Tú Ái

Chương 51: Tình cờ tiết lộ




Trương Tử Thanh nhìn bóng dáng Giang Bình vội vàng rời đi, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi thật to.

Giang Bình là người có lịch sử tình cảm trong sạch, từ thời đại học cho đến lúc đi du học, hai người đều là bạn học, sau khi hoàn thành việc học ở nước Mỹ, Trương Tử Thanh lựa chọn về nước, Giang Bình lại tiếp tục ở nước ngoài phát triển, nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, Trương Tử Thanh biết Giang Bình luôn đặt hết tinh lực vào công việc, phương diện tình cảm thì hoàn toàn trống rỗng. Tuy rằng khi nói về chuyện tình yêu thì có thể nói rất khoa học, nhưng nói về kinh nghiệm thực tế, cũng chính là từ khi gặp Dương Hi mới bắt đầu.

Suy nghĩ mãi không hiểu, Trương Tử Thanh lắc đầu, vẫn là lo cho chuyện của mình thì tốt hơn, chuyện của Giang Bình, qua vài ngày nữa thì hỏi kỹ hơn.

Nhưng mà, làm thế nào để đến gần đây?

Trương Tử Thanh vừa nhìn tách cà phê, vừa nghĩ dùng lý do gì mới tốt.

"Chào cô, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?" Uhm, có vẻ như không có lý do gì a! Chỗ trống nhiều như vậy.

"Chào cô, khăn choàng cổ của cô thật là đẹp, mua ở đâu vậy?" Giả tạo quá! Khăn quàng cổ kia của cô ấy thật sự bình thường——mặc dù ở trên người cô ấy rất xứng.

"Chào cô, vài lần nhìn thấy cô một mình uống cà phê ở đây, chúng ta nói chuyện đi!" Cái này có vẻ trực tiếp, nói không chừng con gái bây giờ có lẽ không thích quanh co lòng vòng.

Được, quyết định như vậy, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Trương Tử Thanh này trải qua trăm trận rồi còn sợ gì!

Trương Tử Thanh tự bơm sức mạnh cho mình, uhm uhm hai tiếng điều chỉnh thanh quản, sau đó cúi đầu xem kỹ lại quần áo của mình, còn đặc biệt sửa sang lại một chút, chỉnh lại góc áo, chuẩn bị thỏa đáng!

"Chào cô, mấy lần nhìn thấy cô một mình uống cà phê ở đây, chúng ta có thể kết bạn, trò chuyện được không?" Giọng nữ, thanh âm rất êm tai. Nhã nhặn, mang theo một chút ngượng ngùng.

Trương Tử Thanh đang chỉnh lại góc áo, ngẩng đầu——là cô gái kia, Phương Bồi.

Kích động, hưng phấn, thật không thể tin được, trong lòng Trương Tử Thanh đột nhiên trào ra một tràn tình cảm khó có thể ức chế, sau đó, cô vội vàng khống chế cảm xúc của mình, khóe mắt mỉm cười, trên mặt mang theo sự tự nhiên thoải mái:"Vô cùng vinh hạnh. Mời ngồi."

Trương Tử Thanh vươn tay, vô cùng nghiêm trang làm tư thế mời:"Muốn uống gì? Một người uống cà phê quả thật buồn chán, rất vui được làm quen với cô, mời cô uống một ly nha."

"Đã gọi rồi, không biết nên xưng hô như thế nào? Nói chuyện như thế này không được tự nhiên." Phương Bồi ngồi xuống, ánh mắt dừng trên mặt Trương Tử Thanh. Cô ấy rõ ràng là người hướng ngoại, tâm tư đều biểu lộ trên mỗi cái giơ tay nhấc chân, làm cho người ta có thể cảm thấy rất thoải mái.

"Tôi tên Trương Tử Thanh, bạn bè đều gọi tôi là Tử Thanh. Xin hỏi cô tên gì?" Trương Tử Thanh tươi cười sáng rực, suy nghĩ làm thế nào để kéo gần quan hệ hơn.

"Tên rất hay, nghe vào làm cho người ta cảm thấy cảm giác mới mẻ. Bạn tôi gọi tôi là Bồi Bồi, nếu cô không ngại......"

