*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viên Tiểu Thụy
Viên Thụy cũng rất sợ hãi, trốn trong phòng lén gọi cho Bách Đồ giải thích: “Em không biết tổ tiết mục lại xào nấu CP, bọn họ không có nói với em, anh ngàn vạn lần đừng đa tâm a.”
Bách Đồ ở bên kia cười nói: “Anh cũng không phải chưa từng bị xào CP, không nghĩ nhiều đâu. Video fans nhà em biên tập anh cũng xem, còn rất thú vị đó.”
Viên Thụy nghe ngữ khí Bách Đồ nhẹ như ngày thường cậu cũng thả tâm, cậu còn chưa có xem video fans biên tập, hiếu kỳ hỏi: “Video gì?”
” ‘Lương Duyên’ CP tuyển tập các loại, để anh dẫn link cho em.” Bách Đồ nói, “Chúng ta còn chưa có kết bạn weixin?”
Trịnh Thu Dương lướt weibo lướt tới mức tức tối, cầm lon bia vừa uống vừa bóp, chỉ thấy Viên Thụy hai tay cầm Ipad từ trong phòng chạy bước nhỏ ra, vẻ mặt đắc chí vọt tới trước mặt hắn, đưa Ipad cho hắn xem, nói: “Anh xem anh xem anh mau xem!”
Trịnh Thu Dương liếc qua, weixin có tin nhắc nhở thêm bạn mới, đối phương gửi lời kết bạn, phía dưới có một dòng chữ màu xám nhỏ “Anh là Bách Đồ”.
Viên Thụy: “Ha ha ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy hưng phấn nói: “Về sau em có thể mỗi lúc mỗi nơi nói chuyện với nam thần!”
Trịnh Thu Dương vừa há miệng định chửi, cậu đã cúi đầu xoay người sang bên cạnh chọt Ipad, căn bản không thấy sắc mặt bạn trai.
Trịnh Thu Dương tức muốn điên, vội nhích theo ở sau lưng xem cậu và Bách Đồ nói cái gì.
Bách Đồ: ” “
Viên Thụy: “ “
Bách Đồ: “Để anh dẫn link video cho em.”
Viên Thụy: “Chờ mong!“
Trịnh Thu Dương ở phía sau hỏi: “Video gì?”
Viên Thụy vui rạo rực nói: “Video ái muội giữa em và anh xã anh ấy, của fans biên tập đó.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Ipad vang lên một tiếng, hai người xem, Bách Đồ share một cái link, video tên là “[ Đại Thám Tử – Lương Duyên ] Nhân sinh như lúc mới gặp, cần độn đế tăng chiều cao”.
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy cười ngã nghiêng ngã ngửa, nói: “Cái này Lương ca chắc chắn tức chết.”
Trịnh Thu Dương mới là tức muốn chết, độn đế là độc quyền của hắn có biết không, ngay cả cái này cũng muốn đoạt?!
Viên Thụy nhìn Bách Đồ share cho cậu mấy cái video, sau khi xem xong hai người còn bình phẩm thảo luận từ đầu đến chân một phen mới bay qua chủ đề khác.
Bách Đồ hỏi hắn: “Em cuối tuần có quay chương trình không? Có bận gì không?”
Viên Thụy nói: “Không có.” Ảnh hưởng từ cái video quay lén kia vẫn chưa hoàn toàn qua đi, tạm thời vẫn chưa có thông báo khác.
Bách Đồ nói: “Lương Tỳ lập kế hoạch cuối tuần này mở tiệc tân gia, chỉ mời mấy người bạn thân, không có người ngoài, em và bạn trai em đi chung đi.”
Viên Thụy vui vẻ nói: “Được được!”
Cậu và Bách Đồ tám xong, vẫn chưa thỏa mãn buông Ipad.
Trịnh Thu Dương ở một bên khó chịu nói: “Em làm gì đáp ứng lẹ vậy, hỏi anh chưa? Anh không đi.”
