Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 135: Nhân duyên 6




Đại Béo tròn vo như núi thịt ngồi trên hàng rào ngoài sân, Khấu Tuyên Linh giơ ngón trỏ chọc chọc cái mông béo của nó. Ngón tay lún sâu vào lớp thịt mỡ, hắn thu tay rồi lại chọc tiếp. Chọc vào bật ra, mềm hơn lò xo, co giãn hơn bánh mì, giống thạch trái cây. Đại Béo quất đuôi lên cánh tay Khấu Tuyên Linh, mắt mèo liếc nhìn Lục Tu Chi ngồi trong sân: “Bạn của anh?”

Khấu Tuyên Linh gật đầu.

“Bạn trai?”

“Anh em.”

Đại Béo hưng phấn đứng lên, ưu nhã đi trên tường rào, cái đuôi vung qua vung lại, mông lắc lắc uốn éo. Khấu Tuyên Linh nhịn không được nhón chân nhéo hai mông mập mạp của anh chàng, Đại Béo dừng chân quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng. Khấu Tuyên Linh ngượng ngùng cười hai tiếng: “Nhất thời xúc động.”

Cục tròn đen thui bành trướng hoàn toàn không thấy bốn cái chân đâu, đứng ngang trên tường rào che hết cả rìa tường, thoạt nhìn như một cục than đen đang nhấp nhô chuyển động. Đại Béo nhảy lên bàn đá trước mắt Lục Tu Chi: “Nghe nói anh là bạn trai của lão Khấu…”

Khấu Tuyên Linh rút kiếm gỗ đào ra, Đại Béo lập tức thức thời đổi giọng: “À, huynh đệ.”

Lục Tu Chi mắt thì nhìn Khấu Tuyên Linh nhưng trả lời Đại Béo: “Là bạn bè.”

Mèo mập nhìn Khấu Tuyên Linh còn đang chuẩn bị uy hiếp, vung đuôi nhỏ giọng nói: “Bạn nam hay là bạn trai?” Lục Tu Chi cười mà không đáp, Đại Béo lập tức hiểu rõ, còn tốt bụng khuyên hắn: “Sắt thép thẳng nam không đáng đâu, anh theo đuổi không nổi.” Núi thịt hình dung cảnh tượng theo đuổi thẳng nam sắt thép giống như va vào từng ngọn núi thủy tinh, vượt qua bao chông gai khó khăn, rốt cuộc trông thấy trái tim hồng lập lòe sống động, mới vừa nâng trong lòng bàn tay muốn yêu thương, chợt nghe trái tim hồng nhảy nhảy bắt chuyện: “Ha, huynh đệ! Kết bái không?”

Lục Tu Chi mỉm cười: “Chúng tôi có hôn ước.”

Cái đuôi đang vẫy qua vẫy lại của Đại Béo dừng một chút, sau đó càng vẫy điên cuồng hơn, hai mắt nó lấp lánh ý bảo Lục Tu Chi nói tiếp. Hắn như ước nguyện của mèo béo mà tiếp lời: “Mười mấy năm trước chúng tôi đã định hôn ước, A Tuyên cầu hôn tôi hai lần, chúng tôi còn có tín vật đính ước và đính hôn.” Nói ra lời này mà mặt hắn vẫn bình thản không đổi sắc, không hề chột dạ chút nào, còn mỉm cười đề nghị: “Mong mày giữ bí mật, đừng nói cho ai biết.”

Đại Béo vỗ ngực: “Không thành vấn đề.”

Nó nhảy xuống bàn đá, đi vòng quanh Khấu Tuyên Linh hai vòng, còn chậc chậc cảm thán, không ngờ Khấu Tuyên Linh – thẳng nam sắt thép thoạt nhìn như không biết gì về tình yêu lại đi trước tất cả mọi người trong phân cục một bước, ngay từ đầu hắn đã đứng trước vạch xuất phát rồi.

Khấu Tuyên Linh lên tiếng: “Đại Béo, mày bình thường chút đi.”

Núi thịt hừ hừ cười, nhảy vào phân cục thì thấy Mao Tiểu Lỵ đang vẽ bùa, nó tiến đến gần cô nàng, kề đầu thì thầm nói nhỏ. Hai mắt Mao Tiểu Lỵ sáng lên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi, còn trộm cười há há há.

Khấu Tuyên Linh khoanh tay hỏi cô cười gì, cô nàng lắc đầu xua tay nói không có gì, vừa quay đầu lại lén quan sát hai người rồi cười ha hả, suýt nữa làm hắn phát cáu.

