42, Ngũ quỷ
Sáng sớm hôm sau, bốn người Dạ Lan San liền khởi hành chạy tới Ngọc Quan Thành, đến buổi trưa, Đoạn Tinh nhìn Gia Cát đầu đầy mồ hôi, nhìn qua vẫn là bộ dáng ngủ không đủ. Đau lòng hôn nhẹ tai y, nâng mắt nhìn phía trước vừa lúc có một quán trà, vì vậy bốn người xuống ngựa nghỉ ngơi một chút lại đi.
Vào quán trà, lập tức có tiểu nhị ân cần bưng nước trà lên, Thần Tử Việt uống một ngụm, mặt nhăn nhíu —– Mùi lạ.
“Vùng hoang vu, quán trà này cũng chính là địa phương nghỉ chân.” Dạ Lan San xoa xoa đầu hắn, rót nước cho hắn, nói:“Uống chút nước trước đi, đi một lúc nữa sẽ tới thôn trấn phía trước, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó.”
Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái,“Ân” một tiếng ngoan ngoãn uống nước.
Đoạn Tinh thấy Gia Cát mặt đỏ bừng, lấy tay sờ trán y cảm thấy hình như có chút nóng, sốt ruột nhẹ giọng nói:“Ngươi làm sao vậy?”
Gia Cát lắc đầu, miễn cưỡng dựa vào trong lòng Đoạn Tinh, nói:“Không sao, chỉ là quá mệt, lại bị cảm lạnh, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
Đoạn Tinh nâng mắt nhìn xung quanh, trước không thôn trấn sau không khách điếm, trong lòng âm thầm mắng chính mình, buổi sáng nên để y hảo hảo ở khách điếm nghỉ ngơi, cần gì phải vội vàng đi chứ.
“Ta không sao.” Gia Cát thấy Đoạn Tinh sốt ruột, nên tinh thần cũng tốt lên một chút, nói:“Đợi đến thôn trấn phía trước ta nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi.”
Đoạn Tinh nhìn Gia Cát bị bệnh càng sốt ruột, suy nghĩ một lúc liền đứng lên ôm y đi ra ngoài:“Hiện tại liền đưa ngươi đi, vào thôn trấn rồi hảo hảo mà dưỡng cho ta.” Vừa đi vừa quay đầu hướng Dạ Lan San nói:“Bảo chủ, nói với Hoàng Thượng một tiếng, chờ thân thể Gia Cát tốt rồi chúng ta lại đuổi theo đại quân.”
Dạ Lan San gật đầu, Thần Tử Việt bĩu môi nhìn theo hai người rời đi.
Đoạn Tinh cưỡi ngựa đưa Gia Cát đi một lúc thì cảm thấy thân mình y càng ngày càng nóng, miệng khô khốc, nhìn qua một chút tinh thần cũng không có, đau lòng chết hắn, muốn cho ngựa chạy nhanh lại sợ Gia Cát chịu không nổi. Đi thêm một lúc thì thấy phía trước có một cánh rừng nhỏ, vì vậy đỡ y xuống ngựa cẩn thận để y ngồi dựa vào một gốc cây, nói:“Ta tới con sông phía trước vắt khăn đắp cho ngươi, được không?”
Gia Cát gật gật đầu, dựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đoạn Tinh hôn nhẹ trán y, thi triển khinh công rời đi —– Chiếu bản đồ xem, phía trước hẳn là có một con sông.
Gia Cát cảm thấy toàn thân một chút khí lực cũng không có, mơ mơ màng màng dựa vào thân cây cũng không biết đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến tưởng Đoạn Tinh đã trở lại, vì thế cố gắng dậy tinh thần mở to mắt, lại nhìn thấy cách đó không xa có một đám phệ nam tử vẻ mặt đáng khinh nhìn mình.
Gia Cát nhíu mày, trừng mắt nhìn một cái, người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại bỏ đao trong tay vẻ mặt dâm tà cười đi tới chỗ Gia Cát.
“Ngươi làm gì?!” Gia Cát có chút hoảng hốt —– Tên mập trước mắt này xem cách đi thân hình cũng có công phu, nội lực mình vì giải độc cho Lâm Hạo Dương đã hao phí không còn mấy thành, căn bản là không có khí lực đánh nhau.
