Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 129: Âm hôn 9




Sau kỳ thi đại học, Trần Dương làm ổ trong nhà không ra khỏi cửa, trước kỳ hạn thành niên, cậu đã đồng ý với Độ Sóc tiếp tục quan hệ hôn nhân của hai người. Đồng thời cậu cũng phải thực hiện nghĩa vụ giữa hai vợ chồng. Đêm thành niên mười tám tuổi, hai người động phòng, chính thức thành vợ chồng. Quan hệ bền vững, không thể chối bỏ không thể ly hôn.

Tháng bảy, Trần Dương nhận được thư báo trúng tuyển của đại học B, cậu thu dọn đồ đạc rồi cùng Độ Sóc lên xe lửa đến trường học ở thủ đô. Ông nội Vu có để lại cho cậu một cái thẻ ngân hàng, trong thẻ để dành không ít tiền, đủ để cậu đóng học phí và sinh hoạt. Có điều cậu không có nhà ở thủ đô, vì thế Độ Sóc không có chỗ ở.

Dù Độ Sóc không thường xuất hiện ở dương gian nhưng hai người vẫn cần không gian riêng, không thể lần nào gặp nhau cũng đi thuê phòng. Vì thế Trần Dương chỉ ở ký túc xá trong một học kỳ, sau đó cậu thuê nhà trọ gần trường học. Gần đó có không ít nhà trọ cũ, xung quanh yên tĩnh và sạch sẽ, giá cả cũng rẻ. Thế là cậu thuê hẳn bốn năm, xem nơi này là căn nhà nhỏ bình yên của cậu và Độ Sóc.

Trần Dương lên năm hai, Độ Sóc tìm một công việc ở dương gian, chính là nhậm chức cục trưởng tổng cục Đại Phúc. Đại đế không ăn mỹ vị nhân gian, không biết củi gạo dầu muối tốn kém, chẳng qua sau khi nghe Trần Dương than thở tiền thuê nhà cứ tăng giá hết lần này đến lần khác, thế là hắn trả tiền thuê nhà trong bốn năm một lần luôn. Cậu kinh ngạc không thôi, lúc đó mới biết hắn “làm thêm” ở dương gian.

Trần Dương hỏi: “Anh làm gì?”

“Xem phong thủy.”

“Anh còn biết xem phong thủy?” Trần Dương đi chân trần làm ổ trên sô pha, ôm gối quay đầu hỏi Độ Sóc vừa mới về đến nhà.

“Biết một chút.” Hắn tháo khăn choàng cổ treo lên giá, cởi giày đi đến sô pha kéo cậu vào lòng. Hắn nói tiếp: “Anh nói gì bọn họ cũng tin cả, mà vấn đề cần anh xem tương đối ít, hơn nữa không khó.” Chuyện cần Độ Sóc xem phong thủy thường liên quan đến vận mệnh quốc gia, loại tình huống này đã ít lại càng ít, thậm chí cả năm không cần hắn ra tay. Nhưng chỉ cần có hắn là chuyện gì cũng dễ dàng giải quyết.

Trần Dương gật đầu, nghĩ là hắn xem phong thủy nhà cửa công việc gì đó, vì thế cậu lên tiếng: “Việc này có phải là lén làm thêm không? Nếu bị Phong Đô phát hiện thì anh có bị phạt không?”

“Không tính. Sẽ không bị phạt đâu.”

Trần Dương cười tươi mặt mày rạng rỡ, bỗng cậu nói: “Đúng rồi, hôm qua em nằm mơ thấy ông nội Vu. Ông nói mấy ngày nữa sẽ đến thăm em, không biết dùng cách gì quay về đây. Ông nội nói quan hệ của ông và quỷ sai tốt lắm, quỷ sai vì tình riêng mà phạm luật, thả ông về gặp em.”

Hiện giờ Vu Khôi là Thành Hoàng Bình Thành, một Thành Hoàng không thể rời khỏi thành thị mà mình bảo vệ, trừ phi tìm được một người làm thay, nhưng cũng không thể đi quá nhiều ngày. Độ Sóc không yên lòng suy nghĩ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên gương mặt của Vu Khôi, hắn lập tức cảm thấy đau đầu. Suýt nữa hắn đã quên mắt, hắn từng trước mặt ông nói chắc như định đóng cột sẽ giải trừ hôn ước. Hiện tại không chỉ lời nói thành phế thải mà hắn còn ăn luôn Trần Dương vào bụng, đêm nào cũng cùng giường cùng gối.

Phong Đô đại đế anh minh thần vũ, sát phạt quyết đoán lần đầu tiên chột dạ, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi hỏi cậu: “Em và Vu Khôi… khụ, ông nội Vu có nhắc đến anh không?”

“Em quên mất.” Trần Dương quay qua nói: “Ông nội chỉ đi vào giấc mộng nói với em một câu rồi đi, hình như bận lắm. Không sao, chờ ông đến rồi nói cũng không muộn.”

Độ Sóc thầm nghĩ, ông Vu biết thân phận của hắn, hiện tại lại lệ thuộc Phong Đô, cũng coi như là thuộc hạ của hắn. Nể mặt cấp trên, có lẽ ông sẽ không truy cứu. Dù sao hắn là Phong Đô đại đế mà.

Đại đế tưởng tượng rất tốt đẹp, thế nhưng hiện thực lại hoàn toàn khác, dù ông Vu không vạch trần hắn nhưng hoàn toàn là do nghĩ cho Trần Dương. Lần này ông mượn thân thể của một ông lão chỉ còn ba ngày thọ, đương nhiên là đã được đối phương đồng ý, giao dịch công bằng mượn thân thể trở về. Ông Vu tìm được nhà trọ của Trần Dương rồi ấn chuông cửa, nhìn thấy cậu ra mở cửa lập tức cười hiền hòa: “Dương Dương, ông nội Vu đến thăm con đây.”

