Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 112: Vô lương âm trạch 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả tòa nhà Vô Lương Âm Trạch tường trắng ngón đen, tầng tầng lớp lớp, chỉ cần không để ý một chút là sẽ lạc đường ngay. Khấu Tuyên Linh nhảy vào từ cửa sổ trước, bước vào hành lang, phát hiện trong nhà có vô số phòng, mỗi căn phòng rộng khoảng 20 m2, được khóa kín cửa. Giống như một cái quan tài, không biết nhốt thứ gì bên trong.

Khấu Tuyên Linh chạy lên tầng 5, phòng ở đây khá rộng, không giống bốn tầng ở dưới đều là phòng quan tài. Phòng ốc không khác gì phòng ở khách sạn, mở cửa bước vào, căn phòng được trang trí theo lối cổ xưa.

Tòa âm trạch này có tên là Nhà Cũ, tên thật kỳ quái, nhưng chỉ cần hiểu rõ sẽ vô cùng sợ hãi. Quan tài còn được gọi đặc biệt là nhà cũ. Quản gia và chủ nhân ở tầng 5, Khấu Tuyên Linh đi dọc hành lang, hắn bỗng quay phắt đầu nhìn ra sau, hành lang trống không.

Hắn có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn hắn, nhưng trên hành lang không có nơi nào để ẩn nấp. Hắn nhìn cửa phòng hai bên, sau đó kề sát vào lỗ mắt mèo nhìn vào trong phòng, bên trong tối đen như mực. Hắn tập trung nhìn một lúc, không thấy gì bèn xoay người rời đi. Ngay lúc hắn vừa xoay người thì bỗng có một móng tay màu xanh đen, bén nhọn và rất dài thọc qua lỗ mắt mèo, đào khoét mấy cái rồi hậm hực rụt lại.

Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn lại, vừa lúc móng tay thụt vào nên hắn không nhìn thấy tình cảnh vừa rồi. Vì thế hắn không phát hiện, các căn phòng dọc hai bên hành lang có vô số thứ đang dán sát ở sau cửa, qua lỗ mắt mèo quan sát hắn. Lúc hắn kề sát vào cửa nhìn vào trong qua lỗ mắt mèo thì cũng là lúc hắn đối diện với thứ trong phòng.

Vừa nãy được quản gia dẫn vào, Khấu Tuyên Linh cố ghi nhớ vị trí căn phòng ngủ của chủ nhân mà đối phương lơ đãng chỉ cho hắn, cũng may hắn nhớ rõ đường đi. Khấu Tuyên Linh đi đến trước cửa phòng ngủ của chủ nhà, khóa cửa đã cũ, rất dễ mở ra. Hắn gõ cửa vài cái, không nghe tiếng đáp mới lấy que sắt ra cạy khóa cửa đi vào. Vào được phòng ngủ, hắn đóng chặt cửa rồi quan sát bày trí trong phòng.

Tất cả đồ đạc đều có màu đỏ sậm, bốn phía treo vải nhung, đồ trang trí mang hương sắc cổ xưa. Trên bàn có một cái đèn lồng màu đỏ, gương đồng và một vòng tay bằng gỗ mun. Gỗ mun còn có tên là gỗ âm trầm hoặc gỗ mun quỷ châu, tà vật chiêu hồn.

*Gỗ âm trầm hay còn được gọi là gỗ cổ trầm. Là giống gỗ đã được ngâm trong nước suốt từ thời cổ đại. Theo các thử nghiệm của các tổ chức nghiên cứu khoa học, gỗ âm trầm đã được chôn dưới lòng đất có độ tuổi từ 3.000 đến 12.000 năm. Một số thậm chí hàng chục ngàn năm. Đáng chú ý hơn là gỗ hầu như không biến dạng. Trọng lượng nặng, rất đầm thịt, và không bị xâm phạm bởi các loài côn trùng gây hại. Đó là lý do mà gỗ có giá trị sưu tầm lâu bền.

Khấu Tuyên Linh cầm gương đồng lên, trông thấy hình ảnh bên trong, hắn hơi sững sờ. Chợt nghe tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, hắn ngẩng đầu tay nắm cửa phòng đang bị xoay rất khẽ. Hắn nhìn trái nhìn phải, lập tức đặt gương đồng xuống đúng chỗ cũ rồi nhẹ nhàng nhảy lên giường, lăn ra sau giường bạt bộ, vừa có thể ẩn mình, vừa có thể thấy tình hình bên ngoài.





