Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 67: Hoa cúc non




Hoa cúc non

Viên Thụy thật sự rất vui, nằm ở trên người Trịnh Thu Dương cười thật lâu.

Mặc dù cậu còn không ít tiền, dù nửa đời sau cái gì cũng không làm, chỉ ở nhà ngồi ăn rồi chờ chết thì số tiền trong tài khoản cũng dư sức để dùng, nhưng cậu còn chưa tới 30 tuổi, hiện tại mới bắt đầu vui vẻ hưởng thụ giá trị công việc sáng tạo mang lại, nếu cậu thật sự phải buông bỏ những cố gắng mà mình có được, thì cậu thật sự rất không nỡ.

Nhờ phúc khí của ông xã nam thần, ít nhất trong một thời gian ngắn cậu không phải lo lắng việc có phải rời khỏi giới giải trí hay không.

“Lương Tỳ nhất định là vì nể mặt nam thần Bách Đồ của em nên mới bằng lòng dẫn em theo.” Cậu phân tích nói, “Thật ra anh ta một chút cũng không muốn thấy mặt em.”

Trịnh Thu Dương nói toạc ra chân tướng: “Ai kêu em cả ngày không có chuyện gì làm liền nhìn chăm chăm vào bà xã người ta chảy nước miếng, nếu là anh anh cũng sẽ không chào đón em.”

Viên Thụy nói như lẽ dĩ nhiên: “Cũng đâu thể trách em, ai kêu bà xã anh ta lớn lên đẹp trai như vậy.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy lại bóp bóp mặt anh, cười hì hì nói: “Bất quá em không thèm hâm mộ, vì bạn trai em đẹp trai hơn.”

Trịnh Thu Dương sửa đúng: “Gọi ông xã.”

Viên Thụy xấu hổ gọi, cậu lấy tay ép hai bên má Trịnh Thu Dương lại làm cái miệng của anh chu ra như đang chờ ai tới mổ lấy, gương mặt bị ép lại nhìn có chút tức cười.

Viên Thụy: “Ha ha ha.”

Cậu cúi đầu, hai người hôn nhau.

Viên Thụy nhanh chóng đem tin tức kia nói cho Lý Linh Linh.

Lý Linh Linh ở bên kia ứng phó truyền thông đến mức đầu sắp nổ, bỗng chốc nghe một cái tin như vậy, không thể tin được hỏi: “Cậu nói là cái, cái show ABC đó sao?”

Viên Thụy nói: “Đúng vậy, chị xem qua chưa?”

“Có nghe nói, hình như giám chế của chương trình này là biên kịch của SCI hệ liệt.” Lý Linh Linh có chút lo lắng nói, “Có thể vì chuyện video lần này mà bọn họ tìm đến cậu, muốn nương theo cậu để tăng độ nổi tiếng, tăng ratting, nhưng đến lúc phát có thể hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập cậu làm pháo hôi, chúng ta sẽ bị gán tội lừa đảo.” (Đ: SCI =))))

Viên Thụy giải thích nói: “Không phải bọn họ tới tìm tôi, bọn họ tìm Lương Tỳ trước, sau đó Lương Tỳ đề cử tôi.”

Lý Linh Linh cả kinh nói: “Cậu và Lương Tỳ thông đồng từ lúc nào!”

“Tôi trước kia là hàng xóm của anh ta a.” Viên Thụy không muốn nói chuyện giữa Lương Tỳ và Bách Đồ, hỏi, “Chị Linh Linh, chị thấy sao? Tôi cảm thấy rất tốt, cuối tuần sau sẽ bắt đầu quay, tổng cộng 9 tập, sau khi quay xong sẽ chờ tới kỳ nghỉ đông up lên mạng, đã bắt đầu quảng bá dần dần. Dù sao cho đến Tết sang năm, ngoại trừ cái phim điện ảnh không biết có thể chiếu hay không kia, tôi vốn cũng không còn cơ hội khác.”

