22, Tâm ý
Sau khi hồi cung, Gia Cát đến thư phòng giảng bài cho Lãnh Tịch Chiếu, Lâm Hạo Phong ở Ngự hoa viên đi qua đi lại không có việc gì làm, lại luyến tiếc cứ trở về như vậy. Trong đầu toàn là hình ảnh của Gia Cát, nghĩ nghĩ gọi một tiểu thái giám lại thì thầm vài câu sau đó tiểu thái giám lĩnh mệnh rời đi, Lâm Hạo Phong nghĩ đứng ở Ngự hoa viên cũng quá nhàm chán, không bằng đến thư phòng tìm Gia Cát? Chỉ cần mình không nói chuyện sẽ không quấy rầy bọn họ đi!
Chủ ý đã quyết định, Lâm Hạo Phong đang muốn đi ra ngoài đột nhiên nhìn thấy Hoa Thiên Lang và Lâm Hạo Dương cùng nhau đi tới.
“Đại ca?” Lâm Hạo Dương mắt sắc, đi tới hỏi:“Ngươi hôm nay sao hăng hái như vậy, một mình chạy đến Ngự hoa viên?”
Lâm Hạo Phong mí mắt co rút, có lệ:“Ta không phải không có việc gì làm sao, đang muốn đi đây.”
“Tối cùng nhau ăn cơm đi?” Hoa Thiên Lang cũng đi lên hỏi.
“Tạ Hoàng Thượng, nhưng không cần!” Lâm Hạo Phong liên tục xua tay, nghĩ rằng ta cũng không muốn nhìn hai ngươi khanh khanh ta ta mắt đi mày lại, không thú vị không thú vị, huống hồ tối nay còn muốn ăn cơm cùng Gia Cát. Nói xong liền cáo từ, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện vì vậy quay đầu hỏi:“Ừm…… Hoàng Thượng, mấy hôm nay ta có thể ở lại Hoàng cung hay không?”
“Đương nhiên.” Hoa Thiên Lang gật đầu.
Lâm Hạo Phong cảm kích cười cười, xoay người rời đi.
“Nè, đại ca ngươi hình như tâm tình không tệ.” Hoa Thiên Lang nhìn bóng dáng Lâm Hạo Phong, cảm thấy y hôm nay sao ngay cả bước đi đều hấp tấp, chẳng lẽ là ảo giác của mình?
“Đúng vậy.” Lâm Hạo Dương gật đầu:“Ta cũng cảm thấy đại ca hôm nay cười thật……Cảm giác nói không nên lời.”
Thấy Lâm Hạo Dương có chút đăm chiêu, Hoa Thiên Lang trong lòng ngứa ngáy vì vậy lén hôn lên má của hắn một cái.
“A!” Lâm Hạo Dương nhảy ra xa, trừng y một cái quay đầu bỏ chạy. Hoa Thiên Lang muốn đuổi theo, lại nhìn thấy xung quanh một đống thái giám cung nữ đi tới, đành phải dừng lại —– Dù thế nào đi nữa thì mình cũng đang ở trong Hoàng cung, vua của một nước không thể làm càn. Nhưng trong lòng lại khó chịu, từ lần dã ngoại đó bị đám thổ phỉ cắt ngang, Lâm Hạo Dương đối với mình tăng thêm mấy phần cảnh giác, nguyên bản còn có thể hôn hôn hiện tại ngay cả hôn cũng chạy, mình đường đường là vua của một nước mà khổ cực đến như vậy, Hoa Thiên Lang trong lòng nén giận lại luyến tiếc Lâm Hạo Dương, càng nghĩ càng sinh khí, vì vậy lớn tiếng kêu:“Người đâu!”
“Dạ!” Thái giám đứng bên cạnh chạy tới.
“Truyền lời cho Tể tướng, bảo ông ấy đi tìm người diệt trừ phiến loạn cho trẫm!”
Thái giám lĩnh mệnh đi xuống, đương triều Tể tướng Lưu Thông sau khi tiếp chỉ mạc danh kỳ diệu —– Hoàng đế sao lại đột nhiên quản việc này?
Gia Cát giảng giải cho Lãnh Tịch Chiếu xong cũng đã là chạng vạng, Lâm Hạo Phong thấy vậy đi lên:“Tiên sinh đã xong? Cùng ăn cơm đi?”
Gia Cát nhíu mày:“Lâm đại ca xem xong rồi?”
