Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 33




EDIT: Mia_Meo

********************

Đi sớm quá cũng không được, mà trễ quá cũng không xong.

Đỗ Vân Tu chỉ có thể canh thời gian, đúng tám giờ mới đi đến căn phòng mà Lệ Tiêu chỉ định.

Đỗ Vân Tu đẩy cửa ra.

Hắn đinh ninh là đối phương còn chưa đến.Nhưng trên thực tế thì trong phòng đã có ba người rồi. Hơn nữa Vân Tu đều biết cả ba người này ----- Lệ Tiêu, Phó Tử Hãn cùng với... Bùi Thanh.

Thấy hắn tiến vào.

Người đầu tiên chào hỏi và cười với hắn cũng chỉ có Lệ Tiêu.

Lệ Tiêu ăn mặc thật ngầu, tóc được cắt ngắn, và nhuộm vàng

Lông mi không cong, nhưng rất dài và dày, trời sinh ra đã như thế rồi.Mũi lại rất thẳng và cao.Khi cười khóe môi sẽ hơi cong lên tạo cảm giác vừa chính nghĩa lại vừa tà ác.

Thời điểm cười rộ lên, đôi mắt cong cong nhìn bạn, có chút cà lơ phất phơ, đồng thời lại lộ ra hơi thở xấu xa cười.

Trong lúc lơ đãng sẽ làm cho người ta tim đập thình thịch.

Ngồi bên cạnh hắn... hay nói đúng hơn là Lệ Tiêu chủ động dựa vào vai.

Là Bùi Thanh.

Bùi Thanh cầm microphone, ngón tay dài nhỏ, đang ca hát.

Bởi vì đang ca hát, hơn nữa ngày thường cũng chỉ xã giao, cho nên Bùi Thanh chỉ đơn giản hướng Đỗ Vân Tu gật đầu.Động tác như vậy nếu là người khác sẽ cảm thấy đối phương đang tự cao tự đại, xem thường hắn.

Nhưng Đỗ Vân Tu có kỷ cương rõ ràng, Bùi Thanh chính là có tính khí quạnh quẽ đến cực điểm.

Bùi Thanh khi còn nhỏ đã được ban nhạc đồng ca thiếu niên huấn luyện qua, là ngàn người chỉ chọn được một. Rồi sau đó đã đi nước ngoài du học, cuối cùng kí hợp đồng với Vương Miện Vinh Quang.

Cái loại tính cách lạnh lùng này không phải là chưa nếm qua đau khổ, bởi lúc mới bắt đầu cũng đã bị tiền bối "giáo huấn" qua.

Nhưng thực lực đặt ở đâu.

Cuối cùng lượng tiêu thụ, danh tiếng, lượt người nghe bài hát của hắn, đều được thời gian chứng minh cả .

Đến hiện tại mới thôi.

Chỉ tính đến hiện tại thôi, đã không có bất kỳ ca sĩ trong bản ghi chép ở châu Á có thể qua mặt hắn. Mỗi đêm nhạc hội của hắn đều cháy vé, cả khán phòng đều chật nít người

Mà ở đời này.

The Legacy lấy tốc độ một năm mới phát hành đĩa đơn, trước mắt còn đang tìm cách tăng nhanh tốc độ gấp ba lần*. Amanda từng mời mấy người nổi tiếng, thấy đối phương có tài viết nhạc liền muốn người đó tới giúp bọn họ.

(*Nguyên văn là « Đệ tam trương » ai hiểu cmt dưới mình sửa nhé.)

Hiện tại bốn người Đỗ Vân Tu chính là nhóm thần tượng vô cùng nổi tiếng, được tặng vô số giải thưởng, lượng tiêu thụ đĩa nhạc cũng rất không tồi.Kết quả là người kia vẫn khinh miệt ảm đạm nói: "Bài kia đã được Bùi Thanh chọn rồi."

Amanda nửa hờn dỗi, nửa dụ dỗ bảo: "Chúng tôi đã chờ lâu như vậy a! Đem bài kia cho chúng tôi đi ~ nếu không ESE sẽ không khách khí, tiền bồi thường cũng không ít đâu"

Đối phương như trước không thêm lo lắng: "Người ta là Bùi Thanh —— BÙI, THANH đấy."

Không cần nhiều lời nữa

BÙI, THANH. Hai chữ này đại diện cho thực lực, chính là toàn bộ âm nhạc trong lòng người yêu âm nhạc.

Chính là...quan hệ Bùi Thanh cùng với Lệ Tiêu, không biết từ khi nào đã tốt đến như vậy.

Sau khi hát xong một bài.

Đỗ Vân Tu phát hiện, Lệ Tiêu lại vỗ tay tán thưởng, lại cười hì hì đem Hồng Trà MATEST đưa cho hắn.

MATEST có màu hổ phách sáng ngời.

Tuy rằng so sánh như vậy, Bùi Thanh cũng đã đến KTV thường xuyên.

Mà Bùi Thanh cũng thật tự nhiên tiếp nhận... Có thể thấy Lệ Tiêu làm loại chuyện này cũng không phải là lần một lần hai.

Kiểu ghế sô pha này là hình L có một chút vị trí ở bên trong.

Một thanh niên dáng người thon dài đang lặng lẽ ngồi ở vị trí kia, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng hơi thở độc đáo của người này giấu cũng giấu không được.

