Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chương 36: Không phải tổ tiết mục sắp xếp




Không phải tổ tiết mục sắp xếp

Trịnh Thu Dương về sớm hơn Viên Thụy một chút, tắm rửa xong thấy còn chưa trễ lắm liền vừa xem TV vừa chờ Viên Thụy, lúc đổi đài vô tình thấy một chương trình phỏng vấn, đúng ngay kỳ của Viên Thụy quay trước kia. Hắn nhớ Viên Thụy từng nói đi quay tiết mục này, còn đem theo hoa và bánh của fan về.

Hắn trước đây rất ít xem TV, chỉ thỉnh thoảng xem giải bóng đá phát sóng trực tiếp, kể từ khi ở cùng Viên Thụy, chỉ cần trên TV phát chương trình hay phim truyền hình có Viên Thụy, hắn đều xem say sưa ngon lành, cảm thấy được rất có ý nghĩa.

Chương tình phỏng vấn này cũng vậy, Viên Thụy ở trên màn ảnh cười ngu ngốc, hắn cũng sắp bị manh đến chết, liên tiếp ha ha ha, mãi cho đến khi MC hỏi mối tình đầu của Viên Thụy, hắn mới đột ngột thay đổi vẻ mặt.

Không phải nói mối tình đầu kia “Ngoại trừ đẹp trai không có ưu điểm gì sao”? Sao ở trong chương trình còn nói gã là “Người cực kỳ tốt”? Được lắm, hay lắm.

Cảnh hôn nhau còn nhớ rõ ràng như vậy, còn có hoa tử đằng trong sân trường? Trường học không có gì làm lắp cái thứ đó vô làm gì? Khuyến khích học sinh yêu sớm hả?

Trịnh Thu Dương tức đến đau phổi, lại chịu đựng tra tấn không nỡ đổi đài.

Cuối chương trình, MC hỏi: “Viên Thụy, tôi thấy anh thật đáng yêu, thật sự rất muốn biết anh có yêu cầu gì với người yêu trong tương lai, hoặc là mẫu người lý tưởng của anh?”

Viên Thụy nhìn xuống dưới đài một lúc, không biết suy nghĩ chuyện gì, mắt lại thất thần, toàn đài yên lặng mười mấy giây, bỗng nhiên cười phá lên, MC cũng cười nói: “Mọi người đừng dọa Viên Thụy, anh đừng xấu hổ, chúng tôi không phải bát quái, chỉ là quan tâm anh.”

Mọi người lại cười một trận, nhưng lại tràn ngập thiện ý.

Viên Thụy quả thật có chút xấu hổ, nói: “Trước khi tới đây, đại diện của tôi muốn tôi nói mẫu người lý tưởng là chị Lâm Chí Linh, bởi vì mọi người yêu thích chị ấy.”

Dưới đài liền cười một trận.

Viên Thụy nói: “Tôi cũng thích nữ thần a, thế nhưng tôi… Thật ra, tôi đối với một nửa của mình không có yêu cầu gì nhiều, không cần hoàn mỹ như nữ thần, không cần quá đẹp, cũng không cần quá cao, tôi chỉ hy vọng người ta luôn ở bên cạnh tôi, tin tưởng tôi, yêu tôi, chúng tôi có thể vĩnh viễn bên nhau, lúc tôi cười với người ấy, người ấy có thể biết tôi rất yêu người ấy, vậy là tốt nhất.”

Trịnh Thu Dương giống như bị mũi tên của thần Cupid bắn một cái, ôm ngực lảo đảo ngã trên ghế sô pha, ngọt đến rơi nước mắt.

Lúc Viên Thụy trở về, hắn giống như kẹo mè dính trên người Viên Thụy, đánh răng tắm rửa cũng không chịu rời.

Viên Thụy không hiểu tại sao, nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Lúc thân mật trước khi ngủ, Trịnh Thu Dương cứ luôn chọt lúm đồng tiền Viên Thụy, Viên Thụy ngốc hề hề hỏi: “Anh làm gì nha?”

