Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 117: Vô Lương Âm Trạch 9




Ngay sau cửa phòng tầng hầm là bậc thang, cũng là đầu hành lang. Kiến trúc trong âm trạch có một đặc điểm rất rõ ràng, đó chính là chật chội và hẹp dài. Ngay cả trần nhà cũng thấp hơn các căn nhà bình thường hơn 10cm, ép người ta không thở nổi. Trần Dương cầm đèn bão treo trên vách tường ngay cửa hành làng, bên cạnh cái đèn có để sẵn diêm.

Trương Cầu Đạo cũng cầm một cái đèn bão khác trên tường, thắp sáng rọi khắp hành lang. Mọi người sải bước tiến lên, Trần Dương vừa đi vừa hỏi Mao Chân: “Tiếp theo đi thế nào?”

Mao Chân vỗ tường, nghe vậy quay đầu nói: “Phía trước có mấy ngã ba, mỗi ngã đều có thể đi đến phần mộ dưới đất.”

Trương Cầu Đạo giơ đèn, nhìn vách tường nói: “Mọi người nhìn xem.”

Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đến gần xem, trên vách tường là tranh ác quỷ cực kỳ khủng bố được khắc lên, Luyện ngục nhân gian. Trước mặt mọi người là bức tranh vẽ cảnh tai nạn trên biển, biển rộng nổi giận nhấc lên sóng lớn đánh chìm thuyền đánh cá nhỏ bé, tất cả làng mạc và thôn dân đều bị cuốn vào nước biển. Tiếp theo là cảnh người chết không cam lòng, hoặc vì phải chết sớm, hoặc vì lo lắng cho vợ con, họ biến thành quỷ hồn du đãng ở dương gian, oán khí sinh sôi khắp nơi. Quỷ sai bắt họ về Uổng Mạng Thành ở cõi âm, Địa Tạng Bồ Tát siêu độ cho họ.

Có quỷ hồn được siêu độ, buông bỏ thù hận, có quỷ hồn lại tiếp tục oán hận, oán khí tích lũy ngày càng nhiều. Họ bị giam trong Uổng Mạng Thành, năm này qua năm nọ. Trong thành còn có những quỷ hồn chết vì chiến tranh, lũ lụt, hạn hán, thiên tai nhân họa đủ cả. Tất cả tập trung trong Uổng Mạng Thành, quỷ hồn kêu rên quanh năm suốt tháng, không thấy ánh mặt trời.

Nhóm Trần Dương cầm đèn bão tiếp tục xem, bức tranh trên tường vẫn còn kéo dài. Tiếp theo là cảnh đủ loại quỷ hồn chết oan tề tụ ở Uổng Mạng Thành, oán khí ngưng tụ, trải qua năm dài tháng rộng, ngay cả Địa Tạng Bồ Tát cũng không cách nào siêu độ. Đáng sợ hơn là oán khí ngưng tụ vào một chỗ, hình thành quái vật cắn nuốt quỷ hồn, con quái vật này do oán khí ngưng kết mà thành, không cách nào hàng phục nó. Địa Tạng Bồ Tát rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là rút một tiểu hóa thân của Uổng Mạng Thành, phong ấn quái vật trong hóa thân này rồi đưa lên dương gian, giao cho thiên sư Đạo giáo ở dương gian giám sát.

Bức tranh rất sống động nhưng nội dung lại vô cùng tối tăm, qua hình ảnh mà như phảng phất nghe được tiếng quỷ hồn buồn bã khóc than hàng đêm. Trần Dương nhìn đến cuối, kinh ngạc nói: “Vô Lương Âm Trạch vốn không phải là hóa thân của Uổng Mạng Thành, do oán khí ngưng tụ tự sinh ra, mà là Địa Tạng Bồ Tát không cách nào khống chế oán khí, sau đó rút ra tiểu hóa thân của Uổng Mạng Thành, phong ấn quái vật vào đó, giam tại dương gian.”

Trương Cầu Đạo cau mày: “Nội dung bức tranh này có đúng không vậy? Không có khả năng Hiệp hội Đạo giáo lừa chúng ta.”

Trần Dương nhớ Độ Sóc cũng không nói rõ chân tướng chuyện này: “Anh Độ không nói với tôi chuyện này.”

“Vô Lương Âm Trạch là do oán khí biến thành, nó muốn làm cái gì thì làm cái đó. Có khả năng nó cố ý bố trí bức tranh tường, lừa gạt chúng ta.” Mao Tiểu Doanh nói.

