Tứ Bề Thọ Địch

Chương 60




Có lẽ đây quả thực là một loại quan hệ rất kì diệu.

Tần Sở Ca nghĩ như vậy, y mở cửa, hơn nữa còn giúp Để Luật Dương mang hành lý của hắn vào nhà.

Sau khi y nói suy nghĩ của Hoa Khiếu cho Để Luật Dương, hắn lập tức quyết định mang hành lý chuyển tới đây ở, cho dù Tần Sở Ca đã nói với hắn rằng căn nhà này chỉ có ba phòng. Một phòng là phòng ngủ, một phòng cho trẻ con và một phòng dùng để chứa dụng cụ trị bệnh, không có chỗ cho hắn nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn tới đây ngủ trên sô pha.

“ Anh nói anh muốn tới đây ở … ” Tần Sở Ca bất đắc dĩ đặt hành lý vào trong nhà, “ Chẳng lẽ anh thực sự muốn ngủ trên ghế sa lông à? Nhìn xem, em đành phải chuyển giường của Dạ Băng tới phòng của em … ”

“ Không sao, anh sẽ ngủ trên ghế sa lông. ” Để Luật Dương liếc nhìn chiếc ghế sa lông, xem ra nó có thể miễn cưỡng nhét vừa khổ người không nhỏ của hắn, “ Hay hai người chuyển tới biệt thự của anh đi, nhưng chắc là không được rồi, cho nên anh cũng chẳng nhắc tới chuyện này, cứ để anh chuyển về đây là tốt nhất. Cám ơn em … Đã tiếp nhận anh. ”

Tần Sở Ca có chút xấu hổ, hay là nói y đang cực kì xấu hổ đó! Để Luật Dương biến thành người nho nhã lịch sự lại hiểu nhân tình thế thái như vậy từ lúc nào cơ chứ? Còn biết lịch sự cám ơn y như vậy nữa … Cuối cùng Tần Sở Ca nhịn không được vươn tay sờ trán hắn, “ Anh không sốt đấy chứ? ”

Để Luật Dương nắm lấy tay của Tần Sở Ca, “ Anh đã từng nói anh thay đổi rồi, chẳng lẽ em vẫn còn chưa tin? Anh có thể chấp nhận sống chung với vài người … Cùng em, những chuyện khác dĩ nhiên không khó chấp nhận như vậy rồi. ”

“ Em vẫn muốn hỏi anh, vì sao là em? Vì sao chính là em? ” Lần này Tần Sở Ca không rút tay lại, chỉ hỏi lên khúc mắc vẫn chắn luôn trong lòng y bao lâu nay, “ Không nói tới diện mạo của em, cứ coi như em tin anh không còn coi em là Hứa Phàm Ức nữa, nhưng vết sẹo này cũng khiến khuôn mặt của em không hề dễ nhìn nhỉ? Em không có gia thế, không có văn hóa, anh lại còn phải chia sẻ em với người đàn ông khác, vậy vì sao không thể là em thì không được? Những thứ em không có anh toàn bộ đều có! ”

“ Những thứ em không có anh toàn bộ đều có, em nói đúng, vậy anh còn cần em làm gì? Có lẽ không thể phủ nhận khuôn mặt này, nó giúp anh quen biết em. Anh trước đây đã bỏ qua rất nhiều việc, chúng che mờ chân tâm của anh, trên thực tế … Anh cũng đã bị em thu hút, bởi vì em là Tần Sở Ca. ” Từ trước tới nay Để Luật Dương chưa từng nói những lời thành khẩn như vậy, “ Anh không phải là một người giỏi bày tỏ … Em đừng cười, anh quả thực không biết cách biểu đạt tình cảm của chính mình. Sáu năm trước anh đã phạm sai lầm này, anh có thể nói điều mà khi còn trẻ anh không thể làm, mà hôm nay anh nếu như vẫn không biết cách thay đổi như vậy —— Có lẽ vụ tai nạn xe đó, anh đã chết rồi. ”

Tần Sở Ca bật cười khi y nghe Để Luật Dương nói hắn không biết biểu đạt tình cảm của chính mình, nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, y lại ngừng cười, “ Vậy vụ tai nạn xe đó rốt cuộc là … ”

“ Anh cũng không muốn biết, anh không chết, công ty cũng vẫn hoàn hảo, hơn nữa nhờ vụ tai nạn xe đó mà anh hiểu rõ rất nhiều chuyện trước đây anh vẫn luôn không hiểu, còn có cơ hội sửa chữa những sai lầm của mình và được sống cùng em, kì thực anh nên cám ơn kẻ đã phá hỏng phanh xe của anh mới phải. ” Để Luật Dương dùng giọng nói khàn khàn để nói những lời này, cuối cùng còn nở một nụ cười.

