Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 126: Âm hôn 6




Mây đen tản đi, mặt trăng lạnh lẽo trắng nhợt xuất hiện, ánh trăng rọi xuống khiến mặt đất như được phủ thêm một tầng sương bạc, làm cả ngôi trường trông cực kỳ lạnh lẽo. Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng hít thở vang lên bên tai, không phân rõ rốt cuộc là thứ gì vọng lại. Có thể tiếng thở dốc là của cô, nhưng còn tiếng thở kia là của ai? Cô không biết.

Cô chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, bởi vì có thứ gì đó đang đuổi theo sát cô. Cô nghe được tiếng hô hấp của đối phương ngay sát sau lưng. Từ ngực đến cổ họng, khoang mũi đều như đang bị thiêu đốt, đau đớn và khó thở, cô biết đây là do vận động quá mức gây ra. Nhưng cô không thể dừng lại, nếu dừng lại cô sẽ như bạn cô, bị bắt lấy rồi giết chết.

Cô đẩy cửa kho chứa dụng cụ thể dục rồi đóng mạnh lại, khóa cửa rồi lấy mấy dụng cụ phía sau chèn cửa. Thứ ngoài cửa đang xô mạnh cánh cửa làm nó chấn động không ngừng. Cô kéo mấy vật nặng hơn ra chặn cửa, xuyên qua cửa sổ, cô thấy dáng vẻ dữ tợn, chen chúc thành một đống trông cực kỳ đáng sợ của thứ kia.

Cô vô cùng sợ hãi và hối hận không thôi. Cô không nên đồng ý lời đề nghị của bạn học nửa đêm đến trường thám hiểm, rõ ràng gần đây có học sinh mất tích trong trường này, sao cô lại nổi lòng hiếu kỳ như vậy?!

Cô ôm đầu ngồi bẹp xuống đất, bịt hai tai nhắm mắt không dám nghe cũng không dám nhìn, cầu khẩn trời mau sáng. Bởi vậy cô không nhận ra, quỷ quái dữ tợn bên ngoài dường như thấy gì đó trong nhà kho, nó trở nên cực kỳ tức giận. Cô cũng không thấy trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một cái đầu thật to, cái đầu lè cái lưỡi thật dài từ từ rũ xuống, nước dãi theo đầu lưỡi đỏ au rơi xuống phát ra tiếng tí tách. Mái tóc dài trên cái đầu buông xuống, vừa chạm xuống đất lập tức lặng lẽ bò về phía cô gái.

Chắc chắn ban ngày cô gái này không kiên trì nghe hết mấy lời đồn quỷ dị trong trường. Mấy lời đồn nói rằng không thể vào nhà vệ sinh nữ ở lầu hai, không thể nhìn đồng hồ trong phòng học trong lớp 12, không được soi cái gương ở cửa dãy phòng học… Và tuyệt đối không được vào nhà kho chứa dụng cụ thể dục!

Cô gái khóc nức nở, con quỷ bên ngoài càng ra sức phá cửa, thức ăn đưa tới miệng sắp bị cướp đi, thế nên nó cực kỳ tức giận. Nhưng không kịp nữa rồi, nước dãi hôi thối nhỏ lên cánh tay cô gái đang khóc thút thít. Cô cảm thấy kỳ quái, phía trên liên tục có nước nhỏ xuống, cô tò mò giơ tay lên ngửi, kết quả mùi tanh tưởi hôi thối khiến cô muốn nôn mửa. Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên đầu có một cái đầu con gái đang bay lơ lửng, nó đang nhe răng cười, đầu lưỡi đỏ au thè xuống trước mặt cô, còn liếm cô một cái.

Mùi hôi thối sộc vào mặt làm cô trợn trắng mắt. Càng buồn nôn là trong hốc mắt và lỗ mũi của cái đầu kia liên tục bò ra mấy con sâu trắng mập, chúng rơi xuống đầu xuống tóc cô.

“A a a a a!” Cô điên cuồng gào thét, đẩy mấy thứ chắn cửa muốn chạy ra ngoài nhưng bị mái tóc trên cái đầu cuốn lấy cổ treo lên không. Cô lè lưỡi, hai mắt trợn trắng, khó khăn vùng vẫy muốn tránh thoát.

