[Vampire Knight] Cách (Quy Luật)

Chương 16




Đem tất cả giấu ở trong lòng, cho rằng một mình gánh chịu tất cả là cách bảo vệ tốt nhất, có lẽ, sai rồi...

Zero Kiryuu... Đường nhìn của người vampire có khả năng ngưng kết băng từ lúc vào hội trường đã đặt trên người thiếu niên tóc bạc, ngày hôm qua cùng hôm nay đều không có tại kí túc xá Mặt trăng, quả nhiên lại đi tìm Shizuka Hiou. Thoạt nhìn vẫn không có gì thay đổi. Thế nhưng không biết vì sao, có một loại cảm giác bất an. Kể từ lúc dùng máu Zero, thỉnh thoảng cũng có thể cảm thụ được tâm tình của đối phương. Ngày hôm qua trong mộng bỗng xuất hiện một nhánh anh đào nở rộ, đột nhiên trong lúc đó, cây anh đào đổ nát, biến thành đỏ như máu, nhanh chóng điêu tàn, sau đó, cảnh trong mơ chỉ còn là một mảnh đen kịt.

Hôm qua nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, cũng không thể hỏi. Đối với Zero Kiryuu mà nói, mình suy cho cùng cũng chỉ là một vampire ở chung mà thôi. Tuy rằng có nói qua không chán ghét chính mình, nhưng nếu không tự mình tìm hiểu mà cứ đuổi theo hỏi, nhất định sẽ khiến hắn khó chịu.

“Zero Kiryuu...”

“Chuyện gì?”

Cúi đầu thở dài, bên tai lại đột nhiên xuất hiện giọng nói của người mình đang nghĩ đến, Aidou lại càng hoảng sợ, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“...” Còn dám hỏi cậu? Vừa đến đã cảm giác được có người theo dõi, Zero cũng không buông đề phòng đến nỗi không biết là ai đang nhìn mình, hơn nữa bộ dáng muốn nói gì đó lại thôi, khiến cậu có chút lo lắng, vậy nên mới đến đây, “Ngươi hình như có việc muốn hỏi ta... Về việc ngày hôm qua ta ở đâu sao?”

“A! Cái này... Cái kia... Ta không phải lo lắng, chỉ là nghĩ ngươi cần phải giải thích một chút.” Aidou vội vàng giải thích, mặc kệ nghĩ như thế nào, việc chủ động đi quan tâm một người thợ săn đều thật sự rất là kỳ quái.

“Ta đi gặp Shizuka. Nhưng không phải không hề suy nghĩ mà đi.” Zero rất bình tĩnh nói, cậu cũng không biết chính mình vì sao lại cùng Hanabusa nói những điều này, có thể là nghĩ tới những chuyện trước đây. Là cảm giác được người khác quan tâm sao? Zero nói không rõ cảm xúc của mình lúc này, không ngờ lại bị một vampire lưu ý.

“Ta đã nói không phải lo lắng, chỉ là bởi vì khối Đêm mà thôi...”

“Không có việc gì.” Zero mỉm cười vò vò mái tóc vàng thấp hơn phía trước, tâm tình bỗng nhiên sảng khoái lên một ít, chí ít vẫn còn có người quan tâm. Nhưng đây là chuyện rất nguy hiểm, càng ít người biết càng tốt, hơn nữa cũng không hy vọng cậu ta dính vào việc này. Hanabusa, tuy rằng là một vampire, nhưng không hề mang đến cho cậu cảm giác uy hiếp, cùng cậu ta một chỗ rất thoải mái, giống như về tới lúc còn rất nhỏ, sạch sẽ, giản đơn, bất tri bất giác sự ấm áp cho rằng đã biến mất lại lộ ra. Có lẽ, cậu quả nhiên không thích hợp làm thợ săn, lại có tư tưởng muốn đi bảo vệ một vampire quý tộc tên là Aidou Hanabusa, giống như bảo hộ Ichiru như nhau.

Mang lên gương mặt ‘Cái gì cũng không cần lo lắng, tất cả đều tốt’, Zero Kiryuu, ngươi có biết vẻ mặt này sẽ chỉ làm người khác càng thêm lưu ý? Ngươi rốt cuộc đem chính mình trở thành cái gì, cái gì đều một mình gánh chịu làm như không có chuyện gì xảy ra? Ta đã từng nói, đây là chuyện của ‘chúng ta’! Đừng xem thường ta!

