Cái gì quan trọng nhất trong phòng?
Trả lời: Giường!
***
“Zero, đến nơi rồi.” Kaname ngồi dậy, Zero gối đầu vào tay trái hắn vẫn không nhúc nhích. Zero ngủ được là điều tốt, hắn cũng không muốn đánh thức vương tử của hắn. Trước kia, nhiều chuyện xảy ra khiến cậu đem mình chèn ép đến tuyệt cảnh, ngay đến nghỉ ngơi cũng chỉ được mấy phút. Sau khi mọi chuyện kết thúc được một thời gian, thói quen ngủ không sâu của cậu vẫn không bỏ được. Mãi cho tới gần đây, Zero mới bắt đầu hưởng thụ một giấc ngủ thật sự chứ không còn là chợp mắt nữa.
Kaname Kuran đưa tay nhéo mũi Zero, Zero không tỉnh mà nghiêng đầu, dụi dụi rồi đấm nhẹ vào ngực hắn. Không biết có phải bản năng thuần chủng hay không nhưng nó khiến tâm tình chơi đùa của Kaname nổi lên. Hắn dùng đầu ngón tay mân mê môi Zero, được một lát lại cúi đầu, ở bên tai Zero thổi thổi. Zero vẫn còn mơ ngủ, vô thức làm ra đủ loại vẻ mặt khác nhau khiến Kaname mải mê ngắm nghía.
Ánh sáng xuyên qua rèm xe chiếu vào, đây là một chiếc xe ngựa thật sự, bởi vì xe hơi không thích hợp với nơi ở mới của họ. Đó là một mảnh sân cỏ rộng lớn, trồng đủ loại cây cối bốn mùa, còn có vài con ngựa loăng quăng chơi đùa hoặc cúi đầu gặm cỏ, thậm chí có cả thỏ con, hươu nai tự do dạo chơi phơi nắng, có người chăm sóc riêng cho chúng. Đường dẫn đến nơi này lát đá xanh, hai bên là hoa anh đào đang hé nụ, chờ bọn họ lên ban công thì có thể ngắm cả một biển hoa dập dìu. Hai bên nhà của Zero cũng toàn loài anh đào hồng nhạt này. Mấy hôm trước, cậu đưa hắn tới đây xong là thề luôn không bao giờ quay trở lại nữa, năm năm bỏ hoang đủ để sự sạch sẽ nhường chỗ cho phế tích hoang tàn. Zero lôi hắn đi khắp căn nhà, kiểm tra từng góc nhỏ, hắn thì chỉ im lặng không nói tiếng nào. Chẳng qua, sau khi đi rồi hắn dùng một mồi lửa thiêu rụi mọi thứ.
“Tất cả đều đã qua đi, cái gì cũng nên có một khởi đầu mới. Ngay cả mảnh đất này cũng vậy.”
Hắn biết câu này khiến Zero đau lòng, nhưng hắn thề sẽ xây dựng cho Zero một mái nhà đúng nghĩa, để cậu không hối hận vì đã ở bên hắn. Quên đi quá khứ, cuộc sống sau này của Zero hắn sẽ lo lắng chu toàn.
“Kaname...” Zero cuối cùng cũng tỉnh, thấp giọng gọi hắn, ánh mắt loáng nước mở ra, cơn buồn ngủ vẫn còn vương vấn lấy cậu, “Sao rồi?”
Kaname Kuran chỉ cười mà không nói, hắn chỉ đưa tay mở cửa sổ bên trái, ý bảo Zero nhìn thử. Zero trông theo hướng Kaname nhìn theo, thấy được một toà thành màu trắng muốt với cột trụ và tượng đá làm bằng cẩm thạch, bốn phía hình tròn mang những hoa văn riêng biệt. Tường bao bên ngoài có lợp ngói đỏ, cửa sổ có khung mạ vàng, nhưng phần lớn tường trắng bị phủ xanh bởi dây leo mạn đằng, lộ ra chút xíu màu đỏ. Toà thành vì vậy mà ít uy nghiêm hơn, song lại thêm rất nhiều nét tự nhiên nhu hoà và sức sống. Đó là thiết kế của bọn họ cho ngôi nhà mới... Cho dù đã tưởng tượng về nó rất nhiều lần... Đến lúc thực sự nhìn thấy vẫn vô cùng cảm động...
