vậy.”

“Đáng đời.” Trần Trữ Ý không hề nể mặt, “Ai bảo cậu nhất định kéo tôi ra đó?”

“Thì trong phim toàn diễn thế mà, rất lãng mạn.” Thẩm Bình nói rồi lại nhíu mày: “Không thấy sao trên trời nữa rồi.”

Trần Trữ Ý cũng ngẩng đầu lên theo: “Đèn trong thành phố quá sáng, không thấy là bình thường.”

“Vậy khi cậu còn nhỏ thì sao?” Thẩm Bình đột nhiên hỏi, “Chắc là có thấy chứ hả.”

“Thỉnh thoảng về chỗ của ông bà ngoại thì sẽ thấy.” Trần Trữ Ý quay người lại, dựa lưng vào lan can, “Mùa hè sao rất sáng, đến tối, người ta sẽ dọn giường trúc ra sân phơi lúa, ăn miếng dưa hấu rồi đánh một giấc.”

“Hay thật.” Thẩm Bình cảm thán.

“Không, rất chán.” Trần Trữ Ý vẫn không biến sắc, “Dọn giường trúc ra ngoài là vì trong nhà không có quạt máy, quá nóng nên phải ra ngoài hóng gió. Hơn nữa, mùa hè nhiều muỗi, còn sao thì nhìn mãi cũng chỉ thế thôi.”

“Ăn dưa hấu cũng được mà, cho dưa hấu xuống giếng nước này kia hả?”

“Là vì không có tủ lạnh.”

Vấn đề liên quan đến thời thơ ấu kết thúc tại đây. Một cơn gió thoảng qua làm rối tóc Trần Trữ Ý.

Thẩm Bình đón gió, thở dài: “Cậu chẳng biết lãng mạn gì cả.”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Trần Trữ Ý ngửa đầu lên: “Ký ức của con người thường sẽ tự động tô vẽ mọi thứ cho xinh đẹp, ví dụ như bỏ qua bầy muỗi đáng ghét, hay là những thiết vị lạc hậu trong nhà. Người ta sẽ chỉ nhớ bầu trời đầy sao, và bọn đom đóm vờn quanh.”

Cùng với một bản thân không cần phải lo lắng về cuộc sống khi đó nữa.

Nằm trên chiếc giường trúc hay kẹp vào da thịt, mơ màng ngủ giữa tiếng nói chuyện của người lớn và ngọn gió tạo thành bởi chiếc quạt hương bồ.

Tựa như mình có thể mãi mãi vô tư như thế.

Tựa như mãi mãi có thể tìm được một chốn dừng chân, để khi mệt mỏi có thể trốn vào đó, không cần phải độc lập gánh vác.

“Thử lại không?” Thẩm Bình hỏi.

“Thử gì?” Trần Trữ Ý hỏi ngược lại.

“Bây giờ không có ai trên ban công đâu.” Thẩm Bình chỉ ra xung quanh.

Thật ra đây là do họ yêu cầu phía gia đình cô dâu chuẩn bị từ trước, cũng không hẳn là yêu cầu, chỉ là hy vọng bên tổ chức dành ra một khoảng không gian yên tĩnh cho họ.

“Nhảy lại không?” Thẩm Bình chạm tay lên vai Trần Trữ Ý, “Cứ thả lỏng.”

Trần Trữ Ý không phản đối, dù sao thì vừa nãy cũng nhảy rồi, người bị giẫm vào chân lại không phải anh, vì thế anh vẫn có thể chấp nhận.

“Vừa rồi tôi đã muốn hỏi, cậu dẫn tôi nhảy bước nam à?”

“Đương nhiên, tôi không cần thiết phải so bì với cậu trên phương diện này.” Thẩm Bình không để bụng việc mình nhảy bước nữ. Anh không có lòng tự tôn kỳ quặc của giống đực, vả lại tuy tính cách bản thân khác người, nhưng Thẩm Bình vẫn biết giữ phép lịch sự tối thiểu. Trong tình huống không biết Trần Trữ Ý có đồng ý nhảy bước nữ không, thì tất nhiên anh sẽ chọn tự nhảy.