Chủ nhà bước vào phòng, đầu tiên hắn nhìn gương đồng trên bàn lộ vẻ nghi ngờ, sau đó ngửi ngửi xem trong phòng có vật gì xông vào không. Khấu Tuyên Linh ngừng thở, thu lại hơi thở toàn thân, hắn thấy chủ nhà bước về phía giường, càng lúc càng gần, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc như thật sự ngửi thấy gì đó.

Khấu Tuyên Linh không dám nhúc nhích, tim đập như nổi trống. Chủ nhà vừa định bước vào giường, bỗng cái gương đồng trên bàn rơi xuống đất, hắn quay đầu, phát hiện có một tiểu quỷ xấu xí trong gương đồng chạy ra, mục tiêu là cửa phòng. Hắn nổi giận, trong nháy mắt hóa thành quỷ dạ xoa xấu xí cao đến tám mét, hắn tóm lấy tiểu quỷ trực tiếp nuốt sống.

Khấu Tuyên Linh che miệng, tiếng nhai nuốt trong phòng lọt vào tai hắn rất rõ ràng. Cho đến khi ăn xong tiểu quỷ, chủ nhà mới khôi phục dáng vẻ một người đàn ông trung niên phong độ và nhanh nhẹn, hắn nhặt cái gương đồng đặt ngay ngắn lên bàn. Sau đó hắn châm đèn lồng đỏ, treo lên trước cửa sổ, lấy chuỗi đeo tay gỗ mun đeo vào rồi bước đến giường.

Khấu Tuyên Linh giấu mình sau giường, ép sát người vào tường, cái chăn phồng cao và đồ trang trí đúng lúc che cho hắn. Quỷ dạ xoa nằm xuống giường, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy phút sau, hắn ngáy to như đã ngủ say.

Khấu Tuyên Linh đợi thêm mười phút nữa, con quỷ trước mặt bỗng mở choàng mắt, xoay mặt đối diện với Khấu Tuyên Linh. Con quỷ nhìn chằm chằm về phía đó đến mấy phút mới quay mặt đi, nhắm mắt lại lần nữa. Lần này hắn không mở mắt nữa nhưng Khấu Tuyên Linh không dám đi ra, đợi gần nửa giờ mới rón rén đi ra cửa.

Hắn quay đầu nhìn xâu chuỗi trên cổ tay chủ nhà và đèn lồng đỏ ngoài cửa sổ, cuối cùng Khấu Tuyên Linh cầm cái gương cất vào ngực, mở cửa sổ định nhảy ra ngoài. Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là mấy cái đèn lồng đỏ, hắn đột nhiên phát hiện đây không phải là đèn lồng mà là mấy cái đầu người mập mạp bị sơn đỏ. Đầu người đang nhắm mắt, thở đều đều ngủ say.

Khấu Tuyên Linh cẩn thận tránh đám đầu người, ngay lúc hắn thành công vượt qua, một cái đầu bỗng mở mắt đối mặt với hắn. Một giây sau, cái đầu há miệng muốn gào to, Khấu Tuyên Linh giật mình định vặn rớt cái đầu này. Thế nhưng ngay sau đó hắn phát hiện, cái đầu không thể lên tiếng, thì ra trong cái miệng tối om của nó không có lưỡi.

Chờ đến lúc Khấu Tuyên Linh an toàn rời đi, cái đầu buồn bực lắc qua lắc lại, khiến mấy cái đầu khác bị đánh thức. Mấy cái đầu khác thấy nó như vậy đều hi hi ha ha châu đầu ghé tai, cười nhạo cái đầu câm lại muốn nói chuyện. Chính vì nó quá lắm mồm nên mới bị cắt lưỡi.

Ở một nơi khác.

Trương Cầu Đạo bị nhốt trong phòng ở Lăng Vô Bia, căn phòng giống hệt một ngôi mộ. Nóc nhà nhìn vòm, không có xà, xung quanh không có cửa sổ, hoàn toàn kín mít. Trong phòng bày biện cũng giống hệt như trong cổ mộ, ngay cả cái giường cũng giống quan tài đá. Hắn cố mở cửa nhưng không tìm thấy khóa cửa và bản lề, đây là một phiến cửa đá.

