Tứ Bề Thọ Địch

Chương 14




Ngay cả Hoa Khiếu cũng không thể xác định được chính xác quan hệ hiện tại của gã và Tần Sở Ca, nhưng lúc này gã cũng không rảnh để xử lý thứ mang tên chuyện tình cảm. Lần trước không cùng Để Luật Dương kí giao dịch, hiện tại gã gặp phải không ít chuyện phiền toái. Tuy rằng gã cùng công ty Để Luật Dương không trực tiếp lui tới làm ăn, lại chia sẻ lợi ích với bên thứ ba, nhưng tập văn kiện kia lại bị Để Luật Dương tìm ra chút sai phạm, gã nào thể vứt bỏ phần lợi ích đã gần tới tay này cho mình Để Luật Dương độc chiếm chứ, điều này người tâm cao khí ngạo như Hoa Khiếu sao có thể chịu đựng được.

Thế nên tới vài ngày sau ngày gã cùng Tần Sở Ca phát sinh quan hệ, gã cũng không có động tĩnh gì, mà Tần Sở Ca cũng yên ắng không đả động tới, gã vì thế liền mặc kệ không quan tâm tới, bản thân đi giải quyết vấn đề kia.

Tần Sở Ca cũng biết dạo gần đây Hoa Khiếu bề bộn nhiều việc, cơ hồ ăn cơm xong liền chui vào trong thư phòng làm việc cả một buổi tối, vẻ mặt lạnh lùng nhưng thật ra rất giống Để Luật Dương.

Thế nên y liền thành thành thật thật gọi điện thoại kêu hai suất cơm cho hai người —- đương nhiên, y sẽ không nấu cơm cho tên kia.

Hoa Khiếu ăn cho có lệ xong liền vội vội vàng vàng tới thư phòng, tuy rằng tập văn kiện kia phát sinh sai phạm, nhưng đơn giản còn chưa đệ trình lên, gã thật không hiểu Để Luật Dương làm sao biết được, hiện tại tập văn kiện kia tuy vô dụng, nhưng quan trọng hơn tập văn kiện chính thức đã được gửi lên, nếu đem tất cả sai phạm lôi ra, rồi đem cả tập văn kiện hủy đi thì tất cả coi như chấm hết.

Trong công ty chắc chắn có nội gian, nhưng đây cũng không phải là phiền toái trọng yếu hiện giờ cần giải quyết. Vì phòng ngừa nội gian, gã liền đem tất cả văn bản về nhà.

Tần Sở Ca tự nhiên cũng không phải là loại người cái gì cũng hiểu, y cũng không biết pha cho Hoa Khiếu một tách cà phê giúp gã tỉnh táo mà hiện giờ y đã sớm lên giường hưởng một giấc ngủ ngọt ngào rồi.

Hoa Khiếu xuống lầu tự pha cho bản thân một tách cà phê, thời điểm đi ngang qua phòng Tần Sở Ca, gã đứng trước cửa một lát, sau đó vẫn tiếp tục đi về phòng của mình.

Lúc Tần Sở Ca tỉnh dậy thì Hoa Khiếu đã sớm trở lại công ty. Nhiều ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn đã sớm khiến y phát ngấy, nhưng mà không có tiền thì không thể rời khỏi đây, còn không nói tới khả năng Để Luật Dương tới tóm y, làm cho y lại càng không dám ra ngoài dạo chơi.

Hiện tại y phát hiện, cho dù dọn dẹp nhà cửa đi nữa thì cũng tốt hơn ngồi nhàm chán ăn khoai xem tivi. Vì thế y bắt đầu xắn tay áo tổng vệ sinh cả nhà ngôi nhà.

Dọn dẹp làm xương sống cùng thắt lưng y bối đau, hơn nữa phòng ở là một đống hỗn độn, nhưng nó lại khiến cho Tần Sở Ca cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều ── dọn dẹp nhà cửa đúng là một hành trình tìm kiếm báu vật mà! Thế nhưng y ở rất nhiều góc sáng sủa tìm thấy không ít tiền mặt, y đều để lại cùng một chỗ, ước tình phải gần đến một vạn nguyên.

