Từ Ác Phi Thành Ác Hậu

Chương 91: Một thời đã xa




" Anh làm gì đấy?" Lý Đông bước từ trên cầu thang gỗ xuống, nhanh chóng chạy lại chỗ của Thuận Nhã, không may trượt chân té xuống sàn gỗ.

"A" Lý Đông bị đau, mặt mày nhíu lại, khó chịu đánh một cái xuống sàn gỗ.

" Làm đau chết ta rồi!"

" Làm sao lại bất cẩn thế này."

Thuận Nhã ngồi dậy, từ từ đỡ Lý Đông dậy dắt cô lại chỗ hắn ngồi cạnh, chỉ có thể bất lực lắc đầu. Con người này, đã ba mươi tuổi rồi mà, tại sao vẫn trẻ con như thế chứ.

" Là do cái vớ hôm qua anh mang cho em, trách móc em cái gì cơ chứ?" Lý Đông liếc mắt về phía hắn một cãi, không thuận theo mà mắng hắn một cái.

" Phải phải là anh sai, được chưa? Đã ba mươi tuổi đầu rồi mà..."

" Một ngày còn anh, em còn trẻ con, được chưa? Em đã phải gồng mình trưởng thành lâu rồi." Lý Đông tựa đầu vào Thuận Nhã, sinh tử ly biệt, cảm giác tưởng tượng tất nhiên chả bao giờ bằng xương bằng thịt đâu, luôn có cái gì đó, tệ hơn.

" Ông ngoại còn chưa có thức dậy, có phải bị em làm tỉnh trên lầu rồi không?" Ánh mắt trêu ghẹo của hắn, đúng là làm người khác cảm tình, mến mộ, quả là nam nhân của Lý Đông a!

" Làm sao? Cũng mới có một tuần, em không nặng đến thế được." Chống lại với ánh mắt trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn cũng chỉ làm cho cô nhất thời xao xuyến nhưng tuyệt đối không động lòng được. Vì vậy Lý Đông lại không nặng không nhẹ phun ra một câu đâm hắn một cái.

" Anh đang làm gì vậy?"

" Còn không phải tuyển chọn lại người sao?"

" Là em muốn tốt cho anh."

" Được được, anh biết."

Hôm nay, Thuận Nhã, hắn vận một thân vest đen, chỉnh chu như hằng ngày, tất nhiên là vẫn phải đi làm đến trưa đến tối mới có thể quay về. Chỉ là chuyển "nhà" đến chỗ ông ngoại của Lý Đông, nói chung là sinh hoạt cũng không thay đổi quá nhiều.

" Tới giờ rồi, anh đi làm nhé, bà xã." Nói xong Thuận Nhã cất laptop vào túi xách đen, chỉnh lại cà vạt, đứng dậy rời đi.

" Ông xã đi làm vui vẻ!" Dứt lời, Lý Đông nhìn bác sĩ Tuân đang giúp mình làm một vài thủ tục trị bệnh. Chớp mắt một cái, ông ngoại không biết từ khi nào bước xuống còn sẵn tiện ngồi đối diện Lý Đông khiến cho cô nàng đang thất thần bấy lâu chợt giật mình.

" Ông ngoại, ông đừng hù cháu như vậy nữa!" Lý Đông vừa nói vừa ôm ngực thở dốc không giống như sự bình thản khi nãy đang thất thần.

" Thằng rể ông nó đi làm rồi à?" Tấn lão gia chẳng những không đoái hoài về thái độ trách móc của Lý Đông còn vặn ngược lại hỏi móc cô nhà họ Lý này.

" Tất nhiên là phải đi làm rồi ông, không làm thì tiền đâu mà sài cơ chứ?" Lý Đông phồng cả hai má, chu mỏ hờn dỗi tiếp tục trách móc Tấn lão gia.

" Ấy! đừng trách ta như vậy, cháu rể ta thấy sẽ bắt con đi nữa mất."

" Anh ấy không có đâu, ngoại."

" Này, bác sĩ, cậu là bạn thân của cháu rể ta phải không?"

" Ông nghĩ với kẻ khó tính như nó nếu không thân làm sao có thể chữa bệnh cho cô nhà nó chứ? Nếu không phải con là bạn thân của nó từ đại học, không biết nó có làm phá sản nhà con không cơ!"

" Làm gì đến mức như vậy chứ, bác sĩ Tuân, anh cứ quá lời." Lý Đông chọc chọc vào của bác sĩ Tuân, cốt để y nói tốt cho ông xã Thuận Nhã vài phần, nào ngờ, hắn tính tình ngay thẳng, đến chú ý cũng không thèm chú ý.

" Cô nghĩ xem, cô chìm mộng êm, mơ đẹp 5 năm, tôi phải hằng ngày khám đi khám lại, còn mấy lần bị cậu nhà cô tẩn cho mấy cú."

" Phải phải, Tuân bác sĩ làm việc rất liêm minh, đến mức lúc tỉnh dậy tôi còn xém bị lôi quả tim ra!"

" Cái đó làm sao tôi biết được, tôi lu bu từ sáng đến tối, khó lắm mới có chút thời gian yên tỉnh."

" Anh..."

" Chờ đã, việc bị lôi tim là thế nào?" Tấn lão gia có vẻ không hài lòng, vốn dĩ ông không quan tâm đến việc bọn trẻ cãi nhau chỉ là điều khiến ông chú ý nhất chính là "Việc bị lôi quả tim", điều đó khiến ông có chút lo ngại.

" Lý phu nhân thấy con bất tỉnh lâu như vậy, tất nhiên là muốn giết triệt để rồi, hôm trước Các thị còn muốn gả con gái qua cho Thuận Nhã mà...Các thị là nhà mẹ của Lý phu nhân."

“ Lý phu nhân đến phép tắc, quy củ đều không bỏ vào mắt hay sao?”Tấn lão gia khó chịu nhíu mày.

“ Quy củ? Ở Lý gia làm gì có quy củ hả ông ngoại? Nếu không, mẹ con chính là chánh phu nhân, là người được Lý gia đường đường chính chính cưới vào cửa làm sao có thể không bằng kẻ tiểu nhân bên ngoài?”

“ Mẹ con, chính là quá cố chấp, muốn gả vào nhà người ta, trong khi người ta đã có ý trung nhân của đời mình. Con và mẹ con đều là một dạng cố chấp như vậy. Nhưng là con may mắn, không gả cho một trên hỗn tạp, đáng khinh! Ta biết Tấn gia ta không giàu sang bằng Lý gia nhưng dù gì cũng có thể nuôi con tốt.”

“ Nhưng ông ngoại, rõ ràng, năm xưa, chính miệng Lý lão gia đã muốn mẹ con gả vào cửa cho hắn vì vậy mẹ con mới cố gả vào nhà hắn …”

“ Tấn gia ta, năm xưa bình yên bao nhiêu nhưng như vậy nhiều khi cũng tốt, chuyện trải qua cũg đã qua rồi, nhắc lại thì có thể làm gì chứ?” Tấn lão gia lần nữa mỉm cười nhưng ý cười nhẹ nhõm, không phải hỗn tạp, không phải miệt thị càng không phải không đoái hoài đến. Ông đã già rồi, chuyện trải qua cũng đã quá nhiều, đến bây giờ cũng chỉ còn sức an hưởng tuổi già mà thôi