Vì Trương Cầu Đạo bị nhốt bên trong nên hắn không biết, bên ngoài xuất hiện một đám người già thấp bé khô đét, toàn thân đen thui, động tác cứng ngắt. Chúng đứng trước cửa phòng, tay cầm bút lông, nghiên mực và chậu nước. Chúng vươn tay, tất cả các bàn tay đều thiếu ngón, có bàn tay thiếu ngón cái, có bàn tay lại thiếu đến ba bốn ngón tay. Lão già dẫn đầu cầm bút lông chấm vào nghiên mực, mực ở đây chính là máu, lão thong thả viết chữ đầu tiên lên cửa đá: TRƯƠNG.

Trương Cầu Đạo ở bên trong nghe thấy tiếng động "sàn sạt", hắn áp tai vào cửa đá nghe ngóng. Dựa theo âm thanh không đoán được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt. Hắn lùi mấy bước, nhìn quanh bốn phía, nhớ rõ trước khi bước vào tòa nhà này, hắn thấy bên ngoài có rất nhiều đèn lồng đỏ, sau mỗi cái đèn là một ô cửa sổ.

Điều này chứng tỏ nơi này phải có một ô cửa sổ, chí ít vị trí có cửa sổ, tường sẽ tương đối mỏng, hắn có thể đập vỡ đá ở đó thoát thân. Chẳng biết tại sao, Trương Cầu Đạo có linh cảm, một khi tiếng động sàn sạt bên ngoài dừng lại thì chuyện gì đó rất khủng khiếp sẽ xảy a.

Trương Cầu Đạo cố gắng nhớ lại, vừa đi dọc theo vách tường vừa gõ, cuối cùng cũng tìm được vị trí có độ dày khác với những chỗ tường khác. Hắn tìm được một giá cắm nến bằng đồng trong phòng bèn nhanh chóng nhấc nó lên đập mạnh vào tường. Mấy lão già bên ngoài nghe tiếng động bèn ngừng viết, sau đó lập tức gào thét hỗn loạn, điên cuồng phá cửa phòng trong tiếng rít gào quỷ dị.

Trương Cầu Đạo tăng tốc độ, nhấc cái giá bằng đồng cao đến nửa người cố sức đập tường, rất nhanh đập được một lỗ nhỏ. Ngoài trời vẫn mưa dầm nhưng lại có thể thấy ánh lửa đỏ của mấy cái đèn lồng.

Cửa đá chấn động kịch liệt, tiếng ầm ầm dồn dập vang lên, đá vụn rơi xuống, cửa đá như bị đục một cái động, phảng phất như một giây sau sẽ lộ ra gương mặt dữ tợn của đám quỷ ngoài kia.

Trương Cầu Đạo nhanh tay đục cái lỗ, rất nhanh đục thành cái động hắn có thể chui vừa ra ngoài. Lúc hắn ném cái giá nến bằng đồng xuống, vừa thò hai chân chui ra ngoài thì cửa đá cũng đổ sập, đám quỷ già bên ngoài thấy tình cảnh trong phòng lập tức nhào vào. Nửa người trên của Trương Cầu Đạo còn kẹt trong phòng, hắn nhanh tay làm pháp quyết Cửu Tự Chân, trực tiếp giết chết mấy lão quỷ nhào đến gần, mấy tên còn lại bị dọa sợ đứng yên tại chỗ.

Trương Cầu Đạo trơn tuột như cá chui ra ngoài, đám đèn lồng sợ run không dám hó hé tiếng nào. Mưa dầm nhanh chóng thấm ướt tim đèn, lửa tắt, đèn lồng biến thành đầu người tái nhợt yên lặng.

Đám quỷ trong phòng nôn nóng đi qua đi lại, chúng lẩm bẩm vài tiếng, giọng nói khó nghe như bong bóng vỡ trên đầm lầy tanh hôi. Lờ mờ có thể nghe được chúng nói vài chữ "Thiên sư...", "Trà trộn vào, giết".

Trên cánh cửa đá bị đổ sập, vết máu đỏ vẫn chưa khô, bị dính nhiều bụi nhưng vẫn thấy được mấy chữ to trên đó là "TRƯƠNG CẦU ĐẠO CHI MẠC". Chữ MẠC (莫) cuối cùng có một vết máu kéo dài xuống, đây vốn phải là chữ MỘ (墓), mộ trong phần mộ.

