Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 107: Biết được tin




Trong nháy mắt rơi xuống kia Thẩm Tử Quân như mơ hồ nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm đang mỉm cười một cách quỷ dị, thậm chí có cảm giác anh ta cô tình đẩy cô xuống, nhưng tất cả những nghi vấn đó đều bị ngăn lại, một cơn đau nhức kịch liệt ập đến, sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Máu tươi dính ướt mái tóc đen của cô giống như một đóa hoa mâm sôi nở rộ. Sau khi nhìn thấy Thẩm Tử Quân ngã xuống, trong mắt PhùngThiếu Diễm xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng ngay sau đó biến mất không tung tích. Anh lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện, rồi đi xuống bế cô lên.

Khi ông Thẩm biết con gái mình bị thương cũng lập tức chạy tới bệnh viện.

" Thiếu Diễm có chuyện gì xảy ra?" Thẩm phụ không hiểu, sau khi con gái chạy đến công ty lại bị ngã như vậy.

"Thật xin lỗi bác Thẩm Thẩm, Tử Quân tới công ty tìm cháu để hỏi xem kế hoạch kia cháu có âm miu gì không, sau đó bị kích động rồi ngã xuống, là lỗi của cháu!" Phùng Thiếu Diễm hiểu có lúc nói ra chân tướng còn tốt hơn nói dối nhiều.

"Đứa nhỏ này luôn cố tình gây sự!" Quả nhiên ông Thẩm đẩy lỗi lầm lên người con gái.

Một lúc sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, mặt nặng nề.

"Ai là người thân bệnh nhân?"

"Tôi là cha cô ấy!"

" Đầu bệnh nhân bị thương rất nặng, có thể sẽ sẽ biến thành người sống đời sống thực vật!" Bác sĩ nói mà mặt không có biểu cảm gì. . . Ông Thẩm phụ vừa nghe xong lời bác sĩ nói, không chịu nổi. Con gái ông chỉ ngã một chút làm sao có thể thành người thực vật được.

"Bác sĩ con gái của tôi sẽ biến thành người sống đời sống thực vật sao?Có nhầm lẫn gì ở đây không?"

"Tiên sinh, chúng tôi là nói là chỉ có lẽ, bây giờ bệnh nhân vẫn còn trong giai đoạn quan sát, nếu như mấy ngày sau cô ấy tỉnh lại thì không có vấn đề gì còn không thì ông hay chuẩn bị tinh thần trước một chút!"

Cả người ông Thẩm lắc lư mấy cái thiếu chút nữa té xỉu. Ông chỉ có mỗi một cô con gái bảo bối, nếu con gái phải sống cuộc sống thực vật thì ông làm sao có thể sống đây? Phùng Thiếu Diễm không còn dáng vẻ lãnh khốc như thường ngày, cũng nhẹ nhàng an ủi ông.

Vào lúc đó tại hội trường Trác thị đang tập chung tất cả các nhân viên lại, Trác Minh Liệt đứng ở lan can tầng hai, vẻ mặt nghiêm túc.Khuôn mặt anh không thay đổi nhìn bao quá tất cả mọi người, làm cho trong lòng họ cảm thấy như có một cơn gió từ Bắc Cực thổi qua.Tất cả những khuôn mặt quen lạ này liệu có ai có duyên với con anh không?

"Các vị hôm nay tôi cho mời tất cả mọi người đến đây không phải là vì chuyện của công ty, đó là chuyện cá nhân của tôi!" Sau khi lời nói của Trác Minh Liệt vang lên, tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau, không hiểu tổng giám đốc có việc gì mà không giả quyết được lại phải nhờ đến họ.

"Các vị cũng biết, tôi có nhận nuôi một đứa bé, hiện giờ con tôi bị bệnh máu trắng cần ghép tủy, cho nên Trác Minh Liệt tôi thỉnh cầu các vị giúp một tay, làm ơn hay đến bệnh viện làm kiểm tra xem tủy có hợp với con trai tôi không! Tất cả các chi phí công ty sẽ thanh toán!" truyện được copy từ DocTruyen . O r g

Dưới lầu xôn xao cả khoảng trường, rất nhiều người bị tình cảm của Trác Minh Liệt dành cho con làm cho cảm động . . Dưới cái nhìn của họ anh luôn luôn là một tổng giám đốc vô cùng lạnh lùng, lãnh khốc, nhưng lần này anh thật là một người cha tốt, vô cùng tốt.

"Tổng giám đốc, bây giờ chúng tôi đi luôn sao?." Đám người rối loạn lên.

"Không cần, mọi người chỉ cần đợi ở đây, tôi sẽ liên lạc với bệnh viện họ sẽ đến đây !" Trác Minh Liệt rất cảm động.

"Tiểu Thi!" từ đàng xa của đồi hoa thiếu niên kích động chạy đến "Đã đến lúc nghỉ trưa! Cô vào nhà nghỉ ngơi đi!"

"Tuấn Huyên, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, cậu phải gọi tôi là chị!" Tiểu Thi chống nạnh cố làm tức giận nói.

"Nhưng cô xem, cô đứng cùng tôi nhìn cũng không hơn tôi được tuổi nào ?" Tuấn Huyên ủy khuất nói: " Tại sao tôi phải gọi cô là chị ?"

"Đánh giá bằng mắt là một chuyện , thực tế là một chuyện khác!"

"Tốt lắm, đi nhanh lên đi!" Tuấn Huyên cố ý nói sang chuyện khác, dẫn Tiểu Thi và Cầu Cầu đi đến nhà ở đồi hoa.( Hoa: thích nhỉ cả một cái nhà ở đồi hoa!!!!!!