Vừa thấy ông Trần Dương hơi do dự, sau đó nhanh chóng nhận ra ông, cậu cao hứng mở cửa mời ông vào nhà. Hai ông cháu ngồi trên sô pha hỏi thăm nhau, ông Vu nói: “Ông ở đó tốt lắm, tóm lại không tệ. Dương Dương, con thì sao? Cuộc sống thế nào? Đủ tiền tiêu không? Ở trường có bị bắt nạt không? Ông nghe nói hiện nay bạo lực học đường rất đáng sợ, con phải cẩn thận.”

Trần Dương gật đầu: “Con không sao, rất tốt. Không gặp bạo lực học đường, nếu có thì bọn họ cũng không đánh thắng con. Tiền bạc vẫn đủ dùng, ông để lại rất nhiều mà. Ông ơi, lần này ông ở lại bao lâu?”

“Ba ngày. Thân thể ông mượn chỉ còn ba ngày dương thọ.”

Lúc này Trần Dương đã coi nhẹ việc sinh ly tử biệt, biết ông Vu chỉ có ba ngày, dù cậu hơi buồn nhưng cũng không quá mức bi thương. Dù sao ly biệt lúc này không có nghĩa là vĩnh biệt, bọn họ sẽ còn có lúc đoàn viên. Vì thế cậu nói sang chuyện khác: “Để con pha trà cho ông.”

Ông Vu kinh ngạc: “Không phải con chê trà đắng sao, luôn không chịu uống mà?”

Trần Dương mỉm cười: “Độ Sóc thích.”

“Đại… Độ Sóc? Hai người vẫn còn ở chung à? Dương Dương, khi đó con có nghe lời của ông vào tai không, có xem Độ Sóc như cha mà hiếu thuận không hả?”

Trần Dương gật đầu: “Dạ có.”

Ông Vu nói tiếp: “Vậy đại… Độ Sóc phản ứng thế nào?”

Khụ khụ! Trần Dương ho lớn vài tiếng, suýt nữa thốt ra “không những vui vẻ còn hưng phấn dị thường”. Cậu gật đầu lung tung: “Không có gì, không phản đối.”

Ông Vu cho rằng “diệu kế cứu quốc” bằng cách nhận cha nuôi thành công, vui mừng gật đầu. Chợt ông thấy trong nhà có rất nhiều đồ đôi, theo phỏng đoán của ông hẳn là thuộc về tình nhân. Ông nhìn Trần Dương đang châm trà, nhớ lại hiện tại cậu cũng đã hai mươi mốt tuổi, cũng đến lúc có bạn gái rồi. Có lẽ không lâu nữa ông sẽ được ẵm cháu, há há há.

Ông Vu càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Cửa nhà bỗng mở ra, Độ Sóc từ ngoài bước vào. Hắn đứng ở cửa đổi dép, trông thấy một ông lão xa lạ, tâm tư khẽ động, lập tức đoán được là Vu Khôi đến. Độ Sóc mặt không thay đổi đi vào phòng khách, đối diện với ông Vu. Ông đứng dậy, thái độ bình thản mang theo vài phần cung kính và thân thiết, coi Độ Sóc như khách đến chơi mà tiếp đãi mời uống trà.

Độ Sóc hơi nhướng mày, hắn ngồi xuống đối điện với ông. Thái độ của ông Vu khá nhiệt tình, cũng có khá nhiều chủ đề để nói với Độ Sóc, trong lúc nhất thời, bầu không khí xem như hài hòa. Một lúc lâu sau, Trần Dương vào bếp nấu cơm, xong xuôi bưng lên bàn, thấy hai người rất tập trung bàn về việc lập kế hoạch giữa Phong Đô và quỷ hồn dương gian.

“Ông nội, anh Độ, ăn cơm thôi.”

Ông Vu đứng lên, mới đi hai bước ông bỗng khựng lại nhìn Trần Dương: “Con gọi hắn là gì?”

Trần Dương nhìn Độ Sóc rồi nói: “Anh Độ.”

“Không lớn không nhỏ, gọi BÁC.” Ông Vu không nể mặt quát lớn.

Trần Dương không hiểu ra sao, hết nhìn người này lại nhìn người kia: “Nhưng anh Độ là chồng con, gọi bác không phải sai vai vế sao?”

“Cái gì mà chồng hả? Ăn nói bậy bạ.” Da mặt ông Vu bắt đầu run run, chợt nhớ đến mấy món đồ tình nhân ông thấy ban nãy hình như hơi lớn, còn giống đồ dành cho nam giới. Trong tủ giày có giày size lớn, không có giày nữ. Ông run rẩy nói: “Dương Dương, con thành thật nói với ông nội, sau mười tám tuổi con có giải trừ quan hệ hôn nhân với Độ Sóc không?”

“Không có.” Trần Dương hơi ngượng ngùng cười cười: “Chúng con đã làm đúng như tên.”

Trước mắt ông Vu bỗng hiện ra dòng nước xoáy, suýt chút nữa ông ngã nhào vào luôn. Ông trừng mắt nhìn Phong Đô đại đế mặt không thay đổi, cũng không hề áy náy chút nào, một lúc lâu sau ông mới có thể gào to: “ĐỒ MÓNG HEO!”

Từ đó về sau, mỗi lần gặp mặt là ông Vu lại lườm nguýt đại đế, không hề tôn kính chút nào.

______________

Sau khi biết cụ Độ vô sỉ như vậy, ai mà tôn kính cho nổi:)))