Có thể khiến anh thống khổ, có thể như vậy tổn thương đến anh, phải chăng biểu hiện anh cũng quan tâm đến em?
Đáng tiếc, chúng ta đều muộn.
Ichiru đã...
“Ta không tin!” Cánh tay đặt giữa không trung sẵn sàng huy động năng lượng bất cứ lúc nào bỗng run nhè nhẹ, trong đôi mắt cậu lắng đọng một thứ gọi là đau đớn cùng nhẫn nại, hòa vào màu đỏ... Ichiru sẽ không dễ dàng chết như vậy, tuy rằng thân thể yếu đuối, nhưng Ichiru của cậu sẽ không có khả năng bỏ lại cậu mà đi.
Zero đã từng thề, tìm được Ichiru, chiếu cố đứa em này cả đời... Đó là người thân duy nhất còn lại trên cõi đời của cậu, là người duy nhất cậu không bỏ xuống được. Lẽ nào chính mình trả giá như vậy còn chưa đủ? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy, đến sự cứu chuộc cuối cùng của cậu cũng muốn lấy đi?
“Ta không tin...” Thanh âm của Zero thấp dần sau mỗi lần lặp lại, không rõ đang muốn nói với ai, đôi môi trắng bệch run rẩy theo từng câu nói.
Tim, rất đau, Zero... Ichiru ngồi bệt trên lầu, tay nắm chặt nơi ngực, trán lấm tấm mồ hôi lạnh...
Nỗi đau mà Zero đang cảm thụ, thông qua một thứ mà cho đến nay nhân loại vẫn chưa lý giải được -tâm linh cảm ứng- truyền toàn bộ vào ngực cậu, từng cơn từng cơn co rút đau đớn, còn có nỗi lạnh buốt dần lan tràn toàn thân... Đau quá, Zero...
Ichiru bưng ngực, thở dốc trong im lặng, khóe miệng lại dâng lên một nụ cười khổ, không ngờ tin mình chết lại làm người kia đau như vậy? Đau đến muốn trái tim mất đi cảm giác ngừng đập cũng không sao... Ichiru cố gắng làm ra một nụ cười bình thường, muốn che giấu thứ chất lỏng trong suốt không nên có đang chậm rãi chảy dài trên gương mặt, thế nhưng càng nỗ lực muốn cười, nụ cười của cậu lại càng biến dạng, càng thảm thương... Nỗi đau cậu gây ra cho Zero, không nghĩ rằng lại thông qua cách này đánh ngược lại cậu... Là quả báo sao?
Tổn thương Zero đến vậy sao? Kiêu ngạo như anh, thà rằng tử vong cũng không nguyện biến thành vampire. Em là như vậy ích kỷ, chỉ cần anh còn sống, lại không nghĩ đến cảm nhận của anh. Chỉ muốn anh sống sót... Giống như Zero lúc này muốn em còn sống.
Thế nhưng, đã không thể trở về quá khứ. Zero cũng vậy, em cũng vậy, đã không còn đường quay đầu lại, chúng ta chung quy chính là càng bước càng xa nhau. Cho dù chúng ta đã từng thân mật đến thế nào.
Hận em đi, Zero, nếu như điều này cho anh một lý do để sống. Ichiru cắn răng đứng thẳng dậy, làm ra một bộ lạnh lùng như thể cái gì cũng không cảm giác được, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra. Nhìn thấy em như bây giờ, có thể hay không thà rằng em chết đi? Zero. Đáng tiếc, chúng ta, đều muộn...
“Shizuka - sama, không cần đùa giỡn nữa. Nếu như ngài chết, ta nhất định sẽ rất đau lòng.” Cứ như vậy, đúng, không được để Zero nhìn ra một điểm gì dị thường. Zero là một đứa ngốc cố chấp, nếu như không tàn nhẫn như vậy, nếu như không chặt đứt đường lui của anh ấy. Zero nhất định sẽ luôn truy tìm cậu, ép cậu ly khai Shizuka - sama, thậm chí có thể giết ngài ấy. “Hơn nữa cũng không cần phải lãng phí thời gian quý giá của ngài vì kẻ nhàm chán này.” Ichiru không ngờ lúc này mình lại có thể thản nhiên đến như vậy, có lẽ đến thần kinh cũng đã chết lặng, chỉ biết là miệng mình hoạt động, tai mình hoàn toàn nghe được rất rõ ràng. Những từ này, làm sao lại có thể phát ra từ miệng mình...
