Tứ Bề Thọ Địch

Chương 8




Để Luật Dương đi đến phòng tắm tắm rửa trong chốc lát, hắn mặc quần áo đi xuống lầu, không nghĩ tới đám chuyên gia này vẫn ở đây, nhìn đến vẻ mặt xấu hổ của bọn họ, Để Luật Dương cũng không có biểu hiện gì khác.

” Còn có việc gì sao? ” Để Luật Dương cầm lấy tách hồng trà người hầu mới đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hỏi.

” Để tiên sinh, chúng tôi không chỉ cần tất cả tư liệu của Hứa tiên sinh, tư liệu của Tần tiên sinh cũng phải có, tính cách của y, thói quen của y chúng ta cần phải có đầy đủ mới có thể quyết định được phương pháp biến đổi … ” người đứng đầu thấp giọng nói.

” Không quan trọng. ” Để Luật Dương thản nhiên nói một tiếng, ” làm cho biến mất hoàn toàn là được rồi. “

” Nhưng là, Để tiên sinh, đó có thể sẽ khiến tinh thần không bình thường … ” người nọ có chút quẫn bách nói, cẩn thận lấy tay lau đi mồ hôi lạnh đang dần chảy ra trên trán.

” Không cần lo lắng nhiều như vậy, cứ theo ý ngươi là được rồi. ” Để Luật Dương trợn mi, ” còn việc gì sao? Hay là muốn ở lại ăn bữa cơm? “

Người nọ liên tục xua tay, sắc mặt càng thêm khẩn trương, ” không… không cần… chúng tôi lập tức rời đi … buổi sáng ngày mai liền bắt đầu công việc … có lẽ chúng tôi nên tới đón y đến chỗ chúng tôi … có thể chứ? “

Để Luật Dương gật gật đầu, ” Có thể, nhưng phản ứng của y có thể sẽ rất kịch liệt, còn cần các vị chiếu cố nhiều, ta chờ mong thành quả một tháng sau. “

Người nọ quay đầu, hướng mặt đến mấy người kia, mấy người này đều đứng lên,

” vậy không quấy rầy Để tiên sinh … hẹn gặp lại. “

Để Luật Dương không đứng lên, vẫn ngồi ở chỗ cũ, thản nhiên nói: ” Không tiễn, đi thong thả. “

………..

Thời điểm Tần Sở Ca tỉnh lại, sắc trời mới hơi hơi chuyển sang màu đen, y nằm ở trên giường, ngay cả chăn cũng không có đắp trên người, cứ như vậy xích lõa nằm đó.

Tần Sở Ca rùng mình một cái, thong thả kéo cái chăn ở bên kia giường để đắp, lại vẫn không ngừng cảm thấy lạnh run.

Rõ ràng bây giờ đã vào đầu hạ, tại sao lại vẫn lạnh như thế?

Y tuyệt đối không muốn biến thành một người khác!

Cho dù y chỉ có hai bàn tay trắng, thứ có duy nhất cũng chỉ là cái thân thể không đáng tiền này, nhưng y tuyệt đối không muốn biến thành một người khác.

Tuyệt đối không muốn nghĩ đến trên thế giới này, người tên là Tần Sở Ca chỉ là một cái xác không hồn.

Tần Sở Ca run rẩy bò xuống giường, nhặt quần áo chính mình lên, đào đào túi quần, lấy ra một tấm danh thiếp nhàu nát đầy nếp nhăn, lại nhìn đến điện thoại ở đầu giường, cười khổ.

Đây là đường sống duy nhất của y, chỉ có thể đánh cuộc một lần.

Để Luật Dương vì đi làm đã sớm dời đi, mà những chuyên gia tới đón Tần Sở Ca đi biến đổi nhân cách vẫn còn chưa tới. Tần Sở Ca ngồi trên sô pha, lại cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mà hy vọng duy nhất của y vẫn chưa tới. Y biết không thể tự mình chạy trốn, mà hoa ngôn xảo ngữ của người kia, cõ lẽ cũng như Để Luật Dương nói, là vì muốn cùng hắn tranh đoạt đồ vật mà thôi.

Nhanh đến chín giờ, cũng chính là sắp đến thời điểm những người kia tới đón y. Tần Sở Ca từ bỏ, nhắm mắt lại, dựa vào sô pha, cảm nhận chút thời gian cuối cùng y còn là Tần Sở Ca.