Aidou tay nắm chặt thành nắm, không nói một tiếng nhìn chằm chằm Zero đứng dựa vào cây cột ở góc. Nhất định là có chuyện gì xảy ra, máu của người thợ săn trong cơ thể cậu nói cho cậu biết điều ấy, cho dù người kia vẫn mang theo sự lạnh lùng lãnh đạm bình thường, một bộ không coi ai ra gì, cũng không thể giấu diếm.

Có thể ngươi nên hối hận vì để ta uống máu của ngươi... Một khi đã có dự cảm như vậy, nói Aidou Hanabusa này khoanh tay đứng nhìn là chuyện không có khả năng. Cho dù đối thủ là một thuần chủng, cũng nhất định có chuyện ta có thể làm.

“Kain, có một việc cần anh hỗ trợ.” Aidou xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt người anh họ vẫn đứng cạnh cậu nãy giờ.

“Được.” Kain chỉ đáp như vậy. Kỳ thật anh biết chuyện Aidou muốn anh hỗ trợ nhất định có liên quan đến người thợ săn vừa mới rời đi. Không biết từ khi nào cậu em họ của anh lại đặc biệt chú ý đến Zero Kiryuu, anh và Aidou từ nhỏ đã cùng một chỗ, ngoại trừ Kaname - sama, Aidou chưa từng lưu ý một ai khác đến như vậy, thậm chí, là chính bản thân cậu. Mà Zero Kiryuu... Phải thừa nhận, Aidou trong mắt cậu ta dường như cũng là vampire duy nhất đặc biệt. Thế nhưng anh cũng nhìn ra được, Zero đối với Aidou cũng chỉ là sự quan tâm tự nhiên của một người anh với em trai, hơn một chút là nuông chiều. Vậy nên, có chút... Lo lắng cho Aidou.

“Anh không hỏi em chuyện gì sao?” Bất luận chuyện gì đều nhất định đứng bên cạnh cùng mình chống đỡ. Cho dù da mặt dày như cậu (ngoài miệng đương nhiên sẽ không thừa nhận), cũng cảm giác có chút không tự nhiên, cũng chỉ tại Kain luôn làm cho cậu cảm thấy rất an toàn, làm hại cậu việc gì cũng nghĩ đến anh ta đầu tiên.

“Chỉ cần là Aidou nói, đều có thể.”

“...” Bị Kain nhìn chằm chằm như thế, đột nhiên cảm giác có chút là lạ... “A ~ chúng ta trước tiên phải đáp lại những sweet heart khối Ngày đã~~~” Aidou trong ý thức hung hăng đánh vào đầu mình, trời ạ, tự nhiên lại đờ người ra trước khuôn mặt của Kain, nếu ai biết đến nhất định sẽ bị pha trò.

Thấy Aidou xoay người sang chỗ khác tiến ra sân nhảy, khóe miệng Kain xuất hiện một ý cười nhợt nhạt... Aidou lưu ý chính là Kaname - sama cũng được, là Zero Kiryuu cũng không sao, nhưng gặp gỡ chuyện gì luôn tìm đến mình đầu tiên. Như vậy, đủ rồi.

Yuuki... Lúc Zero chú ý tới Yuuki, thuần khiết trong chiếc váy trắng đơn giản, giữa hội trường hoa lệ trong tiếng nhạc, chậm rãi đi hướng Kaname Kuran tại ban công. Trong phút chốc, Zero giống như vừa uống phải một chén thuốc đắng, cậu biết Kaname Kuran cũng sẽ hết sức lực bảo vệ Yuuki, nhưng mà, vẫn đắng.

Như vậy có lẽ là tốt nhất, cậu trên người, quấn quanh rất nhiều ân ân oán oán, Yuuki theo cậu, chỉ có rơi vào đủ loại phiền phức không đáng. Lựa chọn Kaname Kuran... Yuuki, nếu như đây là quyết định của cậu, thì cứ như vậy đi.

Cho đến khi Kaname Kuran không còn có thể kiềm chế sự khát vọng máu tươi của mình, tôi sẽ không can thiệp bất kỳ chuyện gì của cậu. Nếu như một ngày anh ta lộ ra cặp răng nanh dã thú kia, như vậy, cho dù là thỉnh cầu của cậu, cho dù cậu sẽ vì vậy mà hận tôi, tôi nhất định vẫn làm theo những quy luật của mình.

