Võng Phối Đại Thần VS Võng Du Đại Thần

Chương 58: Nhi đồng bất trung lưu




Mẹ Kim xem cuối cùng nước mắt đảo quanh, không nhịn được thổn thức. Ba Kim thì lại chỉ trỏ, nói Lưu Diệp mắt có vấn đề sao, sao lại chọn cái bộ phim này mà đóng, chả có gì tốt đẹp.

Kim Lăng thay bà lau nước mắt, thử hỏi: “Mẹ, nếu con là đồng tính luyến, mẹ sẽ như thế nào?”

Mẹ Kim thu hồi nước mắt: “Một cái tát đánh chết con.”

Kim Lăng: “… Mẹ mới vừa rồi còn nói bọn họ đáng thương, nói đồng tính luyến ái có cái gì không tốt, chỉ cần hai người yêu nhau là có thể.”

Mẹ Kim: “Bọn họ cũng không phải con ta! Nếu như là con của mẹ, mẹ, mẹ nhất định…” đem ánh mắt chuyển hướng Kim Hạ, Mẹ Kim hung tợn nói, “Đem hắn đuổi ra khỏi nhà!”

Kim Hạ không nói tiếng nào đi thay phim mới, sau đó trở lại trên ghế sô pha nằm. Kim Lăng chụp đầu hắn: “Đệ, em nói, cần mẹ hay là cần chồng?”

“…”

Kim Hạ nhắm hai mắt không nói lời nào, đem mình cùng người trong nhà cách ly mở. Mẹ Kim không thích bộ dạng phẩm chất đạo đức này, nói hắn mấy câu liền làm sắc mặt khó coi cho người ta xem, so sánh ra, vẫn là thích con gái nhu thuận ngọt ngào hơn. Mà lần này ăn tết, con gái lại cho ba mẹ hai vạn tiền mừng tuổi, con trai một phần cũng chưa đưa, điều này cũng làm cho Mẹ Kim thật mất hứng, nhưng ngại mặt mũi đành không nói ra. Ba Kim đối với chuyện này không ý kiến, tiền của con trai là tiền nhà mình, tiền của con gái tương lai là của gia đình chồng, cho nên tiền con gái ông thu không nương tay, tiền Kim Hạ cho ông cũng sẽ không chối từ, nói đến lúc cưới vợ cho sẽ dùng. Hai lão luôn luôn nhớ chuyện hôn sự Kim Hạ, nhưng nhiều năm nay tích lũy đều chuẩn bị dùng cho con gái làm của hồi môn, không còn tiền cho hắn, mẹ Kim hôm trước mới vừa cùng Kim Hạ nói, chính hắn ra tiền lo liệu, Kim Hạ nói không thành vấn đề, mẹ Kim liền càng mất hứng con mình kiếm tiền cũng không thêm một phần hành động cho cả nhà. (Ba mẹ kiểu này hay nhể:v, không nói đến vấn đề tiền bạc, chỉ nói đến vấn đề thiên vị con cái là đủ bực mình rồi ╬皿)凸)

Đêm 30, ăn cơm tất niên xong Kim Hạ ở ban công gọi điện thoại cho Thiên Nguyên Sát Na, hai người nói chuyện phiếm tán gẫu quên cả thời gian. Mẹ Kim thấy hắn như vậy liền đa nghi: “Tiểu Lăng, tiểu Hạ có phải hay không kết giao bạn gái? Mẹ thấy nó mỗi ngày đều cùng người ta gọi điện thoại, mỗi lần chính là hai tiếng.”

Mẹ Kim nhiều lần tiến lên nghe lén, kết quả chỉ nghe Kim Hạ ân a nga linh tinh, một câu dài cũng không có, cũng không phân biệt được hắn có phải đang yêu hay không.

Kim Lăng tỏ vẻ kinh ngạc: “Con không biết a, nó không nói với con.”

Kim Hạ trời sinh tính quái gở, trong lòng không nói cùng ba mẹ, nhưng đối với chị mình lại không hề dấu diếm. Mẹ Kim đã nghĩ, Kim Hạ thực yêu đương sẽ không gạt chị mình, nên không nhắc lại việc này, bắt đầu hỏi chuyện con rể tương lai.