Trịnh Thu Dương ở trên lúm đồng tiền hun không dứt, nói: “Em luôn nhìn anh cười a.”

Ngày hôm sau hắn đi làm, lúc Viên Thụy lướt weibo phát hiện buổi phỏng vấn kia đã phát tối hôm qua, lúc này mới phản ứng được anh có ý gì, nhất thời vui vẻ bùng nổ, ôm điện thoại ở trên giường lăn qua lăn lại.

Thứ 4, « Shiny Friends » quay tập cuối cùng, vì là tập đặc biệt nên nhóm biên đạo động chút tâm tư. Không mời khách mời khác, chỉ có thành viên nòng cốt cố định, năm người rút thăm xong được đưa đến 5 nơi khác nhau.

Vì hiệu quả chương trình, 5 khách mời trước đó không có kịch bản, Viên Thụy cũng rơi vào trong sương mù không biết phải làm gì, cùng biên đạo đi tới xe Taxi công ty thuê, biên đạo cầm một bộ đồng phục đưa cho cậu, nói: “Nhiệm vụ thứ nhất là đóng vai, cậu đóng vai tài xế, chở được 5 khách mà không bị phát hiện là có điểm.”

Viên Thụy nhận quần áo, nhiệt tình mười phần đi thay.

Triệu Chính Nghĩa nói với biên đạo: “Đừng nói 5 khách, tôi thấy anh ấy một người cũng không gạt được, mấy phút là xong, nên chọn nghề khác cho Viên Ca mới đúng a.”

Biên đạo nói: “Bộ cậu tưởng tôi không nghĩ tới sao, che mặt nhưng không che được chân, nhưng ở đây là ngồi lái, không ai thấy hai cái chân dài đó thì ai mà nhìn mặt tiếp?”

Triệu Chính Nghĩa gật đầu liên tục: “Có lý.”

Chờ Viên Thụy thay xong quần áo đi ra, Triệu Chính Nghĩa và biên đạo lại phiền muộn, này thật sự là bỏ xa tài xế taxi mà, đồng phục kia được cậu mặc vào nhìn giống như hàng hiệu nước ngoài, thậm chí còn có thể đi sàn Catwalk.

Xem ra thời lượng phát sóng hôm nay không nhiều, đoán chừng một người cũng không gạt được, người quay show thực tế thường sẽ có hào quang kỳ lạ trên người, chỉ có thể mong Viên Thụy kéo được vài vị khách, để còn giúp cậu không bị cắt thời lượng phát sóng.

Viên Thụy ngược lại hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, vô cùng tự tin ngồi lên ghế lái, không có nửa điểm lo lắng, camera được gắn trên xe taxi, không cần người đi theo quay, cậu trước khi đi còn dùng tiếng anh nói với quay phim Hàn quốc kia: “Anh nghỉ ngơi trước đi, chờ tôi trở về mời anh ăn kẹo hồ lô a!”

Quay phim Hàn quốc cười làm dấu “Ok” với cậu, quay đầu hỏi Triệu Chính Nghĩa: “Cân chưa?”

Triệu Chính Nghĩa dựng thẳng ngón cái: “Hơi lệch.”

Viên Thụy ngồi một mình trong xe taxi, hiếm thấy khi quay chương trình không có ai đi cùng, cảm giác thật thoải mái. Cậu vòng tới vòng lui cũng không có khách, nghĩ thầm chắc là vì buổi sáng không có nhiều người đón xe, nhàm chán mở radio, tìm kênh kể chuyện nghe « Tùy Đường diễn nghĩa » một hồi, cảm giác nghe không hiểu lắm liền đổi kênh khác, bên trong đang hát, cậu không tự chủ nắm tay lái lắc lư vặn vẹo theo âm nhạc.

Biên đạo của cậu và Triệu Chính Nghĩa ngồi trong xe theo dõi cách không xa nhìn mặt mày hớn hở của cậu, một đám người cười nghiêng ngã.

Lady Gaga hát xong, Viên Thụy cũng ngừng vặn vẹo, bỗng nhiên nắm tay lái nhìn đường phía trước bên phải.

