Tứ Bề Thọ Địch

Chương 44




Khó có được một giấc ngủ thoải mái như vậy, Để Luật Dương nghĩ.

Hắn thế nhưng lại nhớ về tuổi thơ.

Tuổi thơ rốt cuộc được tính từ mấy tuổi tới mấy tuổi, hắn không biết, tuổi thơ của hắn rất ngắn ngủi, nhưng lại là một hồi ức đáng giá nhất cuộc đời. Khi đó có mẹ, có nhũ mẫu, có hai người yêu thương hắn như vậy.

Tuy nhũ mẫu nói hắn không được tùy tiện bổ nhào lên người mẹ, nhưng hắn vẫn sau khi đùa nghịch một vòng trong hoa viên thì vui vẻ vùi đầu vào cái ôm ấm áp đó. Mẹ của hắn sẽ hơi mỉm cười vuốt đầu hắn.

Khi đó hắn còn bé, còn chưa hiểu hàm ý của nụ cười này, rất lâu về sau hắn mới biết, đó có tên là u buồn.

Thời thơ ấu tươi đẹp kết thúc khi hắn thấy mẹ bị đưa vào một cái hòm gỗ màu trắng, sau đó hắn được mặc cho một bộ lễ phục nhỏ màu đen, nhũ mẫu mắt đỏ hồng mang theo hắn tham gia một buổi lễ —— Hắn nhìn thấy người cha hắn rất hiếm khi nhìn thấy, vẻ mặt lạnh lùng ngồi đó hút thuốc, sau lại cau mày rời đi; Hắn nhìn thấy rất nhiều gã đàn ông mang theo vẻ cười lạnh nhạt đến rồi đi. Hắn bị nhũ mẫu đưa tới lạy một cái trước bức ảnh chụp đen trắng của mẹ, khi đó hắn còn khờ dại hỏi, mẹ đi đâu mất rồi?

Không có ai trả lời hắn, chỉ có âm nhạc trầm thấp mà bi thương vang vọng tứ phía.

Từ ngày đó hắn bắt đầu mất đi tất cả.

Sau đó không lâu nhũ mẫu cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó là thầy giáo cha hắn mời tới nhà. Bọn họ lúc nào cũng mang bộ mặt nghiêm khắc, quơ cây thước dạy học, khi hắn lười biếng, nghịch ngợm thì không chút lưu tình đánh hắn. Hắn khóc tìm mẹ muốn kể với bà nỗi ủy khuất của mình, nhưng dù cho hắn có chạy bao nhiêu vòng trong căn phòng thật lớn đó hắn cũng không thể tìm thấy người phụ nữ dịu dàng kia.

Vậy mà ngay cả việc bà đã mất cũng không có một ai chịu dành chút thời gian giải thích cho hắn đó là như thế nào. Mãi đến khi cha bị thầy giáo mời tới, ông ta mới bị lạnh lùng nói cho hắn hay: Mẹ của mày đã mất rồi, từ nay về sau sẽ không có ai chiều chuộng mày nữa, nếu muốn tiếp tục sống thì phải tự dựa vào chính bản thân mình.

Đó là lần đầu tiên hắn hiểu được như thế nào được gọi là mất đi, nhưng mà điều gì cũng đều không còn ý nghĩa nữa rồi.

Lớn lên, chẳng qua cũng chỉ là một cái nháy mắt.

Hắn chôn giấu khát vọng được yêu thương vào một nơi thật sâu, không để cho ai biết, hắn làm theo mệnh lệnh của cha, ung dung thản nhiên dùng từng tầng, từng tầng mặt nạ cải trang cho chính mình, tràn đầy dục vọng khống chế đối với tất cả mọi việc, mạnh mẽ mà vô tình.

Nhưng mà hắn không vui vẻ, hắn cũng biết bản thân hắn không vui vẻ. Vậy thì có thể làm thế nào được? Con người luôn bị trói buộc, không phải là do trách nhiệm thì cũng là bị thứ được gọi là vận mệnh trói buộc.

Đây là vận mệnh của hắn.

Đoạn thời gian hạnh phúc trong đầu tán đi thật mau, Phàm Ức từ từ thay thế vào.

Dù hắn biết hắn đang nằm mộng, nhưng hắn lại không thể kìm được kích động, hắn muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn hằng lưu luyến đó, vậy mà ngay cả trong giấc mộng, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười áy náy trên mặt người hắn vẫn luôn yêu thương sâu sắc: “ Anh Để xin lỗi, người em thích là … Hoa Khiếu … Anh sẽ tìm thấy người anh càng thích hơn em … Xin lỗi … ”

Hắn vươn tay lại chỉ bắt được nụ cười cùng bóng hình như mộng như ảo kia, không thể nắm bắt, hắn chỉ thể nhìn Hoa Khiếu vươn tay ôm lấy bờ vai của Phàm Ức, hai người bọn họ cùng nhau rời đi, mang theo dáng vẻ tươi cười hạnh phúc.

Hắn sao thể cam tâm đây … Hạnh phúc hắn sắp nắm bắt được…

Thế nhưng hậu quả của việc hắn không cam tâm chính là khiến Phàm Ức hoàn toàn rời xa hắn, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là tổ chức một lễ tang cho y.

Nhiều năm sau hắn lại đứng ở nơi ấy, châm một điếu thuốc giống như cha hắn ngày đó, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trên bức ảnh chụp đen trắng bị khói sương làm cho mơ hồ.

