Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 123: Âm hôn 3




Âm hôn còn được gọi là minh hôn. Minh hôn chia thành hai loại: người sống cùng người chết và người chết cùng người chết. Nam nữ chưa lập gia đình được chôn chung được xem thành vợ chồng. Trình tự tiến hành minh hôn không được thiếu một bước, cần phải nghiêm ngặt tiến hành đầy đủ các bước. Trần Dương là người sống, người kết hôn với cậu đương nhiên đã chết ở cõi âm. Chỉ là người này không phải là một quỷ hồn bình thường mà là quỷ sai Phong Đô.

Trần Dương kinh ngạc không thôi: “Quỷ sai Phong Đô? Đối phương đồng ý không? Ông nội, ông không lừa người ta đó chứ?”

Ông Vu chột dạ trong chớp mắt nhưng mặt vẫn không thay đổi nói: “Ông mời bà mối quỷ liên hệ với đối phương làm mai, hắn đã đồng ý. Nghe nói hắn tuấn tú lịch sự, năng lực làm việc không tệ, sắp tới chắc chắn được lên chức. Ông nghĩ nếu muốn tìm người kết hôn với con, đối phương là quỷ sai âm phủ thì có thể giúp con tạo các mối quan hệ. Hơn nữa con kết âm hôn coi như thành nửa cõi âm, mệnh cách sẽ được thay đổi phân nửa.”

Mệnh cách của Trần Dương rất đặc biệt, thiếu một giây hoặc thêm một giây cũng không được. Chỉ cần kết âm hôn với người ở cõi âm, mệnh cách mới có thể thay đổi phân nửa, hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh trở thành vật chứa của quỷ như bây giờ. Mà bà mối quỷ tức là bà mối làm mai cho người chết, muốn tính toán ngày sinh, cần bói toán, cần làm các nghi thức tế lễ vân vân thì tìm bà. Ngày nay có rất ít người làm nghề này, ông Vu có thể tìm được, chứng tỏ ông rất để tâm chuyện của Trần Dương.

“Chỉ là có khả năng cả đời này con sẽ không có con cháu.” Nhắc đến chuyện này, trong lòng ông Vu hơi áy náy: “Mệnh của con quá âm, chỉ tìm được một quỷ sai chịu kết âm hôn với con.”

Trần Dương có thể sống đến già rồi chết một cách tự nhiên đã là một điều xa vời, vì thế cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn sinh con. Cậu lên tiếng: “Con cũng chưa từng nghĩ sẽ có con cháu, nếu có cũng có khả năng chúng sẽ chết vì con. Vậy thì không nên.”

Ông lại thở dài nói: “Đối tượng kết âm hôn là đàn ông.”

Trần Dương sửng sốt chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau cậu mới do dự nói: “Có cần động phòng không?”

Ông Vu nghe vậy, vẻ mặt còn khó xem hơn, ông nhìn Trần Dương, ánh mắt bi thương như sắp rơi nước mắt. Ông vừa nghĩ Trần Dương – đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện mà ông xem như cháu ruột – phải kết hôn với đàn ông thì trong lòng khổ sở không thôi, may mà không cần động phòng, nếu không ông thật có lỗi với Trần gia.

Trần Dương vội vã an ủi: “Con không sao, dù sao cũng sẽ không sinh con.” Cậu chưa từng thích ai, lúc niên thiếu mới lớn cũng không rung động với người nào. Cả ngày lo lắng bất an, không rõ người bên cạnh là người hay là quỷ, dưới tình huống như vậy, không xa lánh con người đã là không tệ rồi nói chi đến yêu đương.

Trần Tiểu Dương an ủi người khác thật tệ, cậu nói xong càng khiến ông Vu khó chịu hơn, có xúc động muốn giải trừ hôn ước. Chẳng qua nhìn gương mặt non nớt ngây ngô của Trần Dương, ông lo lắng khi ông không có ở đây, ai sẽ bảo vệ cậu? Đưa vào cổ mộ ở với vị kia cũng không được, chẳng lẽ sống trong cổ mộ cả đời?

“Không cần động phòng đâu, quỷ sai này chịu ơn của tổ tiên Trần gia, chỉ là giúp con kéo dài tính mạng thôi mà.” Ông Vu than thở rồi nói: “Ông đưa thiệp long phượng cho cháu. Sau đó bắt đầu các thủ tục cho lễ đính hôn. Cả hai đều là nam, cũng không cần phải đặt sính lễ. Cứ cử hành lễ đính hôn thôi” Ông Vu lấy một cái thiệp long phượng từ trong túi vải vẫn hay đeo đưa cho Trần Dương.