Nhìn vẻ mặt Zero, tâm trạng thấp thỏm mong chờ của Kaname dịu đi một ít, cậu có vẻ rất hài lòng... “Nhìn chỗ này.” Kaname trỏ vào kiến trúc bên cạnh toà thành thuần trắng, “Đó là tháp đồng hồ...” Tháp đồng hồ là một thứ thú vị, cuộc sống của vampire gần như không có kết thúc, nhưng vật này sẽ nhắc nhở họ thời gian đang trôi qua. Kaname và Zero không biết hai người có thể sống đến bao giờ, thế nhưng họ mong muốn quý trọng từng ngày bên nhau.
Zero tháo chiếc chìa khóa vàng đeo trên cổ, quay đầu nhìn Kaname, “Đi chứ?”
Ánh mắt trời phản chiếu sắc vàng lên người Zero, làm cho nụ cười càng thêm mềm mại yếu ớt hơn trong mắt hắn. Kaname nhịn không được, đưa tay vuốt ve mái tóc bạch kim đang tắm mình trong nắng, “Đồ đạc chuyển tới rồi, tối nay có thể bắt đầu ở đây...” Hắn quan sát mạt đỏ ửng lên trên gương mặt cậu, thân thiết hôn bàn tay kia, tay còn lại cảm thụ sự dẻo dai của eo người yêu, đem cậu nhốt trong lồng ngực, “Vì muốn học viện yên ổn nên không cách nào làm chuyện yêu đương gì được... Em còn muốn ta nhịn bao lâu nữa đây?” Vừa nói, hắn vừa luồn tay vào trong đồ ngủ mong manh mà vuốt ve da thịt bóng loáng.
“Này...” Hiểu được điều mà Kaname nói, Zero rụt đầu, gương mặt càng thêm đỏ bừng. Nhưng hắn không làm gì quá, chỉ tựa đầu nhìn khung cảnh bên ngoài với vẻ mặt bình tĩnh (Bét: Giả tạo), thì thầm, “Lần này, em đừng hòng cấm cản được...”
“Cái gì cơ?”
“Không có gì. Xuống xe thôi.”
Bề ngoài mặc dù là một toà thành, thế nhưng trừ tầng thứ nhất với đại sảnh mang phong cách đặc thù của quý tộc châu Âu ra thì những nơi khác đều được thiết kế đơn giản theo khuynh hướng đông phương. Gỗ, trúc, giấy được sử dụng chủ yếu, đem lại không khí thanh tĩnh nhàn tản.
“Ơ? Phòng cho khách đâu nhỉ?” Nhìn khắp một vòng, mọi thứ đều đã xem qua, nhưng không thấy phòng cho khách ở đâu hết. Nếu cậu không nhầm thì việc thiết kế phòng của khách đã giao cho Kaname rồi mà? Hay là bỏ qua mất phòng nào rồi nhỉ?
Phòng của khách? Kaname Kuran nhướng mi, không thèm để ý phun ra một câu, “Dù sao cũng không có khách tới, không cần dùng đến thường xuyên, thế nên ta không làm.”
“Hả? Yuuki với Ichiru nói phải tới đây mà? Aido còn muốn thường xuyên tới ở nữa... Nếu không có phòng khách thì lấy đâu ra chỗ?” Em trai em gái đương nhiên phải có mặt, Kaname suy nghĩ cái gì mà quên mất chuyện quan trọng như thế.