Ở một nơi khác.

Trần Dương không rõ những người khác xảy ra chuyện gì, chỉ biết thứ ở phòng kế bên rất khó chịu. Cậu chưa kịp nghĩ nhiều, cây que dài vừa thu về, tiếng gõ cửa phòng lập tức vang lên.

Nữ chủ nhà nhỏ giọng hỏi: "Cậu ngủ chưa?"

Trần Dương hơi híp mắt: "Vẫn chưa."

Giọng nói của nữ chủ nhà và tiếng gõ cửa lập tức im bặt, cậu rón ra rón rén trốn vào góc mà từ mắt mèo nhìn vào không thấy tới, dán sát vào cửa nghe ngóng bên ngoài. Không có tiếng bước chân, không biết chủ nhà đi bộ không phát ra tiếng động, hay là căn bản vẫn chưa đi.

Trần Dương nấp dưới cửa, từ bên ngoài nhìn vào qua mắt mèo không thấy được cậu nhưng cậu cũng không thấy được tình cảnh bên ngoài. Thế nên cậu không biết, sự thật đúng là chủ nhà không bỏ đi mà đang quan sát trong phòng qua lỗ mắt mèo, nhất là khi không thấy người trong phòng, bà ta cứ nhìn chằm chằm về phía giường.

Qua một lúc lâu, Trần Dương vừa thả lỏng cảnh giác định đứng lên thư giãn tay chân đã tê cứng, bỗng giọng nói chủ nhà vang lên: "Cậu ngủ chưa?"

Lần này Trần Dương không trả lời, cậu chú ý thấy tay nắm cửa hơi chuyển động. Chủ nhà đang mở cửa, định lén vào phòng. Trần Dương không hề nghĩ ngợi, nhẹ nhàng lướt qua bàn nhảy đến trước cửa sổ, mở cửa sổ lấy đèn lồng bên ngoài vào, thổi tắt nén rồi ném nó lên giường. Ánh nến vừa tắt, đèn lồng lập tức biến thành đầu người.

Sau đó cậu trốn vào trong tủ quần áo, qua khe tủ, cậu trông thấy chủ nhà đang đi tới. Ở góc nhìn này, cậu chỉ thấy từ phần eo bà ta trở xuống. Bà ta đi ngang qua tủ quần áo, hai tay rũ bên hông đang cầm búa sắt và côn sắt tinh xảo xinh xắn.

Trần Dương cau mày, chủ nhà bỗng lùi lại, đứng trước tủ một lúc lâu. Cậu che kín mũi miệng, cố gắng không phát ra âm thanh. Phía trên tủ quần áo bỗng bị mở ra, một đôi tay duỗi vào, lục lọi lấy ra một bộ quần áo. Tủ quần áo được đóng lại, chủ nhà thay quần áo, sau đó đặt quần áo vừa thay ra ngay ngắn lên bàn.

Trần Dương nhìn kỹ, con ngươi cậu bỗng co rút. Quần áo chủ nhà thay ra gồm cả bộ da của bà ta, chủ nhà trần truồng mặc xong quần áo, cổ tay lộ ra, là bắp thịt màu đỏ tươi.

Bà ta từ từ đi đến cạnh giường, sờ sờ cái đầu trên giường, sau đó bà ta túm tóc đen trên cái đầu xốc lên, đặt côn sắt lên phần xương sọ, dùng búa đập xuống, từng chút một cạy ra. Sau khi cạy lớp xương sọ ra, bà ta cúi đầu hút não bên trong.

Trần Dương nhẹ nhàng mở cửa tủ, lén trộm lấy bộ da của chủ nhà, sau đó cậu lại trốn vào trong tủ. Chủ nhà hút một lúc lâu mà không ăn được não người, phát hiện không đúng bèn nhấc cả cái đầu lên xem, thì ra là đèn lồng. Bà ta lập tức biết bản thân đã bị chơi một vố liền nổi giận đùng đùng ném cái đầu vào vách tường, gào lên một tiếng khàn khàn khó nghe.

Chủ nhà đi tới, muốn mặc lại quần áo thì phát hiện không thấy lớp da đâu. Chuyện này khiến bà ta hoàn toàn nổi giận rống lên một tiếng, đi tới đi lui trong phòng tìm kiếm Trần Dương, thậm chí hất văng cả bàn ghế và cái giường lớn. Sau đó chủ nhà mở cửa đi ra khỏi phòng, còn đóng kín cửa lại.