Tần Sở Ca không biết bản thân Hoa Khiếu có thói quen cà thẻ, lấy ra tiền mặt nhét ở mỗi góc xỏ xỉnh là để dùng khi gọi mấy MB đến cửa, hắn còn tưởng đây là thói quen dở hơi của mấy cậu ấm nhà giàu.

Chỉ là, sự kì cục của y, không, phải nói là bệnh cũ lại tái phát rồi …. trước đây vốn là một tiểu thâu, tiền đối với y đích thực có lực hấp dẫn rất lớn. Có tật thì giật mình, y bèn đem đồ vật ở mỗi góc để lại chỗ cũ, đem đống tiền lớn kia quay về phòng mình, mở tủ quần áo ra, giấu tiền vào bên trong, giấu thật kĩ, sau đó say mê sờ sờ. =.=║

Cho dù có một ngày y thực sự dời đi, cũng không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc a.

Khi Hoa Khiếu về nhà, gã liền thấy nhà của mình trở nên … là lạ.

Nếu nói là sạch sẽ đi, nhưng sao trên tường lại có mấy giọt bùn nhão; nếu nói là bẩn đi, vậy vì sao ngăn tủ cùng bàn trà thứ nào thứ nấy đều sáng bóng.

Vì thế, Hoa Khiếu khẳng định đây nhất định là chuyện tốt của Tần Sở Ca. *2

Hoa Khiếu tăng ca năm ngày xem như cũng đem công việc xử lý ổn thỏa, hiện tại hắn thanh nhàn hơn, việc còn lại chính là tìm ra kẻ nội gian do Để Luật Dương cài vào. Thế nên, vẻ tươi cười của gã một lần nữa xuất hiện, ở đầu cầu thang vươn hai tay tiếp được Tần Sở Ca đang chạy xuống.

“ Hắc hắc, thấy ta dọn dẹp thế nào? ” Tần Sở Ca lơ đãng rời khỏi cái ôm của Hoa Khiếu, rồi ưỡn ngực, vỗ vỗ vào ngực mình bĩu môi hỏi.

Hoa Khiếu mỉm cười hôn lên môi y, “ bảo bối của ta cực kì giỏi, chẳng qua lần tới đừng để nước lạnh làm hư tay ngươi. ” Hoa Khiếu cầm đôi tay lạnh băng kia, nhẹ nhàng hôn lên.

Tần Sở Ca khanh khách cười, tâm tình tốt, y cũng mặc kệ Hoa Khiếu ghê tởm gọi cái tên khiến người chết không đền mạng kia, “ làm việc xong rồi, vậy đi nấu cơm cho ta ăn đi. ”

Hoa Khiếu buông lỏng tay của Tần Sở Ca ra, một lần nữa hôn lên hai má y, nói: “ Tuân lệnh, vương tử của ta. ”

Tần Sở Ca đá gã, đoạn đẩy gã vào bếp.

Bữa cơm chiều nay rất phong phú, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh từ năm ngày trước cuối cùng toàn bộ cũng được dùng tới. Hoa Khiếu mang một chai hồng rượu 92 năm ra, rót cho Tần Sở Ca một ly, rồi nâng ly rượu của mình lên, cùng y nhẹ nhàng chạm: “ Cụng ly, vì thành công ngắn ngủi của chúng ta. ”

Tần Sở Ca do dự một chút, cuối cùng vẫn nâng ly rượu lên, tùy tiện nói: “ cụng ly ” rồi mới nhấp một chút hồng rượu thuần hương.

Chính là chỉ một ngụm rượu nhỏ như vậy đã khiến mặt y đỏ bừng lên, giống như hơi rượu kia bình thường cũng mờ mịt trên mặt y như vậy.

Bữa cơm hôm nay Hoa Khiếu làm chính là một bữa cơm Tây tiêu chuẩn, cùng bữa cơm lần đầu bọn họ gặp mặt giống nhau như đúc, hiển nhiên Tần Sở Ca cũng nhớ tới chuyện hôm đó, mặt ngày càng đỏ, nhẹ tay cắt miếng thịt bò trong đĩa, ánh mắt mơ hồ.

