Thiên Nguyên Sát Na ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, khinh bỉ: “Tỉnh a, Thiểm Thiểm đã không còn phù hợp tiêu chuẩn của chú em.”
Phong Tranh nhảy qua cái bàn, nhảy lên ghế sô pha, hai chân khoát lên đùi Thiên Nguyên Sát Na, tiếp tục thuận tiện cho y một cước: “Em ở Mĩ đã nghĩ thông suốt, chỉ cần Thiểm Thiểm sau này là người của mình, em sẽ nguyện ý đối tốt với anh ấy cả đời.”
Thiên Nguyên Sát Na không nói gì, đồng thời đem tầm mắt dời về phía nam nhân cao lớn ngoài cửa, khoảnh khắc đó khóe miệng y co giật: “Nam Bác? Sao anh ở chỗ này?” Đầu y đảo một cái, “Bạn mà Phong Tranh nói là anh?”
Nam Bác cũng ngoài ý muốn ở đây thấy người quen: “Thẩm Hoài nói đưa anh đến nhà bạn hắn chơi, anh không nghĩ tới bằng hữu hắn nói là cậu.”
“Thẩm Hoài?” Thiên Nguyên Sát Na kịp phản ứng đây là tên thật của Phong Tranh, y và Phong Tranh là võng hữu, vậy Phong Tranh cùng Nam Bác là quan hệ gì?”Các người khi nào thì quen nhau?”
Phong Tranh bắt chéo hai chân, không chút để ý trả lời: “Ba tháng trước quen ở quán bar.” Ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn đá ngầm xa xa ngoài cửa sổ, “Hai thụ kia đang làm gì.”
Thiên Nguyên Sát Na giễu cợt hắn: “Em cũng đi qua nói chuyện đi, ba khuê mật nhất định có rất nhiều điều muốn nói.”
Ở võng phối ba người họ ở trong mắt người hâm mộ chính là quan hệ khuê mật, Phong Tranh không đi giải thích đích thực là tính cách của hắn, xem ra, là cố ý cường điệu mình là công không thèm chấp nhất những hành vi nhỏ nhặt của thụ.
Phong Tranh mị nhãn nhíu lại, quăng cho y cái liếc mắt khinh thường. Hắn chỉ vào vị trí bên cạnh Loạn Thế Lưu Tinh: “Anh ngồi đi, không cần câu nệ.”
Nam Bác sau khi ngồi xuống liền hỏi Thiên Nguyên Sát Na: “Kim Hạ cũng tới sao? Các người đều ở trên mạng quen nhau?”
Nam Bác còn chưa biết y và Kim Hạ kết giao, hôm nay việc này e rằng không thể giấu diếm được nữa. Phong Tranh thằng nhãi này nhất định là cố ý đưa Nam Bác tới, muốn làm gì? Muốn Nam Bác đem quan hệ của y cùng Kim Hạ nói cho cho ba mẹ y biết? Hay để Nam Bác đảm nhiệm vụ bóng đèn, hoặc là cùng Nam Bác liên thủ đem Kim Hạ bắt cóc?
Thiên Nguyên Sát Na đang suy nghĩ miên man, không tâm tình ứng phó Nam Bác. Phong Tranh liền mở miệng nói: “Chúng ta là võng hữu. Kim Hạ là lão bà của y.”
Nam Bác nghe xưng hô thế cười cười, y nghĩ, đây là biệt danh giữa hảo huynh đệ.
Kết quả Phong Tranh nói tiếp: “Thiên Nguyên cùng Kim Hạ kết giao.”
Nam Bác nét tươi cười đọng lại, diễn cảm kia khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc. Phong Tranh xấu xa cười, hắn cười rộ lên cả phòng như sinh cảnh xuân, Loạn Thế Lưu Tinh tỏ vẻ mù mắt, cũng an ủi khai đạo cho Phong Tranh rằng chân trời nơi nào cũng có hoa thơm cỏ lạ cần gì treo cổ trên ngọn cây Thiểm Thiểm này.
“Anh câm miệng.” Phong Tranh quát lên.