Vì chuyện này, Mao Tiểu Lỵ đặc biệt lập một group trong WeChat, kéo thành viên trong phân cục vào hết. Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều biết Khấu Tuyên Linh đưa bạn trai đang theo đuổi hắn về, phỏng chừng không lâu nữa sẽ kết hôn.

Đại Béo giữ bí mật, không nói chuyện hôn ước giữa Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi, nhưng lại nói Khấu Tuyên Linh đã cầu hôn Lục Tu Chi, còn đối phương có đồng ý hay không thì nó không biết, núi thịt còn yêu cầu Mao Tiểu Lỵ giữ bí mật. Cô nàng nghe xong, cam đoan không nói ra, sau đó lại nói trong group là Khấu Tuyên Linh đang theo đuổi Lục Tu Chi, đã tỏ tình, nhưng không biết người ta có đồng ý hay không.

Trần Dương trả lời mọi người, lúc cùng quay về nhà của Khấu Tuyên Linh, cậu phát hiện bầu không khí giữa hai người đó không thích hợp, lão Khấu luôn cường điệu quan hệ giữa họ là tình anh em, quả nhiên là “tình huynh đệ” đặc biệt. Sau đó Trần Dương dặn dò Mao Tiểu Lỵ, có tin tức gì thì nhớ báo cho cậu biết, cậu đang ở tỉnh ngoài, phải hai ngày nữa mới về.

Lục Tu Chi mua được hai vé xem phim, rạp phim ở trung tâm thương mại gần đó. Ở đó có rạp chiếu phim, khu ẩm thực, thời trang, ngày thường lượng người đến đó rất đông, đồng thời cũng là nơi các cặp tình nhân hay hẹn hò. Khi Lục Tu Chi giành giật được hai vé xem phim, hắn hỏi Khấu Tuyên Linh có thời gian đi xem không, đối phương dứt khoát: “Không có.”

Lục Tu Chi hỏi lại: “Cậu bận lắm à?”

“Tàm tạm.” Khấu Tuyên Linh lấy hoa quả tươi trong tủ lạnh ra: “Nhưng tôi phải tắm rửa, dâng hương, tế bái sư tổ, có lẽ mất ba tiếng. Tóm lại sẽ bỏ lỡ giờ chiếu phim, không đi được.”

Mao Tiểu Lỵ lắc lư đi qua, nhìn hình thức ở chung mấy ngày nay của hai người kia, cô đã hiểu được chân tướng sự tình, không phải lão Khấu theo đuổi người ta, mà là ngược lại. Cô đến trước mặt Lục Tu Chi nói: “Toàn thể thành viên phân cục thông cảm và cổ vũ anh, đường tuy dài nhưng kiên trì luôn có báo đáp.”

Lục Tu Chi đưa mã hai vé xem phim cho Mao Tiểu Lỵ: “Cho cô.”

Cô nàng cười nói: “Ngại quá.” Sau đó cô lấy di động ra, mở WeChat nói: “Thêm WeChat, trực tiếp gửi cho em là được.” Nhận mã hai vé xem phim xong, cô nhìn xem giờ thì phát hiện còn khoảng nửa tiếng nữa là chiếu phim, bây giờ chạy đi xem có thể vừa kịp mở màn.

Trương Cầu Đạo cầm hộp sữa bò tinh khiết từ phòng bếp đi ra, cắm ống hút đi ngang qua Mao Tiểu Lỵ, hắn liếc mắt nhìn di động của cô nàng: “Xem phim?”

Mao Tiểu Lỵ ngẩng đầu, lập tức nắm cánh tay Trương Cầu Đạo: “Trùng hợp không tìm được ai, anh đi xem phim với em.”

Trương Cầu Đạo miệng cắn ống hút, rũ mắt nhìn bàn tay Mao Tiểu Lỵ đang nắm cánh tay hắn. Sau đó hắn ngước lên nhìn gương mặt thanh tú đang cười tươi của cô, hai mắt cô vì tươi cười mà cong lên như mặt trăng khuyết, trông vô cùng đáng yêu dễ dàng khiến người ta rung động. Trương Cầu Đạo nhả ống hút ra nói khẽ: “Ừ.”