“Ichiru cũng cảm thấy chán rồi sao... Như vậy hôm nay dừng ở đây.” Shizuka Hiou chớp thời cơ Zero đang bàng hoàng liền lui về sau, đứng ở thang lầu ngay phía trên Ichiru.
“Ichiru?”
Lại một lần nữa nhìn thấy nụ cười nhạt tàn nhẫn vô tình, chiếc hộp ký ức dần dần được mở ra. Cậu nhìn thấy, Ichiru tại thời khắc sau cùng, tiến đến cạnh người đàn bà đó, lộ ra nụ cười như nhau, loại sự tình này... Trái tim vừa mới khôi phục những nhịp đập đầu tiên lại một lần nữa đóng băng, ký ức vĩnh viễn sẽ không phai nhạt, chỉ là con người có đủ can đảm để nhớ đến nó. Hôm nay, chiếc hộp vẫn bị Zero phong ấn đã hoàn toàn mở ra, sự thật cứ như vậy phơi bày trước mắt, như một mũi dao nhọn đâm vào thân thể cậu, “Ichiru... Vì sao?”
Cơn đau vừa mới bị Ichiru cố gắng chế trụ xuống dưới lại một lần nữa bùng lên để rồi nghẹn lại nơi cổ họng, khô rát nhưng căng cứng. Ta đã không còn là một Ichiru nhu nhược yếu đuối, không phải một người chỉ biết ỷ lại Zero hơi một tí là khóc như trước kia nữa.
Ichiru vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, chỉ có thanh âm trào phúng xen lẫn ý cười là có thể phân biệt với anh trai mình, “Còn hỏi ta vì sao... A, Zero cho đến bây giờ vẫn không hiểu sao? Ta, thật ra rất hận Zero, vẫn căm hận người ngay từ điểm khởi đầu đã cướp đi tất cả của ta.”
“Ichiru... Hận ta?” Zero rất muốn nói gì đấy, thế nhưng không thể mở miệng, xa cách bốn năm, vào lúc này dù cố gắng thế nào cũng không ra một lời. Zero chưa bao giờ nghĩ tới Ichiru lại hận cậu, vẫn luôn căm hận. Không đúng, từ nhỏ cậu đã mơ hồ cảm thấy được điều này, nhưng luôn cho đó chỉ là ảo giác.
Một người anh như cậu, bị hận cũng đúng. Bởi vì, không ai khác mà chính cậu mới là người cướp đi sức mạnh, cùng hạnh phúc của Ichiru.
Hít sâu một hơi, Zero lần thứ hai ngẩng đầu lên, “Coi như là hận anh, nhưng chính ả ta đã giết cha mẹ, chẳng lẽ em không quan tâm? Cho dù không muốn trả thù, nhưng vì sao lại đứng về phe người đàn bà kia?”
“Không sao cả... Cha mẹ hay thứ gì khác, chuyện trước đây ta đều đã quên. Chỉ có Shizuka - sama mới là tối trọng yếu, ngài ấy là người quan trọng nhất của ta. Nếu như anh muốn giết chết ngài ấy, như vậy trước hết phải giết được ta? Mất đi Shizuka - sama, ta cũng không có khả năng tiếp tục sống sót.”
Cả cơ thể Zero đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Tức giận, không phải giận Ichiru, nhưng cũng không biết nhằm vào ai, tất cả, có lẽ, hận cái thế giới đã đưa bọn họ đến nước này.
Ichiru, cho dù em làm sai chuyện gì anh đều có thể tha thứ, duy chỉ có chuyện này. Quên đi công dưỡng dục của cha mẹ, đi bảo vệ kẻ thù của hai người. Nếu như đây là điều mà em cho là đúng, như vậy, em hận anh cũng không sao.