Chẳng biết từ lúc nào, quỷ quái bên ngoài mơ ước cô đã biến mất không thấy đâu, nhưng trong nhà kho, một người một quỷ không có tâm tư để ý đến. Ngay lúc cái đầu sắp bẻ cổ cô, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hô to: “Tùy phong nhi chí, tụ khí vi chân. Hà tà bất phục, phạm giả diệt hình. Cấp cấp như Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô úc tuyệt đại đế luật lệnh.”

*Chú thích: theo gió mà tới, nguyên khí tụ họp. Những thứ không phục, lập tức tiêu diệt. Nhanh nhanh nghe lệnh như lệnh của Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đôđại đế.

Cửa kho hàng bị phá tung, bụi bay mù mịt. Một lá bùa bay ra hướng về phía đầu người, chú sát quỷ Phong Đô vang lên. Thoáng chốc khói trắng cuồn cuộn, cái đầu bị bỏng gào lên, buông cô gái ra rồi lùi ra sau định chạy trốn.

“Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu!” Trần Dương nhanh chóng chạy vào nắm tóc cái đầu, sức lực cực mạnh nện cái đầu xuống đất lõm một hố nhỏ. Cái đầu bị đập mạnh xuống đất không còn sức phản kháng, cậu giơ chân đá tung nó, sau đó bước đến trước mặt nó dán đồng tiền cổ lên trán, dây đỏ quấn quanh mười đầu ngón tay làm phép: “Tự sát vì tình, chết rồi không đến địa phủ báo danh mà trốn trong kho hàng hại chết ba mạng người. Hiện giờ cô muốn đi đầu thai cũng phải xuống địa ngục chuộc tội trước.”

Cái đầu nghe vậy, biết rõ mục đích của Trần Dương bèn la hét cầu xin tha thứ: “Tôi biết sai rồi, xin tha cho tôi!”

Lệ quỷ giết người đều không thể tin, không chỉ ông Vu dạy như vậy mà ngay cả Độ Sóc cũng nói thế. Trần Dương không thay đổi, dứt khoát triệu hồi quỷ sai Phong Đô: “… Chư tương trì khu. Ngô trì chính lệnh... Vi ngã khu trừ. Cấp cấp như Bắc Âm Huyền Thiên Phong Đô đại đế luật lệnh.”.

Đối với ác quỷ, tiếng xiềng xích và tiếng bước chân của quỷ sai có áp lực cực lớn không khác gì Thái Sơn đè nặng trên đầu, làm chúng sợ hãi không ngừng run rẩy, không dám giãy dụa mà bị kéo đi. Quỷ sai còn nán lại chào hỏi Trần Dương, theo lệ cũ, cậu đốt mấy thỏi vàng cho nó. Quỷ sai từ chối hai câu lấy lệ rồi vui sướng nhận lấy, thuận tiện lấy lòng chị dâu: “Tháng này ngài đã bắt bốn ác quỷ, theo lệ chúng tôi đều ghi chép hết, đến lúc đó chắc chắn sẽ không quên luận công thưởng cho ngài.”

Trần Dương phất tay cười nói: “Ghi tên anh Độ là được.”

“Vâng, không thành vấn đề.” Phu phu nhất thể, ghi tên ai cũng giống nhau thôi. Quỷ sai tỏ vẻ đã hiểu.

Quỷ sai nói xong thì rời đi, hắn còn phải đi bắt cô hồn dã quỷ xung quanh, rất bận rộn. Trần Dương duỗi tay chân, thả lỏng gân cốt, tối nay giải quyết xong ác quỷ hung tàn trong trường học được đồn đãi đã lâu, rốt cuộc hoàn thành công việc tháng này. Cậu quay đầu nhìn cô gái nằm dưới đất, không biết bị bóp cổ ngất đi hay là bị dọa ngất. Trần Dương hơi bối rối, đi qua dùng chú an thần giúp cô tỉnh lại.

An Mễ từ từ tỉnh lại, sực nhớ cái đầu lúc nãy lại sợ hãi la lên. Trần Dương nhanh chóng bịt tai, đi đến trước mặt cô lên tiếng: “Im lặng!”