Kim Lăng nói y là diễn viên, mẹ Kim liền hỏi y từng diễn qua phim gì, thu nhập thế nào, nhà có mấy căn, cuộc sống riêng có bị gò bó không, đối với con tốt hay không tốt. Kim Lăng bị hỏi đến áp lực, hàm hồ trả lời. Cuối cùng, Mẹ Kim nghĩ tới một chuyện chưa hỏi: “Y tên gọi là gì?”

” Lương Cảnh Phong.”

“…”

Mẹ Kim chưa nghe qua tên người này, Kim Lăng xấu hổ: “Mẹ không biết, đều đã nói anh ấy không nổi tiếng lắm.”

“Mẹ đi bách độ.”

chắc giống goole sama

“Không cần, ngày mai đến mẹ liền nhận ra đi.”

Kim Hạ biết Lương Cảnh Phong, để ý Thiên Nguyên Sát Na, sẽ biết Thiên Nguyên Sát Na rất thưởng thức Lương Cảnh Phong, gọi là thần tượng, sau khi biết được Lương Cảnh Phong là bạn trai Kim Lăng, liền cảm thán một câu: “Cẩu huyết a!”

“Thiểm Thiểm, anh ngày mai sẽ đến nhà em vậy, tìm thần tượng ký tên.”

“Anh rể sao?”

“Hắc hắc, em gọi rất thuận miệng a. Anh nhiều năm trước đã gặp qua y, thật sự là soái đại thúc, y làm MC chủ trì ở chỗ của anh tốt lắm, phim truyền hình điện ảnh đều đóng qua, chính là không nổi tiếng, giới giải trí cạnh tranh quá tàn khốc, chỉ có thực lực không có vận khí không người chống đỡ rất khó ra mặt.”

“Nổi hay không nổi không sao cả, chỉ cần y đối với chị em tốt là được. Chờ y đến đây em sẽ hỏi y một chút vì sao y ly hôn.”

“Thiểm Thiểm, em đối với chị mình thật tốt.”

“Đương nhiên, nàng là người thân nhất của em.”

“Anh đây?”

“Đứng thứ tư, sau người nhà của em.”

“Thiểm Thiểm, em trong lòng anh xếp thứ ba.”

“Em biết, bởi vì anh không có anh chị em.”

” Khi còn bé anh đặc hi vọng có một em trai, sau lại hi vọng có một em gái. Lúc mới bắt đầu biết em, anh đem em trở thành em trai, Phong Tranh cũng vậy, đáng tiếc tên kia không hiểu tâm tình của ca, uổng công yêu thương.”

“Phong Tranh rất hiểu chuyện, cũng không phải là đứa trẻ. Ách, em có điện thoại, cúp.”

Kim Hạ nhìn thời gian, 11 giờ 50 phút. Bất tri bất giác cùng Thiên Nguyên hàn huyên hơn ba tiếng, cũng nhận hết 3 giờ gió lạnh, hắn lúc đi ra chỉ khoác đại một cái áo, lúc này cảm thấy lạnh liền chạy vào nhà. Gọi điện thoại cho hắn chính là Phong Tranh: “Ca, năm mới vui vẻ em vốn muốn 12 giờ gọi cho anh, nhưng sợ đường dây bận, vì thế gọi trước.”

“Cảm ơn, năm mới vui vẻ.”

Kim Lăng hỏi hắn: “Gọi điện thoại cho ai?”

“Phong Tranh.”

“A a a!!!” Kim Lăng giống như điên cuồng xông lại, bắt lấy di động hưng phấn, “Phong Tranh, năm mới vui vẻ!!!”

“Năm mới vui vẻ, bái bai, em cúp.”

Bổn mạng Kim Lăng nhiều đến tương đương không có, Phong Tranh là một trong bổn mạng của nàng, bình thường ở trên mạng nói vài câu cũng khẩn trương ngượng ngùng, lần này có thêm chút rượu thêm can đảm mới dám cùng hắn nói chuyện. Có thể ở lễ mừng năm mới nhận được bổn mạng chúc phúc, Kim Lăng kích động đến rơi lệ đầy mặt, Kim Hạ không nói gì, làm gì đến nỗi này a… Kích động thành như vậy. Hồi tưởng lại chính mình lúc ban đầu biết Thiên Nguyên Sát Na, cũng sẽ không bởi vì nói nhiều với y mấy câu liền hưng phấn không thôi a!

