Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 123: Mẹ là ai




Trác Minh Liệt ôm Mộc Mộc thật chặt vào trong lòng, hận không thể bù đắp hết những yêu thương trong một đêm. Mẹ của con là ai ? Cái nghi vấn này anh vốn đang tự hỏi mình không ngờ Mộc Mộc lại nói: “Là mẹ của Cầu Cầu !”

Lời nói Mộc Mộc giống như một loại ám hiệu khiến Trác Minh Liệt ngừng lại. Tiểu Thi- người phụ nữ thần bí này rốt cuộc là ai?Cô có thể đi vừa đôi giày mà người phụ nữ năm năm trước đã để lại, mà xác suất người phụ nữ ấy là mẹ Mộc Mộc lại rất cao, chẳng lẽ cô chính là mẹ của Mộc Mộc? Nhưng Thẩm Tử Quân lại nói, năm năm trước, người phụ nữ kia có thể là Lâm Thi Ngữ, như vậy Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ sao? Nghĩ tới đây anh lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tử Quân , anh muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện! Nhưng điện thoại lại không có ai tiếp! Nghe nói cô ta bị thương, nhưng rất nghiêm trọng sao?Anh lại gọi đến phòng tiếp thị của Thậm thị nhưng họ lại báo đại tiểu thư đi nghỉ phép với CEO mới rồi!

“Thẩm Tử Quân!” Trác Minh Liệt tức giận, cúp điện thoại! Người phụ nữ này luôn vào thời điểm mấu chốt lại xảy ra vấn đề.

Thấn thế Mộc Mộc được làm sáng tỏ cũng khiến Trác Minh Liệt được an ủi thêm mặc dù anh còn không rõ chính thân thế của mình. Nhưng bây giờ anh chỉ muốn biết ai là người sinh ra Mộc Mộc và ai là người vứt bỏ con ở Cô Nhi Viện? Trác Minh Liệt gọi điện thoại đến Cô Nhi Viện kết quả viện trưởng lại muốn anh đến đó một chuyến!

“Trác tiên sinh, vì sao đột nhiên anh lại hỏi đến thân thế của Mộc Mộc, theo quy định của chúng tôi, khi nhận nuôi đứa bé, người nhận không thể hỏi đến vấn đề này! Viện trưởng khéo léo nói. . . “Nhưng viện trưởng vấn đề này đối với tôi rất quan trọng! Bởi vì Mộc Mộc là con trai ruột của tôi! Tôi muốn biết là ai là người sinh ra nó!”

Câu nói của Trác Minh Liệt làm cho viện trưởng thất kinh, ba không thể tin vào tai mình nhìn Trác Minh Liệt “Trác tiên sinh, ngài không có nói đùa chứ!”

“Viện trưởng chuyện như vậy làm sao có thể nói đùa !” Trác Minh Liệt nghiêm túc nói.

Viện trưởng trầm ngâm một lát, lặng lẽ đi khỏi phòng làm việc, rồi đi đến kho hồ sơ. Mười phút sau bà ấy ra một tập tài liệu.

“Thật ra khi Mộc Mộc đưa tới đây còn có một số việc tôi chưa nói cho anh, nhưng giờ anh lại là ba ruột của cháu nên tôi sẽ nói cho anh tất cả mọi chuyện!” Viện trưởng mở túi hồ sơ ra và lấy ra một chiếc vòng tay nhỏ ....

“Đây là thứ đeo trên tay Mộc Mộc khi đó!”

Trác Minh Liệt nhận lấy, vừa nhìn anh giật mình khi phát hiện trên đó có một chữ Lâm. . . “Cho nên chúng tôi đặt tên cho bé là Mộc Mộc, Mộc Mộc hợp lại chính là Lâm! Lúc ấy chúng tôi đoán ba hoặc mẹ nó nhất đinh là họ Lâm! Bây giờ Trác tiên sinh đã xác định Mộc Mộc là con trai của anh mà câu chuyện trước đó anh cũng không biết thì chữ “Lâm” này nhất định là họ mẹ rồi !”

“Còn có cái này là tài liệu về Mộc Mộc, trong đây có nói về tình trạng và ngày sinh chính xác của Mộc Mộc! Lúc ấy bệnh viện nói đứa bé này bởi vì hô hấp kém mà bị vứt bỏ nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì họ cũng không thể biết được!”

Lâm… mẹ của đứa bé nếu là họ Lâm, vậy điều mà Thẩm Tử Quân nói….?

