Tiết học cuối cùng của hôm nay đã kết thúc.
Tôi chưa muốn đi đến biệt thự ngay nên chỉ ngây ra rồi nhìn sân trường qua cửa sổ.
Nắng chiều nhuộm vàng lớp học.
Giống như mực đỏ, nó làm đau mắt tôi.
...Tôi ghét màu đỏ.
Nó đang thấm sâu vào đáy mắt tôi khiến tôi buồn nôn.
Dường như, tôi rất sợ những thứ mang màu máu.
Không, phải nói là tôi cực kỳ sợ máu.
Tám năm trước, tôi đã trải qua một tai nạn kinh hoàng.
Tôi bị một vụ tai nạn làm phần ngực tổn thương nghiêm trọng, tôi phải loanh quanh giữa ranh giới sinh tử trong nhiều ngày.
Lẽ ra, tôi đã chết ngay tức khắc rồi. Nhưng, bằng một phép màu nào đó, tôi vẫn sống. Tôi nghĩ là nhờ vào thành quả của y học.
Tuy nhiên, tai nạn đó kinh hoàng đến mức tôi còn chẳng nhớ nổi nó như thế nào nữa.
Tám năm trước, lúc tôi còn nhỏ.
Tôi cảm thấy một tiếng "bụp" đâm xuyên qua ngực, rồi bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường bệnh rồi. Tất cả những gì còn đọng lại trong tôi là cơn đau và cái lạnh.
Tôi chẳng nhớ được gì nữa nhưng đến tận bây giờ, vết sẹo trên ngực vẫn còn đó.
Tôi đoán có cả tá mảnh kính đâm xuyên qua ngực tôi nên mới để lại những vết sẹo như vết bỏng trên cả ngực lẫn lưng như thế.
... Thực sự, tôi khá ngạc nhiên khi tôi còn sống.
Kể từ ngày đó, tôi thường xuyên ngất đi giống như triệu chứng của bệnh thiếu máu, nó gây ra phiền hà cho người khác hết lần này đến lần khác.
Chắc vì lí do này mà ông già của tôi mới nghĩ tôi chẳng đủ tư cách kế thừa gia tộc Tohno và đưa tôi sang nhà họ hàng làm con nhận nuôi.
"... Vết thương trên ngực, hừm."
Vết sẹo to tướng giữa ngực tôi, được che đi bởi áo đồng phục.
Giờ nghĩ kỹ lại, sau vụ tai nạn đó, tôi mới bắt đầu nhìn thấy các "đường kẻ"
Nhờ vào cặp kính của Sensei tặng tôi,tôi mới quên đi chúng. Tôi cho rằng mình sẽ phát điên nếu không gặp được Sensei.
Keiko-san, người mẹ của tôi trước đây nói rằng gia đình Tohno vốn "bất thường".
"... Chẳng sao cả. Con cũng đâu phải người bình thường."
Chỉnh lại gọng kính lệch, tôi vớ lấy chiếc cặp của tôi.
Tôi không thể cứ ngồi trong lớp mãi.
Và giờ...
Tôi lang thang ở trường thêm một lát nữa vậy.
Ngay khi bước ra hành lang, tôi nhận thấy một gương mặt thân quen.
(Nhạc nền: Tsukihime - Track 03)
"Ồ? Gì thế ạ, Senpai? Chị có việc gì ở dưới khối 11 này hay sao?"
"Đúng vậy. Chính xác thì chị có việc với một học sinh lớp 11."
Ciel-senpai xuất hiện với nụ cười trên môi.
"Nghe này, chị có một chút đồ ăn vặt nhưng không có ai để trò chuyện cùng. Ăn một mình thì phí quá nên chị tìm một học sinh đang mang vẻ mặt mơ màng để rủ hắn ta."
"Hừm... Cần người nói chuyện? Nhưng mà làm gì còn ai trong phòng học cơ chứ? Các lớp khác cũng vậy thôi. Chị đâu có thường xuyên lên trên này, đúng không? Khối 12 ở tầng dưới mà?"
Và nếu chị ấy muốn bắt chuyện với ai đó thì thiếu gì học sinh lớp 12 cơ chứ? Thực sự chẳng có lí do gì khiến chị ấy lên tận đây.
"Ừ, nhưng hôm nay, chị lại thích tán phét với các cậu trai trẻ cơ. Em đừng hỏi lí do nhé, chỉ là chị nổi hứng nhất thời thôi."
"... Vâng, em cũng không định hỏi."
Chắc tôi cũng chẳng hiểu lí do nếu chị ấy giải thích đâu.