Trần Trữ Ý tiếp xúc với Thẩm Bình rồi mới biết tâm trạng của đối phương hiện giờ khá phức tạp.

Thẩm Bình đúng là đang vui, cảm giác này rất mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sống động.

Sống động đến mức không giống Thẩm Bình.

Đúng vậy, Thẩm Bình không phải như thế, tất nhiên Trần Trữ Ý không muốn suy nghĩ như vậy, mà là do đối phương bề ngoài ồn ào, ý tưởng trong đầu lúc nào cũng vô lý, nhưng thật ra bản thân Thẩm Bình lại tĩnh lặng như nước.

“Cậu đang vui?” Trần Trữ Ý hỏi.

“Đúng.” Thẩm Bình thoải mái thừa nhận, “Đừng khó chịu hay u uất thế nữa, quý ngài tổng giám đốc lạnh lùng. Bước theo tôi… Úi! Cậu lại giẫm tôi.”

Đến khi vũ hội và mọi người giải tán, Vệ Tư Bạch đã trở nên vô cảm.

“Cậu ổn không?” Bách An ngồi trên ghế lái, nghiêng đầu nhìn Vệ Tư Bạch.

Vệ Tư Bạch đang nghĩ gì đó mà hai mắt trống rỗng.

Sau khi Bách An gọi mấy lần, hắn mới phản ứng lại: “Anh ấy thích Thẩm Bình thật sao?”

Bách An cũng đang cân hắc việc này, theo lý thuyết thì hai “người nắm quyền” không thể nào chung sống hòa hợp được, không phải Bách An nghĩ lung tung, mà là kinh nghiệm đã rút ra từ cuộc sống.

Trong tất cả những người mà gã quen biết, không có hai doanh nhân nào đi chung với nhau đến cuối con đường cả, họ có xu hướng tìm đối tượng có vị thế thấp hơn mình, ví dụ như người có đặc điểm “ngây thơ ngọt ngào”.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì ai cũng là người thành công, mỗi bên có phương thức riêng của mình, không ai nhường ai, hai bên đều không thua kém bên kia, nên khi sống cùng nhau sẽ rất mệt mỏi.

Tương tự như nguyên tắc một hạng mục không thể có hai người phụ trách vậy, làm như thế chỉ có thể kéo thấp hiệu suất mà thôi.

Thay vì chọn một người nắm quyền giống mình, rõ ràng chọn một người phụ thuộc sẽ giúp họ hài lòng hơn, nhưng lý thuyết này lại không áp dụng được với Trần Trữ Ý và Thẩm Bình thì phải.

“Anh ấy không nhìn tôi, từ đầu đến cuối đều không nhìn.” Vệ Tư Bạch nói đến đây thì cười, nhưng nụ cười lại tràn đầy chua chát, “Ánh mắt của anh ấy vẫn luôn không rời Thẩm Bình… Cũng phải, tôi và Thẩm Bình khác biệt như trời với đất vậy mà.”

“Hắn rất may mắn, có xuất thân tốt, có ngoại hình, tất cả đều là vốn của hắn.” Vệ Tư Bạch cúi đầu.

Khi Bách An chuẩn bị an ủi, Vệ Tư Bạch lại nói: “Nếu Trần Trữ Ý thật sự là gay, thì làm sao có thể không biết chút gì về tình cảm của tôi?”

Đúng vậy, hắn vẫn còn đang rối rắm ở vấn đề này.

Hắn tự cho rằng mình đã thể hiện rất rõ ràng, nhưng Trần Trữ Ý lại giả vờ không biết. Ban đầu hắn còn hoài nghi, nhưng sau này hắn bị thương vì Trần Trữ Ý, mà đối phương lại tránh không gặp mặt hắn. Nếu không biết, thì sao lại phải tránh né?

Nhưng nếu biết, nếu chỉ đang thả mồi câu, thì vì sao lại nhẫn tâm đến nỗi thân mật với Thẩm Bình ngay trước mặt hắn?