Bàn trà đánh bóng trước mặt đặt một chai Hennessy X. O. Màu kim hoàng.

Theo Bùi Thanh và Lê Tiêu, thì cái này với tiêu khiển là không đồng dạng. Hắn càng giống như dùng rượu để giải sầu, một ly lại một ly cứ tiếp tục uống. MATEST của Bùi Thanh một phần tư uống cũng chưa đến, thế nhưng hắn lại uống nhanh cả nửa ly.

Bóng tối dường như đã che đi mặt hắn.

Chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được được đường nét của chiếc cằm, lại rất gợi cảm làm tim Đỗ Vân Tu bị chậm một nhịp.

Thì ra là... Phó Tử Hãn.

Không giống như Lệ Tiêu cười cười, vẫy tay với hắn, cũng không giống Bùi Thanh gật đầu chào hắn. Phó Tử Hãn nhìn hắn, tựa hồ lòng hơi nao nao... Tuy không nói gì nhiều, nhưng lại do dự, dịch qua một chút, nhường hắn ngồi bên cạnh.

Lệ Tiêu cười đến ngả ngớn.

"Quả nhiên, người nào đó đến đây không giống với chúng ta... ngay cả vị trí cũng đã được định trước rồi, nhanh qua đó ngồi đi!"

Bùi Thanh bưng chén rượu lên thản nhiên nhìn về phía Đỗ Vân Tu.

Mà nguyên bản người được nhường ngồi vẫn không thể nói được một lời.

Đỗ Vân Tu mặc Lệ Tiêu trêu ghẹo, chỉ im lặng băng qua ngồi cạnh Phó Tử Hãn.

Lệ Tiêu trêu chọc Đỗ Vân Tu vài câu cười phá lên rồi mới buông tha cho hắn.

Sau đó đem microphone đưa cho Bùi Thanh, lấy lòng chăm sóc hỏi han đối phương còn muốn hát thêm bài nào nữa không, để giúp đối phương ghi vào.

Lệ Tiêu ở ESE đối với nữ nghệ sĩ xinh đẹp thì dùng lời lẽ ngọt ngào, rất biết cách làm đối phương vui vẻ, mà đối với Bùi Thanh, giống như bộ dạng phụ nữ lấy lòng hoa hoa công tử (Play boy), làm đến lô hỏa thuần thanh *...

(*ý nói ở đây là thuần thục.)

Mùi rượu trên người Phó Tử Hãn phả ra không ít.

Đỗ Vân Tu ngồi bên cạnh mà vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn. Hennessy X. O, có thể nói rằng mùi hương của nó tản ra mãnh liệt, cùng với hương vị của Lâm mậu sơn tượng mộc hương. Mùi hương tinh tế của cây mộc hương hòa với xì gà, phảng phất còn có mùi hương nam tính của hắn.

Tại... nơi này không lớn là bao, tựa như thủy triều lưu động trong đêm tối, cũng chẳng có dũng khí để nói nên những lời ái muội.

"Sao cậu lại đến đây? " Đối phương vẫn làm ra điệu bộ lạnh lùng như vậy.

Việc Phó Tử Hãn hồi trước làm vì hắn thật sự không ít, nhưng Đỗ Vân Tu vẫn mơ hồ dựng lên một lớp phòng bị.

Tựa như đối phương dùng giọng nói pha chút khẩu âm nước ngoài để nhắc Đỗ Vân Tu và hắn không thể hợp nhau.

Vô luận là thân phận hay địa vị vẫn là như vậy...

Chính là hắn sống bao nhiêu năm, tình cảm bây giờ lại trầm tịch hơn.

Đối phương đột nhiên lại bất ngờ để tiếp cận hắn... Hắn càng đề phòng dữ dội hơn, đáy lòng lại càng là... Hoặc nói là nghĩ một đằng làm một nẻo, kỳ thật cũng đã dần dần rơi vào tay giặc.

Tựa như tháng vừa rồi không có liên hệ.

Phó Tử Hãn mở miệng lần nữa thì Đỗ Vân Tu không ngờ mình lại hoài niệm giọng nói của hắn đến thế. Cho dù có như thế nào thì cũng không thể lật đổ địa vị của hắn trong lòng của mình.

Bùi Thanh thì cứ việc ca hát còn Lệ Tiêu thì cứ ở một bên ủng hộ.

Nhưng Đỗ Vân Tu cùng Phó Tử Hãn hai người dường như lại giống như hai phương trời cách biệt nhau.

Mọi việc chung quanh bọn họ hết thảy đều không quan hệ.

Trong không khí, chỉ có mùi hương độc đáo Hennessy X.O trên người Phó Tử Hãn, cứ thế mà quất vào mặt.

"... Lệ Tiêu đã gọi điện thoại mời tôi đến"

"A, tiểu tử đó. " Đối phương trầm lặng một chút, "Nếu quả thật hắn không gọi cậu đến vậy không lẽ cậu không thể liên lạc với tôi?"

"..."

" Ba mươi mốt ngày, bảy giờ."

"Ân?"

"Từ cái ngày mà cậu giận tôi đến giờ đã được ba mươi mốt ngày, bảy giờ." Phó Tử Hãn lại uống thêm một ngụm rượu nữa, ngữ khí tựa hồ mang theo một chút chua sót, " Bởi vì chuyện của người khác... Mà cậu lại tức giận với tôi."

***********************

PTH đáng eo quá a~~ ≧□≦○