Nụ cười của Senpai tắt phụt, chị nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Bây giờ, em có rảnh không, Tohno-kun?"
"À... nếu rảnh là không có việc gì làm thì em đang rảnh đó."
Senpai tóm lấy tay áo tôi.
"Thế thì em bị tóm rồi. Đi uống chút trà nào."
Senpai cười mời gọi.
Tôi chẳng có lí do gì để từ chối cả, và ngoài ra, nói chuyện với Senpai cũng vui nữa.
"Được, nếu chị không phiền thì em sẽ đi."
"Quyết định thế nhé. Được rồi, đi thôi!"
Senpai vẫn nắm lấy tay áo tôi, rảo bước trong hành lang đầy nắng.
"Wow. Trường mình lại có căn phòng như thế này sao? Phải chăng là Câu lạc bộ Trà đạo?"
"Đúng, hiện giờ thì nó là Câu lạc bộ Trà đạo. Trước khi chị đến đây thì chẳng ai dùng tới nó."
Senpai dẫm lên chiếu tatami và bắt đầu chuẩn bị.
"Phòng của câu lạc bộ à? Nếu vậy thì các hội viên khác cũng phải đến chứ? Dân ngoại lai như em có được chào đón không đây, Senpai?"
"Ổn mà. Câu lạc bộ Trà đạo chỉ có mỗi chị là thành viên thôi. Nhờ điều này, chị có thể dùng nó vô tư trong giờ nghỉ trưa và sau giờ học... xin mời."
Senpai sắp xếp đồ đạc, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên.
Trà chung quy chỉ là trà, nhưng còn kèm theo những nghi thức rất đúng điệu.
Thực lòng mà nói, tôi thấy rất bất ngờ.
"À này, Senpai...Em chẳng biết phải làm gì tiếp theo đâu."
"Em nghiêm túc vậy? Chị cũng không biết gì ngoài cách rót trà đâu."
Senpai đặt ấm trà, chén trà và bánh ngọt lên đĩa, trả lời một cách thẳng thừng.
"Chúng ta chỉ tán chuyện thôi nên không phải nghiêm chỉnh vậy đâu. Như thế này mới vui chứ, đúng không nào?"
Senpai mỉm cười dịu dàng xong rót trà vào chén của chị ấy.
"... Hừm, em không hiểu chị là người thế nào nữa, Senpai."
Tôi vừa lẩm bẩm vừa rót trà vào chén của mình.
Hớp một ngụm.
Cắt một miếng bánh ngọt rồi đưa vào miệng, tiếp tục hớp một ngụm.
Tôi chưa từng tham gia bất cứ buổi thưởng trà nào nhưng gia đình Arima rất có truyền thống về trà đạo.
Được nuôi lớn trong một gia đình như thế, tôi đã quen với việc chỉ ngồi uống trà.
Senpai nhìn tôi với vẻ bối rối.
"Chuyện gì thế, Senpai? Hình như, chị chẳng vui vẻ mấy."
"Hả? À, ừm, chị ngạc nhiên khi thấy em nhập tâm như vậy đó, Tohno-kun."
"Vậy sao? À, gia đình em khá nghiêm khắc nên em cũng quen với mấy thứ này rồi. Mà khoan đã, Senpai, chẳng phải chị có điều cần hỏi em hay sao?"
"Đúng rồi. Chị muốn nghe tiếp câu chuyện trong bữa trưa."
"... Chuyện dở dang trong bữa trưa... ý chị là gia đình em phải không?"
Senpai gật đầu để biểu lộ sự đồng ý.
"Nếu em không phiền, chị muốn nghe tiếp. Chị khá tò mò vì chúng ta bỏ ngang giữa chừng."
"Em không phiền đâu, nhưng chuyện nhà em chán lắm. Chỉ phí thời gian của chị thôi."
"Chị không ngại nếu nó không thú vị. Chị chỉ muốn nghe cặn kẽ."
"Hừm, chị kỳ quái thật, Senpai."
"Có khi thế thật."Senpai cười xòa.
(Nhạc nền: Tsukihime - Track 02)
"Được rồi. Bắt đầu từ đoạn trước. Em nói em quay trở về nhà cũ. Ý em là sao?"
Senpai hỏi một cách tò mò.
Có lẽ, cuộc nói chuyện trưa nay rất lộn xộn với Senpai nên chị ấy chẳng nắm được tình hình cụ thể.
"Xem nào. Về cơ bản, em là một đứa con bị tước quyền thừa kế.
Em bị thương suýt chết sau một vụ tai nạn giao thông khi em lên chín.