Loạn Thế Lưu Tinh vỗ vỗ ngực mình: “Ca cho em trai mượn ngực dựa vào, ngoan, đừng đi hoành đao đoạt ái.”
dùng biện pháp mạnh, dùng bạo lực để cướp đoạt tình yêu
Phong Tranh nói: “Em khi nào thì cần hoành đao đoạt ái?”
Loạn Thế Lưu Tinh nhìn Nam Bác: “Mượn đao giết người cũng không tốt, không tốt.”
Phong Tranh hừ cười: “Anh nói đúng. Có câu ngạn ngữ gọi là, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, bọn họ là trai cò, em chính là ngư ông kia.”
Thiên Nguyên Sát Na nhìn Phong Tranh lại nhìn Nam Bác, chỉ cảm thấy đau đầu.
Nam Bác sau khi tiêu hoá xong tin tức kinh người này, liền nói: “Anh nói cho ba cậu biết.”
Một câu nói liền đem Thiên Nguyên Sát Na đánh nhốt vào Địa Ngục tầng thứ mười tám: “Anh đê tiện vô sỉ!”
Nam Bác xem thường: “Một tên gia hỏa bú sữa chưa dứt cũng học người ta chơi đồng tính luyến ái? Ba của cậu không đánh chết cũng sẽ đem cậu đuổi ra khỏi nhà, sau đó tìm tiểu tam sinh lại một đứa con nối dõi tông đường.”
Phong Tranh kinh hô: “Ba của anh là ở thời đại nào xuyên qua?”
“Đồ cổ, em tự hiểu.”
“Em không hiểu được.” Phong Tranh nói, “Em lớp 12 come out, ba mẹ liền bình tĩnh tiếp nhận, em nói muốn về Trung Quốc tìm người kết giao, bọn họ sẽ cho em về nước.”
“Đó là bởi vì em có một cặp cha mẹ sáng suốt. Ba của Triển Nguyên không phải, năm đó anh come out ông ta liền bắt Triển Nguyên cách anh xa ra một chút, cho đến khi Triển Nguyên trưởng thành có bạn gái ông mới yên tâm.” Nam Bác nhớ lại chuyện cũ, “Ba mẹ anh năm đó thiếu chút nữa đem anh đánh chết, may mắn Dì Triển khuyên bảo mẹ anh, anh mới có thể xuất ngoại học chuyên sâu.”
Phong Tranh: “Vậy mẹ y hẳn là rất cởi mở?”
Nam Bác cười cười: “Đó là bởi vì anh không phải con của bà.”
Thiên Nguyên Sát Na: “…”
Phong Tranh: “…”
Thiên Nguyên Sát Na tuyệt vọng nằm vật xuống ghế sô pha, Nam Bác nói: “Một câu nói đầu tiên của anh đã có thể đem cậu quật ngã, Kim Hạ với cậu ở cùng một chỗ một chút bảo đảm cũng không có.”
Phong Tranh trầm trọng gật đầu: “Em khuyên anh sớm một chút cùng hắn chia tay, ba của anh chỉ có một đứa con, nhất định sẽ muốn anh nối dõi tông đường.”
Nam Bác nói: “Đến lúc đó cho dù ông ấy đồng ý cậu cùng Kim Hạ ở cùng một chỗ cũng sẽ bắt cậu tìm nữ nhân kết hôn, mặt mũi cần phải giữ, sau đó lại sinh ra tôn tử, hương khói cũng không thể đứt đoạn.”
“Anh ầm ĩ chết được.”
“Cậu có bản lĩnh cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ, buông tha cho triệu vạn gia sản. Chỉ sợ Kim Hạ đối với cậu không quan trọng như vậy.” Nam Bác vô tình cười nhạo, “Không có ba cậu, ngươi chính là củi mục, ta xem Kim Hạ còn thích ngươi chỗ nào.”
Lời này Phong Tranh nghe vào không vui: “Thiểm Thiểm mới không phải vì y có tiền mới ở cùng y, hắn không phải người như vậy.”
Nam Bác nhíu mày: “Y trừ bỏ tiền còn có ưu điểm gì?”
Phong Tranh đứng đắn: “Anh không phát hiện thanh âm y đặc dễ nghe?”
