Từ Ác Phi Thành Ác Hậu

Chương 77: Sợ bản thân lại hối hận




" Vương Phi, người vì sao luôn cố chấp? " A Lệ lên tiếng, nàng biết, biết rất rõ vương phi có chết cũng không muốn điều này, cái nàng ta muốn là bảo vệ Hạnh Quốc, bảo vệ vương gia. Rốt cuộc nàng ta nghĩ gì nàng cũng không biết nữa.

" Bổn cung sợ....sợ mọi thứ sẽ biến mất, bổn cung sợ bản thân hối hận, sợ mất đi mọi thứ. "

A Lệ im lặng, nhìn nàng. Đông Đông rất trầm tĩnh, không có gợn sóng, không có hạnh phúc, không có kinh ngạc càng không có đau buồn chỉ có một mảnh hoang tàn, còn lại cũng chỉ là một mảnh hoang tàn.

Đông Đông nàng có thể để thiên hạ bàn tán quyết không để phạm sai lầm, quyết cố chấp. Vì sao không vui? Không có lý do. Vì sao cố chấp? Vì....không có lý do. Vì sao yêu hắn? Không có lý do....Rốt cuộc mọi thứ quy vào con số 0.

Có lẽ cái nàng sợ nhất không phải là bị tổn thương mà là làm cho người mình yêu tổn thương. Có lẽ mọi thứ nên kết thúc, nàng sợ bản thân mềm yếu, lại hối hận.

" Vương phi đã đến hoàng cung. "

" Hảo " Lúc này đây, người luôn vui cười mọi ngày trở thành một mảng trầm tĩnh, trờ thành một người vô cảm. Nguyện vọng cuối cùng đã vỡ tang tành, mọi thứ trở nên mờ nhạt. Đông Đông rời xe ngựa, bước chân không vững vàng khẽ chuyển một cái, cả thân hình nàng lung lay nhưng rất nhanh lại hoàn trạng thái ban đầu.

___________

Khoảng cách có thể nói không xa lại xa vô đáy, rốt cuộc hai người hai ngã, Đông Đông kết lại hai chữ " Duyên Phận ".

'Em tưởng chỉ cần em yêu anh mọi thứ đều có thể bình yên...có lẽ em đã lầm chăng? Có lẽ em lại phải đơn côi. '

__________

Nàng xây một dựng hình ảnh lạnh lùng, kiêu hãnh. Đông Đông bước vào tâm cung hoàng thất.

Nhìn người trước mặc lòng bào trước mắt đã tắt thở, nhìn người mặc phượng bào khóc than, nhìn người anh trai luôn kính cẩn khóc thầm, nhìn cô em gái gào khóc, nhìn trung thần lâm than nhưng....Đông Đông rất trầm tĩnh, có cảm giác như nàng đang đứng trong đám tang của mẹ.

Không có cảm xúc, vì sao không muốn? Lại muốn cười thật to....

Mẹ nàng chết a, không có người khóc than, không có long trọng. Nếu lúc đó nàng lớn hơn, nếu lúc đó nàng có tâm tư sẽ cười vào bà thật lớn. Cười cho đến khi mắt nhòa đi.

...

" Công chúa,....Hoàng Đế trước khi lâm chung đã viết chiếu chỉ, người muốn đem ngôi truyền lại cho người. " Tên thái giám bên cạnh nói với Đông Đông.

Nàng không trả lời, đem sự bình tĩnh đặt lên hàng đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn cái xác trên giường, đáy mắt dần lên thống khổ, có lẽ cốt truyện đang lộng quyền.

" Bổn cung rốt cuộc cũng có thể nức nở.... nhưng bổn cung không muốn khóc. " Nàng tựa phi tiếu, mắt chăm chăm nhìn cái xác, rốt cuộc tự hỏi bản thân đã hối hận chưa?

Chỉ thấy mẫu hậu quay lại nhìn nàng, ánh mắt đã đẫm một tần lệ nhưng vẫn có một biểu hiện...rất sót sa.

" Mẫu hậu nếu người cứ đau lòng, hoàng a mã sẽ vui sao? Nếu người cứ như vậy, con sẽ vui sao? "

Hạnh phúc? Thật sa sỉ...

" Quốc tang sẽ được tổ 25 ngày. Sau 25 ngày bổn cung sẽ chính thức nắm quyền. "