Khát sao? Vậy uống đi, bởi vì, ngươi là nhân loại.
Kaname Kuran... Rốt cuộc là...
“A... Ha...” Lại tới nữa, cái cảm giác thèm khát mãnh liệt kia... Muốn... Ngón tay cậu chạm vào hai răng nanh đang dần dài ra, rất muốn... Được cắm chúng vào chiếc cổ luôn phát ra hương vị mời gọi... Đáng chết! Không được tấn công con người, quyết không vượt qua ranh giới do chính mình vạch ra, không thể thua thứ bản năng này.
Cổ, rất ngứa... Khát... Khát vô cùng... Bốn năm không hề chạm đến máu người, không lẽ đây đã là cực hạn của mình?
“Zero! Cậu đang làm gì vậy?...”
Mùi hương nồng đậm... Là từ đâu bay tới... Ý thức mơ hồ, chỉ nhìn thấy Yuuki mỉm cười từ trên lầu từng bước một đi xuống... “Zero, tớ hiểu được suy nghĩ của cậu. Nhưng vampire cũng có người tốt kẻ xấu, giống như con người...” Cô ấy đang nói cái gì? Nghe không được... Chỉ ngửi được mùi máu tươi ngọt ngào từ lòng bàn tay kia đang không ngừng truyền đến... Ánh tím trong đôi mắt dần dần bị thay thế bởi sắc đỏ của dục vọng...
Chạy đi! Yuuki! Zero cảm giác mình giống như chia làm hai nửa, một nửa rất muốn đẩy cô ra, một nửa...
“Zero?”
Yuuki nhìn Zero chậm rãi vươn tay đến gần mình, gắt gao, thậm chí dường như còn dùng sức nắm lấy bàn tay bị thương kia của cô... “Zero, đau.” Cậu lại giống như không có nghe thấy, chính là chậm rãi, chậm rãi cúi người... Tới gần miệng vết thương đang chảy máu của cô...
Tuyệt đối không thể... Bởi vì muốn bảo vệ con người... Không thể thua bản năng thấp hèn này, cậu cũng không phải một kẻ dễ dàng bị điều khiển. Quyết tâm của mình trước kia... Không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy... Đừng mong khống chế được ta...
... Nhân loại... Ngươi đừng tưởng như vậy là xong... Ngươi hồi sinh ta, như vậy chính ngươi đã kéo dài sinh mệnh của ta. Cho dù hiện tại có thể giữ vững ý chí bản thân, thân thể không bị ta cướp đi... Nhưng cẩn thận, nhân loại. Ngươi đã vi phạm cấm kỵ... Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, ngươi trở nên điên cuồng khát vọng máu tươi... Ngươi rồi cũng sẽ trở thành loại quái vật như ta...
Không... Ta không phải loại phế vật dễ dàng vì máu tươi mà đánh mất chính mình như ngươi...
... Đáng buồn thay vampire là một sinh vật không thể khống chế bản năng của mình...
Thầy... Con không phải vampire, con là một hunter.
Tuyệt đối không được tổn hại đến những người bên cạnh mình!
“Cậu nghĩ... Tôi muốn hôn cậu sao?”
Yuuki nhìn Zero ngừng mọi động tác ngay khi môi cậu kề sát bàn tay chảy máu của cô. Một nụ cười mỉa chậm rãi xuất hiện trên gương mặt cậu... Yuuki nhanh chóng rút tay về, trợn mắt nhìn Zero.
“Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?... Bộ dạng cậu bây giờ rất thú vị, rõ ràng lòng đã có người thương lại dễ dàng bị hành động này của tôi đánh lừa...”
“Bốp!” Không nghĩ rằng Yuuki sẽ tức giận đến mức tát cậu, không khí dị thường trầm mặc, áp lực... “Zero! Ngu ngốc!” Zero nhìn cô xoay người chạy đi, biến mất ở góc hành lang.