Biên đạo nói: “Có khách có khách rồi!”

Tất cả mọi người phấn chấn, tuy rằng dự cảm gặp Viên Thụy sẽ phát hiện ngay, nhưng vẫn tràn đầy mong đợi.

Viên Thụy dừng xe ở ven đường, xe theo dõi cũng ở phía sau cậu ngừng lại không xa.

Khách nữ mở cửa xe ngồi phía sau, Viên Thụy nghĩ thầm, may quá như vậy sẽ không nhìn thấy mặt, cậu nhiệt tình hỏi: “Xin hỏi ngài đi đâu?”

Khách nữ nói: “Đi bệnh viện Hòa Mục.”

Viên Thụy đạp chân ga, nhìn thấy bụng to của cô, quan tâm hỏi: “Thoạt nhìn không nhỏ, đi kiểm tra sao?”

Vị khách mỉm cười xoa xoa bụng nói: “Phải, sắp đến ngày sinh rồi.”

Viên Thụy nghe vậy có chút bận tâm hỏi: “Sao ngài lại đi một mình a? Tiên sinh không đi cùng sao?”

Vị khách vẫn cười nói: “Anh ấy quá bận.”

Viên Thụy từ gương chiếu hậu nhìn cô, nghĩ thầm, vợ có thai còn phải tự đi kiểm tra, ông chồng này thật là tra mà.

Xe theo dõi chậm rãi theo sau, Triệu Chính Nghĩa nói: “Xem ra khách hàng đầu tiên an toàn, cô gái này căn bản không thấy mặt Viên Ca.”

Mọi người cũng rối rít cảm thấy sẽ không có chuyện gì.

Kết quả, khi còn cách bệnh viện hai giao lộ, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ cô gái đột nhiên “Ai nha” một tiếng.

Viên Thụy: “???”

Cô hít thở sâu mấy lần, nói: “Bụng tôi có hơi đau.”

Viên Thụy: “!!!”

Cậu vội quay đầu lại, kinh hoảng nói: “Chẳng lẽ sắp sinh?!”

Cô gái có thai ngẩng đầu nhìn tài xế trẻ tuổi, đột nhiên thấy cậu hơi quen, dùng sức chớp mắt nói: “A? Anh, anh là Viên Thụy?”

Viên Thụy nhớ tới nhiệm vụ, vội vàng dùng một tay che mặt: “Tôi không phải tôi không phải!”

Cô gái có thai: “…”

Cô muốn cười, nhưng khi cười bụng lại càng đau hơn, nửa cười nửa không biểu tình thoạt nhìn còn thống khổ hơn, Viên Thụy muốn giúp lại không biết làm sao mới tốt.

Theo dõi trong xe, Triệu Chính Nghĩa bắt lấy biên đạo hỏi: “Chị gái bụng bự này là do tổ tiết mục sắp xếp phải không? Là giả đi?”

Biên đạo: “… Không phải a.”

Triệu Chính Nghĩa: “…”

Biên đạo vội nhấn gọi Viên Thụy, Viên Thụy đeo tai nghe bluetooth, lập tức kêu cứu: “Mau đến giúp, khách của tôi sắp sinh em bé rồi!”

Mọi người luống cuống tay chân đưa cô đến bệnh viện Hòa Mục, ngồi chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu.

“Thật sự không phải tổ tiết mục sắp xếp sao?” Viên Thụy chảy mồ hôi ròng ròng, chưa hoàng hồn hỏi, “Vậy nhiệm vụ của tôi có phải thất bại rồi không?”

Biên đạo: “…”

Quay phim Hàn quốc vỗ vỗ vai cậu nói: “Thôi để tôi mời cậu ăn súp, moah moah.”

Viên Thụy thở dài, nói: “Cảm ơn, moah moah.”

Cô gái này từ khi mang thai đã đến bệnh viện Hòa Mục, bệnh viện rất nhanh liên lạc với người nhà, đối phương nói sẽ đến ngay.