“Đáng tiếc, một khuôn mặt như vậy lại là của nam nhân.” Tên mập kia ngồi xổm xuống trước mặt Gia Cát nhe răng cười nhìn y, nói:“Bất quá là nam hôm nay lão tử cũng muốn, ai bảo con mẹ nó ngươi lớn lên câu nhân như vậy!” Dứt lời, tay đã muốn cởi y phục Gia Cát, Gia Cát quýnh lên, muốn lấy độc dược trong lòng ra, bất đắc dĩ thân thể quá hư nhược, động tác bị đã bị kia tên mập kiềm hãm gắt gao nắm lấy hai tay.
“Buông tay……!” Gia Cát liều mạng giãy dụa, tên Đoạn Tinh còn chưa có gọi ra khỏi miệng đã bị bịt kín miệng, hai tay bị đai lưng mình trói ở trên cây, tên mập lấy tay mơn trớn hai má không chút huyết sắc của Gia Cát, cười dâm nói:“Giữ khí lực đi, chờ đến thời điểm ngươi kêu.”
Gia Cát mãnh mẽ lắc đầu, hoảng sợ nhìn tên mập đang cởi áo áp lại mình, nhất thời cảm thấy thân thể mình mỗi một nơi bị hắn chạm qua đều ghê tởm đòi mạng, mới biết được nguyên lai mình cực kỳ khó chịu không thích người khác chạm vào người.
“Lý Nhị, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có hưng trí này.” Trong rừng đi ra hai nam một nữ, ba người vẻ mặt ghét nhìn tên mập kia.
Lý Nhị quay đầu đứng lên, hung tợn nói:“Phi, sớm biết vậy lão tử sẽ không ra khỏi đại mạc, tốt xấu còn có nữ nhân, tội gì chạy tới nơi này.”
Trung niên nữ tử kia cũng lắc đầu:“Ai biết Gia Luật Thanh lại như vậy. Bất quá chúng ta sắp trở về, tiểu tử ngươi sao ngay cả mấy ngày cũng không nín được, nam nhân cũng muốn?”
Lý Nhị nhe răng cười, tay nắm cằm Gia Cát bắt y ngẩng đầu, nói:“Vốn muốn tìm địa phương đi tiểu, ai biết sẽ nhìn thấy tiểu bạch kiểm này, Chung Tam Nương, nam nhân này có thể nói là non mịn hơn các nữ nhân trong đại mạc.”
“Lớn lên nhìn không tệ.” Một nam nhân râu quai nón nhìn Gia Cát từ trên xuống dưới, huýt sáo một cái, xoa xoa tay bắt đầu cởi thắt lưng:“Nương a, vừa lúc lão tử cũng muốn hạ hỏa.”
Chung Tam Nương hèn mọn nhìn hai người bọn họ một cái, xoay người muốn trở về, lại cảm thấy một cỗ bạo phong hướng sau đầu mình bổ tới, chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một trận đau nhức,“Oanh” một tiếng ngã xuống mặt đất.
“Tam…… Ngươi…… Ngươi là ai?!” Một nam tử gầy om khác nguyên bản đang nhìn y phục hỗn độn của Gia Cát mà nuốt nước miếng, nghĩ rằng hay đợi lát nữa mình cũng đi hạ hỏa, đột nhiên nhìn thấy đầu óc Chung Tam Nương vỡ toang rơi xuống chân mình, phía sau một tử y nhân trẻ tuổi hai mắt đỏ đậm đầy giận dữ, không khỏi cả kinh hồn phi phách tán.
Hai người kia nghe được động tĩnh cũng xoay người, nhìn thấy thi thể Chung Tam Nương trong lòng liền biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của tử y nhân trước mắt này, hoảng sợ quay đầu chạy vào rừng. Bất đắc dĩ tên râu quai nón kia vừa cởi bỏ đai lưng, còn chưa đi tới hai bước quần liền rớt xuống cho nên vấp ngã xấp xuống, chưa kịp đứng lên đã cảm thấy tử y nhân kia một cước dẫm nát lưng mình, lục phủ ngũ tạng như vỡ nát, không thể đứng dậy.
“Hảo…… Hảo hán tha mạng a, chúng ta…… Chúng ta còn cái gì đều…… Không…… Không có làm……” Hai người đầu gối mềm nhũn,“Bùm” quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, một câu đầy đủ cũng không nói được.