Chạy đi, cứ như vậy rời đi thế giới của tôi, đừng quay đầu lại...
Trên tay vẫn còn dính một ít máu của Yuuki, lại tản ra một mùi hương thoang thoảng... Gương mặt cậu lại toát ra một loại thống khổ cùng lưu luyến, gần ngay trước mắt, lại không thể chạm vào, hóa ra, cảm giác đau lòng là như vậy?... Chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, đặt bàn tay còn vương máu của Yuuki lên ngực, ngay tại vị trí của trái tim.
Thiếu chút nữa tổn thương người ngươi yêu, thiếu chút nữa sẽ làm cho Yuuki rơi vào địa ngục... Zero Kiryuu, ngươi lại là hạng người vô năng như vậy sao?
“Xin lỗi, Yuuki...” Tôi biết cậu chỉ muốn một người hút máu mình, máu của cậu đã nói cho tôi biết điều này... Tôi còn có tư cách gì đi yêu cậu? Thật có lỗi, ngày mai, tôi sẽ đi, vì cậu, cũng là vì tôi, tốt hơn hết hãy quên một người như tôi đi.
“...” Zero Kiryuu, đối mặt dòng màu thuần chủng tinh khiết cũng không rối loạn tâm trí, ngay cả răng nanh đều không có dài ra, thật không đơn giản, quả nhiên ngay cả Hiệu trưởng cũng không biết thân phận thật sự của cậu ta... Kaname hiện lên ở giữa không trung nhìn thấy toàn bộ quá trình, bởi vì ngửi được mùi máu của Yuuki mới tới đây, lại thấy được một tình huống nằm ngoài dự liệu.
Tuyệt vọng như vậy vẫn yêu sao... Zero Kiryuu, cậu cũng chỉ là một sinh vật đáng buồn. Nhưng đã biết rõ thân phận thật sự của cậu, ta không cho phép cậu ở bên cạnh Yuuki, cậu ta bây giờ đối với người quan trọng nhất của ta đã sinh ra uy hiếp.
Ngu ngốc... Chỉ là một nhân loại, lại muốn áp chế bản năng của vampire, không biết là vô vọng sao? Chỉ cần buông tha cho bản thân sẽ không có thống khổ, cậu ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Muốn bảo vệ cái gì? Bốn năm trước đã mất đi tất cả, hiện tại cho dù có làm gì cũng còn ý nghĩa sao? Không giống ta, còn có một người ta phải bảo vệ...
Rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì? Kaname đưa tay che trán, như vậy không phải tốt lắm sao? Cậu ta đem Yuuki trở thành người cần bảo vệ, cho dù đau đớn đến cỡ nào vẫn muốn bảo vệ Yuuki, là một quân cờ rất đáng sử dụng...
Bốn năm trước đột nhiên xuất hiện tự nguyện bảo vệ Yuuki, đối với anh luôn phòng bị cảnh giác, không cho Yuuki lâm vào bất kì nguy hiểm nào. Zero Kiryuu, nếu cậu biết người mình luôn bảo vệ, cũng chính là thứ cậu luôn muốn hủy diệt... Có hay không, hối hận?
Ta thật đúng là... Tàn nhẫn.
- -*--
“Cái gì?!”
“Cái gì?!”
“Cái gì?!”
“Zero Kiryuu phải chuyển tới kí túc xá Mặt Trăng?!”
Aidou Hanabusa một tay chỉ vào Zero với bộ đồng phục màu đen cùng vali đồ đang đứng ngay cửa, “Cho dù đột nhiên nói hắn là vampire phải chuyển vào khối Đêm cũng... Hơn nữa bộ đồ hắn đang mặc rõ ràng là đồng phục khối Ngày! Kaname – sama, ngài thật sự xác định hắn ta là vampire sao? Hắn căn bản không có mùi của một vampire!”