Thanh âm của quản gia bỗng từ xa truyền tới.

“ Hoa thiếu gia … không phải ta không cho ngài vào, thật sự thiếu gia hắn có mệnh lệnh … ngài hãy bỏ qua cho lão nhân gia này đi … ” thanh âm của quản gia thậm chí còn mang theo ý cầu xin.

“ Chỉ cần còn gia đình này thì ta vẫn là một phần trong đó, ta có thể tùy thời ra vào nhà chính. Nếu Để Luật Dương hắn có điều gì dị nghị, ta có thể tùy thời gọi luật sư đến thảo luận một chút, ngươi cũng không muốn nhìn tới cục diện này chứ? Cho nên, tránh ra. ” Thanh âm của Hoa Khiếu trở nên vênh váo tự đắc, thậm chí là khiêu khích.

Quản gia tức giận tới run người, nhưng cũng không dám nhiều lời. Ngôi nhà này, đích thật có một phần là của Hoa Khiếu, điều này là không thể phủ nhận.

“ Yên tâm, ta không phải đến trộm tài liệu buôn bán bí mật của hắn, ta chỉ là tới mang đi một người. ” Hoa Khiếu cười, vỗ vỗ vai lão quản gia, “ sẽ không làm ngươi mất việc đâu. ”

Rồi mới mỉm cười đến trước Tần Sở Ca, hướng hắn vươn tay: “ Vương tử của ta, chúng ta đi thôi. ”

Tần Sở Ca không khỏi buồn cười, là bị điệu bộ ghê tởm của gã chọc cười, cũng không thèm nắm lấy cánh tay kia, đứng lên: “ Có thể nhanh rời đi không? ”

Hoa Khiếu gật gật đầu, “ Hết thảy đều theo ý ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được, vương tử của ta. ”

Không phải xong rồi sao, Tần Sở Ca âm thầm trở mình xem thường một cái, trong lòng lại tràn đầy vui sướng theo Hoa Khiếu rời đi. Lão quản gia nhìn theo bọn họ rời đi, rồi mới nhanh chóng chạy tới nơi đặt điện thoại, gọi điện thông báo cho Để Luật Dương.

Hoa Khiếu tự mình lái xe tới đón y, ngồi trên xe của Hoa Khiếu, Tần Sở Ca còn có cảm giác không thật. Y thật sự đã trốn thoát khỏi nơi kia ư?

Ngày hôm qua y gọi điện cho Hoa Khiếu chỉ là hành động bất đắc dĩ. Y biết Hoa Khiếu đối với y còn có ý đồ khác, y cũng tự mình hiểu, bản thân không thể hấp dẫn sự chú ý của vị hoa hoa công tử này.

Nhưng Hoa Khiếu sẽ không đem y biến thành một người khác, nếu Hoa Khiếu cần báo đáp, cho dù là thân thể, y cũng cam nguyện cho – chính là, y không muốn mất đi chút tôn nghiêm cuối cùng, ngay cả linh hồn cũng không còn là của mình.

“ Ngươi có thể từ nhà Để Luật Dương đem ta mang đi … ngươi không sợ hắn sẽ đến nơi ngươi ở, dùng sức mạnh bắt ta trở về sao? Quan hệ của các ngươi … có thể biến kém đi hay không? ” Tần Sở Ca hỏi. Y tuy rằng tin tưởng Hoa Khiếu có thể cùng Để Luật Dương đối đầu, nhưng Hoa Khiếu có thể đến nhà Để Luật Dương đem y đi, Để Luật Dương không phải cũng có thể đến nhà gã bắt y trở lại sao?

Hoa Khiếu buồn cười xoa xoa đầu y, “ yên tâm đi, Để gia ta có một phần trong đó, nhưng toàn bộ Hoa gia đều là của ta, hắn không dám cướp người từ tay ta đâu. Huống hồ … ” Hoa Khiếu đối với y cười cười, y vị thâm trường, “ quan hệ của chúng ta có kém hơn cũng không đến đâu được nữa. ”

Tần Sở Ca cũng không hiểu quan hệ của bọn họ rốt cuộc khúc mắc ở đâu, im lặng, quay đầu tựa vào cửa xe, nhắm mắt lại. Y đêm qua lo lắng cả đêm, cũng không ngủ được, đã cảm thấy vô cùng mệt nhọc, cứ như vậy đơn giản đi vào giấc ngủ.

