Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 52: Lọt hố




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lọt hố

Đêm 10 tháng 11, Viên Thụy từ Thượng Hải lên đường đi tới thành phố Hải Khẩu tỉnh Hải Nam[1], bản điện ảnh « Shiny Friends » sẽ lấy cảnh quay ở đó. Đi cùng cậu, ngoại trừ Triệu Chính Nghĩa còn có nữ trợ lý Dương Lộ phái theo cậu.

[1] TP trực thuộc tỉnh (đảo Hải Nam).

Bay gần 3 tiếng, lúc đáp máy bay đã là 11g40 tối, hai nhân viên tới đón bọn họ hỗ trợ đi xách hành lý, khi quay lại thì thấy Viên Thụy ba người bọn họ đứng đồng loạt ở chân tường sảnh trước, toàn bộ cúi đầu lướt Taobao.

Hai nhân viên hai mặt nhìn nhau.

Viên Thụy chỉ muốn mua một đôi giày nên khá thoải mái, ngẩng đầu nhìn hai người họ, ngượng ngùng nói: “Còn mấy phút nữa là 12 giờ, hai người không muốn mua gì sao?”

Dựa tường đứng mua mua mua, từ 3 người biến thành 5 người.

Đúng 12 giờ, cả sân bay từ phòng chờ cho tới sảnh đứng, khách ngồi chờ, nữ tiếp viên hàng không, tất cả mọi người đều cúi đầu mua mua mua.

Toàn dân cuồng hoan, chỉ vì ngày hôm nay.

12 giờ 1 phút, Triệu Chính Nghĩa buông điện thoại xuống, hỏi: “Viên ca, cướp được giày không?”

Viên Thụy mặt đưa đám, nói: “Không được! Quá tải!”

Nữ trợ lý cũng phát điên nói: “Tôi cũng không vào tài khoản được! 1000 hộp mỹ phẩm đã được thanh toán!”

Mà Triệu Chính Nghĩa ngay trong 60s thành công giết được giấy vệ sinh, không nhịn được cười đắc ý.

Cuối cùng lên về khách sạn xe, Viên Thụy gửi weixin cho Trịnh Thu Dương: “Không cướp được đôi giày kia [​IMG][​IMG][​IMG]

Trịnh Thu Dương rất nhanh gửi lại một tấm hình, hình giao dịch thành công trên Taobao, anh mua 10 hộp bao cao su, giảm 50%, còn được ưu đãi 10 đồng.

Trịnh Thu Dương: “Thanh toán trước 100! Còn tặng chai bôi trơn! Vị trái cây!”

Trịnh Thu Dương: “Thấy ông xã em cứng không?”

Viên Thụy: “[​IMG][​IMG]

Trịnh Thu Dương: “[​IMG]

Hôm sau có lễ động máy, còn phải tham gia đêm khai mạc văn hóa du lịch địa phương, đêm đó hai người không nói chuyện phiếm, Viên Thụy về khách sạn đã vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ.

Khí trời ở Hải Khẩu hai ngày nay cũng không quá tốt, trời nhiều mây, nhiệt độ ban ngày 30 độ, đối với đoàn quay « Shiny Friends » mà nói đã là rất tốt, nếu không trời nắng chang chang mà quay chương trình, chắc chắn bị cảm nắng.

Các thành viên cố định tham dự lễ động máy, mọi người nói chuyện vui vẻ rôm rả. Mà các khách mời như Tomas thì không cần phải có mặt ở lễ động máy, nên xế chiều hoặc tối hôm đó mới lần lượt đến.

Viên Thụy có quan hệ tốt nhất là với nữ nghệ sĩ Đài Loan kia, trò chuyện hỏi thăm tình hình lẫn nhau gần đây, cô lén nói: “Em gặp công tử nhà Dương tổng chưa? Người ta cũng tới đó.”

Viên Thụy nói: “Không có a, anh ta tới đây làm gì?”

Cô nói: “Nghe nói là tới vì công việc, tình hình cụ thể chị cũng không rõ lắm. Mà nói chứ, cậu ta là anh nuôi em mà, trước giờ chưa từng gặp sao?”

Viên Thụy lúng túng nói: “Không có, thật ra thì em và dì Dương quan hệ công việc làm chủ, không có lui tới quá nhiều bí mật.”