Lý Linh Linh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Làm một người đại diện, tôi rất muốn nói đây là một cơ hội tốt, nhưng làm bạn bè, Viên Thụy, đừng quá thân cận với Lương Tỳ, không có gì tốt lành đâu, anh ta người này…”

Cô muốn nói lại thôi, Viên Thụy suy nghĩ một chút, nói: “Chị, ý chị muốn nói anh ta cũng là gay sao? Không sao đâu, tôi và bạn trai rất tốt, sẽ không chia tay, hơn nữa Lương Tỳ cũng không phải loại tôi thích a.”

Trịnh Thu Dương đang ở bên cạnh dùng weixin và weibo nói chuyện, nghe được câu này của cậu, ngẩng đầu lên nhìn Viên Thụy.

Viên Thụy nhìn anh chu môi quăng một nụ hôn gió.

Trịnh Thu Dương lấy tay chụp được bỏ vào miệng ăn, lại cúi đầu tiếp tục chat weixin.

Lý Linh Linh bên kia điện thoại vẫn rất không yên lòng, nói: “Cậu trước kia chỉ nói là hàng xóm với anh ta, cũng không có nói có quen biết nên tôi không nói cho cậu biết. Thật ra từ lâu trước kia ai cũng nói…, Lương Tỳ trời sinh là gay, lại rất háo sắc, trong giới giải trí có rất nhiều nam hài lớn lên dễ nhìn đều bị anh ta nghía tới.”

Viên Thụy thất kinh: “Thật sao?”

Lý Linh Linh nói: “Cậu biết nhóm nhạc Icedream không? Chính là nhóm nhạc Idol nổi tiếng gần đây, có bài hát « Tình yêu là gì? ».”

Viên Thụy không hiểu, nói: “Biết a, sao vậy?”

Lý Linh Linh hạ giọng nói: “Leader và lead vocal của nhóm nhạc đó, hai tiểu soái ca, cũng bị Lương Tỳ bao nuôi, hai người bọn họ còn thường xuyên vì tranh giành Lương Tỳ mà đánh nhau đó!”

Viên Thụy: “…”

Lý Linh Linh tổng kết: “Tóm lại cậu suy nghĩ cho kỹ, người ta bán cho cậu một nhân tình, rốt cuộc là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hay là để ý tới cậu?”

Viên Thụy đã muốn nói ra sự thật, nhưng ở sau lưng nói chuyện riêng của người ta thì thật không nên, miễn cưỡng nhịn xuống, nói: “Chị, chị yên tâm đi, anh ta khẳng định không phải để ý tôi, tôi đen như vậy mà.”

Lý Linh Linh nói: “Đen thì sao? Nói không chừng hắn ta muốn thay đổi khẩu vị?”

Viên Thụy: “…”

Cúp điện thoại, bộ dạng Viên Thụy giống như não không đủ lưu lượng dùng, vỗ vỗ Trịnh Thu Dương, nói: “Haizz, anh nói xem Vương Siêu và Tomas rốt cuộc tại sao cứ đánh nhau cả ngày a?”

Trịnh Thu Dương thuận miệng nói: “Tiện nhân Vương Siêu kia thiếu đòn a.”

Viên Thụy nghiêm túc gật đầu, nói: “Em cũng nghĩ vậy, suýt chút nữa đã bị bát quái của chị Linh Linh tẩy não rồi, thời đại này quả nhiên không thể tin vào bát quái.”

Trịnh Thu Dương tò mò hỏi: “Cô ấy nói thế nào?”

Viên Thụy liền đem “Vương Siêu và Tomas là tiểu tình nhân của Lương Tỳ”, chia sẻ bát quái kinh thiên động địa này cho anh.

Trịnh Thu Dương sửng sốt, dở khóc dở cười nói: “Cái gì vậy trời.”

“Chưa hết đâu.” Viên Thụy lại nói tiếp, “Chỉ còn nói Lương Tỳ đánh chủ ý em, anh nói xem có buồn cười không? Ha ha ha ha ha.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy ngưng cười, lúng túng hỏi: “Không buồn cười sao? Sao anh không cười?”