Nữ biên đạo nói: “Vậy chúng ta đi thôi, còn phải tiếp tục quay chương trình.”

Viên Thụy lại có chút lo lắng nói: “Hay chờ em bé sinh ra rồi đi, vả lại lúc nãy cô ấy cũng gọi tên tôi rồi, nhiệm vụ thất bại trở lại cũng là ngồi chờ mọi người. Vạn nhất chồng cô ấy đến trễ? Một thân một mình đáng thương biết bao.”

Nữ biên đạo bị cậu làm mềm lòng, nói: “Được rồi, vậy chờ một lát nữa.”

Cô quay đầu nhìn thấy các y tá và những bệnh nhân khác đang quay trộm Viên Thụy, lặng lẽ hỏi quay phim Hàn quốc: “Lúc nãy vào bệnh viện có quay không?”

Quay phim rất có kinh nghiệm vỗ vỗ camera, nháy mắt.

Hai người hiểu ý cười một tiếng.

Ba của đứa nhỏ khác so với tưởng tượng đến rất nhanh, như một cơn gió chạy vụt vào, hoảng loạn hỏi: “Sinh chưa? Mẹ con đều bình an chứ?”

Viên Thụy ngồi ở đó nghe, cảm thấy hắn cũng không phải quá tra.

Nam nhân kia nghe y tá kể lại tình huống, bước lại liên tục cảm ơn tổ tiết mục, thái độ rất thành khẩn, lực đạo lúc bắt tay Viên Thụy rất mạnh, nói: “Thật sự vô cùng cảm ơn cậu, tôi bình thường cũng rất thích xem chương trình của cậu.” �

Viên Thụy nhớ tới cô gái có thai lúc nhìn thấy mặt cậu liền lập tức nhận ra, biết nam nhân này nói thật, có chút vui vẻ, cũng có chút lo lắng.

Lúc này y tá đẩy cửa đi ra nói: “Vị nào là người nhà?”

Nam nhân một bước chân đã tới, sốt sắng nói: “Tôi, là tôi.”

Y tá cười vui vẻ nói: “Chúc mừng ngài, là một tiểu công chúa.”

Vinh dự trở thành cha nam nhân này kích động đến đỏ mắt, quay người lần thứ hai nắm tay cảm ơn từng người một trong tổ tiết mục.

Sau khi trở về liền nhanh chóng quay tiếp chương trình, « Shiny Friends » Season 1 đến đây là kết thúc.

Đương nhiên còn có một buổi liên hoan lớn, toàn bộ nhân viên trong tổ tiết mục đều tham gia. Trong buổi liên hoan này, Dương Lộ ở trước mặt mọi người chính thức nhận Viên Thụy làm con nuôi.

Liên hoan xong về đến nhà, Viên Thụy đem chuyện ngày hôm nay kể cho Trịnh Thu Dương nghe, nói: “Đang nói chuyện cô ấy bỗng dưng đau bụng, làm em sợ muốn chết, chỉ sợ hai mẹ con có chuyện gì, may mà cả hai đều bình an, thực sự là A di đà phật.”

Trịnh Thu Dương: “…”

Viên Thụy cho rằng anh không tin, nói: “Thật đó! Không phải tổ tiết mục sắp xếp! Cô gái này rất xinh, khí chất cũng tốt, chồng cũng đẹp trai, đặc biệt là bộ dáng tinh anh, vừa nhìn là biết quản lý cấp cao của công ty nào rồi, không thể là diễn viên tạm thời.”

Trịnh Thu Dương thần sắc phức tạp: “Anh nói cho em nghe một chuyện.”

Viên Thụy rửa tai lắng nghe: “Cái gì nha?”

Trịnh Thu Dương nói: “Vợ của ông anh Trịnh Thiệu Dương anh, 10 giờ 27 phút sáng ngày hôm nay, sinh một đứa con gái ở bệnh viện Hòa Mục.” (Đ: Trên đời này không có gì là ngẫu nhiên, tất cả đều là tất nhiên =)))

Viên Thụy: “…”

.:.