Phía trước là đèn đỏ, Hoa Khiếu giảm tốc độ ngừng lại, quay đầu qua … Tần Sở Ca sớm đã ngủ, khóe miệng gã hơi hơi nhếch lên – Để Luật Dương, ngươi rất nóng vội. Ta thật không ngờ đây là một phương pháp rất tốt, ngươi cứ thế chắp tay đem người dâng lên trước cửa nhà ta …

Cũng đừng trách ta không khách khí.

Là của ta, sẽ không bao giờ là của ngươi, trừ khi chết đi.

Đèn đỏ chuyển, Hoa Khiếu khẽ cười một tiếng, buông phanh, nhấn ga.

…………

Tần Sở Ca bị Hoa Khiếu gọi, lúc này y mới phát hiện mình đã tới nhà Hoa Khiếu. Y sờ sờ khóe miệng, hoàn hảo, trong lúc ngủ không có chảy nước miếng. Y nhu nhu mắt, ngáp một cái, tùy tiện mở cửa xe, ngẩng đầu ——–

Vì cái gì cả nhà của Hoa Khiếu lẫn Để Luật Dương đều lớn như thế a.

Y ghen tị.

Hoa Khiếu sau khi lái xe về gara, vừa đi tới cửa nhìn Tần Sở Ca đứng ở đó với vẻ mặt căm giận, không khỏi buồn cười nói: “ Xảy ra chuyện gì vậy Sở Ca? Không thích căn nhà này à? ”

“ Không, không có …. nhà rất tốt. ” Tần Sở Ca cắn răng nói, tâm bắt đầu bị một chút gì nho nhỏ quấy phá.

Hoa Khiếu kéo tay y lên cầu thang, lấy chìa khóa mở cửa ra, làm động tác của một thân sĩ: “ Mời vào, vương tử của ta. ”

Lúc này Tần Sở Ca cũng không khách khí, làm biểu tình ghê tởm.

Biệt thự của Hoa Khiếu cũng lớn như biệt thự của Để Luật Dương, nhưng bên trong thì không có người hầu, cả tòa biệt thự to lớn thế nhưng chỉ có hai người bọn họ.

Hoa Khiếu tự mình đun nước, pha một tách trà, đặt trước mặt Tần Sở Ca, “ Có phải đang nghĩ nhà ta tại sao không có một bóng người đứng không? ”

Tần Sở Ca tiếp nhận tách trà, uống một ngụm to, gật gật đầu.

“ Ta không thích cảm giác có nhiều người, huống chi ta có tay có chân, không cần người khác hầu hạ ta. Tuy vậy cứ cách vài ngày lại có người tới thu dọn một chút, bằng không ta sẽ bị quần áo bẩn bao phủ a! ” Hoa Khiếu như trước nhã nhặn cười, lại mang theo chút hài hước, khiến Tần Sở Ca cũng bị y chọc cười một chút.

Bất quá Tần Sở Ca rất nhanh nói ra vấn đề y đã muốn hỏi từ trước. Y buông tách trà, “ Hoa tiên sinh … sự tình hôm nay thực sự cảm ta ngài … nhưng ta vẫn rất muốn biết, tại sao lại là ta? Tuy rằng ta thực không phải một người tốt, ta là một tên côn đồ, … nhưng là, ta cũng vẫn là một người … ”

“ Gọi ta là Hoa Khiếu, ta biết những việc ta làm khiến ngươi cảm thấy không thoải mái ” Hoa Khiếu chặn lời nói của Tần Sở Ca “ ta xác thực phải nói cho ngươi. ”

“ Ta cùng Để Luật Dương là huynh đệ cùng cha khác mẹ, ngươi hẳn là đã đoán được. ” Hoa Khiếu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.

Tần Sở Ca gật gật đầu.