Lục Tu Chi ngồi ngay ngắn trên ghế dựa trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, thật ra hắn thả một tia thần hồn vào bức tranh sư tổ trong phòng Khấu Tuyên Linh. Hai mắt trên bức tranh uy nghiêm hơi chuyển động, tầm mắt nhìn Khấu Tuyên Linh vừa tắm gội bước ra. Gương mặt hắn bị hơi nóng hun ửng đỏ, thoạt nhìn mềm mại hơn rất nhiều. Trong phòng, khắp nơi đều là mùi bưởi, khói nhẹ lượn lờ, Khấu Tuyên Linh mặc Đạo bào và đội mũ, cẩn trọng bưng hoa quả tươi, đổi nước sạch, thêm dầu vừng.

Làm xong tất cả, Khấu Tuyên Linh rút ba nén nhang thành kính lễ bái, trong vạn cách, dâng hương làm đầu. Hắn bái xong đứng dậy, cắm nhang vào lư hương, sau đó cầm lấy kiếm gỗ đào đặt cạnh điện thờ, xoay người khép hai chân, dựng thẳng kiếm, chân đạp bắc đẩu, như ngày thường thành kính múa kiếm cung phụng, suốt mười mấy năm qua ngày nào cũng thế, chưa từng lười biếng.

Mã Sơn Phong mở cửa phòng làm việc bước ra liền thấy Lục Tu Chi ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi hơi cong, cách xa bốn năm mét vẫn cảm nhận được hơi thở vui sướng trên người hắn tỏa ra. Mã Sơn Phong đi đến cái bàn trước ghế dựa, lấy túi trà trong ngăn tủ, mới vừa lấy túi trà ra, ông bỗng cảm giác không đúng, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lục Tu Chi.

Hai người mặt đối mặt ba giây, Mã Sơn Phong gật đầu trước, Lục Tu Chi rũ mắt, tiếp tục xem Khấu Tuyên Linh múa kiếm cung phụng hắn. Mã Sơn Phong cầm tay nắm cửa phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn về hướng phòng của Khấu Tuyên Linh trên lầu, thầm nghĩ hẳn là giờ này Khấu Tuyên Linh đang cung phụng sư tổ, thảo nào.

Đến giờ tan tầm, Mã Sơn Phong thấy Lục Tu Chi vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế, vẻ mặt hơi mang ý cười, nhưng có cảm giác hắn đang nhộn nhạo trong lòng. Ông kẹp tài liệu dưới nách, đi đến cửa còn chứng kiến Đại Béo đang dựa sát vào “tiểu mỹ mèo”, ông lắc đầu cảm thán: “Lại một năm xuân đến.”

Khấu Tuyên Linh múa kiếm xong, đầu đầy mồ hôi bèn đi tắm. Tiếng nước ào ào trong phòng tắm vang lên, hai mắt sư tổ Lục Tĩnh trong tranh trên bàn thờ vốn điềm tĩnh nhìn thẳng bỗng lặng lẽ di chuyển, hướng về phía cửa phòng tắm. Tiếng nước chảy dừng lại, Khấu Tuyên Linh quấn khăn tắm đi ra, đến ghế sô pha trực tiếp tháo khăn tắm mặc quần áo.

Làn da màu mật ong hơi sáng còn dính bọt nước, tay chân thon dài, cơ lưng tuyệt đẹp, vòng eo khêu gợi và cặp mông vểnh cao, lúc hắn mặc quần hơi khom lưng, mông nhếch lên, vừa khéo nhắm ngay vị trí bức tranh sư tổ. Một giọt nước chảy xuống, dọc theo sống lưng đến eo, cuối cùng chui vào khe mông, chậm rãi trượt xuống bắp đùi trơn bóng… Cảnh tượng tuyệt vời, kế tiếp tất cả hóa thành một vầng sáng rực rỡ, chiếu sáng cả thế giới, chói mù hai mắt ai đó.

Khấu Tuyên Linh mặc quần áo xong xoay người lại, khóe mắt thoáng liếc nhìn bức tranh sư tổ, hắn bỗng khựng lại, vội chạy đến trước bức tranh cẩn thận quan sát. Khấu Tuyên Linh cau mày, rút tờ khăn giấy lau bức họa: “Sao vết này giống vết máu thế nhỉ? Vị trí này… Chảy máu mũi?” Hắn càng lau càng thấy kỳ quái, nhưng ánh mắt sư tổ quá trang nghiêm, hắn lập tức lắc đầu: “Hẳn là không cẩn thận dính vào.”