Nam Bác: “…”
Phong Tranh ai thán: “Em chính là thua ở chỗ thanh âm không công bằng y, mê hoặc Thiểm Thiểm không được.”
Nam Bác không thể hiểu được thế giới âm thanh, từ nhỏ nhìn thấy Triển Nguyên lớn lên, y cũng không chú ý thanh âm của Triển Nguyên đặc biệt từ tính mê người. Nghe Phong Tranh nói, Kim Hạ là nhìn trúng thanh âm của y? Sau đó lại ý thức được, bản thân đối Kim Hạ hiểu biết quá ít.
Kim Hạ đến đây còn chưa kịp đi vào quán cà phê đã bị Hiên Phi kéo ra biển, hai người hàn huyên rất nhiều, đơn giản đều là cuộc sống, tình huống phối âm, võng du. Hiên Phi nói tới tương lai: “Tôi cùng y đã có dự tính.”
“Thật tốt.”
Hắn cũng chưa vì tương lai mà dự tính. Đã đem nhân vật trò chơi thành con gái mình Kim Hạ cũng không còn tính toán gì, nuôi con nhất định rất vất vả, hắn phỏng chừng không có thời gian để chăm sóc con mình. Hắn ngay cả bản thân còn không tự lo được, đặc tính trạch nam chính là mì tôm làm bạn cả đời, hiện tại có Thiên Nguyên ra tiền kêu đồ ăn bên ngoài, cuộc sống mới được cải thiện.
Kim Hạ nói thẳng hắn và Thiên Nguyên Sát Na không có tương lai, có thể đến bao lâu thì đến. Hiên Phi nói: “Thiên Nguyên người này a, kỳ thật có điểm bảo thủ.”
“…”
“Mặc dù là công tử ca phú gia, thanh âm cũng phong lưu trứ danh, nhưng bản nhân trái lại rất thuần khiết, đại học chỉ có một người bạn gái, nắm tay hôn hôn môi, là hết. Với điều kiện của y, muốn cô gái dạng gì mà không có? Nhưng y chưa từng nghĩ tới làm chuyện xằng bậy. Hơn nữa y chờ bạn gái năm năm, nhớ mãi không quên… Ách, chính là năm nay mới bắt đầu quên.”
Kim Hạ mặt than nghe, nghe đến câu cuối cùng mới bắt đầu hòa hoãn.
“Y nói yêu thương đều là lấy kết hôn làm điểm đích, nếu không thì tình nguyện ôm máy tính qua nửa đời sau, này cậu có biết đi.”
Kim Hạ gật đầu.
“Cái này cùng nguyên tắc y kết bạn giống nhau, không dễ dàng kết bạn, nhưng khi kết bạn thì chính là xuất phát từ nội tâm, tri kỷ bạn tốt, bạn bè huynh đệ. Y không muốn yêu đương, nhưng nếu yêu đương liền tuyệt đối kinh thiên động địa tập trung cho cả đời. Cho nên tôi cảm thấy y ngoài miệng nói hãy cùng nhau một thời gian, nhưng chính là, y còn muốn tiếp tục với cậu một lúc… Sau đó liền cả đời.”
“… Cám ơn.”
Hiên Phi đang an ủi hắn, Kim Hạ chỉ có thể tỏ vẻ cảm tạ.
“Thiên Nguyên y thích con nít, hướng tới một gia đình đầy đủ, cậu có thể suy nghĩ thử xem.”
“Tôi nghĩ y hướng tới gia đình đầy đủ cũng không phải muốn làm vú em, mà tôi cũng sẽ không làm vú em.” Thiên Nguyên Sát Na hướng tới một gia đình là y ngồi trước máy tính, có người vì y chuẩn bị hết thảy trong nhà, có thể tùy thời tùy chỗ chơi đùa với con nít lại không cần trông chừng suốt 24h. Cùng Kim Hạ một chỗ, ngồi trước máy tính là Kim Hạ, hắn phải chuẩn bị tốt hết thảy trong nhà.