Trần Dương định nhân cơ hội chạy đi, nhưng vừa nhích người, cậu nhận thấy không đúng. Chủ nhà đang nổi giận đùng đùng, sao chạy ra khỏi phòng còn nhớ đóng cửa phòng thật nhẹ? Thế là cậu ngồi yên không nhúc nhích.

Quả nhiên, chủ nhà không thấy Trần Dương xuất hiện, tiếng hít thở đè nén và tiếng bước chân lần nữa vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Bà ta liên tục đi vòng vòng trong phòng, móng tay thật dài cào lên tường, phát ra tiếng rít chói tai, cuối cùng tầm mắt bà ta dừng trên tủ quần áo.

Trần Dương trông thấy đôi chân đang đi đến càng lúc càng gần, tay phải cậu đặt lên đồng tiền cổ trên cổ tay trái. Ngay lúc chủ nhà đặt tay lên khóa cửa tủ thì dường như nghe thấy tiếng gì đó, bà ta vội xoay người rời đi.

Tay Trần Dương lơ đãng đè trúng một cái nút ở góc tủ, một phiến lá gấp trên đầu cậu bung ra, chia tủ quần áo làm hai. Bên trên là 2/3 tủ, phía dưới là 1/3. Cậu trốn trong ngăn dưới 1/3 kia. Ngay giây sau, chủ nhà bỗng nhào đến mở toang cửa tủ, bà ta thăm dò kề sát vào tấm lá ngăn cách, móng tay thật dài còn sờ sờ lên tấm lá gấp.

Thiếu nữ bỗng xuất hiện ở cửa hô lên: "... Thiên sư xông vào, nhanh chóng tập hợp."

Chủ nhà hậm hực rời đi, trước khi đi còn oán độc liếc nhìn tấm lá cách. "Kẹt" một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Lúc này Trần Dương mới bước ra khỏi tủ, trong tay vẫn còn cầm bộ da người của chủ nhà. Lòng bàn tay và trán cậu đầy mồ hôi, tim đập như đánh trống. Cậu vốn có thể trực tiếp khống chế nữ chủ nhà, nhưng không thể đánh rắn động cỏ.

Khi chưa tìm được nguồn oán khí chân chính thì không thể gióng trống khua chiêng, vậy nên cậu phải tránh né chủ nhà. Xuất phát từ quy tắc quỷ quái, chỉ cần không vạch trần ngay mặt, chủ nhà sẽ không lộ bộ mặt thật trước mặt cậu.

Trần Dương đoán, hẳn là quy tắc nào đó. Thời cổ đại có ghi chép về quỷ quái, tinh quái trong tài liệu lịch sử hoặc tạp văn, chúng muốn giết người thường dụ dỗ con người sinh ra lòng tham, sắc, dục, tài, tửu, quyền v.v... Quỷ không thể vô cớ giết người, nếu không sẽ bị Phong Đô truy cứu.

Nhưng chúng sẽ thông qua rất nhiều cách ngụy trang, dụ dỗ, lừa gạt con người, hoặc chờ họ tự sát, hoặc chờ họ ngủ say rồi giết, họ sẽ chết trong mơ hồ, dù đến cõi âm cũng không biết vì sao mình lại chết, không thể cáo trạng, chỉ có thể bị nhốt trong Uổng Mạng Thành chờ hết âm thọ.

Hẳn là Vô Lương Âm Trạch có quy luật đồng dạng, khiến những người sống xông vào đây bị chết không ai hay. Dù mười thiên sư tiến vào Vô Lương Âm Trạch không dùng cơ thể người sống nhưng cũng là sinh hồn.

Quỷ quái trong Vô Lương Âm Trạch biết thân phận sinh hồn của họ, vì vậy chúng tìm mọi cách ăn bọn họ. Một khi sinh hồn bị ăn, quỷ quái sẽ chiếm thể xác của sinh hồn quay lại dương gian. Thế nên hiện tại có vô số quỷ quái đang chờ chiếm lấy thân xác của họ, chẳng qua chúng vẫn không dám trắng trợn mưu sát.

Thiếu nữ vừa rồi nhắc đến thiên sư, hẳn là vị thiên sư nào đó bị phát hiện thân phận. Trần Dương đoán chẳng mấy chốc chúng sẽ phát hiện mười sinh hồn có liên hệ với thiên sư, cậu không có nhiều cơ hội tìm được nguồn oán khí.