"Đương nhiên, Bồi Bồi, gọi như vậy thật gần gũi, hơn nữa nghe đến làm cho người ta cảm thấy là một cô gái nhu thuận xinh đẹp lại không mất sức sống." Trương Tử Thanh bắt đầu khen ngợi. Phàm là con gái đều thích nghe lời khen, về điểm ấy, Trương Tử Thanh kinh nghiệm đầy mình.

"Thấy cô nói vậy, tôi thật thấy ngại. Cô thường xuyên đến đây uống cà phê sao?" Phương Bồi chú ý vẻ mặt của Trương Tử Thanh.

"Đúng vậy, mỗi cuối tuần, đều đến đây ngồi một lát, quán cà phê này với bức tường thủy tinh kia rất có phong cách, không giống như mấy chỗ ngồi dành cho tình nhân, dễ làm cho người độc thân có cảm giác cô đơn, bên ngoài bức tường thủy tinh, người đến người đi, cuộc sống phồn hoa cách mình rất gần, nhưng sự ồn ào cách mình rất xa. Sẽ có một cảm giác làm cho người cô đơn say mê, tuy nhiên, cô đơn và huyên náo, chỉ cách nhau một bức tường, giống như khoảng cách giữa ẩn cư và nơi phố đông, cảm giác trong đó, thật khó để nói với người ngoài. Bồi Bồi thì sao? Cũng thích một mình đến?"

"Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi cũng thích một mình đến vào mỗi cuối tuần. Nhưng lúc tôi mới vào có nhìn thấy cô đi cùng với bạn mà, sao lúc này lại không thấy." Phương Bồi đương nhiên thấy Giang Bình, ở bên ngoài quán cà phê đã nhìn thấy cô và Trương Tử Thanh ngồi cùng nhau. Đương nhiên cũng nhìn thấy Giang Bình rời khỏi. Giang Bình và Dương Hi khẳng định không phải quan hệ bình thường, điều này làm cho Phương Bồi căn bản không bỏ xuống được. Rốt cuộc là dạng người gì mới có thể làm cho Dương Hi động tâm! Phương Bồi canh cánh trong lòng lại không thể nghĩ thông suốt. Bởi vì nàng hiểu rất rõ tình trạng của Dương Hi.

"À......cô nói cậu ấy à......bạn đại học, đã lâu rồi không có gặp, hôm nay trùng hợp gặp phải, sẵn tiện hàn huyên vài câu. Nhưng cậu ấy có vẻ bận, cho nên nói vài câu là đi rồi." Trong lòng Trương Tử Thanh lộp bộp vài cái, thì ra cô gái này không phải hướng mình đến, mà là huống về phía Giang Bình mà đến á. Xem ra quan hệ hai người này đúng là không đơn giản, đã nhìn thấy đối phương, không chỉ không chào hỏi, ngược lại còn thông qua người ngoài như mình mà nói bóng nói gió tìm hiểu. Xem ra phải tìm cơ hội bắt Giang Bình giải thích mới được.

"Bạn học? Ồ, trùng hợp thiệt. Nhưng mà bạn học thường sau khi tốt nghiệp liền bận này nọ, rất nhiều người cả đời cũng không có một lần gặp lại, hai người thế nhưng cũng thật có duyên." Phương Bồi vừa nghe xong, cảm thấy từ Trương Tử Thanh này có lẽ không thể đào được tin gì.

"Vậy Bồi Bồi không cảm thấy chúng ta cũng có duyên sao? Cô xem bên ngoài nhiều người như vậy, đi đến vội vã, có duyên nhìn nhau một cái, thì cả đời này chỉ gặp thoáng qua như vậy, qua thì đã qua, không nhớ rõ, cũng sẽ không gặp lại, chúng ta không thân không quen, lại có thể trong quán cà phê cùng thưởng thức âm nhạc cùng uống cà phê. Cái này mới chính là duyên phận." Trương Tử Thanh muốn dẫn dắt đổi đề tài, trước khi Giang Bình giải thích rõ ràng với mình, thật đúng là không dám tùy tiện nói lung tung.

"Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp đại học bắt đầu tiến vào xã hội, thoạt nhìn, dường như có rất nhiều người xung quanh mình, nhưng có thể nói số người đó lại giảm đi rất nhiều. Ngược lại quãng thời gian còn đi học, làm cho người ta hoài niệm. Vì vậy, chúng ta gặp nhau lại tán gẫu như vậy đương nhiên là có duyên. Hơn nữa, cô nhắc đến bạn đại học, làm tôi nhớ đến thời gian đại học của tôi." Phương Bồi cười khẽ:"Nhớ lúc mặc áo blouse trắng, nỗi khủng hoảng lần đầu tiên tiến vào phòng giải phẫu cơ thể người, còn có mùi formalin, nhớ tới bạn học lớn tiếng cười nói, mọi người đừng sợ, sau đó giáo viên nghiêm túc nói, đó là sự tôn trọng đối với người hiến tặng di thể!"

"Cô là bác sĩ?" Tuy rằng lúc nãy từ Giang Bình đã biết được tin này, nhưng Trương Tử Thanh biểu hiện vô cùng thích hợp như lần đầu tiên nghe đến tin tức này:"Thiên sứ áo trắng vĩ đại!"

"Đúng vậy, bác sĩ, còn cô làm nghề gì?" Ánh mắt Phương Bồi dừng trên mặt Trương Tử Thanh.

"Tôi? Làm nghề tự do." Trương Tử Thanh cười cười:"Tôi đối với nghề bác sĩ tràn đầy cảm giác kính sợ, dĩ nhiên, cái này chủ yếu là do lúc còn nhỏ có nhiều bệnh, mỗi lần nhìn thấy bác sĩ một thân áo trắng là sợ hãi như bị đòi mạng. Nhưng đến sau này, mỗi lần bị bệnh đều hy vọng có một thiên sứ áo trắng bên cạnh, có thể giải trừ thống khổ, có thể làm cho tôi cảm thấy yên tâm, tôi thích sự bình tĩnh của người bác sĩ, nhìn vào mắt họ mà tôi sẽ tự nói với bản thân mình: không sao cả, nhìn đi, bác sĩ đều bình tĩnh như vậy!" Biểu hiện của Trương Tử Thanh phong phú, loại biểu hiện như đứa trẻ này được cô diễn rất chân thật.

Phương Bồi không khỏi nở nụ cười:"Vậy sức khỏe hiện tại thế nào?"

"Sau khi lớn lên, cơ thể cũng rất khỏe mạnh. Tuy nhiên, trong lòng lại thấy gần gũi với bác sĩ." Trương Tử Thanh hướng đến Phương Bồi cười trong sáng, sau đó có chút đăm chiêu nhìn nàng:"Vì vậy tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô liền cảm thấy rất thích, thì ra cô là bác sĩ, xem ra trực giác của tôi rất chuẩn."

Phương Bồi không tự chủ được cười rộ lên, không thể không nói, cùng Trương Tử Thanh nói chuyện phiếm thực vui vẻ, cô ấy có năng lực thu hút người khác, như ánh mặt trời, có năng lực dẫn đường tâm lý rất mạnh, nếu không phải bởi vì lúc nãy nhìn thấy Giang Bình, làm cho cảm xúc mình không tốt, kỳ thật có thể trải qua một buổi chiều vui vẻ với Trương Tử Thanh, điều này làm cho nàng lại nghĩ tới Dương Hi, hơi thở dài một tiếng:"Nhưng mà, bác sĩ có thể trị vết thương trên cơ thể, cũng không thể trị vết thương trong lòng, có đôi khi tôi hối hận vì sao mình không phải là bác sĩ tâm lý."

"Bác sĩ tâm lý? Vì sao?" Trương Tử Thanh hơi hơi nhíu mày. Chuyện này không phải có quan hệ gì với tên Giang Bình kia chứ.

"Đau lòng khó trị mà." Phương Bồi cười.

"Cô thích bác sĩ tâm lý sao?" Ánh mắt Trương Tử Thanh sáng lên, nhìn vào mắt Phương Bồi.

Phương Bồi gật đầu:"Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng hy vọng mình có năng lực mạnh mẽ như bác sĩ tâm lý vậy, có thể nhìn thấu lòng của người khác, hiểu suy nghĩ của người khác."

Trương Tử Thanh nhếch miệng nở nụ cười, cô vươn tay:"Bác sĩ tâm lý Trương Tử Thanh, rất vui được làm quen bác sĩ Bồi Bồi!"