“ Ta hẳn phải là ca ca của Để Luật Dương. Nhưng lão gia kia … nhưng cha ta vì muốn tiến xa trên con đường danh lợi, đã không kết hôn cùng mẹ ta, mà cùng mẹ của Để Luật Dương kết hôn. Y vì thế thuận lợi chiếm được phần lớn cổ phần công ty của ông ngoại Để Luật Dương làm sính lễ. ”

“ Mẹ ta vô cùng thống hận nam nhân kia đã phụ lòng bà, nhưng bà không có khả năng để trả thù, bà chỉ cầm hai trăm vạn cha ta cấp cho gọi là phí nuôi nấng rồi rời đi. Bà là một nữ nhân vĩ đại, bà chỉ cần thời gian không đến mười lăm năm, đã có thể cùng nam nhân kia đọ sức. Đương nhiên cũng không thể phủ nhận bà đã lợi dụng rất nhiều nam nhân mê luyến bà, nhưng dù vậy, bà cũng đã thành công, thế nên bà bắt đầu quá trình trả thù. ”

“ Nhưng nam nhân kia đã không đợi được sự trả thù của bà, mà nữ nhân kia đã sớm mất, ta không biết việc này có liên quan gì đến mẹ ta không, nhưng nữ nhân kia cơ thể thực vô cùng yếu nhược. Cha ta … đúng là ác giả ác báo, rất nhanh mất đi sinh mệnh. Ta không biết đến cuối cùng có phải ông vẫn còn sót chút lương tâm không, ông đã đem ba mươi phần trăm cổ phần công ty cho ta. Phải biết rằng ông cũng chỉ có không đến bảy mươi phần trăm cổ phần công ty, cứ như vậy cho ta gần một nửa số cổ phần, một nửa còn lại cho Để Luật Dương. ”

“ Ngươi có thể tưởng tượng được Để Luật Dương hận ta bao nhiêu, tự nhiên xuất hiện một huynh trưởng cướp đi phân nửa số cổ phần nguyên bản là của hắn. Hơn nữa, trong di chúc cha ta có viết, nếu như ta chết, số cổ phần này liền tự động chuyển sang cho mẹ ta, nếu mẹ ta cũng không còn, liền chuyển toàn bộ vào quỹ từ thiện. Cho nên Để Luật Dương dù hận cũng không thể làm gì được ta. ”

“ Nam nhân kia đã chết, quan hệ giữa chúng ta liền ở trạng thái cân bằng. Mẹ ta có ý định đem công ty của Để Luật Dương đoạt lấy, công ty đó đáng nhẽ phải là của ta, nhưng ta đã có tuyệt đại công ty của bà, cho nên đối với công ty của Để Luật Dương hứng thú đều không lớn. ”

“ Thẳng đến khi Hứa Phàm Ức xuất hiện, đánh vỡ thế cân bằng này. ”

Tần Sở Ca không được tự nhiên xê dịch vị trí một chút, nhưng cũng không làm gián đoạn hoài niệm tự thuật của Hoa Khiếu.

“ Hứa Phàm Ức là nhi tử của tỷ tỷ mẫu thân Để Luật Dương, y cùng Để Luật Dương vốn là huynh đệ họ hàng. Hứa Phàm Ức … y cùng ngươi kì thực không hề giống nhau, ta không biết vì sao Để Luật Dương lại cảm thấy ngươi cùng y giống nhau. ” Hoa Khiếu nhìn Tần Sở Ca, nhẹ nhàng lắc đầu, “ Hứa Phàm Ức … làm cho ngươi ta có cảm giác một trận gió to là có thể thổi bay y đi. Y thực yếu đuối, khi nói chuyện âm thanh không vượt quá năm mươi đê-xi-ben, luôn cúi đầu, khi cười tay cũng luôn mân miệng, đại đa số thời gian y đều lẳng lặng xem sách. ”

“ Ta đoán mẫu thân Để Luật Dương lâm bệnh mất cũng là vì mắc loại bệnh này. Dường như là do động mạch não không giống người thường, rất dễ vỡ, gây xuất huyết não dẫn đến tử vong. ”

“ Ta tuy rằng đối với y không phải là nhất kiến chung tình, nhưng nghĩ ta cùng hắn là huynh đệ, có lẽ quan điểm thẩm mỹ cũng gần nhau, ta rất nhanh liền thích y – liền ngay cả tính hướng, hai chúng ta cũng giống nhau. ”

“ Chuyện tình sau đó … ” Hoa Khiếu nhún vai, “ đơn giản là Hứa Phàm Ức thích ta, Để Luật Dương liền đem hết thủ đoạn đem y đoạt đi, cuối cùng bệnh của y là do ta cùng Để Luật Dương hắn tranh chấp mà bạo phát … Để Luật Dương đem nguyên nhân cái chết của Phàm Ức quy lên người ta, cũng cho rằng Phàm Ức là yêu hắn chứ không phải yêu ta. Vì thế nhiều năm qua, cho dù là vấn đề sinh ý hay sự việc khác, y đều tranh giành với ta, hơn nữa nhất định phải thắng. ”