“Bởi vì đồng phục màu trắng rất dễ bị dơ, những thứ sạch sẽ không phù hợp với những sự tồn tại dơ bẩn.” Zero mặt không chút thay đổi giải thích nguyên nhân cậu vẫn không chịu đổi đồng phục khối Đêm, nhưng câu giải thích này lại châm ngòi lửa giận của những vampire đang có mặt tại đây... Hắn ta là cố ý, cố ý đến mức khiêu khích...
“Im lặng, Zero Kiryuu. Nhớ rõ đây là nơi nào.” Một màu đỏ ngay lập tức ở trong mắt người thuần chủng hiện lên, một áp lực khủng khiếp trong nháy mắt phóng tới đẩy lùi cậu về phía sau, té ngã trên đất.
Đây là sức mạnh của những thuần chủng chân chính sao? Zero chậm rãi theo trên mặt đất đứng lên...
“Zero Kiryuu, là một vampire thì phải nhớ rõ điều này, không được cãi lời cấp bậc cao hơn mình. Nếu cậu còn không rõ, sẽ phải trả cái giá rất lớn đấy.”
“Sợ hãi vẫn là sợ hãi, nhưng không phải vì sợ hãi mà thối lui, hèn nhát không dám tiến lên...” Giữa những ngọn đèn mờ tối, Zero chậm rãi ngẩng đầu, ánh tím trong mắt dịu nhẹ nhưng phát sáng như ánh sáng từ một viên kim cương được mài giũa cẩn thận, kiên định, “Đây là lý do tại sao nhân loại càng ngày càng lớn mạnh, mà xã hội vampire lại ngày càng đi xuống.” Nhếch lên khóe môi, gương mặt cậu có một loại thần thái cùng ma lực làm cho không một ai có thể không nhìn chăm chú, “Dùng những quy luật của vampire để khắc chế tôi, anh mơ một trăm năm nữa đi! Kaname Kuran.”
Nhưng trong mắt người thuần chủng, loại tự tôn này, thuần hóa được một tên vampire kiệt ngạo bất tuân như vậy, có lẽ cũng là một thú tiêu khiển không tồi. Kaname trên mặt không có một chút dấu hiệu của sự tức giận, anh chỉ bình tĩnh luồn tay vào phần tóc trước, che đi sự hứng thú cùng tàn độc hiện lên nơi khóe mắt, thuận tiện ngăn trở thuộc hạ tấn công người hunter dưới lầu. Với anh mà nói, không cần phải vì món đồ chơi nho nhỏ này mà tức giận. Không vì hành động cùng lời nói của một quân cờ mà phát sinh những cảm xúc khác, chỉ bởi vì khinh thường... Cho đến khi cậu ta hết giá trị sử dụng, trước đó, tạm thời bỏ qua những vô lễ bất kính này đi.
“Ra vậy? Cậu thật sự nghĩ như thế sao? Tiếc thật, nơi đây vẫn là thế giới của vampire, những thứ quy luật yếu ớt của nhân loại không dùng được đâu. Ichijou, dẫn cậu ta về phòng.”
“Vâng.” Ichijou cung kính đáp, “Kiryuu, đi theo tôi.”
“Nếu linh hồn bị bẻ gẫy...” Zero không có ngẩng đầu nhìn Kaname đứng trên lầu, cũng không để ý những vampire với ánh mắt địch ý vây quanh cậu, mở miệng, cũng chỉ như tự nói với chính mình, “Nếu khuất phục cái vận mệnh này... Tôi cũng không cần... Phải tiếp tục nữa.”
Vậy sao? Thật đúng là ý nghĩ khờ dại của một đứa trẻ... Một ngày nào đó cậu sẽ thật sự hiểu được, trở thành một vampire cậu mất gì... Và được gì.