A... Kaname nhanh chóng thu lại nét cười tà mị, sắm vai anh trai tốt nói với Zero, “Nếu như sống ở đây thì không thể ra ngoài thường xuyên, sẽ không tốt cho giao thiệp bạn bè của bọn họ. Em còn nhớ Maria Kurenai chứ, cô ta hình như có tình ý với Ichiru nên đã mời cậu ta tới nhà chơi. Yuuki cũng có Ichijou chăm sóc, vừa đúng lúc để con bé học hỏi lễ nghi dành cho tiểu thư nhà Kuran. Thế nên không cần chuẩn bị phòng cho bọn họ đâu.”
Zero cẩn thận suy nghĩ, thấy cũng có lí, sống cùng anh trai sẽ rất khó để trưởng thành, cũng là cậu sơ suất, Ichiru và Yuuki nên kết bạn nhiều hơn. “Nhưng còn Aido muốn đến chơi, cả Kaien nữa... Hay là cứ chuẩn bị mấy phòng cho khách đi.”
Aido? Cậu ta dám mò tới thì đừng trách ta độc ác... “Như thế này vậy, dưới tháp đồng hồ có ba phòng trống, nơi đó cũng yên tĩnh, phong cảnh lại đẹp, để làm phòng cho khách đi.”
“Đành vậy.”
Hiện tại đã là ba giờ sáng, quy luật ngủ nghỉ của vampire khiến Zero có chút mơ màng. Cậu vừa rửa táo xong, phát hiện đầu óc lùng bùng, thời gian ngồi xe ngựa quá dài nên cũng hơi choáng, lúc này nhìn vào ánh đèn càng thêm mông lung mập mờ.
Đây là lần đầu cậu ở trong phòng ngủ, không gian có màu sắc nhẹ nhàng, tuy lớn nhưng ấm áp dễ chịu. Có một bình hoa nhỏ được Kaname đặt trước cái sofa màu đỏ, trên bàn là một hàng rượu vang. Lúc này, Kaname ngồi trên sofa chậm rãi uống rượu, hắn chỉ quấn hờ một cái áo choàng tắm mà vẫn toát ra sức hấp dẫn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo về phía Zero càng khiến cậu khẩn trương. Bề ngoài Zero tỏ ra vô cùng bình tĩnh, kỳ thực trong lòng lại hoang mang khi lờ mờ hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra.
Ở cạnh người yêu, dĩ nhiên sẽ muốn làm một chút chuyện thân mật, Kaname Kuran cũng thuộc dạng quân tử... Hay là nên nói hắn rất quan tâm đến suy nghĩ của cậu... Vậy, nên chủ động?
Zero nhìn về phía Kaname, đúng lúc hắn cũng nhìn cậu, ánh mắt cả hai chạm nhau, giống như có luồng điện xẹt qua thân thể Zero. Cậu nhíu mày, trong lòng rủa thầm một tiếng nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi mà đi tới cạnh Kaname.
Kaname Kuran ngẩng đầu nhìn Zero, cậu vẫn nghiêm túc và bĩnh tĩnh như thế, có điều ánh mắt lại lảng tránh hắn mà phiêu tới tận phương nào, còn vành tai trắng nõn thì chuyển sang màu đỏ.
“Khụ! Tôi đang nghĩ... Cái giường này hình như hơi lớn.” Khi Zero nói về cái giường thì cậu cũng không đặt mắt mình vào vật thể màu trắng chiếm tới một phần ba căn phòng, đủ để tám người trưởng thành lăn lộn.
Ở nơi này, trong tình cảnh này, nghe câu nói này, ngu đến mấy cũng hiểu Zero đề cập đến cái gì, huống chi là một Kaname Kuran đang nhẫn nhịn tới cực hạn. Không làm gì thì hắn không phải đàn ông... “Chúng ta thử một chút sẽ biết có rộng quá hay không?” Kéo thẳng người kia vào lòng, hắn dùng đôi môi thoảng mùi rượu của mình ngăn chặn những lời nói thừa thãi.