Viên Thụy nói: “Tại sao?”
Trịnh Thu Dương giở thói nói: “Không tại sao, không muốn đi, muốn đi tự em đi đi.”
Viên Thụy nhìn anh, mặt lộ vẻ xoắn xuýt.
Trịnh Thu Dương đắc ý nghĩ, cậu nhất định sẽ nhân nhượng hắn, chờ cậu tới dụ dỗ, hắn sẽ làm màu một hồi rồi mới đáp ứng đi cùng cậu.
Viên Thụy bày vẻ mặt lưỡng lự nói: “Đến lúc đó em nên mặc đơn giản thoải mái một chút, hay là ăn mặc nghiêm trang một chút?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương hít sâu một hơi.
Viên Thụy làm mặt quỷ, nói: “Anh tưởng em sẽ vứt bỏ Bách Đồ sao? Nghĩ hay thật.” Nói xong còn le lưỡi ble ble ble~.
Trịnh Thu Dương giận dữ, thò tay muốn bắt cậu, cậu liền đứng lên bỏ chạy.
… Lúc bị bắt được, hắc hắc hắc đến nửa đêm.
Cuối tuần hai người cùng tới tiệc mừng tân gia của Bách Đồ, ở đó ngoài hai vị chủ nhân, thì chỉ có không quá mười người khách, toàn là anh em ngoài giới của Lương Tỳ, không mời người trong giới giải trí.
Bách Đồ chỉ mời Viên Thụy.
Viên Thụy sau khi phát hiện được sự thật này, vừa cao hứng vừa có chút đau lòng vì nam thần không có bạn bè.
Bất quá nhóm bạn của Lương Tỳ đều rất hữu hảo với Bách Đồ, mở miệng một tiếng là gọi chị dâu đến thân mật nhưng lại không thiếu sự tôn kính, có thể thấy bọn họ bình thường bị Lương Tỳ điều giáo không ít.
Nhà Lương Tỳ và Bách Đồ là nhà Duplex [1], so với nhà Viên Thụy bọn họ lớn hơn nhiều, lúc bước vào cửa còn thấy một người trẻ tuổi đang chơi ván trượt trong phòng khách.
[1] Duplex: căn nhà ngăn cách bằng bức tường ở giữa thành 2 căn hộ riêng biệt hoặc căn hộ 2 tầng mà mỗi tầng là 1 căn hộ hoàn chỉnh.
Trịnh Thu Dương tuy không thích đám fan não bổ CP Lương Duyên, nhưng hắn đối với Lương Tỳ lại không có ý kiến, trước kia ấn tượng lẫn nhau cũng không tệ lắm, đối với việc Lương Tỳ dẫn Viên Thụy tham gia chương trình《 Đại Thám Tử 》cũng mang lòng cảm kích, lúc hai người chân chính gặp mặt, nhiệt độ ngược lại rất hòa hợp.
Vương Siêu cũng tới, lôi Trịnh Thu Dương đi giới thiệu, có một số người chỉ mới gặp lần đầu, nhưng đều là người trẻ tuổi, chỉ uống vài chén tâm sự ngược lại đã rất nhanh quen thuộc hòa hợp. Mọi người nhìn ra Trịnh Thu Dương là đi cùng Viên Thụy, chính hắn cũng tận lực không nói chuyện này, mọi người cũng đã hiểu ngầm lẫn nhau.
Bách Đồ dẫn Viên Thụy xuống dưới lầu tham quan, lại dẫn cậu lên lầu xem phòng ngủ và thư phòng, dưới lầu tiếng động ngày càng lớn, quậy điên luôn rồi, Bách Đồ thích yên tĩnh không muốn xuống, Viên Thụy liền ở trên lầu tán gẫu với hắn. Hai con chó đã lâu không gặp Viên Thụy, cũng lần lượt cầu cậu vuốt ve.