Lục Tu Chi bỗng mở mắt, rút một tờ khăn giấy lau máu mũi, hắn ho khan mấy tiếng rồi hắng hắng giọng định ra ngoài sân hóng gió, hạ nhiệt một chút. Vừa mới xoay người, Lục Tu Chi đối diện với Độ Sóc, trước đó hai người đã nhìn thấu nhau nhưng chưa từng chính thức nói chuyện. Lúc này Lục Tu Chi lên tiếng: “Cục trưởng Độ?”

Độ Sóc gật đầu: “Đi ra ngoài nói chuyện.”

Lục Tu Chi gật đầu, hai người ra sân ngồi. Mây đen trên bầu trời che khuất ánh trăng, gió thổi tới, mây đen tản ra nhưng chỉ lộ một góc mặt trăng. Độ Sóc gõ bàn nói: “Ngươi tới dương gian vì Khấu Tuyên Linh?”

“Nhanh vậy đã biết?”

Hai mắt Độ Sóc lạnh lùng: “Khấu Tuyên Linh suốt ngày bái ngươi, sao ta lại không biết?”

Đúng là trong lúc nhất thời, Lục Tu Chi không nhớ đến bức họa. Từ trước đến nay Khấu Tuyên Linh vô cùng thánh kính, ở tổng cục cũng bái hắn, tới phân cục vẫn bái. Dù là ở tổng cục hay phân cục đều nằm dưới mí mắt của Độ Sóc, thế nên hễ Lục Tu Chi thả thần thức bám vào bức tranh là Độ Sóc phát hiện ngay. Huống chi hắn vẫn luôn bám vào bức tranh làm bạn với Khấu Tuyên Linh, nói cách khác… “Ngài đã sớm biết?”

“Ba bốn năm trước đã biết.” Độ Sóc hơi trào phúng liếc mắt một cái: “Túng ba bốn năm.” Khi đó hắn nhận ra tâm tư của Lục Tĩnh, còn tưởng đối phương sẽ lập tức ra tay, không ngờ kéo dài đến ba bốn năm sau mới bắt đầu hành động.

Lục Tu Chi bị nghẹn, tức giận nói: “Khấu Tuyên Linh còn nhỏ.”

Dù ba bốn năm trước Khấu Tuyên Linh đã hai mươi tuổi, nhưng đối với Lục Tu Chi thì vẫn còn quá nhỏ, tuổi tác, suy nghĩ, từng trải đều không đủ, quá nhỏ. Với thần linh mà nói, một khi động tâm thì sẽ là vĩnh viễn không thay đổi. Bọn họ vốn không đơn giản động tâm, mọi việc phải xem duyên phận. Nếu duyên tới, họ sẽ không chống lại mà hài lòng tiếp nhận. Chẳng qua họ không tránh khỏi do dự, họ lo lắng bạn đời tuổi còn trẻ, không xác định tâm tư, lo người yêu lẫn lộn tình cảm, lo đối phương sau này “tỉnh ra”, hối hận rồi biến thành oán trách căm hận.

Độ Sóc hừ một tiếng, cho là Lục Tu Chi không quyết đoán, sầu lo quá nhiều. Hắn cũng từng do dự, nhưng khi xác định người bạn đời trong định mệnh chỉ có thể là Trần Dương, không thể nào là người khác, cũng chắc chắn hắn sẽ không chịu đựng nổi khi bỏ qua Trần Dương, lúc đó hắn lập tức hành động.

“Nếu như động tâm thì phải nắm thật chặt.” Độ Sóc ngước mắt cười nhạt: “Lẽ nào ngay cả tự tin bên nhau lâu dài cũng không có?”

Lục Tu Chi im lặng, một lúc lâu mới nói: “Vậy nên ta đã đến.”

“A Chi?” Khấu Tuyên Linh đi ra tìm người, trông thấy Độ Sóc bèn chào hỏi: “Cục trưởng Độ về rồi à? Trần Dương vẫn chưa về.”

Độ Sóc cười cười đứng dậy: “Tôi biết.” Hắn nói xong liền đi vào nhà.

Lục Tu Chi mỉm cười vươn tay: “Bây giờ có thời gian cùng đi xem phim chưa?”

“Bây giờ muộn rồi, còn phim gì nữa?”

“Suất chiếu nửa đêm. Tôi vừa mua vé, nếu không đi lại phí tiền.”

Khấu Tuyên Linh nghĩ không còn chuyện gì phải làm bèn đồng ý, lúc đi lướt qua người Lục Tu Chi, bỗng bàn tay bị nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Thái độ Lục Tu Chi vẫn thản nhiên, hắn cười nói: “Không ngại chứ?”