Tại nơi này, hắn tiễn hai người hắn yêu thương nhất đi, một người yêu thương hắn, một người không yêu thương hắn.

Hắn nghĩ hắn sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa.

Một luồng ánh sáng hỗn độn ồn ĩ ập tới …

Sau cùng … Hắn một lần nữa lại tới nơi này. Hắn không nhìn thấy một ai, chỉ có tiếng nhạc trầm thấp mà bi thương như trước. Bên dưới di ảnh đen trắng đặt một cỗ quan tài thuần đen, xung quanh không có hoa cúc trắng mềm mại. Hắn nhìn không rõ diện mục của người trong di ảnh cho nên hắn chỉ đành tới gần quan tài —— Hắn cảm thấy đầu tràn ngập đau đớn, đó là một loại cảm xúc đau đớn tràn ngập vào tận trong cốt tủy, nhắc nhở hắn không thể bỏ qua —— Hắn mở nắp quan tài, thứ hắn nhìn thấy rõ ràng là khuôn mặt tái nhợt dính đầy máu tươi của chính hắn …

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, vờn quanh tứ phía không còn là vẻ ảm đạm không có một ai nữa, tiếng nhạc tang càng ngày càng lớn, không khí tựa như bị rút cạn, hắn không thể thở được —– Hắn nhìn thấy hai hàng lệ chảy trên khuôn mặt không chút biểu cảm của chính hắn trên di ảnh đó!

“ Kích điện! Nhanh! ”

Nhân viên y tế nhanh chóng chuẩn bị tốt thiết bị kích điện.

“ Một! Hai! Ba! ”

Để Luật Dương mở lớn hai mắt, lại tựa như không nhìn thấy bất kì điều gì, chỉ có ánh đèn điện trắng xóa lay động trước mắt hắn.

“ Tim đập ba mươi lăm lần, huyết áp ba mươi trên năm mươi! Thuốc trợ tim! ”

Lúc này hắn thanh tỉnh rồi, thông suốt rồi, cho dù hắn chết cũng sẽ không có ai tham dự lễ tang của hắn.

“ Bệnh nhân có ý thức rồi! ”

Hắn cử động ngón tay của mình, hai mắt mơ hồ cài gì cũng không nhìn thấy, chỉ có cơn đau đớn kịch liệt bao vây lấy hắn.

“ Nhịp tim năm mươi mốt, huyết áp năm mươi trên bảy mươi, đã thoát khỏi cơn nguy hiểm! ” Nhân viên y tế xung quanh khẽ thở phào một hơi, “ Nhanh chóng liên hệ với phòng phẫu thuật, chuẩn bị phẫu thuật! ”

Nếu cứ thế chết đi thì tốt rồi. Hắn đột nhiên nghĩ như vậy, tựa như chẳng còn thứ gì có thể khiến hắn lưu luyến nữa.

Nhân viên y tế nhanh chóng đẩy giường bệnh vào thang máy, các hộ sĩ ngoại khoa đã đợi sẵn trong đó tiếp nhận bệnh nhân, ấn nút đi tới phòng phẫu thuật.

Không … Còn có một người …

Để Luật Dương mờ mịt nhớ tới, người đó thỉnh thoảng sẽ tươi cười lấy lòng hắn, nhưng lại là kẻ dùng lời nói châm chọc hắn … Hắn nhớ rõ hắn muốn y, muốn một lần nữa tìm lại cảm giác yêu thương đã mất đi …

Nhưng hình như đã muộn mất rồi, chuyện làm tổn thương người kia cũng đã làm rồi, sẽ chẳng còn ai chịu tha thứ cho hắn nữa.

Chuyến thăm bệnh của Tần Sở Ca bị một trận bão tuyết bất ngờ xuất hiện ngăn cản, nhìn hoa tuyết từng phiến từng phiến lớn tung bay ngoài cửa sổ, nỗi buồn vô cớ trong tâm cũng theo đó tăng lên.

Tô Dạ Kiều vốn muốn ở nhà với Tần Sở Ca, nhưng vài cú điện thoại khẩn khiến anh không thể không tới phòng khám. “ Sở Ca … Đừng lo lắng, qua hai ngày nữa chúng ta lại đi cũng không muộn. Chỉ cần luôn chú ý tới tin tức mới là được rồi, hắn là người nổi tiếng, chắc hẳn truyền thông sẽ thường xuyên đưa tin. ”

Tần Sở Ca gật đầu, tiễn Tô Dạ Kiều tới cửa. Sau đó y ngồi trên chiếc ghế bập bênh đặt trước ban công, ngây ngốc ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Kì thực y không cần phải cảm thấy hổ thẹn, y cũng không làm điều gì có lỗi với Để Luật Dương, ngược lại là Để Luật Dương làm thật nhiều việc có lỗi với y. Có lẽ là bởi y đang mang thai nên tâm cũng nhuyễn đi thật nhiều, ưu sầu cũng áy náy không tự chủ được mà bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Không biết hắn đã thoát khỏi nguy hiểm hay chưa. Tần Sở Ca vô thức vuốt ve cái bụng thật lớn của mình, nhìn hình dáng một tên con trai béo mập được phản xạ trên kính, không nhịn được lại thở dài một hơi.

Có lẽ là do định mệnh trêu người.