Hai người trước khi ở cùng một chỗ lúc đầu nên làm cái gì, nên thông qua điều gì cũng không chuẩn bị, trong nhà cái gì bị hư cũng không dọn, sẽ chờ nhân viên đến quét tước sửa sang lại. Nếu hai người là bạn, thì rất hợp nhau, dù sao sớm hay muộn cũng phải chia tay, đều có gia đình riêng. Nhưng hai người kết giao rồi, cùng nhau sinh sống, Thiên Nguyên Sát Na liền không thể nhìn một gia đình hỏng bét, hi vọng có người mỗi ngày dọn dẹp, nhưng Kim Hạ thì không, y chỉ có thể tự làm. Kim Hạ cảm thấy được, Thiên Nguyên Sát Na đại khái có lẽ cũng đối với hắn có tình ý.
“Hiên Phi, bình thường nhà các cậu ai dọn dẹp?”
“Tôi a.”
“Tôi không thích làm việc nhà. Thiên Nguyên cũng không thích.”
“Ách. Các người có thể thay nhau làm, hoặc là thuê nhân viên đến.”
“Thiên Nguyên nói không thích có người lạ tiến vào lãnh địa của chúng ta.”
“Vậy y làm thôi.”
“Đúng a, y hiện tại làm việc nhà, tôi cảm thấy được y sớm hay muộn sẽ đối với tôi bất mãn.”
“Đương nhiên, y ở nhà chính là đại thiếu gia.”
“Có phải tôi hẳn là nên vì y thay đổi chút?”
“Này là chính cậu quyết định.”
“Mỗi ngày sau khi tan tầm tôi sẽ dành nửa tiếng để dọn dẹp.”
“Đem nhà mình dọn dẹp thật sạch sẽ chỉnh tề là chuyện thực vui vẻ, Thiểm Thiểm cậu hẳn là thử thích loại cảm giác này, mà không nên bắt nó trở thành nhiệm vụ chán ghét.”
“Tôi chỉ là không thích đem thời gian lãng phí ở nơi khác ngoại trừ game.”
“… Tôi thật phục cậu.”
“Tôi như vậy không thích hợp để cùng nhau sống đi?”
“Ách… cậu nam sinh như thế thực bình thường.”
Hiên Phi di động vang lên, gọi tới, là bạn trai hắn.
“Thiểm Thiểm, Phong Tranh đến rồi, còn dẫn theo bạn của hắn, gọi Nam Bác.”
“…”
“Cậu biết?”
“Thủ trưởng tiền nhiệm của tôi.”
“Thật là a, các người đều biết.” Hiên Phi không suy nghĩ nhiều, “Nghe nói y cũng biết Thiên Nguyên.”
“Ân, bọn họ trước đây là hàng xóm, hiện tại Nam Bác là phía đối tác của ba y.”
“Đi thôi, chúng ta trở về. Thiểm Thiểm, cho tôi nói một câu, tôi cảm thấy Thiên Nguyên người này tốt lắm, muốn tính chuyện lâu dài, chính là tính tình chơi đùa khá lớn, giống như một đứa trẻ to xác. Tôi vẫn cảm thấy y sẽ tìm một nữ nhân ôn nhu bao dung, kết quả tìm cậu như vậy…”
“Tôi là dạng gì?”
“…”
“Vừa không ôn nhu cũng không bao dung. Tôi biết, tôi sẽ tự kiểm điểm.”
Nhưng bộ dạng Kim Hạ tuyệt không giống tự kiểm điểm. Hiên Phi cười khổ, tính cách Kim Hạ người bình thường không chịu nổi, nhưng Thiên Nguyên lại cảm thấy hắn là người đối đãi người khác không chân thành cũng không giả dối, giống như thân phận bối cảnh của Thiên Nguyên, tìm một người chân thành không giả dối với y so với tìm một mỹ nữ ôn nhu bao dung có năng lực cùng y tán gẫu còn khó hơn.
“Không có việc gì, Thiểm Thiểm cậu như vậy là tốt rồi, để y đối với cậu ôn nhu lại bao dung.” Hiên Phi nắm cả bờ vai của hắn, “Cái kia, cậu đối với y không cần quá tốt, dù sao người như vậy nhiều lắm, y không hiếm lạ những người bình thường.”