Khấu Tuyên Linh nghĩ làm vậy có vẻ quá thân mật, nhưng đúng là hắn không ngại: “Tôi nhớ hai người nắm tay nhau, một là người yêu, hai là cha con. Tình huống của chúng ta là ông cháu à?”

“…” Lục Tu Chi bất đắc dĩ: “Không phải ông cháu, cũng không phải là cha con. Anh hy vọng là người yêu.”

Khấu Tuyên Linh ngẩng phắt đầu: “Tôi thoát FA lúc nào sao tôi không biết?” Vô cùng khiếp sợ, nhưng trọng điểm lại hơi sai. Lục Tu Chi nâng cằm hắn, cúi xuống bao phủ lên đôi môi khẽ nhếch vì kinh ngạc của đối phương. Một nụ hôn không hề có tình dục đen tối mà đầy tình cảm thuần túy, cảm xúc lạnh lẽo thoải mái.

Lục Tu Chi lui ra, ngón cái vuốt ve bờ môi Khấu Tuyên Linh: “Anh đang theo đuổi em, em có đồng ý không?”

Khấu Tuyên Linh vừa định thốt ra câu từ chối thì bỗng Lục Tu Chi cắt ngang: “Dây buộc tóc rơi rồi.” Hắn đặt dây buộc tóc vào lòng bàn tay đối phương: “Cột lại giúp anh đi.”

Lúc Khấu Tuyên Linh hoàn hồn, hắn phát hiện bản thân đang ngây dại vuốt ve mái tóc của Lục Tu Chi, còn mê mệt ngắm nhìn gương mặt nghiêng của người ta. Dường như Lục Tu Chi cảm nhận được ánh mắt của Khấu Tuyên Linh, hắn ngước mắt cười, vô cùng tâm cơ lợi dụng ánh trăng và góc độ, khiến bản thân biến thành một mỹ nhân thanh tân thoát tục: “Em vẫn chưa trả anh, đồng ý không?”

Khấu Tuyên Linh hỏi lại: “Đồng ý cái gì?”

“Đồng ý để anh theo đuổi em, không được sợ, không được trốn tránh, thử tiếp nhận anh… Em không muốn sao?” Câu nói sau cùng nhẹ  như gió thổi vào bờ liễu bên sông, khiến người nghe không đành lòng từ chối. Khấu Tuyên Linh trừng mắt nhìn gương mặt nghiêng của Lục Tu Chi, hắn nuốt nước bọt một cái, do dự một lát rồi hỏi lại: “Anh thật sự không có chị em thất lạc nhiều năm à?”

Lục Tu Chi quay mặt đi, đưa cái ót đối diện Khấu Tuyên Linh.

“Không có.”

Khấu Tuyên Linh thử chọc chọc vai Lục Tu Chi: “Tức giận rồi? Đừng giận, không phải muốn đi xem phim sao? Suất nửa đêm.”

“Không đi. Về ngủ.”

Khấu Tuyên Linh đi vòng lên trước mặt Lục Tu Chi, thấy vẻ mặt hắn lạnh như băng, hai mắt hơi ảm đạm. Khấu Tuyên Linh bỗng cảm thấy khó chịu bèn giải thích: “Vừa rồi tôi bỗng cảm thấy anh rất quen, nhất là lúc xõa tóc.” Hắn giơ tay múa chân vẽ một đường cong: “Trong ấn tượng của tôi, tôi nhớ cô ấy là một tiên nữ, vậy nên mới hỏi anh có chị em gì hay không. Lúc nhỏ tôi thường nằm mơ, nhưng cuối cùng đều biến thành ác mộng.” Vì trong mộng, tiên nữ đột nhiên cởi quần áo biến thành đàn ông, sau đó một ngụm ăn tươi hắn, mộng đẹp biến thành ác mộng.

Lục Tu Chi nheo đôi mắt hẹp dài: “Có thật không?”

“Thật.”

“Vậy… Đồng ý không?”

“Đồng ý.”

___________________

Sư tổ: Đã sa đọa đến mức độ dùng mỹ sắc truy thê.

Tác giả: Không hiểu sao bây giờ mỗi lần nói Khấu Tuyên Linh là thẳng nam sắt thép là lại chột dạ.

____________________

Bông: Không chột dạ mới là lạ. Sư tổ chơi nhìn lén kỳ quá, còn chảy máu mũi, còn đâu hồ tiên thanh cao thoát tục ở Tiên Linh Đình năm nào.

Chương sau hơi hot, nghe nói có đợt càn quét nên đặt pass: chuyển ver=idol bỏ nghề