An Mễ trố mắt nhìn cậu, Trần Dương lên tiếng: “Không có việc gì nữa, cậu mau về nhà đi.” Cậu nói xong lập tức đứng dậy, quấn sợi dây đỏ xỏ đồng tiền vào cổ tay trái, sau đó đi về nhà. Nếu không về đúng giờ thì Độ Sóc sẽ đi tìm cậu, hai người đã giao hẹn thời gian, sau hai giờ sáng mà cậu chưa về nhà thì hắn sẽ xuất hiện trước mặt cậu.

Cửa nhà kho mở rộng, ánh trăng lạnh lẽo rọi vào, gió tháng hai thổi mạnh tạo ra tiếng gió vù vù khá đáng sợ. An Mễ sớm sợ hãi đổ mồ hôi lạnh đến ướt cả người, lúc này đang run rẩy đi theo sau Trần Dương. Cô bỗng chạy lên trước mặt cậu nói: “Cậu, cậu có phải là Trần Dương lớp 1 khối 12 trường XX không?”

Trần Dương gật đầu: “Cậu biết tôi à?”

“Ừ, tớ cũng học lớp 12 ở trường đó. Có điều tớ học lớp thường, tớ là An Mễ.” Cô ngượng ngùng cười cười, đột nhiên nhớ đến mấy bạn học đi cùng, cô lập tức biến sắc: “Mấy bạn học của tớ còn ở trong trường, làm sao bây giờ?”

Trần Dương trả lời: “Tôi để họ chờ cậu ở cổng trường, mấy cậu nhớ về cùng nhau. Sau này không nên tùy tiện đến những nơi như thế này nữa, chọc phải ác quỷ không nói lý, nó sẽ trực tiếp giết các cậu. Cũng không phải lúc nào cũng may mắn như vậy, có người đúng lúc đến cứu các cậu.”

An Mễ xấu hổ xoắn lọn tóc nói: “Tớ biết sai rồi, sau này không dám như thế nữa. Nhưng mà, cậu là thiên sư à? Thiên sư như trong phim? Thì ra là có thật.” Hai mắt cô đầy vẻ sùng bái, Trần Dương không những là học bá mà còn là thiên sư bắt quỷ trừ tà, thật ngầu.

Trần Dương cười cười, thoáng nhìn hai má ửng đỏ và vẻ mặt ngượng ngùng của cô, trong lòng lập tức kéo hồi chuông báo động. Cậu định lơ đãng tiết lộ bản thân đã có đối tượng, từ chối khéo An Mễ nếu như cô nàng thổ lộ với cậu. Từ trước đến giờ cậu hay dùng chiêu này từ chối không ít nữ sinh, rất hiệu quả.

Năm Trần Dương học lớp 11 đã kết âm hôn với Độ Sóc, hơn nữa còn được hắn dạy bảo, Đạo thuật tiến bộ không ít. Trước đây cậu là đối tượng bị quỷ quấy nhiễu, liên tục bị truy sát như con mồi, giờ cậu đã trở thành kẻ đi săn, trở thành một thiên sư có năng lực không tồi. Sau này cậu không còn bị ma quỷ quấy rầy nữa, việc học của cậu cũng bộc lộ thực lực chân chính, rất nhanh từ hạng bét tăng lên top 10, cuối cùng ngồi vững ở hạng nhất, còn có hy vọng đậu đại học B ở thủ đô. Hơn nữa ngoại hình của cậu rất tuấn tú, đương nhiên trở thành mục tiêu thầm mến của nhiều nữ sinh trong trường.

An Mễ nhìn sườn mặt tuấn tú của Trần Dương, trái tim khẩn trương đập bình bịch, cô siết chặt tay tự cổ vũ bản thân. Đúng lúc này Trần Dương mở miệng: “Thật ra tôi…” An Mễ bỗng cắt ngang lời cậu, cô cúi mặt, hai tay ôm quyền hành lễ: “Sư phụ, xin nhận tớ làm đồ đệ!”

“…” Trần Dương mặt không thay đổi: “Tôi còn có việc, đi trước, tạm biệt.” Nói xong cậu chạy nhanh như chớp, chớp mắt chỉ còn lại bóng lưng. An Mễ nhìn khoảng cách ngày càng xa của hai người, dù phiền muộn nhưng cô nghĩ hai người học chung trường, cô vẫn còn cơ hội. Gió lạnh vù vù thổi đến, An Mễ lạnh cả người, cô run một cái rồi chạy thật nhanh về phía cổng trường.

