Tự Ái Nhi Phi

Chương 24




“Ngày 28 tháng 12 Tiếu Hằng còn ở nhà tôi một đêm, chăm sóc còn nấu cháo cho tôi nữa.” Lạc Dư Thần ngẩng đầu, có chút đắc ý, dường như dùng ánh mắt tình địch liếc nhìn Tiểu Lộ.

“Anh nói dối.” Lộ uý Tịch cũng nhìn anh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.

Sinh mệnh của anh trong một đêm thiên hôn địa ám kia, tôi đã được một lần cuối cùng đem anh ôm chặt lấy, tôi cảm kích ông trời có thể cho tôi vào khoảnh khắc cuối cùng cảm nhận được độ ấm, thật đáng buồn nó lại mang cho Lạc Dư Thần một hy vọng giả tạo, đó là một đêm không nên phát sinh.

Hiểu lầm này sẽ khiến Lạc Dư Thần phát điên, hoặc là những người bên cạnh anh.

Lạc Dư Thần nghe được thứ mà anh vẫn muốn nghe sau đó không quan tâm đến Tiểu Lộ. Anh ưu nhã đứng lên, nở nụ cười hoà ái trước mặt Tiểu Lộ sau đó chuẩn bị ra lệnh đuổi khách.

Trước khi tiễn khách anh dường như nhớ lại thứ gì đó, vẻ mặt dần dần ôn hoà lại. Anh mỉm cười nói với cậu: “Làm phiền cậu nói với Tiếu Hằng, tôi chờ cậu ấy. Tiếu Hằng đợi tôi mười năm thì tôi chờ cậu ấy cả đời. Cậu nói cho cậu ấy biết là tôi đang ở nhà chờ, khi nào cậu ấy cũng có thể về được.”

Tiểu Lộ nhìn lạc Dư Thần, trên mặt đột nhiên hiện lên loại vẻ mặt đau đớn, vừa muốn nói gì nhưng Hạ Minh Tu bởi phía sau níu lại, để Lạc Dư Thần cứ cười đi.

Mà chính linh hồn tôi cũng như sắp bị ôn nhu của Lạc Dư Thần xé nát.

Chờ tôi Lạc Dư Thần, anh chờ tôi làm gì?

Tại sao từ đầu tới cuối anh cứ ngốc như vậy. Đầu tiên là mười năm trước cũng không muốn yêu tôi, đến bây giờ lại nói chờ tôi cả đời.

Cả đời của anh còn dài, còn rất nhiều rất nhiều hạnh phúc, chờ tôi làm cái gì.

Anh ở nhà chờ tôi, khi nào tôi cũng có thể về được. Đã không về được rồi, tôi là một người quá ngu xuẩn, tôi đã làm một chuyện mà mãi mãi không thể nào vãn hồi được, tôi vĩnh viễn cũng không thể trở về được nữa.

Lầm vào lạc lối, lâu lắm, xa lắm. Đường trở về, nhìn không thấy.

Làm sao bây giờ, thật sự quá trễ rồi, quá trễ, quá trễ, tất cả đã không thể cứu vãn được nữa..

Buổi tối, Hạ Minh Tu nói với Lạc Dư Thần: “Em đã hẹn với bác sĩ tâm lý, vào chủ nhật.”

Lúc này tôi thật sự thức tỉnh cảm kích Hạ Minh Tu đã không cắt dứt quan hệ dây dưa này, cậu ta biết Lạc Dư Thần đã tới cực hạn nên mới trở nên nghiêm trọng.

“Không có chuyện gì thì sao phải gọi bác sĩ?” Lạc Dư Thần cười khổ, tiếp tục lay hoay với chiếc đồng hồ của mình.

“Anh không bình thường.” Hạ Minh Tu nói.

“Em mới không bình thường ấy.” Lạc Dư Thần cười, vẫn xa cách như cũ.

Hạ Minh Tu đi tới, đứng trước mặt anh, tỉnh táo mà nhìn.

Cậu ta không cao như Lạc Dư Thần, không khoẻ như Lạc Dư Thần, không có khí lực như Lạc Dư Thần, thế nhưng lại có thể khắc phục tất cả trở ngại trước mắt.

Cậu ta nói với Lạc Dư Thần: “Anh tỉnh lại đi, Tiếu Hằng đã chết rồi.”

May là Lạc Dư Thần không hề nổi giận, cũng không có chuyện gì phải hối hận khi trước.

Dáng vẻ của anh vẫn khiến cho người ta phải sợ hãi nhưng bây giờ không còn một chút khí tức lạnh lùng như thường ngày, anh cứ giống như một cậu học sinh cái gì cũng không hiểu tìm đến giáo viên hỏi vấn đề, gằn ra từng chữ: “Vì sao các người cứ lúc nào cũng muốn cậu ấy chết?”

“Lạc Dư Thần anh tỉnh lại đi.” Hạ Minh Tu kiên định nhìn anh, con ngươi đã tràn ngập nước mắt.