Người thứ hai điện thoại tới là Loạn Thế Lưu Tinh, Kim Lăng nhận được. Kim Lăng cùng hắn quen thuộc, nói tốt mấy câu mới đưa di động cho Kim Hạ: ” Năm mới vui vẻ.”

” Thân, năm mới vui vẻ a!”

Loạn Thế Lưu Tinh đầu bên kia tiếng động lớn ầm ĩ, nhà hắn nhiều người, mỗi năm cả nhà tụ lại một chỗ xem TV đánh mạt chược đón giao thừa, phải nói muốn bao nhiêu náo nhiệt là có bấy nhiêu náo nhiệt.

Người thứ ba điện thoại tới là Hiên Phi, hai người sau khi chúc nhau xong thì Kim Lăng liên tục nhận được lời chúc, nàng vừa nói vừa nhắn tin cho nhóm tỷ muội, bạn bè nàng trên mạng rất nhiều, lần lượt gọi điện thoại qua thật không chịu nổi liền gửi tin nhắn. So với nàng bận rộn, Kim Hạ nhận được lời chúc vắng lạnh đến đáng thương.

Kim Lăng đang cùng Hiên Phi tán gẫu, lại có điện thoại gọi đến: “Đệ, em năm nay bằng hữu thật nhiều a, thật đáng mừng!”

Năm trước một cú gọi cũng không có!

“Uy uy? Nhĩ hảo “

“Thiểm Thiểm, năm mới vui vẻ “

“Quả nhiên là anh a, Thiên Nguyên năm mới vui vẻ, tôi đem điện thoại trả hắn. Nao, đệ, đại thần.”

Kim Hạ nhìn thời gian, 23 giờ 59 phút. Trong TV tiết mục cuối năm bắt đầu đếm ngược thời gian thì mẹ đã thu xếp lên đi đốt pháo, Kim Hạ xem dùm thời gian.

3, 2, 1…

Tiếng chuông năm mới vang lên, Kim Hạ Thiên Nguyên Sát không hẹn mà cùng nói: ” Năm mới vui vẻ.”

“Thiểm Thiểm, anh hiện tại ở sân bay, chờ anh nga!”

“… Quá sớm đi.”

“Ha ha, rất nhớ em, muốn nhanh gặp lại em.”

Mùng một tháng giêng, mới sáng sớm Kim Hạ người không thấy, mẹ Kim la đến rách cổ họng cũng không thấy đứa con xuống lầu ăn cơm, không khỏi kỳ quái. Đứa con nhà bà ngày thường cửa chính không ra cửa phòng cũng rời nửa bước y như thiên kim đại tiểu thư, này mới sáng sớm năm mới chạy đi đâu?

Kim Lăng sáng sớm rời giường trang điểm thay đồ, nàng vốn xinh đẹp thanh tú, sau khi trang phục tỉ mỉ lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, Kim Hạ lúc rời khỏi nhà bị nàng bắt được, nàng gọi: “Đệ, em đi đâu vậy?”

“Đón người.” Chân trước mới vừa bước ra khỏi nhà, sau lưng lại lùi về, “Chị, anh rể hôm nay đến, em sẽ không vào góp vui, chờ chị hold không được nữa em sẽ trở lại cứu.”

Lường trước được ngày hôm nay trong nhà sẽ náo loạn gà bay chó sủa, Kim Hạ trước đi ra ngoài tị nạn, nhắm mắt làm ngơ.

“Chị vì ngày này chiến đấu chuẩn bị hơn nửa năm!” Kim Lăng làm động tác cố gắng, “Sẽ thu phục được, em yên tâm!”

“Chúc may mắn.”

Xe Thiên Nguyên Sát Na dừng ở cửa thôn, là một chiếc Mercedes-Benz đen tỏa sáng, Kim Hạ tiến vào trong xe: “Xe này của anh?”

“Thuê.” Thiên Nguyên Sát Na ôm Kim Hạ cho hắn một cái hôn sâu, “Ở chỗ em nơi này không có xe không tiện.”

“Hôm nay đi đâu?”

“Khách sạn, Làm.Tình.”

“…”

Thiên Nguyên Sát Na mướn khách sạn ngay tại huyện thành nhỏ, đường xe mười lăm phút. Hai người vào khách sạn, một người chạy thẳng tới phòng tắm, một người lười biếng ngã vào trên giường không muốn nhúc nhích.