Nhưng bây giờ không có đầu mối nào.

Độ Sóc từng nói nguồn oán khí sẽ chủ động xuất hiện bên cạnh bọn họ, vì nguồn oán khí này cũng muốn chiếm lấy cơ thể thiên sư, rời khỏi Vô Lương Âm Trạch.

Hôm nay, trong những người xuất hiện, ngoại trừ nữ chủ nhà, thiếu nữ, còn có cô gái áo đen cầm dù đen trên đường Bất Quy và lão Vân ở hẻm nhỏ đá xanh.

Lão Vân nói việc kinh doanh rất tốt, chứng minh ở nhà tắm có nhiều quỷ hồn. Quỷ hồn nhiều sẽ thám thính được nhiều tin tức. Thế là Trần Dương mở cửa sổ, từ tầng 5 leo xuống. Mấy cái đầu người thấy cậu, xì xào muốn cáo trạng.

Trần Dương dứt khoát giết một cái đầu ồn ào muốn tố cáo, mấy cái đầu khác thấy thế lập tức ngậm miệng, không dám hó hé tiếng nào. Chúng mở to mắt nhìn cậu chạy mất rồi mới dám xì xào bán tán, nhưng không được vài phút, từ cửa sổ sau lưng chúng bỗng có một cánh tay quỷ thò ra, kéo một vài cái đầu người vào phòng, một lúc sau mới treo lại.

Hành động này khiến đa số đầu người không dám bàn tán nữa.

Sau khi rời khỏi tòa nhà đó, Trần Dương quay trở lại con hẻm nhỏ, vải trắng viết chữ Vân Trì Thang Dục đang bay phất phơ trong gió, đèn lồng đỏ phát ra tiếng cót két, mưa dầm liên miên, dù đứng trước cửa cũng khiến người ta sinh ra cảm giác không thoải mái.

Lão Vân vẫn còn đứng ở cửa, thấy Trần Dương đi đến, ông ta cũng không bất ngờ mà cười nói: "Ngài muốn vào không?"

Trần Dương chăm chú nhìn ông ta: "Ừ."

Lão Vân lập tức mừng rỡ, đích thân vén rèm dẫn cậu vào. Màn vải xốc lên, lộ ra một tấm bình phong bằng gỗ, đi qua khỏi bình phong là quầy tiếp tân, một cô gái cứng ngắt đang đứng sau quầy, trước mặt cô là sổ sách và bàn tính cũ kỹ. Trước quầy là một cánh cửa kéo bằng gỗ, bên trái quầy là cầu thang.

Lão Vân dẫn Trần Dương đi đăng ký, ông gọi cô gái kia: "Nó là con dâu tôi, nếu như cậu có yêu cầu gì thì cứ nói với nó, nó nhất định sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của cậu." Ông còn lặp lại chữ "bất cứ yêu cầu gì" thêm lần nữa.

Cô gái hỏi tên và bát tự của Trần Dương, cậu không muốn nói, cô ta không thể đăng ký, Lão Vân thì mặt mày âm u. Trần Dương mặt không thay đổi: "Không phải nói sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của tôi sao? Bây giờ tôi yêu cầu, không được hỏi tên và bát tự của tôi."

Lão Vân tức giận thở hổn hển, ông ta đấm mạnh lên quầy một cái nhưng không thể cự tuyệt cậu. Cô gái nghe Trần Dương nói vậy, thật sự không hỏi tiếp nữa mà chuyển sang câu khác: "Cậu muốn phòng tắm trên lầu hay dưới lầu?"

"Trên lầu."

"Vâng." Cô gái đưa cho cậu một thẻ bài gỗ, khăn mặt và chậu gỗ rồi nói: "Chúc ngài vui vẻ."

Lão Vân tức đến phát điên, vội ngăn cản cô gái nhưng Trần Dương đã nhận đồ rồi đi lên cầu thang. Đi được năm sáu bậc, cậu quay đầu nhìn lại, cô gái vẫn cứng ngắt gảy bàn tính, lão Vân mặt mày âm u, ánh mắt đục ngầu nhìn theo cậu.