“Em đừng khóc.” Lạc Dư Thần nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ cười: “Nhưng mà không phải thật đâu. Em đừng lo lắng, khi anh mất bình tĩnh, vào ngày đó Tiếu Hằng đã nấu cháo cho anh, em cũng ăn đó thôi…”

“Anh đừng tự huyễn như vậy có được không!!” Hạ Minh Tu rốt cuộc nắm chặt Lạc Dư Thần, nước mắt rơi như mưa: “Em không biết anh có mộng du hay không, ngay cả mình còn nhầm lẫn giữ hư ảo và thực tế, em sẽ nói cho anh nghe một lần, Tiếu Hằng cậu ấy đã chết, là tự sát, cậu ấy sẽ không quay về nữa, không bao giờ…không bao giờ ở cạnh anh nữa đâu ——-“

Hạ Minh Tu cuối cùng cũng gào khóc, cậu ta ôm lấy Lạc Dư Thần, còn Lạc Dư Thần thì bị xô té nhào xuống đất.

“Cậu ấy không chết.” Anh thì thào nói: “Rõ ràng cậu ấy đã tới chỗ anh, các người sao cứ không tin anh…”

“Đừng lừa gạt bản thân nữa, Lạc Dư Thần.” Hạ Minh Tu lắc anh, hung hăng nắm lấy bờ vai mà lắc: “Nếu như cậu ấy thật sự đã tới thì tại sao lúc em về không có một ai. Trừ anh ra thì còn ai nhìn thấy nữa? Vì sao cậu ấy không ở lại? vì sao không giúp anh gọi bác sĩ?”

“Cậu ấy….anh…”

“Nếu Tiếu Hằng thật sự tới thì vào bằng cách nào? Nếu cậu ấy còn chìa khoá khi trước của anh, nhưng anh đã đổi ổ khoá rồi mà!”

“Anh…anh nhất định là quên khoá cửa…còn có…” Lạc Dư Thần bị Hạ Minh Tu hỏi đến không cách nào trả lời, liền vội vàng như nắm được phao cứu mạng cuối cùng: “Rõ ràng cậu ấy đã giúp anh băng bó vết thương, em thấy không, còn có cháo…”

Bát cháo kia, chính là chứng cứ phạm tội quan trọng nhất mà tôi không nên lưu lại.

Hạ Minh Tu giận dữ phản bác: “Đó là tự anh làm! Lạc Dư thần, lừa gạt bản thân thì dễ chịu lắm sao? Anh nói em nghe đi!”

Lạc Dư Thần chỉ có thể lặp lại: “Không phải, thật sự Tiếu Hằng…”

Lạc Dư Thần dù có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô ích. Bởi vì đó là chuyện vốn không thể xảy ra, chỉ có tôi, trên đời này chỉ có mình tôi mới có thể giải thích.

Tôi chỉ mong Lạc Dư Thần bị Hạ Minh Tu thuyết phục, cảm giác mình đúng là đang nằm mơ rồi. Phải chấp nhận chuyện tôi thật sự đã chết, cũng sẽ tốt cho khi anh bắt đầu một lần nữa cùng với Hạ Minh tu, không còn lừa dối bản thân cũng không khiến cho mọi người đau khổ.

“Tiếu Hằng căn bản không hề tới. Khi đó cậu ấy đã mất rồi, cậu ấy sẽ không trở về nữa, em xin anh đừng nằm mơ nữa!” Hạ Minh Tu ôm lấy Lạc Dư Thần, giống như muốn làm cho anh tỉnh lại. Cậu sẽ nguyện không tin tưởng vào chứng cứ của anh, sinh tử của một người không thể trở thành trọng tâm của một câu chuyện đùa, qua chứng thực của Tiểu Lộ và Phương Tả Ức, không có lý do gì có thể chống chế lại nữa.

Lạc Dư Thần cũng gấp: “Sẽ không đâu, nhất định là Tiếu Hằng, nhất định là cậu ấy! Mười năm…Tiếu Hằng chỉ biết khiến cho anh vui vẻ…” Anh dùng mọi biện pháp để giải thích, gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, không nhìn thấy đau thương của Hạ Minh Tu, anh chỉ biết mờ mịt cầm lấy tay cậu như cũ: “Cậu ấy rõ ràng đã rất tốt…vì sao ai cũng nói Tiếu Hằng chết rồi…”

Thê thảm như vậy, tôi cũng không còn cách nào nhìn tiếp nữa. Lạc Dư Thần bàng hoàng thống khổ, uỷ khuất và chua xót, tất cả như cứa lên người tôi, đau đớn không tả được.

Rõ ràng tôi đã ở cạnh anh, rõ ràng tôi trơ mắt nhìn anh đau đến thê thảm nhưng lại không thể an ủi một chút nào, thậm chí không thể đưa tay ra, thay anh lau đi nước mắt.