Viên Thụy vừa xoa đầu nó, vừa nói: “Lúc trước em muốn nuôi mèo, về sau lại thấy ở trên mạng viết, ai cũng nói mèo luôn cần có bạn, bằng không thì rất dễ u buồn, em lại bận rộn khẳng định không có thời gian ở cùng nó, bạn trai em thì ngay cả chính ảnh còn không tự lo được, em đành phải từ bỏ suy nghĩ này.”
Bách Đồ cười nói: “Chó cũng không khác lắm, lúc anh ra ngoài quay phim, chỉ có thể để cho Lương Tỳ chăm sóc chúng, có đôi khi anh ấy cũng bận, đành phải khắp nơi ngờ bạn bè chăm giúp, để ở tiệm thú cưng thì anh hơi lo. Trước kia lúc chưa ở cùng Lương Tỳ anh chỉ nuôi Cầu Cầu, Elise là Lương Tỳ mang đến đó.”
Cầu Cầu và Elise là tên của hai chú chó.
“Có một lần anh phải ra ngoài quay phim 3 tháng, lại không tìm được người chăm giúp, đành phải gửi nó lại tiệm thú cưng, sau khi anh trở về, nó gầy đi một vòng, người ở tiệm thú cưng nói nó bị bệnh không chịu ăn cơm.” Bách Đồ xoa xoa lưng Cầu Cầu, nói, “Nó ở trong lồng tiệm thú cưng vừa nhìn thấy anh đã bắt đầu khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, giống như đứa nhỏ chịu ủy khuất giờ mới được nói ra. Lúc dẫn nó về, nó sống chết không chịu ra ngoài, trước kia nó rất thích ra ngoài chơi, vậy mà lúc đó dỗ dành thế nào cũng không chịu đi, có thể là nghĩ anh sẽ dẫn nó tới tiệm thú cưng, sau đó qua một thời gian dài nó mới ổn lại.”
Viên Thụy thấu hiểu nói: “Nó chắc chắn mỗi ngày đều nhớ ngươi, sau đó lại quyết định, về sau sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa.”
Bách Đồ có chút buồn vô cớ, nói: “Hẳn là vậy.”
Viên Thụy nói: “Mùa thu lúc em đi Thượng Hải quay phim, tách khỏi bạn trai một thời gian ngắn, khi đó mỗi ngày đều vô cùng thống khổ, Cầu Cầu chắc chắn cũng giống em. Em vừa về đã nói với người đại diện nói, không bao giờ muốn đi nơi khác quay phim nữa.” (Đ: Em so sánh mình với cả cờ hó sao =))) *mồ hôi*)
Bách Đồ: “…”
Viên Thụy thở dài, nói: “Nhưng mà chị đại diện của em không đáp ứng, còn nói em không có tiền đồ, chửi em một trận.”
Bách Đồ: “… Cô ấy cũng là đứng ở góc độ làm việc.”
“Em biết a, cho nên em không có tranh luận.” Viên Thụy lại có chút chờ mong mà nói, “Hiện tại chủ yếu là do em còn có chút nhân khí, nên chỉ quản em hơi nghiêm một chút, chờ em hết HOT là được rồi.”
Bách Đồ: “… Ừ, chúc em, chúc em, à không, không chúc được.” (Đ: Ai ở cạnh Viên manh manh cũng bị lây nhiễm))
Bữa tiệc 11 giờ mới giải tán, có người uống say không muốn đi thì bị Lương Tỳ đạp mông đuổi ra ngoài, cửa trước một trận loạn thất bát tao.
Bạn đang �
Viên Thụy và Bách Đồ đứng tạm biệt ở một bên, Viên Thụy nói: “Ảnh đế đại ca bây giờ đang quay phim ở Bắc Kinh, hôm nào đó em hẹn các anh đi ăn cơm a.”
Bách Đồ kín đáo cười gật đầu nói: “Được.”