Thẩm Bình cũng vậy…

Thẩm Bình tỏ ra cao sang, chạy đến phòng bệnh của hắn, nói rằng hắn chưa bao giờ quen biết Trần Trữ Ý? Nhưng rõ ràng là hắn thích Trần Trữ Ý trước, rõ ràng là hắn mà.

Vệ Tư Bạch giơ tay bụm mặt.

Hắn thích Trần Trữ Ý, thích sự đơn giản và bền bỉ của Trần Trữ Ý.

Khi học cấp 3, hắn đã thích tìm đủ mọi lý do để tiếp cận Trần Trữ Ý, chỉ để nhìn anh một lần. Khi đó mọi thứ đều rất hoàn mỹ, ánh mặt trời dường như luôn tình cờ rọi lên người Trần Trữ Ý.

Trần Trữ Ý vẫn luôn sạch sẽ như thế.

Có lẽ tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn, Trần Trữ Ý chưa từng sạch sẽ.

Thẩm Bình nói chưa từng giúp đỡ Trần Trữ Ý? Làm sao có thể như vậy được?

Nếu Thẩm Bình không giúp, làm sao Trần Trữ Ý có được một công ty lớn như vậy?

Từ đầu đến cuối, Trần Trữ Ý chỉ là người bình thường, tuy thành tích tốt, nhưng người giỏi hơn vẫn quá nhiều, tại sao chỉ có một mình Trần Trữ Ý thành công.

Nghĩ vậy, Vệ Tư Bạch cảm thấy thiếu niên trong sáng trong ký ức của mình đã vấy bẩn, mà kẻ tội đồ lại chính là bản thân Trần Trữ Ý, vừa thả mồi câu Vệ Tư Bạch, vừa không bỏ qua Thẩm Bình, sau cùng lại chọn Thẩm Bình vì tiền đồ của mình.

Một người như vậy… thật sự xứng đáng với tình yêu hơn 10 năm của hắn sao?

“Thằng ngu tự cho mình là đúng kia đi tìm cậu à?” Dương Xuân Hoa và Trần Trữ Ý, cùng với Thẩm Bình đã tụ lại với nhau.

Khi vũ hội kết thúc, Trần Trữ Ý nhận được tin nhắn của Dương Xuân Hoa, một người bạn học cũ của họ đã trở lại. Người này chính là hoa khôi mà Thẩm Bình từng “thích” năm đó, cũng là người gián tiếp góp phần thúc đẩy quan hệ bạn bè giữa Trần Trữ Ý và Thẩm Bình.

Hoa khôi và Dương Xuân Hoa cũng là bạn, trước kia hai người họ ở chung một ký túc xác.

Dương Xuân Hoa gọi Trần Trữ Ý là để hỏi xem anh có muốn gặp mặt bạn cũ không. Bởi vì “mối tình tay ba” giữa hoa khôi, “học sinh giỏi mặt lạnh” và “hoàng tử ngầu lòi” cũng rất nổi tiếng trong trường.

Tuy rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng vì ngoại hình của cả ba quá xuất sắc, nên đến bây giờ câu chuyện vẫn còn lưu truyền trong nhóm bạn học cũ.

Ban đầu Trần Trữ Ý định từ chối, thay vì gặp bạn cũ, anh càng muốn về nhà ngủ một giấc hơn.

Thẩm Bình cũng từ chối, anh không muốn gặp lại đoạn lịch sử đen của mình chút nào. Rõ ràng cái danh hiệu “hoàng tử ngầu lòi” không thích hợp với anh, không hề.

Nhưng đến khi Trần Trữ Ý thấy phản ứng của Thẩm Bình thì lại đồng ý.

Bây giờ, bốn người đang ngồi trong một quán ăn nhỏ. Vì đã là bạn học cũ, không ai trong số họ quan tâm đến việc phô trương, vả lại quán ăn này là do hoa khôi tự chọn.