*Thiệp long phượng: trong tục lệ cưới hỏi của Trung Quốc từ xa xưa, sau khi nam nữ quyết định kết hôn, sẽ chọn ngày đẹp để trao đổi danh thiếp. Thiếp được viết trên giấy đỏ, có in đồ hình long phượng, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ tên tuổi quê quán. Sau khi trao đổi thiếp tức là việc hôn nhân được chính thức xác định. Thiếp này được gọi là thiệp long phượng.

Trần Dương nhận thiệp long phượng, vật này trong phong tục kết hôn của người Trung Quốc được coi là bước đầu tiên trong quá trình tổ chức hôn lễ. Đôi bên mang thiệp đến nơi xem bói, xem mệnh tính bát tự và làm thủ tục hợp hôn. Nếu bát tự tính ra hòa hợp thì đôi bên sẽ trao đổi thiệp long phượng, sau đó mới tính đến việc đặt sính lễ. Vốn dĩ trong hôn lễ còn có đại định tiểu định, chỉ là âm hôn chỉ cần duy nhất lễ đính hôn, không có phải làm những thủ tục dài dòng kia.

*Đại định tiểu định: các bước như dạm ngõ, ăn hỏi như bên mình ấy.

Ông Vu lại nói tiếp: “Vì là âm hôn, nên sẽ dùng màu đỏ và màu trắng xen kẽ. Con nhớ các bước thứ tự, từ ngày mai bắt đầu chuẩn bị.”

Âm hôn cũng là hôn sự, vì vậy có rất nhiều việc. Vậy nên trong lễ đính hôn cần có các thứ một nửa là thật, một nửa là đồ giấy. Thức ăn là thật, quần áo và đồ trang sức là giấy. Sau đó còn nghi thức đón dâu, gặp gỡ gia trưởng họ hàng hai bên, mở tiệc đãi bạn bè bà con, còn trang trí phòng cưới. Lúc viết thiệp mời bạn bè, Trần Dương ngẩng đầu nhỏ giọng hói: “Có mời nhà dì hàng xóm không ông? Họ có bị va chạm không?”

Ông Vu im lặng một lúc rồi nói: “Không cần mời họ.” Dù sao cũng là âm hôn, các loại ma quỷ sẽ đến góp vui, nếu có người sống, không cẩn thận bị va chạm sẽ bệnh nặng một trận. Đã như vậy thì không nên liên lụy đến họ.

“Dạ.” Cậu viết xong lại hỏi tiếp: “Vậy khi nào… kết hôn?”

“Chín tháng chín.”

Gần hai tháng nữa là đến tháng chín. Trần Dương cúi đầu, ánh đèn chiếu lên cần cổ cậu, da thịt trắng mịn như ngà voi, gương mặt tuấn tú, răng trắng mi dài, đúng là một thiếu niên ưu tú. Ông Vu thở dài trong lòng, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy rượu, vừa mới uống một hớp đã thấy vẻ mặt không vui của Trần Dương, ông bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi, ông không uống nữa.”

Trần Dương mím môi: “Vâng.”

Khoảng thời gian tiếp theo, cậu lo chuẩn bị lễ đính hôn, đặt trước các vật cần dùng trong hôn lễ như quần áo giấy tiền, vàng mã, ti vi, tủ lạnh giấy. Lúc cậu đến tiệm vàng mã đặt hàng còn bị ông chủ nhìn chằm chằm, một lúc lâu sau mới nghe ông nói đầy hàm ý: “Người trẻ tuổi, có một số việc người vô lương tâm mới làm, đụng tới sẽ tổn hại âm đức. Cậu tự giải quyết cho tốt”.

Trần Dương cười nói: “Cháu biết, không phải làm chuyện xấu.”

Ông chủ sửng sốt, vừa định nói tiếp thì Trần Dương đã xoay người rời đi, ông bất đắc dĩ lắc đầu lẩm bẩm: “Cười lên cũng không giống người xấu.”

Trần Dương biết ông chủ này lo lắng điều gì, từ xưa đã có âm hôn, nhưng không phải ai cũng tự nguyện, thậm chí nghe đồn có người vì kiếm tiền mà giết người, lấy xác người chết bán cho người khác để kết âm hôn.