Trịnh Thu Dương: “… Ha ha ha.”

Viên Thụy mới cười tiếp: “Ha ha ha.”

Trịnh Thu Dương nghĩ thầm, cười cái rắm.

Đến tối, không có tâm trạng nấu cơm, hắn gọi pizza, Viên Thụy cắt mấy trái cam ép nước uống, qua loa cho xong bữa.

Điện thoại của hai người cũng dần dần yên tĩnh lại, nhận điện thoại suốt ngày thật sự có hơi mệt mỏi.

Viên Thụy nói: “Không bằng đi ngủ sớm một chút đi.”

Trịnh Thu Dương nói: “Được, đi, cùng nhau tắm.”

Viên Thụy hoảng sợ nói: “Không, làm nữa em sẽ chết mất.”

Trịnh Thu Dương cười xoa xoa đầu cậu, nói: “Anh mới không nỡ làm chết em.”

Viên Thụy co người lại, nói: “Bộ dạng và vẻ mặt hiện tại của anh y như con chó sói nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Cuối cùng hắn đi tắm một mình, sau khi mở nước, đứng ở một bên lén mở điện thoại ra.

Bên kia vừa bắt được liền mắng chửi: “Đồ trai bao! Mau trả nam thần lại cho tuiiiiiii!!!”

Trịnh Thu Dương: “…”

Chính là nữ họa sĩ, bạn gái cũ trước kia gặp ở nhà hàng Tây, fan não tàn của Viên Thụy, lúc ấy hình như hắn nói hắn và Viên Thụy là bạn bè, công ty đang cho Viên Thụy đi show gì đó.

Hắn cũng không cãi lại, nữ hoạ sĩ mắng hắn tới mấy phút rồi mới nói: “Tức chết mà, nam thần của tôi sao lại coi trọng anh!”

Trịnh Thu Dương không phục: “Tôi đẹp trai a!”

Nữ hoạ sĩ nói: “Đẹp trai có ích gì! Cái đồ dưa leo thối nát!”

Trịnh Thu Dương: “…”

Nữ hoạ sĩ nói: “May mà hoa cúc còn non.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Trịnh Thu Dương: “Mới không phải…”

Nữ hoạ sĩ nói: “Nếu anh hầu hạ nam thần không tốt thì để đó cho tôi a!”

Trịnh Thu Dương: “…” (Đ: Trịnh tiểu “thụ” =))))

Viên Thụy ở bên ngoài nghe được tiếng nước chảy ào ào, cầm điện thoại lén chạy ra ban công, lại đóng chặt cửa ban công rồi mới nhấn số điện thoại Dương Lộ, đầu bên kia vừa bắt máy cậu đã vội vàng xin lỗi: “Dì Dương, thật xin lỗi, hôm nay con, hôm nay con bận quá.”

Dương Lộ giọng nói bình bình: “Không sao, ta biết con rất bận, hiện tại sao rồi? Con đang ở đâu?”

Viên Thụy nói: “Con đang ở nhà, con rất tốt, cảm ơn dì, dì bận như vậy còn nhớ tới con.”

Dương Lộ nói: “Đừng khách sáo như vậy, con sắp tới đừng ra ngoài, cũng đừng đăng weibo.”

Viên Thụy “Vâng” một tiếng, “Đại diện cũng nói với con như vậy.”

Dương Lộ nói: “Con làm theo là được, không còn sớm nữa, nếu không có việc gì khác thì con nghỉ ngơi sớm đi.”

Viên Thụy vội nói: “Dì Dương…”

Dương Lộ nói: “Sao vậy? Còn có chuyện gì?”

Viên Thụy có chút khó mở lời, nhưng kéo dài không nói cũng không phải là biện pháp, dứt khoát nói: “Dì Dương, dì biết con và Mạnh Lai là bạn học cao trung không?”