“Thằng ngu nào cơ?” Hoa khôi nhìn sang Dương Xuân Hoa, sau đó lại xuôi theo ánh mắt của Dương Xuân Hoa, quay sang Trần Trữ Ý.

“Hồi chúng ta học cấp 3 có một người tên Vệ Tư Bạch, cứ quấn lấy Trần Trữ Ý, như đầu óc có vấn đề ấy.” Dương Xuân Hoa giải thích.

“Hả?” Hoa khôi rõ ràng khá ngạc nhiên, “Người đó vẫn còn thích cậu à?”

Câu nói này khiến cả gian phòng riêng chìm trong yên lặng.

Trần Trữ Ý nhớ lại lần đầu tiên mình nhắc chuyện này với Thẩm Bình, phản ứng của Thẩm Bình cũng là hỏi có phải đó là đàn em từng thích anh không.Trần Trữ Ý im lặng uống trà, sau đó mới hỏi: “Vậy là chỉ có mình tôi không biết hắn thích tôi?”

Dương Xuân Hoa cũng sửng sốt.

“Không không.” Hoa khôi lắc đầu, “Thì lúc đó chúng ta còn chưa trưởng thành mà, Thẩm Bình đột nhiên nói muốn hai chúng tôi trở thành một cặp như trong Thần điêu đại hiệp…”

“Khụ khụ.” Thẩm Bình ho mấy tiếng, là vì bị sặc.

“Tóm lại khi đó tôi trả lời là tôi thích cậu.” Hoa khôi lể lại chuyện này cũng hơi ngượng ngùng, nhưng dù sao chuyện đã qua mười mấy năm rồi, cô đã xin lỗi Trần Trữ Ý, bây giờ không ai còn vướng mắc: “Khi đó tôi từng bị hắn chặn đường.”

“Cậu cũng thế?” Thẩm Bình sững người.

“Đúng.” Hoa khôi gật đầu, “Rất đáng sợ, hắn có vẻ như uống say vậy.”

“Hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhưng không nói gì cả.” Hoa khôi nhớ lại tình cảnh khi đó, đến bây giờ vẫn thấy lạnh người, “Ngày hôm đó hơi muộn, tôi ra ngoài mua vài thứ đồ dùng thường ngày.”

“Khoan đã.” Trần Trữ Ý ngắt lời cô, “Cậu gặp hắn ở gần nhà mình à?”

Học sinh ở ký túc xá trong trường cấp 3 không được ra ngoài ban đêm.

“Đúng rồi.” Hoa khôi gật đầu, “Khi đó tôi sợ lắm, trời quá tối mà tôi chỉ có một mình. Hắn còn cầm một con dao rọc giấy, tôi nhìn thấy rõ ràng.”

“Nhưng hắn không làm gì cả, chỉ nói với tôi một câu ‘Trần Trữ Ý không thích loại con gái nông cạn như mày.’, sau đó bỏ đi.”

Trần Trữ Ý và Thẩm Bình nhìn nhau.

Không làm gì cả? Chưa chắc.

Theo cách nghĩ của Thẩm Bình, khi Vệ Tư Bạch đi chặn đường anh còn tỏ ra kiên cường bất khuất, giống một đóa hoa trong trắng vậy. Nhưng không ngờ hắn đối diện với hoa khôi lại trở nên đáng sợ như thế.

Hoa khôi thấy vẻ mặt Trần Trữ Ý trở nên nặng nề thì mím môi, sau đó mới nói: “Trần Trữ Ý.”

“Sao vậy?” Trần Trữ Ý hỏi.

“Nếu bây giờ mà hắn vẫn còn thích cậu, thì tốt nhất là cậu phải cẩn thận.” Hoa khôi nghiêm túc nói, “Có lẽ là tôi nghĩ nhiều, nhưng sau chuyện đó không bao lâu, trong trường có tin đồn tôi bị một ông già bao nuôi.”

“Tôi muốn nói nếu như… nếu như tin đồn là do Vệ Tư Bạch truyền ra, thì hắn đúng là… rất đáng sợ.”