“Thiểm Thiểm, em đem hệ thống sưởi mở đi.”

“Mở thì nóng.”

“Anh sợ em lạnh, em lạnh như vậy lại ở trong chăn lười động, y như cá chết.”

“Khó chịu cũng đừng nhìn.”

Nếu muốn Kim Hạ ở trên giường nhiệt tình tràn trề phải xem tâm tình lão nhân gia, tâm tình của hắn tốt liền rất mỵ hoặc, hắn tâm tình không tốt liền nằm ngay đơ. Mà tâm tình của hắn tốt xấu quyết định bởi tinh lực của Thiên Nguyên Sát Na, trên căn bản đầu hôm tâm tình hắn tốt, sau nửa đêm đến sáng tâm tình của hắn sẽ không tốt.

Hai người triền miên cho tới trưa sau khi ăn cơm trưa xong buổi chiều tiếp tục triền miên, trong lúc Kim Hạ thể lực không chịu nổi ngủ hai tiếng, tỉnh lại vài lần, mỗi lần nhìn xuống đều thấy người nào đó còn đang luận động trên người hắn. (Σ( ° △ °|||)

Buổi chiều 7 giờ, điện thoại của hắn vang lên. Thiên Nguyên Sát Na đang ôm hắn ngủ ngon, Kim Hạ lúc này tinh thần không tệ, tiếp điện thoại: “Chị.”

“Em, em trở về đi, chị hold không được, mẹ đem Cảnh Phong đuổi đi rồi, đem chị nhốt ở trong phòng.”

“Hảo, em đi cứu chị.” Kim Hạ nhảy dựng lên mặc quần áo, “Thiên Nguyên, đi, đến nhà của em.”

Thiên Nguyên Sát Na đang ngủ mơ hồ, được Kim Hạ hầu hạ mặc quần áo tử tế, được Kim Hạ nhét vào trong xe tiếp tục ghé vào trên tay lái ngủ, Kim Hạ ở ngoài xe sờ soạng, sau đó trở lại bên trong xe đem hai tay lạnh như băng luồng vào trong quần áo y, Thiên Nguyên Sát Na giật mình một cái, thanh tỉnh.

Hai người lúc lái xe về đến nhà thấy một nam tử đứng ở trước cửa đi tới đi lui, Kim gia cửa chính khóa chặc, Kim Lăng ở trên ban công cùng y xa xa nhìn nhau, hai người gọi điện trò chuyện.

Kim Hạ lần đầu tiên thấy anh rể, Lương Cảnh Phong năm nay 40, bảo dưỡng không tệ, nhìn qua mặc dù trẻ tuổi, nhưng nếp nhăn khóe mắt bán rẻ tuổi của y, đôi mắt của y là đôi mắt từng trải qua tang thương mà lão luyện. Nho nhã anh tuấn đại thúc đúng là kiểu Kim Lăng thích nhất… Kim Hạ hoàn toàn có thể hiểu Kim Lăng vì sao lại yêu lão nam nhân này, cũng chết đi sống lại.

Kim Hạ cùng Lương Cảnh Phong chào hỏi: “Xin chào.”

Thiên Nguyên Sát Na cùng Lương Cảnh Phong bắt tay: “Thần tượng, xin chào.”

Lương Cảnh Phong cười khổ: “Kim Hạ, mẹ em đem anh đuổi ra khỏi nhà, chị em tính cùng anh bỏ trốn.”

“…”

Con gái nuôi hơn hai mươi năm cùng nam nhân chạy trốn, mẹ Kim không nhịn được tức ngất đi. Kim Hạ an ủi y: “Không có việc gì, em tới.”

Lương Cảnh Phong đang nghi hoặc, Kim Lăng trong điện thoại vội vàng nói: “Đem điện thoại cho em em!!!”

Kim Hạ nhận điện thoại, Kim Lăng nói: “Em muốn làm gì? Sẽ không thật sự come out đi? Chị nói cho em biết, em chỉ cần trở về đem cửa phòng chị mở ra là được rồi, chị rời nhà vài năm sinh mấy đứa con rồi mẹ cũng sẽ hết giận!”

“Đã biết.”

Kim Hạ ứng phó đem điện thoại trả lại cho Lương Cảnh Phong, kéo Thiên Nguyên Sát Na nhấn chuông cửa nhà mình.