Zero chậm rãi tiến về phía trước, Ichiru cũng từ trên thang lầu đi xuống, từ lần cuối cùng hai người còn bên nhau, đã là bốn năm trước. Lúc đó không ai nghĩ đến lần sau gặp lại sẽ là như thế này, ở chỗ này. Từng là người quan tâm nhất, bây giờ đã đứng ở hai chiến tuyến, quả thật thà rằng sinh ly tử biệt còn tốt hơn. Chỉ là không biết vì sao, Zero đã không còn cảm thấy gì, chỉ là mệt mỏi, không hơn.
“Ichiru Kiryuu, em làm anh thật thất vọng.” Nói xong câu đó, Zero thật sâu nhìn vào mắt Ichiru, sau đó nhìn Shizuka Hiou bên cạnh, tự giễu cười cười, xoay người rời đi, tiếng bước chân vẫn cứ vang lên đều đều cho đến khi chủ nhân của nó biến mất khỏi căn phòng.
Thất vọng... Zero chính là thế, cho dù dưới tình huống như vậy cũng có thế khống chế được ý muốn cho cậu một đấm tỉnh lại, thế nhưng sự lạnh lùng này, không có bất luận tình cảm gì, so với sự trừng phạt nào đều tàn nhẫn gấp bội. Zero, anh quả nhiên là người hiểu rõ em nhất, cũng là người độc ác với em nhất.
Gọi Ichiru Kiryuu cái tên này, anh đã không còn gọi em là ‘Ichiru’ như trước đây nữa. Đây gọi là tự làm tự chịu sao, đều nghĩ đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, vậy mà vẫn cảm thấy đau lòng. Thật tàn nhẫn... Zero.
“Không đuổi theo sao? Sau này có thể sẽ không còn khả năng quay đầu đâu.” Shizuka mỉm cười quan sát một Ichiru ngơ ngác nhìn ra cửa, rõ ràng rất để ý, nhưng có chết cũng không thừa nhận, đúng là một đứa nhỏ.
“Đã không còn cần thiết.” Ichiru quay đầu lại, đối mặt với Shizuka, “Ngài không sao chứ? Vì sao khi nãy lại bị rơi vào tình trạng như vậy.”
“Trong giới thuần chủng cũng phân chia đẳng cấp. Tuy rằng không biết vì sao, thế nhưng Zero hình như đã vượt xa cái gọi là level A. Bây giờ nên gọi cậu ta là thủy tổ mới đúng. Loại năng lực này là không thể phản kháng, là sự phục tùng vô điều kiện đối với tổ tiên của vampire. Cho dù là ta cũng thiếu chút nữa... Nhưng đây cũng không hẳn là chuyện gì xấu. Đối như vampire thuần chủng như ta mà nói, tử vong cũng là một chuyện tốt. Nếu như khi nãy Ichiru không ngăn cản, có lẽ mọi chuyện đều đã xong.”
“Shizuka - sama?!”
“Yên tâm đi, chí ít trước khi giải quyết xong tất cả mọi thù hận, ta sẽ không chết. Giống như Zero, cậu ta cũng sẽ không dừng lại nếu chưa báo được thù. Thế nhưng nếu kẻ đó còn sống, ta quyết không giao ra mạng mình.” Kể từ lúc đó, cô đã không còn lý do tồn tại trên thế giới này, không có người kia bên cạnh, cuộc sống cũng chẳng còn ý nghĩa. Ichiru, ta thật sự không muốn bỏ cậu lại, nhưng cũng không muốn cậu biến thành một sinh vật đáng thương như ta, như anh cậu. Có vẻ như ta sai rồi, lúc đó không nên vì nhìn thấy sự cô đơn của mình trong cậu mà mang cậu theo.
Trên mặt người nữ thuần chủng lại lộ ra một nụ cười nhợt nhạt đáng thương, đưa tay vuốt lên từng đường nét trên mặt nạ của Ichiru.