“ Ở nhà có phải thực buồn không? ” Hoa Khiếu đỡ lấy chiếc khăn ăn sắp rơi xuống của y, đứng dậy cài tốt lại cho y, ôn nhu hỏi, “ bằng không ngươi cũng không dọn dẹp nhà cửa đi. ”

Tần Sở Ca ngơ ngác gật gật đầu, giơ dĩa ăn lên cắn xuống, nhưng mà trên dĩa không có thịt …. Tần Sở Ca thực sự là không thắng nổi rượu lực, vừa mới uống một ngụm nhỏ hồng rượu, ý thức của y đã dần trở nên mơ hồ, ngay cả thịt được xiên trúng hay không cũng không biết.

Hoa Khiếu bất đắc dĩ đoạt lấy đĩa của y, “ Cạch! Cạch! ” tiếng dĩa ăn vang lên, gã tự mình đưa miếng thịt vừa cắt tới miệng Tần Sở Ca. Tần Sở Ca ngây ngô cười, mạnh mẽ nhai giống như tiểu hài tử.

Bộ dáng vừa ngơ ngác lại ngây ngốc này khiến Hoa Khiếu chợt thấy lòng mềm xuống, nhưng chỉ giây lát sau gã nhớ tới vài ngày nữa bản thân cùng Mỗ tiểu thư gặp mặt, trong lòng lại trở về lạnh giá.

Nhưng vẻ mặt gã vẫn nhu hòa, cầm khăn ăn giúp Tần Sở Ca lau đi nước sốt dính ở khóe môi, sớm biết như vậy, hắn đã không cho y uống một ngụm rượu nào.

Bữa cơm này cũng chính là Tần Sở Ca một mình tự đơn phương vui vẻ ngây ngô ăn xong cơm, Hoa Khiếu cơ hồ một bên đỡ y khỏi nghiêng trái ngã phải, một bên cắt thức ăn đút cho y ăn.

Ăn xong, Tần Sở Ca lắc lắc thân mình dựa vào tường đi tới phòng khách, tìm được chiếc ghế sô pha mềm mại thoải mái liền kêu lên một tiếng vui mừng, nằm cuộn thành hình cầu trên ghế, không mấy lâu sau liền ngủ. Còn Hoa Khiếu đâu? Gã còn đang ở trong nhà bếp rửa một đống chén đĩa lớn …

Khi Hoa Khiếu dọn sạch xong phòng bếp, đi tới phòng khách, liền thấy Tần Sở Ca đã nằm trên sô pha ngủ rồi. Gã đành phải giơ cánh tay bủn rủn ra, đem y từ trên sô pha bế đứng lên, đỡ lên lầu.

Hoàn hảo, Tần Sở Ca rất nhẹ, rất nhẹ.

Khi đi tới phòng ngủ của Tần Sở Ca, bước chân của gã dừng lại một chút, chính là chỉ do dự trong nháy mắt, gã liền đem y tiếp tục đi, thẳng đến phòng của mình.

Phòng của gã cũng bị Tần Sở Ca quét dọn một lần, tuy rằng đồ vật nọ kia đều không thay đổi vị trí, nhưng chiếc tủ ở đầu giường so với trước đây sáng bóng hơn rất nhiều.

Gã đem Tần Sở Ca đặt ở trên giường, muốn đi tắm rửa để thư giãn một chút, lại bị âm thanh nhỏ vụn từ phía sau hấp dẫn.

Mắt Tần Sở Ca nhắm chặt lại, tay giống hệt như đang nắm lấy thứ gì đó, nhỏ giọng gọi “ ba ba ”, nước mắt cũng theo mí mắt dần dần chảy ra.

Hoa Khiếu cởi âu phục, giải khai cà vạt, tới nằm bên cạnh Tần Sở Ca, ôm lấy đầu y, nhắm mắt lại.

Ba ba a … gã cũng không có.

Cho nên việc gã có thể làm chính là ôm lấy y, cùng y nhắm mắt lại.