Dương Lộ: “…”

Viên Thụy chờ hồi lâu…, mới nói tiếp: “Dì biết, phải không?”

Dương Lộ chỉ trầm mặc vài giây, rồi mở miệng nói, giọng nói hầu như không thay đổi, chỉ nói: “Phải, ta biết, ta còn biết nó thích con, ta muốn nhận con làm con nuôi, cũng là vì nó.”

Viên Thụy: “…”

Cậu cho rằng Dương Lộ sẽ nói ra đáp án khác, mặc kệ là thật hay giả, dù sao cậu cũng không ngờ là Dương Lộ sẽ nói như vậy.

Nhất thời há hốc mồm.

Dương Lộ nói, “Viên Thụy, con và Mạnh Lai có thể không có duyên phận, nhưng hai chúng ta vẫn có.”

Viên Thụy vội hỏi: “Rốt cuộc tại sao…”

Dương Lộ cắt lời cậu, nói: “Bây giờ ta còn có việc, nguyên nhân cụ thể đợi khi nào có thời gian sẽ nói trực tiếp với con.”

Viên Thụy cất điện thoại di động trở vào phòng, có chút rầu rĩ.

Thì ra Dương Lộ thật sự đã biết cậu và Mạnh Lai từng là bạn học, còn tệ hơn nữa, lúc mới đầu bà không thích cậu hẳn là vì nguyên nhân này, sau đó lại nhận cậu làm con nuôi, chẵng lẽ thật sự giống như những gì Phương Sĩ Thanh suy đoán “Mẹ con họ bẫy mày” sao?

Cậu bị ý nghĩ này dọa đến nổi da gà, sao có thể Mary Sue như vậy, cậu cũng đâu phải là loại trắng trắng mềm mềm vô cùng xinh đẹp dễ nhìn như Phương Sĩ Thanh a.

Giả dụ như mẹ con họ thật sự tính kế cậu, nhưng Dương Lộ vừa rồi còn nói cậu và Mạnh Lai không có duyên phận, chẳng lẽ là sau khi thấy cậu và Trịnh Thu Dương ân ái như vậy, biết khó mà lui! Vậy thì tốt quá!

A? Ân ái như vậy… Bốn chữ này, quả là hay mà hắc hắc hắc.

Trịnh Thu Dương rốt cục không nhịn được đem số điện thoại của nữ họa sĩ cho vào sổ đen, sau đó nhanh chóng đi tắm rồi ra ngoài.

Viên Thụy đang dùng vẻ mặt dại trai ở trên giường lăn qua lăn lại.

Trịnh Thu Dương không hiểu hỏi: “Làm gì đó? Lại tán dóc với Bách Đồ?”

Viên Thụy không nói gì, chỉ nằm ở đó lén nhìn bạn trai.

Trịnh Thu Dương toàn thân lõa lồ đứng trước tủ treo quần áo, cúi người xuống lấy đồ lót từ trong ngăn kéo ra, thật ra anh có dáng người tam giác tiêu chuẩn, vai rộng eo hẹp, ngay cả phần da thịt bên hông eo cũng đặc biệt đẹp.

Trịnh Thu Dương lấy đồ, quay đầu lại nhìn thì thấy Viên Thụy đang đỏ mặt nhìn theo … cái mông của hắn.

Trịnh Thu Dương lập tức nhớ tới bình luận phán công thụ của fan, nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh.

Đáng thương Viên tiên sinh hoàn toàn không hiểu tại sao bạn trai đang ôn nhu gợi cảm lại đột ngột nổi thú tính, cũng không phản kháng, chỉ một bên híc híc, một bên lại so sánh hồi thứ 3 trong 24 giờ ngày hôm nay.

Hôm sau là thứ hai, mà thứ hai thì thứ hai, dù sao Viên Thụy cũng không thể đi ra ngoài, ngoan ngoãn trốn ở nhà xem manga làm việc nhà, còn phải nuôi một thân thể bị sử dụng quá độ.

.:.