Bị choáng sẵn, lại thêm sự bá đạo mãnh liệt trong hơi thở người kia, Zero càng không nhận rõ được trên dưới trước sau gì nữa. Chẳng qua, cậu còn canh cánh việc mình bị người ta không chế, bị tay người ta dẫn dắt... Giật mình nhận ra thì cả hai đã ngã xuống giường rồi. Chỉ thấy Kaname Kuran đè lên người cậu, chuyên chú mỉm cười.
A... Bị chiếm mất cơ hội rồi. Dù cậu không để ý lắm đến chuyện trên dưới này... Chậc, thôi kệ đi, tính toán nữa sẽ phá hoại không khí mất. Nghĩ xong rồi, Zero không còn khẩn trương nữa, vẻ mặt cũng trở nên ôn hoà hơn.
Chống cùi chỏ lên, Zero ngẩng đầu hôn lên môi Kaname, sau đó nhẹ nhàng liếm mút...
Cảm giác hạnh phúc đột ngột xuất hiện khiến Kaname Kuran nghĩ rằng hắn đang nằm mơ, dục vọng trong cơ thể nháy mắt bùng lên dữ dội. Hắn không biết nên làm gì để yêu người con trai này, vừa muốn hung hăng chiếm đoạt xâm phạm, vừa muốn đối tốt bảo hộ cậu cả đời. Em là nỗi ám ảnh của ta, là của ta... Khát vọng sục sôi trong lòng, những nụ hôn trong sáng sớm đã không thể thoả mãn hắn nữa, hắn cần sự thân mật đậm sâu, đủ để trấn an và bao phủ tâm hồn hắn...
Kaname rải lên người cậu một trận mưa hôn, cảnh đẹp bị mảnh áo của Zero che mất càng thêm cháy bỏng trong mắt hắn, lồng ngực xinh đẹp kia phập phồng hiển lộ một loại phong tình không biết đến từ đâu. Hắn dùng sức ôm thật chặt, cúi đầu chôn bên cổ Zero mà mạnh mẽ hôn lên, để lại trên da thịt cậu một dấu màu đỏ thắm...
Zero hé môi, tiếng rên rỉ trầm thấp vụt qua khiến người ta tê dại, những chuyện này cậu vốn không hề có kinh nghiệm, nhưng bản năng vẫn đáp lại nhiệt tình của hắn. Tay vô thức chạm đến cổ Kaname, nhẹ nhàng xé mở, cái áo tắm ở trên người Kaname rơi xuống bên giường, trở thành cái giẻ lau sàn không hơn không kém...
Zero mê man nhìn thân thể đẹp đẽ trước mắt, hai tay như ma xui quỷ khiến mà nặng nhẹ chạm tới da thịt bóng loáng như đồ sứ thượng đẳng kia.
Nhận được đáp lại, Kaname Kutan tựa hồ quăng lý trí ra ngoài cửa sổ, hắn âu yếm liếm cắn hầu kết của Zero, một tay ôm hông cậu, một tay lượn theo da thịt trên lưng đi xuống, mỗi nơi tay hắn chạm qua đều là sự ve vuốt nóng bỏng khiến người trong ngực phát ra từng trận thở dốc mê muội.
Tay Kaname Kuran hệt ngọn lửa bùng cháy, nắm lấy nơi nhạy cảm của Zero... Tuy chỉ dựa vào kiến thức khô khăn trong sách, thế nhưng không thể không bội phục học trò Kaname Kuran giỏi giang, Zero bị hắn lấy đi gần hết lí trí, dục vọng cũng trôi theo ý muốn của hắn.
Hai người càng dán sát đối phương, không quản ngại ngùng thăm dò xoa nắn, đốt lên một ngọn lửa ngày một lớn, hưng phấn như dòng điện tản ra mãnh liệt, toàn bộ mạch màu rừng rực dục vọng... Mà một thứ dục vọng khác cũng trỗi dậy...