Trên đường đi đến phòng mới của chính mình, Zero nhớ lại những lời Kaname đã nói. Muốn ở trong cái thế giới này bình yên tồn tại, nhất định phải lạnh lùng, phải quyết đoán, phải tàn nhẫn hay bất cứ điều gì, cậu cũng biết. Nhưng làm không được, đem bản thân hoàn toàn trở thành một vampire máu lạnh, cậu làm không được. Cho dù biết tiếp tục như vậy chỉ chuốc thêm thù hận, cũng không cách nào vất bỏ những tình cảm vốn có của bản thân.
Từ lúc thật lâu trước kia, lúc cậu vẫn còn là một đứa trẻ, thời điểm quyết định trở thành loại dã thú này, cậu đã chuẩn bị tất cả kĩ càng... Trước khi tìm được Ichiru, nhất định phải sống, phải giữ vững tín niệm của cha mẹ, phải bảo vệ nhân loại. Dùng sự sống bị nguyền rủa này đi bảo vệ những sự sống khác.
“Cậu thật khiến người khác khó chịu, Zero Kiryuu.” Zero nghe được sát khí Ichijou cất giấu trong lời nói, nhưng khi nhìn thẳng vào anh ta, cũng chỉ là nụ cười như thường lệ. Đúng là một lũ vampire dối trá... Zero cười cười, từ hôm nay trở đi sẽ sinh hoạt tại địa bàn của địch, mọi chuyện đều phải thật cẩn thận, tất cả ở đây dù sao cũng đều là một lũ dã thú đội lốt người.
Zero... Là một vampire... Một người coi thường vampire như Zero, lại chính là một trong bọn họ. Như thế nào, tại sao lại có chuyện như vậy? Không thể tưởng tượng được... Không, mình cũng đã loáng thoáng có chút dự cảm, từ lúc nhìn thấy những viên thuốc trong phòng của Zero, còn có cái không khí kì lạ giữa cậu ấy và Kaname - senpai...
Cuối cùng chỉ có mình mình là người bị bỏ lại? Yuuki ôm chặt cơ thể... Cô không thể tha thứ cho chính mình, tại sao lại có cảm giác một chút ngưỡng mộ như vậy, được trở thành một vampire giống như Kaname - senpai... Dù biết rất rõ Zero có bao nhiêu thống khổ, lại đột nhiên suy nghĩ như vậy, nếu cô cũng có thể biến thành vampire... Thật sự là một suy nghĩ của người luôn sống trong bình yên. Cảm thấy được chính mình thật đáng ghét, vẫn luôn hướng về Kaname - senpai, đến lúc Zero rời đi rồi lại cảm thấy cô đơn. Bình thường đều là mình ỷ lại Zero, chỉ là đến bây giờ mới phát hiện chuyện này.
Zero chán ghét vampire như vậy, phải đến sống ở kí túc xá Mặt Trăng đối với cậu ấy chắc chắn không phải chuyện gì vui vẻ. Sống cùng một chỗ với một những vampire luôn thù địch cậu ấy... Mười ngón tay của Yuuki siết chặt nếp áo vốn đã nhàu nát... Zero một câu chào từ biệt cũng không nói, ngày hôm qua mình không nên chạy đi. Chỉ là bị nói trúng tim đen, tát cậu ấy một cái rồi lại hối hận, mới chạy trốn. Zero là cố ý nói với mình câu đó, vì làm cho mình tức giận... Nhưng cho dù Zero là vampire hay bất cứ thứ gì, cô cũng sẽ không sợ hãi, cô vẫn luôn hy vọng Zero có thể trở về một ngày nào đó. Nhưng bây giờ, cậu ấy còn có thể giống như trước luôn xuất hiện trước mặt mình sao?
"Yuuki... Ra dùng cơm đi." Ngoài cửa là giọng nói thân thiết của Kaien, Yuuki xoa xoa mặt, Zero đã xảy ra chuyện như vậy, mình không thể vẫn phiền cậu ấy lo lắng, được rồi, đi ăn cơm thôi." Nhất định còn có thể lại nhìn thấy Zero, một lúc nào đó...
- -----------------------TBC- -----------------------