Mao Chân tiến lên, đưa lưng về phía mọi người: “Đây là sự thật.” Hắn xoay người lại, nhìn nguồn oán khí cùng với tất cả hình ảnh bi thảm và đáng sợ được điêu khắc trên tường, oán khí hóa thành khói đen mờ nhạt. Từng đợt khói mỏng manh bay lên không trung, hội tụ với nhau thành một vòng tròn màu đen, nguồn oán khí sinh ra ở giữa vòng tròn.

Mao Chân lên tiếng: “Đây mới là bộ mặt thật của âm trạch, thiên sư Đạo giáo nói với các cậu, âm trạch là do Uổng Mạng Thành hóa thân, vì oán khí không cách nào siêu độ tự sinh ra ý thức. Thực tế cũng không sai, chẳng qua hóa thân này do Địa Tạng Bồ Tát tự rút ra, giam ở dương gian, không thèm để ý đến tính mạng của dân chúng ở dương gian. Uổng cho ông ta xưng là Địa Tạng Bồ Tát, uổng cho câu nói “Địa ngục không trống không, thề không thành Phật” của ông ta. Mua danh chuộc tiếng, thì ra chẳng qua là dịch chuyển địa ngục.”

Trần Dương lên tiếng: “Tôi tin thiên sư Đạo giáo, tin Địa Tạng Bồ Tát, cũng tin lão Độ nhà tôi.”

“Vậy nên cậu không tin sự thật bày ra trước mắt?” Mao Chân cười lạnh hỏi ngược lại.

Ba người còn lại im lặng, Mao Chân liên tục cười lạnh, đi vòng vòng trong hành lang rộng gần 2m, sau đó hắn từ từ tỉnh táo lại: “Quên đi, nếu các cậu cũng bị giam ở đây hai mươi mấy năm như tôi, bất thình lình biết được chân tướng, sợ là phản ứng còn lớn hơn tôi.”

Trần Dương lại nói: “Không phải không tin, mà là không tin Địa Tạng Bồ Tát rút ra hóa thân của Uổng Mạng Thành, giam ở dương gian vì sự ích kỷ riêng.”

Mao Chân nói thay cậu: “Xuất phát từ đại nghĩa. Quái vật sinh ra từ oán khí, ở lại Uổng Mạng Thành lâu dài sẽ tiếp tục hấp thu oán khí. Nếu cứ mặc kệ thì nó sẽ biến thành quái vật không cách nào tiêu diệt, tôi biết, loại quái vật hấp thu tâm trạng tiêu cực là đáng sợ nhất, không dễ dàng chém giết như ác quỷ hay quỷ dạ xoa. Chém không chết, như cỏ dại mùa xuân. Hơn nữa vì sự hiện diện của nó mà không cách nào siêu độ quỷ hồn trong Uổng Mạng Thành.”

Mao Chân đi về phía trước: “Các cậu qua đây.”

Nhóm Trần Dương đi qua, cầm đèn bão giơ lên cao, chiếu sáng vách tường chưa nhìn trước mặt. Trên tường là cảnh Địa Tạng Bồ Tát chỉ siêu độ không đến vạn quỷ hồn trong vòng mười năm, vì ảnh hưởng của quái vật. Phải biết, quỷ hồn đến Uổng Mạng Thành hàng năm không chỉ vỏn vẻn con số một vạn. Quỷ hồn tụ lại Uổng Mạng Thành, dần dần khiến Uổng Mạng Thành đông đúc chật chội.

Sau đó Uổng Mạng Thành xảy ra bạo động, có ác quỷ chạy ra, khiến dương gian náo động. Hơn nữa oán khí này thông qua nhiều cách ảnh hưởng đến dương gian, trong thời thái bình vẫn không thiếu người bạo động tử vong.

“Dương gian xảy ra tập kích, bạo động, từ chiến trường thời loạn đến thời bình, bạo lực internet, bạo lực ngôn ngữ, oán khí sinh ra oán khí, sau đó cung cấp cho con quái vật kia. Vì quái vật sinh ra ở Uổng Mạng Thành, là một thể với Uổng Mạng Thành, thế nên chỉ có thể cưỡng chế rút ra hóa thân, đặt nó ở dương gian. Vì dương gian cách xa Uổng Mạng Thành, dễ siêu độ, cùng lắm thì hy sinh một hai thiên sư, hoặc là thiên sư xông lầm vào.”

Trần Dương: “Tử vong không thể tránh né.”

“Đối với dương gian mà nói, đây là tai bay vạ gió.”