Vết thương cũng bình phục rồi nhưng sau đó, em thường xuyên ngất xỉu vì thiếu máu và nôn ọe. Đó là lí do em bị đẩy sang nhà Arima trong lúc hồi phục."
"À, nói ngắn gọn, gia đình Arima là cha mẹ của em kể từ khi em 9 tuổi, nhỉ?"
"Vâng ạ. Em biết ông già ghét em dù em chẳng rõ vì sao, và khi đã được đưa sang nhà Arima, em coi như hết đường về nhà... về với biệt thự Tohno. Vì vậy, em muốn sống như một đứa con nhà Arima vĩnh viễn.
Em dự định như thế nhưng ông già em vừa qua đời không lâu. Ngay sau đó, họ nhắn em hãy quay về biệt thự gia tộc. Bởi vì, ông già không còn ở đó nữa đâu nên em đã chấp nhận."
Tóm lại, gia cảnh tôi là vậy đó.
Tôi kết thúc câu chuyện.
Senpai gật nhẹ đầu trong im lặng.
"Chị hỏi một câu được chứ?"
"Ồ, được chứ, nếu nó nằm trong khả năng giải đáp của em. Chị cứ hỏi đi."
"Thôi được, vậy chị hỏi. Em có ghét gia đình Arima không?"
Gia đình Arima, những người đã nuôi lớn tôi như con đẻ?
Bố tôi và mẹ tôi dù không phải bố mẹ ruột,
Và căn nhà xa lạ với một đứa trẻ không thân quen.
Nhưng bất chấp điều đó...
"Không, em yêu quý họ. Họ không hề bận tâm đến việc em không có quan hệ máu mủ gì. Họ tốt bụng tới mức khiến em thấy xấu hổ khi vẫn u buồn như thế này. Và họ yêu em mà không cần lí do... Như thế quá đủ cho em rồi."
Tôi đã nhận nhiều tình yêu thương từ họ.
Vì vậy, tôi từng ép buộc bản thân rằng,
Trong tương lai, thậm chí ngay ngày mai, tôi phải coi họ như bố mẹ ruột.
Tôi đã nghĩ như thế từ khi còn bé.
... Đã từ lâu, lâu lắm rồi.
Nữa và lại nữa, tôi thề, mãi tới khi tôi chết ngất đi.
"... Ừm, như Arihiko nói đó, em không có gì để than phiền về nhà Arima cả.
Họ chăm sóc em vô cùng tử tế và em nghĩ em cũng đáp lại tình cảm tương tự.
Giữa em và họ, mặc dù em biết đây chỉ là một trò chơi, chỉ là diễn kịch, em không buồn chút nào."
Không hề. Tôi chỉ thấy được hạnh phúc.
Xét về mặt nào đó, tôi đã nghĩ gia đình Arima và tôi là gia đình kiểu mẫu.
"Nhưng như thế vẫn chưa đủ, phải không?"
"... Vâng. Bất chấp những điều trên, em vẫn không thể vượt qua một câu nói rằng: ‘Đây không phải gia đình thực sự của mày’ Dù làm gì đi nữa, em cũng không thể quên đi chúng được.
Em biết lẽ ra em phải lờ nó đi nhưng em làm không nổi. Em chẳng biết đó có phải là kí ức ấu thơ hay không nhưng đó giống như một lời nguyền vậy. Không biết tại sao, nhưng dù em làm gì đi nữa, em vẫn cảm thấy em là người dưng trong gia đình đó."
Senpai không nói gì.
Né tránh ánh mắt tôi, chị ấy tỏ vẻ bối rối.
"Chị thấy đó. Câu chuyện nhàm chán lắm đúng không? Thế nên em mới nói là phí thời gian."
"Không, không hề. Câu chuyện này vô cùng ý nghĩa."
Senpai cố nặn ra một nụ cười để chữa cháy.
"Nhưng cũng hơi ngạc nhiên, vì ban đầu chị nghĩ em là một người dễ dãi cơ."
"Hừm... vâng. Cơ bản thì em cũng dễ tính thôi. Quan điểm cá nhân em là tận hưởng hết cái mình đang có. Người ta vui vì những thứ sắp đến hơn là hồi tưởng những gì đã qua trong quá khứ, đúng chứ?"
Thực ra thì, câu đó tôi lấy của Arihiko.
"Tận hưởng những gì sắp đến ư? Thật dễ thương."
Senpai hớp một ngụm trà và cười thật hiền dịu.
Tôi làm theo Senpai, đặt môi lên chén.
Chỉ một hớp, vị trà đắng trôi xuống cổ họng kèm chút dư vị ngọt ngào.