Cô cười nói: “Chị cũng không nghĩ gì đâu, em là cái đồ không biết vuốt mông ngựa, chị đây biết hết rồi, khỏi khẩn trương. Ý chị muốn nói là, anh nuôi của em cực kỳ đẹp trai!”

Viên Thụy: “… A?”

Cô kích động hai mắt biến đỏ, nói: “Thật đó! Còn cao hơn em, kiểu cơ bắp 6 múi đó, chỉ là không biết có phải đã là hoa có chậu rồi không.”

Viên Thụy tâm tư hỗn loạn, chẳng lẽ bộ dạng lúc cậu dại trai nhìn Bách Đồ và Tomas cũng như vậy sao? Trịnh Thu Dương có thể nhịn mà không đánh cậu, đối với cậu quả thật rất nhân từ.

Loại show thực tế biến thành phim này không cần phải chế tác gì lớn, cái chính là muốn thu tiền, đài truyền hình và đội sản xuất cũng không có yêu cầu cao, lễ động máy đặc biệt đơn giản, chỉ mở một tháp Champagne, chụp vài tấm hình đăng lên là kết thúc.

Sau đó sẽ tham dự hội nghị văn hóa, Viên Thụy cũng không có chuyện gì làm, nhóm khách mời ai có tài ăn nói thì lên làm MC, ca sĩ thì có thể hát có thể nhảy, còn có ảnh đế tiếp đất, kiểu hội nghị này trước sau như một là cần phải có tài nghệ, cậu chịu trách nhiệm ngồi ở trong góc vỗ tay —— Trừ phi có rút thăm trúng hưởng.

Song, hội nghị văn hóa này là do chính phủ chịu trách nhiệm, không có màn rút thăm trúng hưởng.

Cậu ra sức vỗ tay hơn 2 tiếng, buổi khai mạc rốt cục cũng chuẩn bị kết thúc, đoàn bọn họ có thể xem như là khách mời cao cấp nhất trong hội nghị lần này, ở hiện trường rất nhiều người vì họ mới đến xem, cuối cùng mọi người chụp ảnh tập thể, còn chụp cùng chủ đơn vị đại diện hội nghị lần này.

Lễ khai mạc được tổ chức ở trung tâm SZCEC [2], trước kia là công viên Hải Dương, nhưng du lịch cửa biển không thành công, đại đa số khách du lịch đến Hải Nam đều chọn nơi cảnh đẹp, giao thông thuận lợi như Tam Á [3], sau khi công viên Hải Dương đóng cửa thì xây thành trung tâm, từ một khu du lịch trở thành nơi nghỉ dưỡng, từ một nơi thu hút du khách trở thành một nơi chuyên phục vụ khách cao cấp.

[2] Trung tâm hội nghị và triển lãm

[3] Thành phố Tam Á nằm ở phía nam đảo Hải Nam, là thành phố lớn thứ 2 sau Hải Khẩu.

Đoàn quay « Shiny Friends » ở khách sạn cạnh suối nước nóng trung tâm, cho nên khai mạc vừa kết thúc, nhóm khách mời có thể thuận tiện trở về khách sạn.

Ăn cơm trưa xong, xế chiều không có chuyện gì làm nên Viên Thụy muốn ra ngoài chơi, chỉ là lúc vén rèm cửa sổ nhìn xuống, dưới lầu có mấy chục fan địa phương đang chờ, trong đó phần lớn là giơ banner của cậu, cậu vừa cảm động vừa xoắn xuýt, có người thích đương nhiên rất vui, nhưng cậu rất muốn ra biển chơi a, một bên cảm ơn fans, một bên lại yên lặng cầu nguyện họ không nhìn thấy cậu có thể nhanh chóng về nhà.

Triệu Chính Nghĩa từ bên ngoài đi vào, mặc áo sơ mi hoa, không biết từ đâu có được hai trái dừa cực to, ôm ở trong lòng cười hì hì hỏi: “Viên ca, uống không?”

Viên Thụy kinh ngạc: “Woa! Tôi chưa từng thấy trái dừa nào to như vậy!”

Cậu lập tức lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, sau đó mở weixin gửi Trịnh Thu Dương.

Triệu Chính Nghĩa hết sức im lặng, hắn thật sự bị hai người này tùy thời tùy chỗ không cần biết nguyên do show ân ái chọt đau thấu tim.

Viên Thụy đợi trong chốc lát, thấy Trịnh Thu Dương không trả lời, chắc là đang làm việc, gần đây anh rất bận, ban ngày vẽ cho công ty, tối về còn phải nghĩ ra tác phẩm dự thi của mình.