“ Đã sáu năm rồi, ta nghĩ Để Luật Dương đã quên Hứa Phàm Ức, nhưng ngươi lại xuất hiện. ” Hoa Khiếu nhìn thật sâu Tần Sở Ca, “ ta không biết Để Luật Dương nghĩ như thế nào lại muốn biến ngươi thành Phàm Ức, nhưng ta tuyệt đối không cho phép. ”

“ Tuy rằng bộ dáng ngươi cùng Phàm Ức giống nhau, nhưng tính cách các ngươi hoàn toàn bất đồng. Ta càng thích tính cách của ngươi hơn. Cảm tình của ta đối với Hứa Phàm Ức lúc trước, một phần là thích, một phần là do y thích ta nên ta cũng thích y, còn lại ta cũng không phủ nhận chính là vì ý định muốn tranh đoạt cùng hắn. Nhưng ngươi không giống với Phàm Ức, ngươi cùng y là hai người khác biệt, ta thích ngươi là vì sự nghịch ngợm khiêu thoát của ngươi, sự thiện lương của ngươi ( Tần Sở Ca thực sự thiện lương ư?), còn có chút không được tự nhiên của ngươi. ” Hoa Khiếu nắm lấy tay Tần Sở Ca, bắt đầu thổ lộ, “ cho nên, Sở Ca, cho ta một cơ hội, đừng vì Để Luật Dương mà cự tuyệt ta, thỉnh ngươi tin tưởng ta, ta tối thích hợp làm người của ngươi. ”

Tần Sở Ca cơ hồ lại bị câu nói của y đánh ngã, giống như lần trước vội rút tay về, “ Hoa tiên … Hoa Khiếu, ta thực cảm tạ ngươi đã giúp ta thoát khỏi nơi đó, nhưng ta thực sự không thích nam nhân … bất quá, ta cũng không có gì có thể báo đáp ngươi, nếu ngươi cho ta ở lại cạnh ngươi, ta có thể cùng ngươi lên giường, nhưng chuyện khác … ”

“ Sở Ca! Ta chính là thích ngươi chứ không phải thích thân thể của ngươi! Ngươi sao có thể nói chính mình như vậy? Ngươi đây là vũ nhục ta cùng là vũ nhục chính ngươi! ” Hoa Khiếu vẻ mặt phẫn nộ, thanh âm cũng lớn hơn trước.

Tần Sở Ca sửng sốt, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, có chút không biết làm sao, ” khụ khụ… đó là do ta hiểu sai … nhưng ta không có tiền để trả lại cho ngươi…”

“ Ta cần tiền của ngươi làm gì? ” Hoa Khiếu nghi hoặc nói.

“ Ngươi không phải đã cứu ta sao? ” Tần Sở Ca cắn cắn môi, chả nhẽ từ đầu đến giờ y vẫn hiểu sai sao?

“ Ngươi cho là ta cứu ngươi để đòi thù lao a! ” Hoa Khiếu dở khóc dở cười, “ ta chỉ hy vọng ngươi có thể ở lại bên ta … là ta quá ích kỷ, bất quá … thực sự, xin ngươi đừng đi, cho ta một cơ hội được không? ”

“ Ta cũng không có nơi nào để đi … ” Tần Sở Ca lẩm bẩm nói, rồi mới lộ ra nụ cười bĩ bĩ ( vâng, là kiểu cười gian xảo của em ý đấy ạ! ^0^) từng cười, “ như vậy sẽ ở nhà ngươi ăn chơi hết tiền của ngươi. ”

Hoa Khiếu như nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy hôn nhẹ lên mặt Tần Sở Ca một cái, “ ta thật cao hứng, hy vọng ngươi cũng thật cao hứng, vương tử của ta. ”

“ Chứng ta có thể thương lượng một chuyện được không? ” khẩu khí của Tần Sở Ca bắt đầu thả lỏng, lại bắt đầu mặt dày ý kiến.

“ Ân! ”

“ Còn gọi ta là vương tử lần nữa, ta liền đem cơm hôm qua phun ra cho ngươi xem!” Tần Sở Ca nói, vuốt vuốt cơ thể đang nổi đầy da gà của mình.

—————————————–