Phương Bồi sửng sốt, bắt lại tay của Trương Tử Thanh:"Cô là bác sĩ tâm lý?"

"Đúng vậy, phòng cố vấn tâm lý của tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bác sĩ Bồi Bồi đại giá quang lâm, hoàn cảnh nơi đó cũng khá tốt, cũng thích hợp để uống cà phê."

"Cô học tâm lý học?" Trong đầu Phương Bồi đột nhiên nhớ tới Giang Bình, cô ta là bạn đại học của Trương Tử Thanh, hẳn là cũng học tâm lý học, cô ta dễ dàng vào Dương gia ở như vậy, hơn nữa sớm chiều ở chung với Dương Hi dưới tình trạng không có vợ chồng Dương Khanh. Cô ta ở bên cạnh Dương Hi, trạng thái Dương Hi rất nhanh chuyển biến tốt......

Phương Bồi tin tưởng sức mạnh của tình yêu, có thể thay đổi Dương Hi, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Dương Hi phong bế như vậy căn bản không phải người nào cũng có thể đến gần, không ai có thể đủ sức mạnh để chiếm được sự chú ý của nàng, càng không ai có thể chiếm được tình yêu của nàng. Mà Giang Bình làm được!

Nếu cô ta không phải bác sĩ tâm lý, tất cả đều sẽ khó hiểu như vậy, nhưng nếu cô ta là bác sĩ tâm lý, dùng tình yêu làm vũ khí, muốn cho vợ chồng Dương Khanh tin tưởng cô ta, cũng không phải không có khả năng, trong thời gian ở cùng với Dương Hi, dần dần đến gần Dương Hi, hơn nữa được Dương Hi tán thành, nghĩ đến cũng chỉ có bác sĩ tâm lý mới có năng lực như vậy.

Thì ra là như vậy.

Mà Dương Hi, là một người tự bảo vệ bản thân như vậy, không ngờ có thể hoàn toàn tiếp nhận một bác sĩ tâm lý như thế. Thật sự là không thể tin được. Hơn nữa, nếu Giang Bình thật sự là bác sĩ tâm lý, như vậy cô ta ngay từ đầu tiếp cận Dương Hi, rõ ràng là vì muốn mở ra cửa lòng của Dương Hi, cô ta là yêu Dương Hi, hay là dùng tình yêu làm thủ đoạn phụ đạo tâm lý?

Cô ta yêu Dương Hi sao?

Mà Dương Hi có biết cô ta là bác sĩ tâm lý hay không? Dương Hi gặp qua rất nhiều bác sĩ tâm lý, mà với tuổi đời của Giang Bình này sao lại có thể nhanh như vậy mà chạm đến vấn đề tâm lý của Dương Hi? Vợ chồng Dương Khanh vì sao yên tâm giao Dương Hi cho cô ta? Giang Bình! Giang Bình thật rất có bản lĩnh!

"Bồi Bồi...... Bồi Bồi......" Trương Tử Thanh để ý sự biến hóa trên nét mặt Phương Bồi cùng với việc nàng đột nhiên thất thần. Trong lòng nổi lên một trận nghi hoặc, nhưng tự hỏi lại, mình quả thật không nói gì thêm mà.

"A?" Phương Bồi có phản ứng, vội vàng cúi đầu, dùng việc uống cà phê để che dấu sự thất thố của mình.

"Bồi Bồi không thích bác sĩ tâm lý?" Trương Tử Thanh nghĩ, lát nữa nhất định phải tìm tên Giang Bình kia, vụ này có phải có liên quan gì đến cậu ta hay không! Rốt cuộc có vấn đề gì bên trong!

"Không, bác sĩ tâm lý tốt lắm, nếu có cơ hội, hy vọng đến xem phòng cố vấn tâm lý của cô, với tôi mà nói, đó là nơi rất thần bí, về việc làm thế nào tiến vào nội tâm con người, mà nơi đó lại có bí mật gì, làm cho người ta chờ mong." Phương Bồi điều chỉnh tốt tâm tình, ngẩng đầu lên cười nói với Trương Tử Thanh.

"Hoan nghênh mọi lúc!" Đương nhiên, nói không chừng đó chính là một hang sói!