“Thấy anh cậu rồi, hiện tại, có hối hận không? Chúng ta thật ra vẫn còn một điểm không giống nhau, cậu chí ít vẫn còn một nơi để quay về. Zero vẫn luôn đợi và sẵn sàng tha thứ cho cậu, hiện tại, cậu vẫn có thể lựa chọn?”
“Shizuka - sama...” Ichiru áp tay mình lên bàn tay nhỏ nơi má, “Ta sẽ không rời đi ngài. Cho dù phát sinh chuyện gì cũng tuyệt không bỏ lại Shizuka - sama. Ta chỉ mong ngài đừng nghĩ mình chỉ có một người. Chỉ cần ta vẫn bên cạnh ngài, chúng ta không ai phải cô độc cả.”
Mỉm cười, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, Ichiru. Cho dù là thuần chủng yêu con người hay ngược lại, cũng sẽ không có kết cục tốt. Cũng may cậu đối với ta chỉ là tìm được một chỗ dựa đồng cảm. Nếu như lúc đó ta không đem anh ấy biến thành vampire, có lẽ anh ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Vậy nên, Ichiru, ta tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này lần hai, sẽ không tái phạm.
- -*--
Zero như người mất hồn đi ra khỏi căn phòng chứa đầy ký ức cùng sự tức giận của cậu kia. Shizuka Hiou, Ichiru... Một kẻ ta hận nhất, một người ta yêu nhất, lại cùng lúc hung hăng tại miệng vết thương đã bắt đầu thối rữa của ta, vạch thêm một nhát.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Zero Kiryuu, quyết tâm của ngươi chỉ có như vậy sao? Giác ngộ của ngươi mới đến đó thôi sao?
Zero không ngừng hít sâu, ngực như bị một khối nham thạch đè nặng, áp chế hô hấp của cậu, không thể suy nghĩ. Ichiru còn sống, đúng vậy, đó là mong muốn lớn nhất của mình, ngoại trừ, nó có khả năng sẽ bị chính mình gián tiếp giết chết. Ichiru, cha mẹ, gia đình hạnh phúc của chúng ta với em mà nói là cái gì? Không thể tha thứ, không muốn tha thứ. Phản bội tất cả chúng ta, liều chết bảo vệ kẻ thù của chúng ta. Nhưng mà, em vẫn là đứa em Zero này đã thề sẽ dùng cả sinh mệnh bảo vệ...
Rốt cuộc nên làm như thế nào chúng ta mới có thể quay về như trước đây. Zero thất thần tiến vào rừng cây nhỏ trong học viện, bóng đêm có thể che giấu rất tốt yếu đuối cùng bàng hoàng của cậu lúc này. Dựa vào một thân cây, thân thể chậm rãi trượt xuống, ngồi bệt trên mặt đất, lạnh.
Hướng ác ma khẩn cầu sức mạnh, quả nhiên chỉ là là kẻ bị nguyền rủa. Báo thù, buông tha, không ngờ mình lại có ngày xem đây là vấn đề khó nghĩ. Phải chăng bây giờ buông tay mới là lựa chọn tốt nhất, người chết cũng đã chết, có giết cả thế giới bọn họ cũng không thể sống lại được, nhưng những người còn sống...
“A...” Zero cười nhẹ, thanh âm nghẹn lại trong cổ họng, ước gì mình có thể khóc. Buông tha cho cừu hận, cũng là buông tha cho chính mình, như vậy mới là tâm nguyện của những người thân nơi thiên đường!
Chỉ có những kẻ cái gì cũng không biết mới có thể nói ra những thứ cao thượng giả tạo như vậy. Chưa từng mất đi, sẽ không biết cảm giác của người ở lại. Cậu biết không nên vì báo thù mà sống, nhưng nếu không thể giải thoát mình khỏi oán hận, sống, không bằng chết.
“Xin lỗi, anh từng thề sẽ thay mặt cha mẹ chăm sóc em cả đời. Nhưng nếu như em vẫn kiên trì lựa chọn Shizuka Hiou, anh chỉ có thể dùng sinh mạng này đi thực hiện lời hứa đó.”
- -------------------------------------TBC- -------------------------------------