Đoạn Tinh sắc mặt âm hàn nhìn bọn họ, xoay người giúp Gia Cát cởi trói hai tay, thấy cổ tay bị ma sát máu me nhầy nhụa trong lòng hắn khó chịu đòi mạng, ôm lấy hắn nhẹ giọng nói:“Không có việc gì , ngoan, không có việc gì .”
Gia Cát mờ mịt trợn tròn mắt nhìn Đoạn Tinh, biểu tình hoảng hốt.
Đoạn Tinh thấy y như vậy, ảo não hận không thể giết chính mình, biết rõ y hiện tại một chút nội công cũng không có lại còn đang sinh bệnh, sao có thể để y một mình ở đây, may mà không phát sinh ra chuyện gì khác, nếu mình trở về trễ một chút…… Đoạn Tinh không dám nghĩ nữa, cúi đầu hôn hôn hai má đầy nước mắt của Gia Cát, run giọng nói:“Ngươi đừng sợ, là ta, không có việc gì, không có việc gì .”
Gia Cát mở to mắt nhìn Đoạn Tinh một lúc, rốt cục cũng đưa tay ôm lấy y, toàn thân khẻ phát run, giống như con mèo nhỏ bị chấn kinh.
Đoạn Tinh đau lòng đem y ôm vào trong lòng, an ủi nhẹ nhàng vỗ lưng y.
Trên mặt đất hai người kia đang run rẩy, chỉ thấy Đoạn Tinh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lạnh như diêm vương tái thế, nhất thời sợ tới mức toàn thân run như cầy sấy, liên tục dập đầu nói:“Đại gia…… Tha…… Tha mạng.”
Đoạn Tinh sắc mặt âm trầm —– Chính là mấy người này, mười mấy năm trước diệt hơn ba trăm miệng ăn Đoàn gia trại, làm cho mình không nhà để về trôi giạt khắp nơi. Hiện tại cư nhiên còn dám xuống tay với Gia Cát, nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Gia Cát hai tay bị trói ở trên cây, y phục nửa mở trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nhất thời cảm thấy một cỗ hỏa lực mạnh mẽ vọt lên đầu, tay nâng lên nháy phóng ra một cỗ nội lực âm ngoan, hai người kia nhất thời cảm thấy ngực sinh đau, trơ mắt nhìn trước ngực mình thủng một lỗ máu bắn khắp nơi, còn chưa kịp phản ứng lại đã thống khổ ngã xuống đất.
Nhìn mấy cỗ thi thể trên mặt đất kia, đầu óc Đoạn Tinh có chút trống rỗng, giống như nhớ lại mười mấy năm trước, toàn bộ thôn trang nơi nơi đều là máu, mình núp trong đống củi vô cùng sợ hãi núp trốn. Đoạn Tinh hai mắt đỏ, tựa hồ cảm thấy vừa rồi giết người vẫn chưa có giết thống khoái, cừu hận mười mấy năm từng chút từng chút lan tràn ra, huyết dục từ từ hiện lên, không phải là báo thù mà đơn thuần là muốn giết người, thần trí dần dần có chút mơ hồ, vô thức chậm rãi đưa tay muốn cầm lấy đao của mình, lại cảm giác Gia Cát trong lòng mình giật giật, mới giật mình tỉnh táo lại.
“Làm sao? Chỗ nào không thoải mái?” Đoạn Tinh vội vàng ôm lấy Gia Cát, trong lòng ân hận —– Mình vừa rồi sao còn có thời gian để phân tâm chứ?
Gia Cát cắn môi, chau mày.
Đoạn Tinh sốt ruột, ôm Gia Cát nhảy người lên ngựa chạy một mạch tới trấn nhỏ gần nhất, rốt cục lúc chạng vạng cũng đã đến. Vào khách điếm tùy tay ném cho tiểu nhị một thỏi bạc bảo hắn đi tìm đại phu, còn mình vào phòng cẩn thận giúp y lau người, thay quần áo sạch sẽ rồi ôm lên giường, mới gọi đại phu đang chờ ở ngoài cửa tiến vào.
Đại phu xem xong nói với Đoạn Tinh:“Vị công tử này không có chuyện gì lớn, chỉ là thân thể suy yếu quá độ, lại bị phong hàn, hơn nữa hình như bị kinh hách, uống vài than thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt mười ngày nửa tháng là có thể dưỡng trở lại.”