Viên Thụy và Triệu Chính Nghĩa mỗi người ôm một trái dừa, vừa uống vừa xem TV, ảnh đế tới nhấn chuông cửa, hỏi cậu: “Tiểu Viên, biết chơi bóng rổ không?”

Viên Thụy nói: “Biết a.”

Ảnh đế cười nói: “Anh cũng nghĩ em hẳn là biết, nếu không thật lãng phí chiều cao này. Cửa sổ phòng anh có thể nhìn thấy sân bóng rổ bên kia, hiện tại có mấy người đang chơi, anh đếm có khoảng 7, 8 người, chúng ta đi đi, vừa đủ lập hai đội đấu nhau, ở trong phòng vừa ngột ngạt vừa không có tinh thần, đi không?”

Viên Thụy rất động tâm, lập tức nói: “Chờ em, em đi thay đồ!”

Cậu chạy vào thay quần áo, Triệu Chính Nghĩa nhìn ảnh đế một lát, nói: “Ca, vạn nhất người ta không cho hai người chơi chung thì sao?”

Ảnh đế không sao cả nói: “Thì về chứ sao.”

Triệu Chính Nghĩa: “…”

Viên Thụy với tốc độ ánh sáng thay xong quần áo, xách đôi giày thể thao theo ra ngoài mang, hưng phấn nói: “Còn có thể thuận đường mua hai trái dừa to!”

Ảnh đế đồng ý nói: “Được được.”

Hai thần tượng trùm áo chạy tới sân bóng rổ, ảnh đế hô to với mấy người ở đó: “Có thể cho chúng tôi chơi cùng không?”

Mọi người lúc đó liền phân tâm ngừng lại, có người nhận ra ảnh đế kinh hỉ gọi tên, sau đó còn có người la: “Còn có Viên Thụy!”

Ảnh đế còn nói: “Chào a! Chúng tôi có thể chơi cùng không?”

Viên Thụy cũng tỏ vẻ mong đợi.

Người con trai đang dẫn bóng đột ngột dừng động tác, tay ôm lấy bóng, xoay đầu lại.

Viên Thụy: “!!!”

Ảnh đế ngoài ý muốn quen thuộc: “Ai? Ra là Tiểu Mạnh a, nhìn từ xa không biết là em.”

Người nọ ném banh cho người bên cạnh cầm, từ từ đi tới, cười nói: “Hai người chiều nay không quay sao?”

Hắn dáng người rất cao, tướng mạo anh tuấn, phần đuôi lông mày bên trái còn có một vết sẹo nhỏ.

Viên Thụy không tự chủ lui về sau nửa bước, sao lại gặp phải Mạnh Lai ở đây!?

“Ngày mai mới quay, khách mời còn chưa tới hết.” Ảnh đế thấp hơn Viên Thụy nhiều, lấy tay vỗ lưng cậu, cười nói, “Đại thủy trôi miếu long vương rồi[4], đây là anh nuôi em, chắc em gặp rồi ha?”

[4] Tuy là người trong một nhà nhưng lại không biết nhau, hoặc không muốn thừa nhận quan hệ, không muốn quen biết nhau, không biết nhau nên phát sinh hiểu lầm hoặc xung đột không đáng có. (Có 1 sự tích về câu nói này)

Viên Thụy mở to mắt, cái gì anh nuôi?

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Mạnh Lai thoạt nhìn còn ngạc nhiên hơn cậu, nói: “Anh nuôi?”

Ảnh đế khẽ run, “Dương tổng không nói cho em biết? Bà ấy nhận Tiểu Viên làm con nuôi, bất quá, nếu tính tuổi thì rốt cuộc là em lớn hay Tiểu Viên lớn?”

Mạnh Lai nhìn Viên Thụy một chút, nói: “Em lớn hơn cậu ấy 4 tháng.”

Ảnh đế kinh ngạc nói: “Hai người quen nhau?”

Mạnh Lai cười cười, nói: “Tụi em lúc trước là bạn học cao trung.”

Ảnh đế nhìn hai người họ, “Bạn học cũ sao, thân quá nha.”

Viên Thụy vội nói: “Quan hệ bình thường thôi.”

Ảnh đế chớp mắt mấy cái, lại nhìn Mạnh Lai, Mạnh Lai cũng cười nói: “Ừ… Bình thường thôi.”