Ánh mắt Zero chuyển thành màu đỏ tươi của máu, mị hoặc và say mê nhìn Kaname Kuran. Kaname mỉm cười, đặt cần cổ trắng mịn trước mặt cậu, bàn tay không để tâm tiếp tục dây dưa nơi mẫn cảm của Zero.
Dòng máu ngọt ngào chảy vào cơ thể, màu đỏ trong mắt Zero càng sáng hơn, chỉ biết cảm xúc trong cậu cứ bay bổng thăng hoa... Đến giữa bầu trời thì nổ tung... Zero thấy cơ thể run rẩy, đầu óc trống rỗng, tầm mắt cũng trắng xoá...
“Zero... Xin lỗi.” Kaname cúi đầu nhìn Zero, ánh mắt của hắn cũng là một vùng đỏ thiêu đốt, mang theo sự áy náy, còn có... Dịu dàng như là thuốc tê.
Cơn chóng mặt khiến Zero chưa kịp phản ứng, thân thể cứ như bị xé rách, thế giới vốn đang tươi đẹp như thiên đường bỗng rớt thẳng xuống địa ngục. Cậu hít sâu một hơi, lưng cong lành một đường hoàn mỹ, cảm giác bị đâm xuyên đau đến mức cậu cắn chặt cả môi dưới, ngón tay siết ga giường trắng bệch... “Đau... Khốn kiếp...” Zero hổn hển nói với Kaname, hơi nước phủ một tầng lên mắt cậu, ướt đẫm mà vô thần say lòng, mi mắt sụp xuống vì đau đớn càng thêm xinh đẹp, quyến rũ. Trên môi cậu, vết cắn rỉ máu hoà hợp vào máu của Kaname Kuran, điểm xuyết màu sắc nồng nàn này cho gương mặt tái nhợt, diễm lệ khôn cùng. Một giọt máu rơi xuống ga giường trắng tinh, hơi thở đàn ông dung hoà với mùi máu ngọt lành...
Người này hấp dẫn muốn chết, Kaname thầm thở dài. Vốn là kẻ kiến cường đến trời sập cũng đưa vai ra đỡ mà lại lộ ra mặt yếu ớt đến vậy, kích thích lửa tình trong hắn càng thêm bùng cháy. Bản năng nam giới của hắn bị Zero đả phá kịch liệt, muốn chờ thời gian cho cậu thích ứng cũng không được. Mọi tế bào trong cơ thể đều kêu gào đòi chiếm đoạt.
“A... Chậm một chút... Chậm... Khốn nạn... Nơi đó, như vậy... Cái gì...” Zero co rút toàn thân, vài câu nói vụn vặt bị vỡ thành từng tiếng thở dốc và rên rỉ.
Bị đôi mắt ngập nước mà giận dữ của người yêu chỉ trích, nhất thời Kaname không biết nên khóc lớn hay cười to. Có điều, Zero nhìn hắn như vậy, lệ tràn trên mi, mờ mịt rồi chăm chú, thật sự rất thoả mãn.
Thân thể tiếp nhận nhiệt độ nóng ran, thật như bị hoà tan... Zero cảm thấy cậu trôi nổi trong cơn cuồng phòng, từng lớp sóng cứ dập dờn đánh tới, suy nghĩ trong đầu bị ép thành một khối, chỉ có thân thể kề cận này là chân thật... “A...” Tia lửa điện xẹt qua, chưa kịp thưởng thức đã lại chịu thêm một lần chiếm đoạt điên cuồng nữa. Zero cho rằng eo cậu sắp vỡ vụn mất rồi...
“Anh đi chết đi...” Zero dùng chút sức lực cuối cùng gằn ra mấy chữ, lí trí hoàn toàn biến mất, nhiệt tình của người phía trên cứ thế bao trùm...
P/S: Giường thế này là vừa đủ rồi.
Thử giường xong.
Hết.
Bét: Qua cái này, phát hiện anh già học tập truyện cổ tích quá nhiều, giấu vợ đọc sách cấm, giả vờ ngây thơ rất chuyên nghiệp...