“Phốc……” Lãnh Tịch Chiếu không cẩn thận cười ra tiếng, ai mà không biết Lâm Hạo Phong vừa thấy sách liền đau đầu, để y xem xong một quyển sách còn không bằng cho y ba nhát đao, hôm nay cố tình ở lại thư phòng đọc, lấy cớ này thật đúng là…… Đủ lạn……
Lâm Hạo Dương trừng hắn một cái, ngược lại cười nói với Gia Cát:“Ừ, xem xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi?”
“Hảo.” Gia Cát gật đầu, quay đầu hỏi Lãnh Tịch Chiếu:“Cùng đi đi?”
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu vừa định đáp ứng, nâng mắt liền thấy ánh mắt sát thần của Lâm Hạo Phong, cuống quít sửa miệng:“Không cần, ta còn có việc không thể đi!”
“Nga.” Gia Cát gật đầu, đi theo Lâm Hạo Phong rời đi.
Lãnh Tịch Chiếu nhìn vẻ mặt cười chân chó lấy lòng của Lâm Hạo Phong, cảm thấy mình xuất hiện ảo giác……
“Đây là……” Đến nhà ăn, Gia Cát nhìn một đồ ăn mắt choáng váng.
Lâm Hạo Phong để y ngồi trên ghế, nói:“Ta tìm người gọi trù tử của Lạt Mãn Thiên vào cung, trưa nay ta hại tiên sinh ăn không ngon, buổi tối bồi bổ lại!”
Gia Cát ngửi được mùi ớt và hạt tiêu, vừa lòng híp mắt cười.
Lâm Hạo Phong thấy Gia Cát ăn cao hứng, trong lòng cân nhắc bằng không bắt trù tử kia ở lại trong cung ……
“Ngô……” Gia Cát ăn xong ngụm cơm cuối cùng, ngồi ở trên ghế thoải mái không muốn động.
Lâm Hạo Phong tiến lên kéo Gia Cát đứng dậy:“Buổi tối ăn nhiều nên đứng lên hoạt động một chút! Bằng không đối với thân thể không tốt”
Gia Cát nhìn y cười:“Không nghĩ tới ngươi vẫn có chút y học thường thức a.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Gia Cát dưới ánh nến, Lâm Hạo Phong cảm thấy huyết khí dâng lên, đột nhiên……
“A!” Gia Cát chỉ vào y:“Ngươi chảy máu mũi!”
Lâm Hạo Phong đưa tay lên sờ sờ, quả nhiên là……
“Đừng lộn xộn!” Gia Cát xoay người cầm khăn tay lên thay y chùi mũi. Cảm nhận được độ ấm ngón tay Gia Cát, lại nhìn gương mặt y gần trong gang tấc, Lâm Hạo Phong chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt sao quá thuận lợi, toàn thân lại một trận khô nóng……
“Sao lại thế này!” Gia Cát càng lau thấy mũi Lâm Hạo Phong chảy máu càng nhiều, cũng có chút sốt ruột nên lôi y tới dược phòng. Lâm Hạo Phong một tay bịt mũi, một tay bị Gia Cát túm lôi đi, chỉ cảm thấy tay Gia Cát mềm mại mát lạnh, nghĩ rằng máu mũi chảy quả thực quá đúng lúc……
Đến dược phòng, Gia Cát lấy dược nhẹ nhàng thay y xoa vào trong mũi, lại lấy cái khăn lau không cho cử động, miệng nhịn không được thầm oán nói:“Ngươi không phải ăn cay được sao? Sao mới ăn có một chút liền nóng thành như vậy?”
Lâm Hạo Phong đang bị y bịt mũi, miệng hô hấp không thể nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ lão tử phun máu mũi mới không phải do ăn cay, mà là do nhìn ngươi……
Ngày hôm sau, Gia Cát vẫn như cũ đi theo Lâm Hạo Phong ra ngoài đi dạo, vui chơi giải trí……
Đến ngày thứ ba, một đám người sáng sớm canh giữ trước giường lão tướng quân, trông mong nhìn a nhìn.
Hai canh giờ sau, lão tướng quân vẫn là không nhúc nhích.
“Có thể…… có vấn đề gì hay không a?” Lâm Hạo Dương thật cẩn thận hỏi.
Gia Cát nhíu mày, còn chưa kịp nói Lâm Hạo Phong đã trừng mắt với Lâm Hạo Dương:“Tiểu tử ngươi gấp cái gì! Tiên sinh nói không sao liền nhất định không sao!”
Lâm Hạo Dương bị mắng, lùi về chỗ câm nín.
Lãnh Tịch Chiếu hướng hắn nháy mắt —– Nhìn ra chưa, còn không thấy đại ca ngươi bắt đầu “lấy tay bắt cá” a!