“ Nói thật … Lúc trước, chỉ vài phút trước thôi, em còn không tin anh đã thay đổi. Nhưng lúc này em tin rồi … Chỉ là em cũng muốn nói thật với anh, em hoàn toàn không yêu anh. ” Tần Sở Ca cúi đầu khẽ nói, “ Em không lương thiện tới như vậy, em có lẽ sẽ đồng tình, có lẽ sẽ đồng ý để anh ở cùng với bọn em, hơn nữa em cũng có chút thích anh, nhưng đó chi là một chút mà thôi, chưa hề đạt tới mức yêu. ”

Để Luật Dương lặng lẽ nghe, hắn vẫn nắm lấy cánh tay nọ, giữ lấy nó chặt hơn.

“ Vậy nên … Kì thực việc này hoàn toàn không công bằng với anh, nhưng … Em lại không thể không đồng ý để anh ở cùng với bọn em. ” Tần Sở Ca tự giễu cười, “ Anh có thể nói em giống như đàn bà vậy, quá dễ mềm lòng. ”

“ Không … Anh phải cám ơn em đã mềm lòng … Anh tin em sẽ yêu anh, nhất định sẽ như vậy, xin em cũng hãy tin vào điều đó … ” Để Luật Dương buông cánh tay nọ ra, kéo Tần Sở Ca vào lòng hắn, nhẹ nhàng ôm, “ Anh sẽ khiến em sinh cho anh một đứa con đáng yêu … ” Hắn khàn giọng nói bên tai Tần Sở Ca.

Tần Sở Ca xấu hổ đẩy Để Luật Dương ra, “ Vừa mới nói anh thay đổi rồi, anh liền biến luôn thành một con sắc lang. ”

“ Anh chỉ nói đúng sự thực thôi mà, nếu em có thể sinh cho anh một đứa con, vậy điều đó sẽ nói lên rằng em yêu thương anh, không phải sao? Đây là sự thực không thể chối cãi. ” Để Luật Dương mặt không biến sắc, vẫn trấn tĩnh nói.

Tần Sở Ca cười vang, đẩy Để Luật Dương ra phòng khách, “ Em đi xem bé con, tới giờ cho con uống sữa rồi … ” Nói xong y giống như chạy giặc, trốn vào phòng trẻ con, còn ồn ào khóa cửa phòng lại nữa.

Lúc Tô Dạ Kiều về nhà liền cảm nhận được bầu không khí kì diệu Tần Sở Ca cảm nhận được hôm nay —– Để Luật Dương thoải mái làm tổ trên sô pha, trong tay cầm chiếc bấm điều khiển tivi xem phim hoạt hình. Tần Sở Ca ngồi trên một chiếc ghế khác ôm Dạ Băng bé nhỏ cùng nhau xem tivi, Dạ Băng hiển nhiên rất thích chương trình đầy màu sắc này, bé không ngừng cười muốn chạm vào màn hình tivi.

Để Luật Dương trông thấy Tô Dạ Kiều thì vẫy tay, “ Cậu về rồi? ”

Tô Dạ Kiều bất giác rùng mình, “ Ừ … Hai người đói chưa? Tôi hôm nay về hơi muộn, có vài bệnh nhân lớn tuổi truyền dịch hơi lâu. ” Sau đó anh cởi áo ngoài, giống như thường ngày hôn Tần Sở Ca một cái, lại hôn hôn Dạ Băng khiến bé liên tục cười khanh khách, nắm lấy tóc của Tô Dạ Kiều không chịu buông.