Mọi người trên sân bóng gọi họ: “Nếu là người quen, vậy cùng chơi đi!”

Viên Thụy một chút cũng không muốn chơi, nhưng lại không biết tìm lý do gì từ chối, không thể làm gì khác đành cứng ngắc vào sân.

Cậu và ảnh đế một đội, Mạnh Lai ở đội khác.

Chia đội xong, Mạnh Lai vỗ đầu cậu một cái, nói: “Viên Thụy, cố lên, chơi tốt!”

Viên Thụy có chút mộng.

Vừa lên cao trung không lâu, trong trường có trận đấu bóng rỗ, cậu và Mạnh Lai có dáng người cao nhất, được lớp bọn họ bồi dưỡng thành chủ lực. Thần kinh vận động của Mạnh Lai thật sự rất phát triển, còn cậu chỉ được cái dáng mà thôi, lúc mới bắt đầu tập còn bị Mạnh Lai ghét bỏ vì cậu quá cản trở. Ban đầu cậu cũng không hề thích Mạnh Lai, cảm thấy Mạnh Lai thật lợi hại, thành tích học tốt thể thao cũng tốt, ai cũng thích hắn, hắn ở đâu cũng là tâm điểm của mọi người. Mạnh Lai mắng cậu đần, cậu cũng không tức giận, chỉ cắn răng cố gắng luyện tập, dần dần không gây cản trở nữa, Mạnh Lai cũng không mắng cậu nữa, đối với cậu tốt hơn trước kia nhiều, khi cậu biểu hiện tốt còn mua nước ngọt cho cậu uống, cậu khi đó vừa qua khỏi 1m8, Mạnh Lai đã cao trên 1m85, trước khi mỗi trận đấu bắt đầu sẽ vỗ đầu cỗ vũ cậu, lực tay không lớn, có một chút cảm giác thân mật.

Cậu được Mạnh Lai vỗ vỗ, rồi đột nhiên vỗ ra mối tình đầu, Mạnh Lai mua nước ngọt cho cậu cậu cũng không nỡ uống, tất cả đều để trong cặp mang về nhà, sắp nghiêm chỉnh thẳng hàng trên đầu giường. Lúc đặt tới cái thứ 10, cậu liền bày tỏ với Mạnh Lai.

Mạnh Lai bị cậu dọa hết hồn, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, còn nói cậu: “Cậu có bị ngu không? Tôi là nam a.”

Đêm đó về nhà, cậu đem 10 lon nước ngọt uống hết một hơi, hôm sau tào tháo rượt tới mức đứng không vững, bỏ lỡ trận chung kết với lớp kế bên, lớp bọn họ thua, Mạnh Lai ra ngoài sân, lúc không ai để ý đi qua người cậu, hắn dùng sức vỗ đầu cậu một cái, một chút cũng không ôn nhu, làm nước mắt ứa hết cả ra.

“Viên Thụy!” Ảnh đế lớn tiếng gọi cậu.

Cậu nhanh chóng đoạt bóng, dẫn bóng về phía khác, cổ tay cùng đầu ngón tay dùng lực chuyền bóng cho ảnh đế. Mặc dù có chút không chuyên tâm, nhưng thân thể vẫn phản ứng theo bản năng.

Mạnh Lai từ bên cạnh chạy tới, thấp giọng khen: “Hay lắm.”

Viên Thụy: “…”

Cậu lại thất thần.

Dương Lộ từng nói có đứa con trai không thích ăn rau cần, thì ra là Mạnh Lai, vậy bà đối xử với mình tốt như vậy, cũng bởi vì Mạnh Lai sao?

Nhưng Mạnh Lai dường như không biết Dương Lộ nhận cậu làm con nuôi, thật sự không biết hay là giả bộ không biết?

Hai mẹ con bọn họ có phải đang âm mưu gì cậu không a?

Nghĩ như vậy thì hình như quá mức tự luyến rồi, điều kiện Mạnh Lai tốt như vậy, Dương Lộ vừa có danh có tiền, hai người lập mưu với một người khó coi, còn là tiểu minh tinh không quá nổi, hẳn là không rãnh đến vậy đi?

Vậy Mạnh Lai đến Hải Nam làm gì?

Cậu có hơi sợ, cảm giác hình như mình lọt hố rồi, nhưng lại cảm thấy Mạnh Lai không giống dáng vẻ của kẻ đào hố.

.:.