Lâm Hạo Dương nhìn ra môn đạo, hít một ngụm khí lạnh……
Hoa Thiên Lang lấy tay nhẹ nhàng nhéo hắn một cái —– Dương, xem ra Lâm gia ngươi phải tuyệt hậu a……
Lâm Hạo Dương trừng y một cái rồi quay đầu nhìn Lâm Hạo Phong đang chân chó canh giữ bên cạnh Gia Cát, trong lòng nhất thời có một cỗ cảm giác vô lực……
Lại một lát sau, lão tướng quân trên giường đột nhiên động đậy, rồi chậm rãi mở mắt.
“Nghĩa phụ!” Lâm Hạo Phong quá vui mừng, xông lên nắm lấy tay Tư Không Chiếu: “Nghĩa phụ người tỉnh!”
Những người khác cũng đều vây quanh giường.
Tư Không Chiếu chậm rãi nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy Hoa Thiên Lang, chống thân muốn quỳ xuống.
“Lão tướng quân!” Hoa Thiên Lang vội vàng tiến lên đỡ lấy ông :“Ngươi trúng độc, trăm ngàn lần đừng xuống giường.”
Tư Không Chiếu mở miệng nhưng không có thanh âm. Gia Cát giải thích nói:“Lão tướng quân thân thể vừa hồi phục, không nói chuyện được là bình thường, đừng lo, qua vài ngày điều trị nữa là có thể từ từ nói chuyện !”
“Đa tạ tiên sinh!” Lâm Hạo Phong thấy Tư Không Chiếu tỉnh, kích động cũng không biết nên cảm tạ Gia Cát như thế nào, đầu óc nóng lên “Bùm” một cái quỳ xuống trước Gia Cát.
“Đừng nha!” Tất cả mọi người ở đây đều hoảng hồn, Gia Cát nhanh chóng kéo Lâm Hạo Phong đứng lên:“Lâm đại ca ngươi cũng quá khách khí rồi, ta không nhận nổi!”
Hoa Thiên Lang nhìn Lâm Hạo Dương nhướng mày cười xấu xa —– Nhìn thấy không, đại ca ngươi ngay cả ta cũng không thèm quỳ !
Lâm Hạo Dương cười khổ……
Gia Cát phân phó Lãnh Tịch Chiếu đi sắc dược, còn mình lại bắt mạch cho lão tướng quân, sau đó gật đầu nói:“Không sao, uống thuốc nghỉ tạm vài ngày là có thể khôi phục, mọi người ra ngoài đi, để lão tướng quân hảo hảo nghỉ ngơi, Lâm đại ca nếu không có việc gì ngươi ở lại bồi lão tướng quân.”
Lâm Hạo Phong gật đầu đáp ứng, Gia Cát cùng những người khác đều lui ra ngoài.
“Thư sinh kia, ngươi tên là gì?” Sau khi ra khỏi cửa, Hoa Thiên Lang đột nhiên gọi Lạc Cẩm đang muốn đi về phòng lại.
“Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân Lạc Cẩm.” Lạc Cẩm hoảng sợ, vội vàng hành lễ đáp.
“Ừm…… Lần này lão tướng quân có thể tỉnh lại cũng nhờ có khối ngọc của ngươi…… Như vậy đi, trẫm đặc xá ngươi thoát khỏi Hoàng môn, đến ngự thư phòng trẫm khảo thi văn ngươi!”
“Vâng!” Lạc Cẩm mừng rỡ, đi theo Hoa Thiên Lang đến ngự thư phòng.
Hai canh giờ sau, Gia Cát nhìn thấy Lạc Cẩm ánh mắt mờ mịt đi vào sân.
“Yêu, làm sao vậy?” Gia Cát vội vàng đi lên đỡ hắn:“Cùng Hoàng Thượng nói chuyện không ổn?”
Lạc Cẩm đầu choáng váng, quay đầu nhìn Gia Cát:“Hoàng Thượng cho ta từ ngày mai đi theo lão Thừa tướng Lưu Thông làm việc.”
“Hmm?” Gia Cát mừng rỡ, lấy tay vỗ hắn một cái:“Mọt sách ngươi làm ta sợ muốn chết, đây là chuyện tốt nha! Nhìn biểu tình vừa rồi của ngươi ta còn tưởng Hoàng đế muốn chém ngươi!”
“Ngô.” Lạc Cẩm vẫn là rầu rĩ không vui, Gia Cát suy nghĩ một chút nhỏ giọng hỏi: “Ngươi lo lắng Nhạc bang chủ?”
“Ân.” Lạc Cẩm thành thành thật thật gật đầu:“Tội danh của nhạc phụ đại nhân vẫn chưa được tra xét lại, ta sợ vạn nhất ta vào triều làm quan sẽ liên lụy đến lão nhân gia.”