Rất nhanh đã đến ngày chín tháng chín, Trần Dương xin trường học nghỉ một ngày. Vì ngày kết hôn tính theo lịch âm, lúc này cậu đã nhập học lớp 11 được một tháng rồi. Trần Dương thay đồ chú rể đứng trong phòng, trong lòng hơi căng thẳng. Ngoài phòng, ông Vu và bà mối quỷ đang chuẩn bị, trên bàn, một bên bày thức ăn nguội, một bên là thức ăn nóng.

Thức ăn nguội thuần âm, thức ăn nóng thuần dương, món ăn nóng được đặt bên phần bàn trải giấy hồng, món ăn lạnh đặt bên phần giấy trắng, hai bên đặt những hình người nộm bôi xanh bôi hồng trong rất quỷ dị. Có bốn hình người, hai nam hai nữ, được dùng như người giúp việc

Ông Vu và bà mối quỷ đi tới, ông ngồi trên cao đường, bà mối quỷ ôm bài vị tiến lên. Trong chớp mắt, Trần Dương phảng phất cảm giác được xung quanh đầy quỷ hồn, chúng đang cứng ngắt nhìn mọi người.

Bà mối quỷ đi đến trước mặt Trần Dương, mặt không thay đổi, giọng nói có vẻ cực kỳ âm u cổ quái: “Tân nương, nhận bài vị của tân lang.”

Trần Dương căng thẳng nuốt nước bọt một cái rồi ôm lấy bài vị tân lang. Ngón tay cậu hơi run rẩy, ôm bài vị trong lòng rồi lại không biết phải làm gì tiếp theo mà nhìn ông Vu. Trên bài vị trống rỗng, không có lấy một chữ. Vẻ mặt ông Vu không nhìn ra cảm xúc, ông nhìn bà mối quỷ. Bà cũng không nói chuyện mà nhìn chằm chằm vào bài vị.

Bầu không khí trở bên căng thẳng, Trần Dương không dám mở miệng. Lúc đang làm lễ thành hôn không được nói chuyện. Sau đó cậu nghe bà mối quỷ nói: “Tân nương, thay quần áo cho tân lang.”

Trần Dương không nhúc nhích, không hiểu ra sao nhìn bà. Bà mối quỷ chỉ chỉ phòng tân hôn trên lầu, dịu giọng nói: “Đi thay quần áo cho tân lang.” Trần Dương  gật đầu, ôm bài vị đi vào phòng tân hôn. Cậu nhìn chằm chằm cái giường cưới to đùng trong phòng mà đờ người ra. Bà mối quỷ bảo cậu thay quần áo cho tân lang, nhưng tân lang đâu?

Trần Dương đặt bài vị lên bàn rồi nói: “Anh… có ở đây không? Có thể đi ra thay quần áo không?” Cậu nhìn bài vị gọi một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, cậu hơi nghi ngờ, có khi nào vị kia đào hôn rồi không?

“Tôi ở đằng sau cậu.”

Một giọng nói đột ngột vang lên dọa Trần Dương nhảy dựng, cậu vội vàng xoay người lại, vừa nhìn thấy gương mặt người đàn ông trước mặt, cậu lập tức im lặng không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên Trần Dương gặp Độ Sóc, thời gian là ngày thành hôn, địa điểm là phòng tân hôn. Cậu dời tầm mắt rồi lên tiếng: “Chào, chào anh. Tôi là Trần Dương, người kết hôn với anh.”

Ánh mắt cậu hơi dao động nên không phát hiện người đàn ông trước mặt nhíu mày. Cậu nghĩ hai bên cứ im lặng không nói chuyện sẽ khiến bầu không khí có vẻ ngượng ngập, lại sợ lỡ giờ lành, vì thế cậu lấy bộ quần áo tân lang trên giường đưa đến trước mặt hắn: “Đây là quần áo tân lang, tôi tự may. Anh xem có vừa không, tôi… À, anh tên gì?”

Độ Sóc rũ mắt nhìn bộ quần áo tân lang: “Cậu tự tay may?”

Trần Dương gật đầu, hắn nhận lấy bộ quần áo, cảm nhận xúc cảm trơn mềm khi vuốt ve, đường may rất tinh xảo, có thể thấy được tay nghề rất tốt. Trần Dương cúi đầu, chỉ đứng tới ngực hắn, hắn vừa cúi đầu nhìn là thấy cái gáy của cậu, ánh đèn chiếu lên khiến làn da cậu trông cực kỳ mịn màng.