Trần Dương rón rén mở cửa vào nhà, chưa được hai bước, đèn phòng khách bỗng sáng choang. Cậu nhìn Độ Sóc ngồi trong phòng khách, lập tức đứng thẳng đi đến trước mặt hắn: “Anh đang chờ em hả?”

Độ Sóc nhìn đồng hồ: “Còn kém một phút.”

Một phút nữa là đúng hai giờ sáng, hắn vừa định đi thì Trần Dương đã về đến. Hắn nói tiếp: “Hôm nay hơi trễ, với khả năng của em thì không mất nhiều thời gian như vậy, trên đường xảy ra chuyện gì sao?”

Hai mắt Trần Dương hơi sáng lên, gật đầu nói: “Em đi đến một ngôi trường bị đồn có ma, phát hiện có học sinh lén vào thám hiểm, kết quả bị quỷ đuổi giết. Em cứu họ nên mất chút thời gian, có điều không sao cả.” Cậu kéo tay áo Độ Sóc lắc nhè nhẹ: “Anh tức giận à?”

Độ Sóc quay qua nhìn cậu, nhịn không được xoa nắn gáy cậu rồi nói: “Không có.” Hắn còn không đến mức vì chút chuyện nhỏ mà tức giận: “Đi tắm đi rồi ngủ sớm. Ngày mai nhập học đúng không?”

“Dạ.” Trần Dương gật đầu, ngày mai bắt đầu học kỳ cuối của lớp 12, rồi còn chuẩn bị thi đại học. Thế nên thời gian tiếp theo không thể nửa đêm đi ra ngoài bắt quỷ, không thể tích công đức cho Độ Sóc.

“Anh đói không? Em tắm xong sẽ làm bữa khuya cho anh.”

“Không cần. Anh hỏi em một chuyện, tại sao bắt ác quỷ lại bảo quỷ sai ghi tên anh?”

Trần Dương nhích lại gần Độ Sóc, ngoan ngoãn giơ cổ cho hắn xoa. Cậu hơi nheo mắt, dường như rất thoải mái, nghe vậy không để ý trả lời: “Thì tích công đức cho anh đó. Không phải anh là tiểu quỷ sai sao? Nếu như muốn thăng chức hoặc lên quỷ tiên thì đều cần công đức. Hai năm qua ngoại trừ công việc ở địa phủ thì anh đều ở bên cạnh em và dạy em học, không có thời gian tích công đức. Em làm thay anh.”

Trái tim bình thản không một gợn sóng suốt mấy ngàn năm của Độ Sóc bỗng nhiên đập nhanh mấy cái, tần suất thất thường khiến hắn ngây ra. Bàn tay đang xoa gáy Trần Dương lặng lẽ rụt lại, khoảng thời gian này, cảm giác xáo trộn không yên liên tục xuất hiện khiến hắn không dễ chịu.

Thân là Phong Đô đại đế, không nên có loại cảm giác mất khống chế này, vì vậy hắn không vui. Hắn nhích ra kéo dài khoảng cách giữa hai người, chắp tay sau lưng nói với Trần Dương: “Đi tắm đi.”

Cậu không nhận ra Độ Sóc trở nên xa cách, vừa chạy lên lầu vừa hói: “Em đi trải chăn nệm cho anh trước. Trời chuyển lạnh rồi, phải đắp thêm một cái chăn mới được. Vừa nãy em chạm vào tay anh, tay anh lạnh lắm.”

Trần Dương ngủ trong phòng riêng trên lầu, hai năm nay Độ Sóc ngủ trong phòng ba mẹ cậu. Năm đầu tiên, hắn rất ít khi xuất hiện và ngủ lại, đến năm thứ hai mới dần dần thường ngủ lại, gần đây thì ngủ lại mỗi đêm. Đối với việc này, đương nhiên Trần Dương rất vui vẻ. Nếu hắn không đến thì cả căn nhà chỉ có mình cậu, tịch mịch cô đơn không dễ chịu gì.

Ngón tay Độ Sóc hơi cong lại, đúng là hắn chưa từng phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn người thường. Hắn rũ mắt, từ chối Trần Dương: “Sau này đừng trải chăn nệm nữa.”