Viên Thụy vui vẻ nói: “Đợi em hẹn xong giờ giấc địa điểm sẽ nhắn anh, ảnh còn nói với em rất thích anh đó.”
Lương Tỳ đạp thằng bạn mình xong, chỉ nghe rõ nửa câu sau, quay đầu hỏi: “Ai thích vợ ông?”
Viên Thụy ôm đống lộn xộn lên người mình nói: “Tôi, tôi thích vợ anh nhất.”
Lương Tỳ giơ chân lên muốn đạp, Trịnh Thu Dương ở bên cạnh tay nhanh mắt lẹ kéo Viên Thụy bỏ chạy.
“Mấy ngày nữa chúng ta cũng mời bạn bè tới ăn tân gia đi.” Trên đường trở về, Viên Thụy không uống rượu lái xe, một bên tìm cách nói, “Đến lúc đó cũng mời hai người họ sang chơi, mời Vương Siêu nữa. A! Sao hôm nay Tomas không tới? Vừa rồi em còn định hỏi Vương Siêu, thấy anh ta cứ liên tục uống rượu, người lại đông, em thể không biết xấu hổ đi qua.”
Trịnh Thu Dương uống hơi nhiều, không có tinh thần dựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Lần trước không phải đã nói với em rồi sao? Hai người bọn họ chia tay rồi.”
Viên Thụy kinh ngạc nói: “Chia tay thật rồi? Hai người bọn họ thường xuyên nháo như vậy, em còn tưởng lần này cũng là giỡn chơi thôi.”
Trịnh Thu Dương nhắm mắt lại nói: “Nghe nó nói, Tiểu Tạ đã quay lại với người yêu cũ rồi, hai người đó còn lén lút gặp mặt sau lưng nó.”
Viên Thụy há to miệng, hỏi: “Người yêu trước kia là nam hay nữ?”
Trịnh Thu Dương nói: “Nữ, Tiểu Tạ trước kia là thẳng nam.”
Viên Thụy vẫn không dám tin, nói: “Có phải là hiểu lầm không?”
“Hẳn là không phải, chuyện này đã nửa tháng rồi, nếu là hiểu lầm, Tiểu Tạ đã sớm giải thích rõ ràng rồi.” Trịnh Thu Dương có hơi choáng đầu, vỗ cánh tay Viên Thụy một cái, nói, “Đừng hỏi nữa, anh nhắm mắt một chút, rượu nhà Lương Tỳ tác dụng chậm quá mạnh.”
Viên Thụy giúp anh hạ yên ghế, nhỏ giọng nói: “Vậy anh ngủ đi, em chạy chậm một chút, về tới nhà em gọi anh.”
Tới dưới lầu, Viên Thụy thấy Trịnh Thu Dương còn ngủ rất sâu, còn đổ mồ hôi nhẹ, liền tắt máy, ngồi ở bên cạnh chờ anh ngủ đủ một giấc rồi nói sau.
Tomas và bạn gái trước hòa hảo, cho nên đá Vương Siêu sao? Vương Siêu thật đáng thương.
Cậu quay đầu nhìn Trịnh Thu Dương đang ngủ say, lòng có hơi sợ hãi.
Lúc bọn họ vừa ở cùng nhau, cậu cảm giác, cảm thấy Trịnh Thu Dương sớm muộn gì cũng sẽ làm ra chuyện như vậy, không phải tro tàn lại cháy với bạn gái cũ thì là vừa ý em gái xinh đẹp nào đó, khi đó mỗi ngày đều ôm suy nghĩ hôm nay có thể là ngày cuối cùng còn yêu nhau, bất cứ lúc nào cũng sợ chuyện tiếp theo sẽ là đường trong miệng hòa thành một với vụn thủy tinh, một bên hưởng thụ mật ngọt yêu đương, một bên lại lo sợ trong lòng thời thời khắc khắc sẽ xa nhau.