Ngón tay Độ Sóc hơi động vài cái, muốn xoa nắn thử. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, ánh mắt là từ từ tối đi làm người khác không nhìn ra cảm xúc, chỉ có hầu kết hắn chuyển động hai cái để lộ chút tâm trạng trong lòng. Độ Sóc vốn muốn từ chối, lúc này lại đổi ý đưa quần áo cho Trần Dương, ánh mắt sâu lắng nhìn cậu: “Thay cho tôi.”

Trần Dương hơi sửng sốt: “Hả? À, được.”

Cậu chủ động cởi nút áo Độ Sóc, lúc này mới phát hiện đối phương mặc loại áo bào màu đen có thêu hoa văn vàng, nhìn rất đẹp và sang trọng. Cậu thầm nghĩ trong lòng, thì ra chồng quỷ tương lai là một vương công quý tộc khi còn sống, nếu không sẽ không ăn mặc sang trọng như vậy, nhìn phong thái cũng rất bất phàm.

Đai lưng rơi xuống đất vang lên tiếng động nhỏ, Trần Dương cởi áo bào của Độ Sóc rồi mặc đồ tân lang vào, sau đó cài nút và thắt đai lưng. Xong xuôi cậu ngẩng đầu lên, vừa nhìn cậu lập tức nín thở, quỷ sai trước mặt đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, mặc quần áo tân lang đỏ rực càng thêm phong lưu và đa tình.

“Xong, xong rồi. Tôi ra ngoài trước, anh cứ từ từ đi.” Trần Dương vội vàng đi ra ngoài.

Độ Sóc bỗng gọi cậu lại, Trần Dương quay người hỏi nhỏ: “Có việc gì sao?”

“Tôi tên là Độ Sóc.”

“À.” Trần Dương ngước mắt, cười nhẹ nói: “Tôi biết rồi.”

Cậu vừa đi khuất, hai mắt Độ Sóc bỗng lạnh xuống. Trong phòng đột ngột xuất hiện một quỷ sai hướng Độ Sóc chắp tay xin tha: “Đại đế, là thuộc hạ để lòng tham nhất thời che mờ lý trí, dám đồng ý cùng người ở dương gian kết âm hôn. Mong đại đế bao dung, không trách phạt người ở dương gian.”

Độ Sóc im lặng một lúc rồi nói: “Vì sao ngươi đồng ý kết âm hôn?”

Quỷ sai lạy ba lạy, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn Phong Đô đại đế, cung kính nói: “Tổ tiên Trần gia là ân nhân của thuộc hạ, kết âm hôn chỉ để báo ơn, bảo vệ huyết mạch duy nhất của Trần gia.”

Ngón tay Độ Sóc xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ, lạnh nhạt nói: “Ngươi lui ra, sau này không được xen vào chuyện của Trần gia nữa. Quay về gác cổng địa phủ, mười năm sau về lại Phong Đô.”

“Vâng.” Quỷ sai cảm kích đại đế không trách cứ, chỉ là trong lòng hổ thẹn với Trần gia. Hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể trách lúc tổ tiên nhà họ Trần tìm hắn, không cẩn thận bị Phong Đô đại đế biết dự định kết âm hôn cải mệnh. Đồng thời lúc đó hắn mới biết được nhà họ Trần có đứa cháu mệnh cách cực âm. Có một tiền bối ở Phong Đô từng nói với hắn, đại đế cực ghét người có mệnh cách cực âm cực ác, vừa gặp liền giết.

Quỷ sai cố chịu áp lực nói: “Từ trước đến nay người nhà họ Trần đều làm việc thiện, có công đức mười đời, nhưng nay chỉ còn một người họ Trần duy nhất. Trần Dương là huyết mạch cuối cùng của Trần gia, mong đại đế… bao dung.”

“Nếu như không có công đức mười đời, hắn đã không gặp được nhiều cơ duyên như vậy.” Độ Sóc nói nhỏ, sau đó vẫy tay khiến quỷ sai rời đi. Hắn chắp tay sau lưng đi lại trong phòng vài bước, cuối cùng đứng trước gương nhìn quần áo tân lang trên người: “Cũng khéo tay lắm.”

Trần Dương ở bên ngoài gõ cửa: “Giờ lành đã đến, anh đi ra được chưa?”

Độ Sóc quay đầu nhìn cánh cửa, lại nhìn bộ đồ tân lang trong gương, suy nghĩ trăm đường.

Trần Dương lại nói: “Tôi vào đây.” Vừa dứt lời, cánh cửa mở ra, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Độ Sóc. Trần Dương hơi rung động, nhỏ giọng nói: “Giờ lành đã đến.”

“Đi thôi.”