Zero yên lặng lui trở về vị trí khuất trong hội trường, tựa trong góc tối, hưởng thụ cô độc cùng hắc ám.

“Xin lỗi, mình có thể cùng cậu nhảy một bài không?” Đánh vỡ không khí trầm lắng hít thở không thông là một nữ sinh khối Ngày, thoạt nhìn hiền lành nhu hòa, trên gương mặt cô là một chút hồi hộp cùng ngượng ngùng.

Zero vẫn nhớ cô, đó là nữ sinh đầu tiên đã tặng chocolate cho cậu. Nếu như cự tuyệt, sẽ làm cô ấy tổn thương. Thế nhưng cậu thật sự không muốn nhìn nữ sinh này càng lún càng sâu, yêu một vampire, tương lai của cô, không phải là cổ tích.

“Xin lỗi...” Không biết chính mình nên đáp lại cái gì, nếu thương tổn là không thể tránh khỏi, vậy cậu chỉ có thể dùng cách của mình để bảo vệ mọi người chung quanh.

Nữ sinh kia cúi đầu, “Không, không sao. Là mình đường đột...” Thanh âm mang một chút nghẹn ngào, cô không biết nói gì hơn là xoay người rời đi, nhưng ngay lúc quay người lại giẫm lên đuôi váy của mình. Mắt thấy nữ sinh có khả năng sẽ té ngã, Zero cũng bất chấp ý định khiến đối phương từ bỏ tâm ý, nhanh chóng tiến lên một tay vòng qua eo, tay trái nắm cổ tay cô nhằm giữ thằng bằng, nữ sinh theo lực kéo ngã vào lòng cậu. Đến lúc cô giật mình ngẩng đầu, Zero mới chú ý đến những giọt nước trong đôi mắt cô, dịu dàng đảo quanh.

“Tôi không biết khiêu vũ.” Zero nói, một bên buông nữ sinh kia ra, lui về phía sau một bước.

“Ra là như vậy sao?” Khuôn mặt thoáng đỏ, do dự đã lâu, nữ sinh kia dùng hết dũng khí cuối cùng của mình, nhìn Zero, “Như vậy, nếu Kiryuu – kun học được khiêu vũ có thể mời mình một bản sao?”

“... Được.”

Nhìn nữ sinh bưng mặt vội vã rời đi, Zero đứng tại chỗ hơi có chút ảo não gãi gãi phần tóc sau, cậu vừa chấp nhận một lời hứa không thể thực hiện.

Biết rõ cuối cùng cũng sẽ thương tổn đến cô gái kia, nhưng vẫn nhịn không được dịu dàng đối xử cô. Zero Kiryuu, dịu dàng của cậu ta, có chút tàn nhẫn. Nhưng có thể khiến con người đó đánh rơi sự lạnh lùng vốn có của mình, có đúng hay không cho thấy nữ sinh kia cũng khiến cậu ta lưu tâm?

Kaname không thể khống chế bản thân đưa mắt về phía bên kia, từ lúc Zero vừa tiến vào, cùng Hanabusa nói chuyện, cùng một thiếu nữ nhân loại bình thường... Hanabusa, nữ sinh kia, phải chăng từ trong đôi mắt tím lãnh nhạt đó có thể nhìn thấy bóng của mình, có đúng hay không từ đó có thể thấy vị trí của mình trong ngực người kia? Không hiểu, có chút khó chịu.

“Kaname - senpai, có thể cùng senpai khiêu vũ như thế này, nghĩ lại thật đúng là không thể tin được.”

Lấy lại tinh thần, anh mỉm cười, “Yuuki đáng giá hơn tất cả. Cho dù mỗi ngày cùng em khiêu vũ cũng không có vấn đề. Chỉ là, Yuuki, tâm không ở chỗ này đi.”

“Hả... Cái gì?” Yuuki hơi bất ngờ, “Kaname - senpai, vì sao anh lại nói như vậy?”

Vì sao biết em luôn luôn chú ý Zero Kiryuu? Bởi vì, ta và em giống nhau. Chỉ là, Yuuki, rốt cuộc người mà em để ý là ai? Ta, hay là Kiryuu? Trong lòng chính là ta, nhưng vẫn không bỏ xuống được cậu ta phải không?