Bất quá mắt chọn bạn trai của cậu thật sự quá tốt, Trịnh Thu Dương căn bản không phải là người như vậy a, chẳng những không thẳng lại được, còn không có thay lòng đổi dạ, tốt với cậu như vậy lại như vậy, quả thật quá tốt!
Cậu chìa tay ra, vụng trộm ở trên mặt Trịnh Thu Dương sờ soạng, đầy nhu tình nghĩ, về sau phải tốt với bạn trai hơn nữa.
Trịnh Thu Dương giật giật, tỉnh lại, nói: “Viên Tiểu Thụy, có phải em muốn thừa dịp anh ngủ chiếm tiện nghi anh hay không?”
Viên Thụy xấu hổ giơ hai tay nói: “Không có, không có.”
Trịnh Thu Dương hừ một tiếng nói: “Có cũng không có gì lạ, anh đẹp trai như vậy, em là tiểu dại trai làm sao cầm lòng nỗi”. (Đ: Tự tin v ~ =)))
Viên Thụy nghĩ thầm, cậu mới không dại trai! Cậu hỏi: “Sao anh lúc nào cũng thêm chữ Tiểu trong tên của em?”
Trịnh Thu Dương không đứng đắn nói: “Bởi vì em chỗ nào cũng nhỏ a.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương: “Ha ha ha.”
Viên Thụy không phục nói: “Dáng em không nhỏ.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương liếc mắt nhìn cậu.
Viên Thụy rất nhanh thu hồi tươi cười, nói: “Không phải giận chứ? Em nói giỡn đó.”
Trịnh Thu Dương vẫn không nói gì.
Viên Thụy nhăn mặt lại, không biết phải làm sao.
Trịnh Thu Dương nói: “Viên Tiểu Thụy.”
Viên Thụy vãnh tai, ứng tiếng nói: “Ừ?”
Trịnh Thu Dương nhìn cậu, nói: “Anh gọi em như vậy, là vì anh xem em là bảo bối.”
Viên Thụy mở to hai mắt.
Trịnh Thu Dương hiếm khi không xấu hổ, nói: “Lúc mới thích em, muốn ôm em vào trong lòng, muốn gọi em là cục cưng, gọi em bảo bối, nhưng thấy buồn nôn quá. Có một ngày anh hẹn em đi chơi, em từ xa chạy về phía anh, lúc đó cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, bật thốt lên kêu một tiếng Viên Tiểu Thụy, mắt em tròn căng nhìn anh, muốn ôm anh lại không dám, anh đột nhiên cảm thấy quá đúng, nên cứ gọi em như vậy, mà cũng chỉ có anh mới được gọi em như vậy, em là tâm can bảo bối so với tất cả tâm can bảo bối khác.”
Viên Thụy nghĩ thầm, đúng là quá ngu ngốc, vừa ngốc vừa buồn nôn. Nhưng mà cậu sắp bị ngọt dìm chết rồi làm sao bây giờ.
Cùng với dư vị Trịnh Thu Dương gọi cậu như vậy, cậu cảm thấy trái tim mình thích Trịnh Thu Dương đến mức muốn trào ra khỏi lồng ngực, quyết định trao đổi, hỏi: “Vậy anh thích em gọi anh như thế nào?”
Trịnh Thu Dương không sao cả nghĩ, thuận miệng nói: “Gọi anh ông xã.”
Trước kia nói sao Viên Thụy cũng không chịu gọi, hôm nay lại lập tức la lên: “Ông xã!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn được gọi đến hoang mang, cả buổi mới phản ứng lại được, cưỡng ép kiềm chế xúc động muốn xe lắc, gằng giọng nói: “Xuống xe về nhà! Nhanh! Chậm một hồi anh sẽ ở trong thang máy làm chết em!” (Đ: Muốn dã chiến kìa =))) Đừng để lời tiên đoán của Lương độn đế thành sự thật a Trịnh tiểu công =))))
.:.