Đoạn Tinh gật đầu, an bài tiểu nhị đi theo đại phu đi sắc dược, còn mình nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh Gia Cát trông chừng y, nhớ tới năm mười sáu tuổi sư phụ từng nói —– Mình luyện Diệt Tinh Đao nguyên bản là yêu tà đao phổ thượng cổ truyền xuống, mình thiên tính trong sáng, mới có thể luyện thành bộ đao pháp này mà không bị tà khí khống chế. Nhưng là vừa rồi…… Đoạn Tinh cười khổ, nếu không phải Gia Cát động đậy, mình hẳn là sẽ tẩu hỏa nhập ma đi, yêu đao một khi tẩu hỏa nhập ma, mười phần sẽ chết. Nghĩ đến đây, Đoạn Tinh cách chăn ôm lấy Gia Cát, thấp giọng nói:“Ngươi thật đúng là thần y, sao ngay cả hôn mê cũng có thể cứu người.” (trong sáng @.@….)
Gia Cát cau mày, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tiểu nhị được Đoạn Tinh cho một thỏi bạc lớn làm việc tự nhiên lưu loát, rất nhanh đã đem dược nấu xong bưng vào, Gia Cát uống thuốc xong lại qua hai canh giờ, rốt cục mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Ngươi sao rồi?” Đoạn Tinh vẫn luôn nhìn y, lúc này thấy y tỉnh vội vàng hỏi.
Gia Cát nhỏ giọng “Ân” một tiếng, không nói gì.
Đoạn Tinh thấy y vẫn ngơ ngác, trong lòng khó chịu như bị đao tước, nhớ tới đại phu phân phó tiểu nhị đi sắc thuốc nấu cháo nên muốn xuất môn gọi tiểu nhị bưng lên, đứng lên lại phát hiện tay áo mình bị Gia Cát nắm chặt.
“Ngoan, ta không đi, ta đi gọi người chuẩn bị chút thức ăn cho ngươi, ăn xong mới có khí lực.” Đoạn Tinh vội vàng ôm lấy y nhẹ giọng an ủi. �
Gia Cát lắc đầu, tay nắm càng chặt.
Đoạn Tinh đau lòng, cũng không đành lòng đẩy tay y ra.
“Đoạn Đoạn……” Gia Cát nhỏ giọng mở miệng:“Ta muốn về nhà.”
“Được được được, chúng ta về Vân Sát Bảo.” Đoạn Tinh liên tục đáp ứng:“Chờ ngươi khỏe một chút chúng ta lập tức trở về Vân Sát Bảo, bên đó có Bảo chủ lại có nhiều đại quân như vậy, cũng không cần chúng ta giúp y, chúng ta về nhà.”
Nghe được trong giọng nói Đoạn Tinh tự trách, Gia Cát lấy tay vuốt mày Đoạn Tinh, mở miệng nói:“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng .”
Đoạn Tinh nghe vậy thấy cái mũi chua xót, mười mấy năm không có rơi lệ, đã gần như quên đi nguyên lai khóc là cảm giác này.
Gia Cát nhàn nhạt cười, vuốt vuốt mũi Đoạn Tinh, nói:“Lớn như vậy rồi sao còn khóc nhè.”
Đoạn Tinh nghẹn ngào, tay ôm chặt lấy Gia Cát đầu chôn trên vai y, giọng khàn khàn:“Vừa rồi ta không nên để ngươi một mình ở đó …… Thật xin lỗi, thật xin lỗi……”
“Ta không sao.” Gia Cát hôn nhẹ tai hắn:“Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta.”
Đoạn Tinh đỏ vành mắt gật đầu.
Hai ngày sau, Thần Tử Việt cùng Dạ Lan San đến Ngọc Quan Thành, vào cửa thì có hạ nhân đưa cho một phong thư, sau khi mở ra xem Dạ Lan San bất đắc dĩ nhìn phía Thần Tử Việt:“Vốn muốn đưa ngươi trở về sớm một chút, kết quả Đoạn Tinh nói Gia Cát bị bệnh dẫn y về Vân Sát Bảo trước, nói chúng ta ở lại giúp Hoàng Thượng.”
Thần Tử Việt nhíu mày, nói:“Vậy bệnh của Lâm tướng quân làm sao bây giờ?”
Dạ Lan San giơ lá thư trong tay:“Gia Cát nói mấy ngày trước y đã đề nghị với Hoàng thượng đưa Lãnh Tịch Chiếu đến đây, mấy ngày nữa hẳn là sẽ tới!”
. : .