Tô Dạ Kiều cười khổ “ cứu ” lấy tóc của mình, thay một bộ quần áo mặc ở nhà rồi vào bếp chuẩn bị nấu cơm. Để Luật Dương vẫn cùng Tần Sở Ca ngồi ngoài phòng khách, nhàn nhã xem tivi như trước.

“ Em và cậu ấy mỗi ngày … Đều như vậy? ” Để Luật Dương tiến sát lại hôn Tần Sở Ca một cái rồi hỏi.

Tần Sở Ca che mặt tránh hắn, “ Anh … Có ý gì? ”

“ Sau này anh đi làm về cũng sẽ được như vậy đúng không? ” Để Luật Dương chăm chú hỏi. Tần Sở Ca thấy rõ trong mắt của Để Luật Dương viết “ Để anh hôn em đi ”, “ Để anh hôn em đi ”. “ Được … Em không nên đối với mỗi người khác nhau nhỉ? ”

“ Đúng vậy. ” Để Luật Dương thỏa mãn cười. Trên thực tế … Bản chất của hắn vốn chả thay đổi gì hết.

Ba người đàn ông và một bé con cùng ngồi trên chiếc bàn không to lắm ăn cơm, đây vốn là chuyện trước nay chưa từng có. Tần Sở Ca ôm bé con, đút cho bé quả nghiền dành riêng cho trẻ con, suốt cả bữa gần như y chẳng ăn được mấy miếng, vậy nên hầu như đều do Tô Dạ Kiều ngồi bên cạnh liên tục đút cho y ăn no. Nhưng mà khi ngồi bên cạnh y không chỉ có mình Tô Dạ Kiều, Tần Sở Ca liền khổ không thể tả —–

“ Há mồm ra con … Con không được cắn cái thìa … Con đã nuốt hết chưa? ” Tần Sở Ca để chiếc thìa đầy quả nghiền tới bên miệng Dạ Băng, nhưng Dạ Băng lại cắn chặt lấy cái thìa không chịu nhả, lại còn thấy thú vị kêu hư hư. Tần Sở Ca cũng không dám dùng sức, chỉ đành không ngừng dỗ dành bé.

“ Sở Ca, há miệng nào. ” Để Luật Dương gắp một miếng thịt tới bên miệng Tần Sở Ca, cũng bắt đầu đút cho y ăn. Tần Sở Ca còn đang bận bịu hầu hạ nhóc con trong lòng, nào còn thời gian há miệng ăn, “ Đợi lát nữa sẽ … ”

Để Luật Dương vươn đũa, muốn đút miếng thịt vào, Tần Sở Ca lại quay đầu, đụng vào chiếc đũa khiến miếng thịt rơi xuống.

Bụp.

Rơi xuống trúng … Khuôn mặt của bé Dạ Băng.

Dạ Băng bé nhỏ thoáng cái thả chiếc thìa bé đang cắn ra, sau đó bắt đầu òa khóc —– Miếng thịt kia còn đang nóng, lại rơi ngay vào mặt bé, bé sao có thể không khóc chứ? Tần Sở Ca vội vã cầm giấy nhặt miếng thịt gây rối kia ra, lau sạch hai má cho bé, rồi không ngừng đong đưa, hôn lên mặt bé, “ Không khóc, không khóc nữa … Cái đau bay đi rồi … Dạ Băng ngoan … Không khóc nữa nhỉ … ”

Để Luật Dương lúng túng đặt đũa xuống, “ Sở Ca … Anh … ”

“ Được rồi, được rồi, cẩn thận trẻ con chút. Em không đói, không cần gắp thức ăn cho em, hai người các anh đều không được. ” Tần Sở Ca lườm Để Luật Dương một cái, sau đó tiếp tục thấp giọng dịu dàng dỗ bé Dạ Băng.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.

“ Để anh ra xem là ai. ” Tô Dạ Kiều buông đũa đứng dậy ra xem là ai gõ cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, Tô Dạ Kiều thấy một khuôn mặt quen thuộc, anh mở cửa, “ Ngài.. Hứa? ”

Hứa Kham mỉm cười đứng ở ngoài cửa, phía sau ông còn có một người mặc tây trang đi giày da, “ Làm phiền rồi, mọi người … Đang ăn cơm à? ”