“Đối với dương gian, oán khí có ảnh hưởng rất lớn, gây ra thương tổn sâu nhất. Địa Tạng Bồ Tát trấn thủ Uổng Mạng Thành, cảm ứng được nơi ở của hóa thân từng giây từng phút, vì thế ngài báo cho thiên sư khi nó sắp xuất hiện, mấy năm gần đây không để người vô tội xông nhầm vào rồi bỏ mạng.” Trần Dương nhìn bức tranh trước mặt, chính là cảnh Địa Tạng Bồ Tát liều mình trấn thủ địa ngục và Uổng Mạng Thành.

Thần linh không phải vạn năng, họ có thể chém giết ác quỷ, siêu độ vong linh, điều khiển sinh tử nhưng phải tuân theo số mệnh. Đối mặt với oán khí không cách nào siêu độ, Địa Tạng Bồ Tát cũng từng do dự khó xử, chẳng qua vì đại nghĩa, cách duy nhất có thể làm là giảm số thương vong đến mức nhỏ nhất.

Không thể tránh được, cũng là lựa chọn duy nhất.

Thế nên, lúc này đối với thiên sư, lý do vì sao âm trạch xuất hiện ở dương gian không quan trọng, quan trọng là… Làm cách nào có thể hoàn toàn phong ấn nó.

Trần Dương nói với Mao Chân: “Oán khí của anh cũng không nhỏ.”

Mao Chân nhìn ba người trước mặt, ba người lẳng lặng nhìn hắn. Mao Chân thở dài, lẩm nhẩm Chú Tĩnh Tâm rồi nói: “Tôi biết. Mỗi lần nhìn thấy vách tường này, tôi đều nhịn không được sinh ra oán khí, bây giờ các cậu không bị ảnh hưởng, sống lâu rồi cũng sẽ bị ảnh hưởng như tôi, từ từ bị đồng hóa thành ác quỷ chỉ một lòng chém giết.” Hắn tiến lên: “Thế nên tôi không thích đi đến đây, càng không thích dừng lại ở nơi này, vừa nãy tôi suýt nữa mất lý trí. Đi thôi, tôi dẫn các cậu đi xem bức tranh vẽ cảnh Địa Tạng Bồ Tát tiến hành “Phá thành”, siêu độ Uổng Mạng Thành.”

Đoàn người sải bước tiến lên, rẽ qua hai ngã rẽ, bỗng ánh đèn họ đèn cầm chiếu đến bóng dáng một người đứng trước bích họa. Mọi người đến gần, thì ra là Khấu Tuyên Linh, bốn người im lặng. Khấu Tuyên Linh trong thấy họ thì rất kinh hỉ: “Sao các cậu lại ở đây?” Chợt hắn phát hiện vẻ mặt họ không đúng lắm, hắn từ từ bình tĩnh lại.

Trương Cầu Đạo nhỏ giọng hỏi Trần Dương: “Làm sao thử?”

Cậu giơ tay: “Để tôi.”

Vừa dứt lời, Trần Dương tiến lên hai bước, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói với Khấu Tuyên Linh: “Lão Khấu, vừa nãy tôi gọi đến đường dây riêng địa phủ của lão Độ nhà tôi, ảnh nói cho tôi biết, quan hệ của anh và lão Lục bị phơi bày, cha anh đánh bác cả của anh đến tàn phế, còn đốt hết đàn pháp, tranh thờ sư tổ của anh.”

Khấu Tuyên Linh hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên nghi ngờ và cảnh giác, lặng lẽ lấy pháp khí ra: “Không có khả năng. Dù bác cả có tự tay dâng tôi cho đàn ông thì cha tôi cũng sẽ không đánh bác. Hơn nữa tôi luôn cất bức tranh sư tổ trong túi, luôn mang theo trên người. Trần Dương và Trương Cầu Đạo đều biết, hai người là vật gì? Lại là quỷ trai?!”

Trần Dương gật đầu, nói với mấy người còn lại: “Thả lỏng đi, Khấu Tuyên Linh này là hàng thật.”

Mọi người nghe vậy thả lỏng cảnh giác. Khấu Tuyên Linh không hiểu ra sao: “Trần Dương, cậu thử tôi?”

“Vừa nãy chúng tôi gặp một con quỷ trai, hắn giả thành anh.”

“Các cậu cũng gặp hắn?”

Khấu Tuyên Linh tường thuật lại sự tình đã xảy ra với hắn, đại khái gần giống những gì quỷ trai nói lúc nãy. Khác ở chỗ, lúc hắn mở cửa tầng hầm, bước đầu tiên là vào cửa hành lang tầng hầm tòa nhà thứ 6, một đường nhìn bức tranh tường. Vừa nãy hắn đang nghiên cứu nội dung bức tranh vẽ cảnh Địa Tạng Bồ Tát tiến hành “Phá thành”, siêu độ Uổng Mạng Thành.