“Yuuki không thích hợp nói dối, gương mặt của em luôn nói lên tất cả.” Người thuần chủng thả bàn tay nhỏ bé trong tay mình ra, trong nụ cười mang theo sự chua chát Yuuki không thể nhìn thấy, “Không sao cả, Yuuki nếu có việc muốn làm liền đi làm đi. Nếu như muốn quan tâm Zero Kiryuu cũng đừng do dự. Ta chỉ cần Yuuki không bị thương là tốt rồi.”

“Xin lỗi, Kaname - senpai...” Yuuki nhìn thật sâu vào mắt Kaname, xoay người, chạy đi...

Không hề bi ai cùng không phải cô độc, chỉ là có chút chật vật, nhìn em đến gần Zero Kiryuu, cũng không biết ta rốt cuộc ghen tị với ai. Nhưng mà, một khi đã chấp nhận lời hứa đó, thì ta sẽ nhất định vì em mà sáng tạo một bầu trời hòa bình mỹ lệ, vô luận phải trả giá như thế nào.

“Yuuki đâu?” Chú ý tới không thấy Yuuki, Zero tiến ra ban công, chất vấn Kaname.

Cười nhạt, “Có vẻ là đi tìm cô ta. Là bởi vì cậu, Zero Kiryuu...”

Zero một tay kéo lấy cổ áo Kaname, “Vì sao không ngăn cản cô ấy? Vì biết anh sẽ không khiến Yuuki rơi vào nguy hiểm tôi mới để hai người cùng nhau, anh rốt cuộc đang tính toán điều gì? Kaname Kuran!”

Phẫn nộ lóng lánh trong đôi mắt tử sắc, thật là phi thường mỹ lệ, cảm giác hồn phách như đều bị hút vào. Dường như chỉ những khi tức giận, mới có thể như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ta. Bình thường, chỉ sợ liếc mắt nhìn ta cũng cho là lãng phí thời gian. Bởi vì ta, tại trong lòng cậu, cũng chỉ là một tên vampire, chỉ có những việc liên quan đến Yuuki, cậu mới có thể nhớ tới ta, Kaname Kuran?

“... Hiện tại nếu có người đi ngăn cản, có lẽ còn kịp.”

“... Chết tiệt!” Zero thấp giọng chửi thề một tiếng, nhảy xuống ban công, rất nhanh liền biến mất trong bóng tối.

Yuuki... Ngàn vạn lần không được có việc gì, bằng không, tôi cả đời cũng không thể tha thứ cho chính mình!

Zero một cước đá văng cánh cửa đóng chặt, nhìn thấy cặp răng nanh đáng kinh tởm đã từng găm vào người cậu gần kề cổ của Yuuki. “Dừng tay!” Cùng lúc với thanh âm của Zero là ánh sáng từ viên đạn của Bloody Rose, sượt qua vai trái của người nữ thuần chủng.

“Cậu vì sao lại đến đây? Zero! Làm sao cậu lại biết... Cậu không nên tới đây...” Thấy Zero, Yuuki trong nháy mắt an tâm. Thế nhưng, rồi lại không hy vọng Zero nhìn thấy, vì Zero, cô cho dù biến thành vampire cũng không có vấn đề gì... Cô biết như vậy rất không nên, là có lỗi với Hiệu trưởng, nhưng mà, biến thành vampire, khoảng cách với Zero, khoảng cách với Kaname - senpai, có thể được rút ngắn đi một ít.

Zero thấy trong mắt Yuuki lóe lên những giọt nước mắt, đem phẫn nộ trút vào bàn tay đang nắm Bloody Rose chỉ hướng Shizuka Hiou một bên mỉm cười, “Ngươi rốt cuộc đã nói gì với Yuuki? Shizuka Hiou!”

“Ha ha...” Shizuka Hiou chạm lên vết thương máu chảy không ngừng trên vai, cười to, “Đều không phải vì cậu sao? Cái gì đều lén gạt đi, cho rằng đây là an bài tốt nhất, cho rằng đây là quan tâm, nhưng lại khiến người khác rơi vào thậm chí nguy hiểm hơn nữa. Yuuki cũng vậy, Ichiru, cũng là như vậy... Câu hỏi không phải là ta đã nói gì, mà là cậu đã làm gì, thợ săn bé nhỏ ạ.”

“!” Khiến Yuuki rơi vào nguy hiểm, là lỗi của mình sao...

- ------------------------------------------TBC-------------------------------------------