Cậu nghe vậy dừng lại, đứng trên bậc thang xoay người hỏi: “Tại sao?”

Hắn trả lời: “Không thích hợp.”

“Sao lại vậy?” Trần Dương hơi mở to hai mắt: “Trước đây em cũng trải chăn nệm cho ông nội, ông nội Vu và ba mẹ mà. Mùa đông trải thêm chăn nệm, khi ngủ sẽ ấm áp thoải mái hơn.”

Độ Sóc mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm Trần Dương, hai mắt hơi nheo lại, giọng nói có chút nguy hiểm: “Em trải chăm nệm cho anh vì hiếu thuận?”

Trần Dương chớp mắt mấy cái rồi xoay người đi lên lầu: “Em đi tắm.” Cậu nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng bèn bước nhanh hơn, không hiểu sao hơi chột dạ. Thật ra chuyện này không thể trách cậu, hai năm qua Độ Sóc luôn dạy cậu Đạo thuật, sau đó còn quản lý thói quen sinh hoạt của cậu, dần dần càng ngày cậu càng dựa vào hắn, xem hắn như anh trai hoặc ba cậu vậy.

Còn nữa, Độ Sóc có mấy thói quen giống hệt mấy người già trong thôn, ví dụ như thích uống trà, hay say rượu, thường chắp tay sau lưng đứng thẳng. Không thích nhìn cậu ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, nghiêm cấm cậu ăn vặt, nhất là kẹo. Quan trọng nhất là, từ khi ông Vu qua đời, tối nào ông cũng hiện về báo mộng, dặn dò cậu nhất định phải hiếu thuận với Độ Sóc như với cha mẹ.

Ông Vu báo mộng liên tục suốt ba tháng liền, làm Trần Dương vốn đang đau lòng vì ông qua đời tan biến hết, cho đến khi tiễn ông đi, cậu mặt không thay đổi khóc không nổi luôn.

Trần Dương tắm xong, mặc đồ ngủ đi ra lau tóc, sau đó lặng lẽ mở cửa phòng, thấy đèn phòng khách đã tắt. Cửa phòng Độ Sóc cũng đã đóng kín, thế là cậu lén xuống lầu, mở tủ chén lấy hộp kẹo ra mang lên phòng giấu.

Trần Dương vừa đóng cửa phòng thì cánh cửa phòng Độ Sóc từ từ mở ra. Hắn nhìn chằm chằm cửa phòng cậu cười nhạt hai tiếng, sau đó chuyển lên mái nhà, qua cửa sổ nhìn vào phòng Trần Dương, trông thấy cậu nhìn hộp kẹo đấu tranh một lúc, cuối cùng cất hộp kẹo chạy đi ngủ. Lúc này Độ Sóc mới hài lòng về phòng.

Độ Sóc vừa đi, Trần Dương lập tức rời giường, đứng lên đi lấy hộp kẹo, mở đèn nhỏ trên bàn lém lỉnh cười ha hả. Cậu vừa mở sách ôn bài vừa bóc giấy gói kẹo, rất nhanh cậu đã ăn cả hộp kẹo sạch sành sanh. Sau khi ăn xong, cậu chạy đi đánh răng rồi mới lên giường, trên gương mặt vẫn còn nụ cười ngọt ngào.

Một tháng sau, răng sâu tổn thương đến tủy làm nửa bên mặt Trần Dương đau nhức đến chết lặng, cậu nước mắt lưng tròng nắm tay áo Độ Sóc không chịu buông: “Đau.”

Độ Sóc bị cậu chọc phát cáu, không còn cách nào khác đành nói: “Ngoan, bây giờ chúng ta đi đến nha sĩ.” Hắn nhìn vào miệng cậu, may là chỉ bị sâu hai cái răng, một cái tổn thương đến tủy nên mới đau như vậy. Cái răng kia trám lại là được, cậu còn trẻ, không đến nỗi hỏng một cái răng là hư toàn bộ.

Trần Dương nắm chặt Độ Sóc, hai mắt đỏ au, hít mũi một cái: “Ừm.”

_____________

Thương cụ Vu lo nát tâm, báo mộng suốt 3 tháng mà k ăn thua với con sắc lang kia.