Bạn đang �
“Mọt sách ngốc.” Gia Cát lấy tay vỗ vỗ hắn:“Ngươi yên tâm, Nhạc bang chủ đã không còn, hiện tại chỉ có Nhạc lão nhân, không có việc gì đâu. Hoàng Thượng nếu không hỏi thì đừng nói, nếu hỏi thì ngươi nói ông ấy là người của Vân Sát Bảo.”
“Đa tạ tiên sinh.” Lạc Cẩm nghe vậy yên tâm, cảm kích nhìn Gia Cát:“Đúng rồi, hiện tại lão tướng quân đã không sao, tiên sinh còn muốn ở lại Hoàng cung không?”
Gia Cát cười cười, nói:“Đã ngốc hơn mười ngày ở đây, chờ lão tướng quân thân mình hoàn toàn khôi phục, ta sẽ đi đến phía nam.”
“A? Tiên sinh còn chưa muốn về Vân Sát Bảo sao?” Lạc Cẩm hỏi: “Mọi người khẳng định rất nhớ ngươi.”
Thật không? Gia Cát chun chun miệng, có chút dao động, nghĩ rằng…… Bằng không trở về đi?
“Tiên sinh!” Lâm Hạo Phong đột nhiên chạy vào sân.
“Di? Ngươi không phải là ở cùng lão tướng quân sao?” Lạc Cẩm nhíu mày hỏi.
Lâm Hạo Phong sờ sờ đầu, nói:“Ân, nghĩa phụ mới vừa rồi đã ngủ nên ta tới đây xem.”
“Nơi này có cái gì đẹp mà xem!” Lạc Cẩm không thích Lâm Hạo Phong, tổng cảm thấy người này có ý đồ gây rối Gia Cát.
Lâm Hạo Dương trong lòng tự nhủ nơi này đẹp mắt hơn, bất quá y lười so đo với ngốc tử này, chính là quay đầu hỏi Gia Cát:“Tiên sinh hôm nay có rảnh không?”
Gia Cát gật đầu:“Ân, không bận.”
“Vậy…… Không bằng đến nhà ta đi? Phụ thân ta nghe nói tiên sinh chữa bệnh cho nghĩa phụ nên muốn gặp mặt đa tạ tiên sinh.” Lâm Hạo Phong thật cẩn thận hỏi.
Gia Cát cười, nói:“Không cần đa tạ, bất quá tới nhà ngươi có thể, ta còn chưa đi đâu.”
“Ta cũng đi!” Lạc Cẩm nghe vậy đứng lên kéo Gia Cát, nghĩ rằng Lâm Hạo Phong này cười thật tiện, vừa thấy là biết bụng dạ khó lường, mình còn nhìn ra tiên sinh thông minh như vậy sao không cảm thấy được chứ! Còn dám gọi y một mình đến Lâm phủ.
Lâm Hạo Phong trừng mắt:“Ngươi đi làm gì??”
“Ta……” Lạc Cẩm đầu óc lộn nhào tìm lý do:“Ta cũng chưa đi qua nhà ngươi, huống hồ lão tướng quân có thể tỉnh ta cũng xuất lực, ta cũng phải đi để Lâm đường giáp mặt cảm tạ ta!”
Lâm Hạo Phong dở khóc dở cười, nhất thời cảm thấy mọt sách này sao lúc trước nhìn đâu chướng mắt như thế, đang lúc tốn hơi thừa lời muốn cự tuyệt, đột nhiên từ ngoài cửa có một thái giám vội vàng chạy vào:“Lạc tiên sinh, Hoàng Thượng truyền Lưu thừa tướng tiến cung, Thừa tướng nói hiện tại muốn gặp ngươi.”
“A?” Lạc Cẩm nghe vậy mặt khóc tang, lưu luyến nhìn Gia Cát mới không cam lòng đi theo thái giám dẫn đường.
Lâm Hạo Phong vụng trộm nắm tay thành quyền, nghĩ rằng Lưu Thừa tướng này quả nhiên là danh tướng một thế hệ, có thể nói là vì dân giải ưu sầu a!
Lạc Cẩm ở trên đường căm giận, nghĩ rằng Đoạn phó bảo chủ ngươi nhanh đến đem Gia Cát lôi về đi, chậm nữa Gia Cát sẽ bị người bắt đi mất……
Xa xa ở Vân Sát Bảo Đoạn Tinh đánh một cái hắt xì lớn, tiếp tục ngồi ở trước thư phòng Gia Cát ngẩn người.
. : .