Trần Dương dời tầm mắt, bước tiếp lên lầu. Trên lầu rất yên tĩnh, có rất nhiều cửa kéo, các căn phòng hoàn toàn không có tiếng động nhưng có thể thấy được bóng người sau mỗi cánh cửa. Khi cậu đi ngang qua một căn phòng thì bỗng một người đàn ông trung niên đi ra.

Hai mắt người này đờ đẫn vô thần, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Trần Dương liền khom lưng cúi người hỏi: "Ngài có thẻ bài không?"

Cậu đưa thẻ bài gỗ cho hắn xem, hắn nhìn rồi nói: "Số 13. Mời đi theo."

Người trung niên hơi còng lưng đi trước dẫn đường, sàn nhà nơi hắn đi qua ướt nhẹp, Trần Dương rũ mắt, phát hiện vạt áo hắn ướt đẫm. Đối phương dừng trước phòng tắm số 13, treo thẻ bài lên cửa rồi mở cửa phòng, bỗng có hai bé trai từ trong phòng lao ra.

Người trung niên bỗng nổi giận, một cú đạp lăn hai đứa bé, căm ghét và giận dữ nói: "Không được ồn ào ầm ĩ!"

Hai đứa bé im lặng bị đá vào góc tường, chúng vẫn không nói tiếng nào đứng lên, nhìn chằm chằm người trung niên. Hắn mời Trần Dương vào phòng rồi xách hai đứa nhỏ ra ngoài, cậu vội gọi lại: "Để chúng lại."

Người đàn ông trung niên hèn mọn đẩy hai đứa nhỏ đến trước mặt cậu: "Mong ngài thỏa mãn sự phục vụ của chúng tôi."

Cửa phòng được kéo lại, hai đứa bé mặt không thay đổi đối diện với Trần Dương. Cậu ngồi xổm xuống hỏi: "Hai đứa sợ cái gì nhất?"

Hai đứa bé đồng thanh trả lời: "Cha." Giọng nói đều đều, rất quỷ dị.

Cậu hỏi tiếp: "Ngoài cha ra?"

Chúng lại đồng thanh: "Ngày mưa dầm."

"Vì sao?"

"Ngày mưa dầm, khách tới chơi. Củi trắng đun nồi hơi, đun sôi luộc heo trắng. Canh nhà bếp, châm củi, làm thịt heo trắng, rửa bể. Vừa bận rộn vừa mệt mỏi, sợ lắm."

Đầu ngón tay Trần Dương khẽ nhúc nhích, giọng nói đều đều không lên xuống của hai đức nhỏ nghe cực kỳ đáng sợ và quỷ dị. Cậu lại hỏi tiếp: "Heo trắng là gì?"

Hai đứa nhỏ ngậm chặt miệng, cậu chờ một lúc lâu mà chúng vẫn không trả lời.

Trần Dương cho là chúng không muốn trả lời, vừa định hỏi câu khác thì đột nhiên hiểu ra, chúng đã trả lời cậu từ lâu. Cậu chính là "heo trắng", tất cả khách tắm trong bồn đều là "heo trắng" đợi làm thịt.

Cậu hơi híp mắt: "Tại sao hai đứa lại làm thịt heo trắng?"

"Phí tổn."

"Tại sao ngày mưa lại có nhiều khách nhất?"

Lần này vẻ mặt hai đứa bé mới biến đổi, lộ vẻ sợ hãi. Chúng lùi ra sau, vừa sợ hãi lại vừa tham lam: "Anh có kẹo không? Chúng em muốn ăn kẹo, cho chúng em kẹo thì chúng em sẽ nói."

Trần Dương móc hai viên kẹo trong túi đưa cho chúng, chúng vừa thấy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi: "Đây không phải là kẹo! Anh gạt chúng em!!" Dường như chúng muốn nổi giận nhưng lại e dè Trần Dương là khách hàng, chỉ có thể nín nhịn.

Cậu chợt hiểu, đại khái kẹo của chúng là kẹo có trộn máu người, vì vậy cậu lấy bộ da của nữ chủ nhà ra. Hai đứa nhỏ vừa thấy liền giật lấy, điên cuồng cắn xé. Rất nhanh chúng đã ăn sạch sẽ bộ da, còn ợ một cái, thái độ đối với cậu tốt hơn rất nhiều.

Chúng lên tiếng: "Vì hắn thích ngày mưa dầm nhất."

"Ngày mưa dầm, khách tới chơi."