“Viện trưởng bà có thể tìm được người đưa Mộc Mộc tới cô nhi viện lúc ấy không?”

“Chuyện này… cũng đã năm năm tôi cũng không biết còn có thể tìm được hay không! Tôi sẽ cố hết sức!”

Ra khỏi Cô Nhi Viện, Trác Minh Liệt lại tiếp tục gọi điện thoại cho Thẩm Tử Quân anh cần phải biết cụ thể chi tiết mọi chuyện năm năm trước bao gồm cả cách ăn mặc, kiểu tóc của Lâm Thi Ngữ ngày hôm đó tại quán bar Ngày Chín! Bởi vì khi ở Hongkong phải tìm kiếm Tiểu Thi hơn nữa bản năng của anh cũng không thích Tẩm Tử Quân, cho nên anh không hề hỏi mà người phụ nữa kia cũng không nói. Nhưng điện thoại của Thẩm Tử Quân vẫn không ai bắt máy dù là nghỉ phép cũng không thể luôn tắt máy như vậy chứ người phụ nữ này cứ như đã hoàn toàn biến mất.

Suốt mấy ngày Trác Minh Liệt hết sức tìm kiếm tất cả tin tức có liên quan đến Mộc Mộc, cho nên hiện giờ anh rất mệt mỏi. Sau khi biết được thân thế của Mộc Mộc, đến ngày thứ ba Cô Nhi Viện báo đã tìm được người đưa Mộc Mộc đến, chuyện này làm cho Trác Minh Liệt mừng rỡ như điên nhưng anh vừa định chạy tới Cô Nhi Viện, thì trợ lý lại báo Hội đồng quản trị đã chuẩn bị xong. Trác Minh Liệt không thể phân thân chỉ có thể dặn dò Cô Nhi Viện chờ anh, anh phải đi họp đã. Nhưng anh hoàn toàn không yên tâm được .

“Các vị chuyện hợp tác giữa chúng ta và Dịch Thành các vị có ý kiến gì không?” Trác Minh Liệt đi thẳng vào vấn đề. đọc chương mới nhất tại Doc Truyen . o r g

“Tổng giám đốc chúng ta đánh cờ thành có hay không, thì cũng nên hiểu rõ thành ý của bọn họ có đủ hay không?”

“Tôi đã điều tra về công ty này, là một công ty rất tốt!”

“Tổng giám đốc người phụ trách của bọn họ có lai lịch như thế nào? Có thể khống chế hạng mục này hay không?”

“Thực lực hùng hậu, dư dả!”

“Tổng giám đốc….”

“Đủ rồi! Rốt cuộc các vị muốn nói cái gì? Nếu như các vị không tin tưởng Dịch Thành này như vậy, tôi nhờ các vị tìm một nhà đầu tư tốt hơn . Hạng mục số ba bị đình trệ lâu như vậy sẽ hoàn toàn ảnh hưởng đến tiến triển của kế hoạch A! Tôi biết các vị đều muốn kiếm tiền, đã như vậy tại sao phải tình tính toán chi li!”

Hội trường bỗng rơi vào trầm mặc, qua một lúc lâu mới có người nói: “Chúng tôi tin tưởng năng lực phán đoán của tổng giám đốc, nếu như anh cho là Dịch Thành không có vấn đề gì, vậy thì ký hợp đồng đi!”

Trác Minh Liệt hài lòng gật đầu một cái “Giơ tay biểu quyết đi!”

Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh nhất nhất giơ tay lên.

“Toàn bộ phiếu đồng ý!” “Vương Trợ khiểm soát rồi thông báo cho Dịch Thành chuẩn bị ký hợp đồng!”. Trác Minh Liệt vừa ra khỏi hội trường trực tiếp thẳng chạy xe tới Cô Nhi Viện nhưng viện trường lại nói với anh, người kia vì có việc gấp không chờ được nên đi về trước nhưng có để lại địa chỉ.

“Trác tiên sinh, hình như anh rất vội! Chuyện này dù quan trọng nhưng cũng đã qua năm năm, chúng ta cũng cần bàn bạc kỹ hơn, nóng lòng sợ sẽ xảy ra chuyện!” Viện trưởng tốt bụng khuyên can. Trác Minh Liệt cũng biết, mấy ngày nay anh thật sự rất nóng lòng vì vậy thở phào nhẹ nhõm “Cám ơn viện trưởng đã nhắc nhở! Chỉ là chuyện này Trác Minh Liệt kính xin viện trưởng giữ bí mật cho tôi!” Viện trưởng gật đầu một cái tiễn anh rời đi.