Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 27




Edit: Nắng Diệp Ân

*******************************

Bao năm qua, sau khi kết thúc lễ trao giải Kim Bách thưởng đều tổ chức một buổi party lớn.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Lần này « Đường Vân Khởi » đã giành được vị trí số sáu trong bảng đề danh, Liễu Nghệ thành công đạt được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, giải thưởng nam diễn viên ưu tú nhất cũng rơi vào tay Vân Tu, lại thêm giải quay phim tốt nhất cùng phối nhạc trong lễ trao giải Kim Bách năm nay! Thu hoạch thật không ít!

Đỗ Vân Tu là thành viên trong đoàn phim « Đường Vân Khởi », tự nhiên sẽ đứng bên cạnh đạo diễn trong buổi Party.

Nhưng Legacy lại là một phần của ESE, kết quả sau khi Đỗ Vân Tu kính rượu chúc mừng cùng đám anh chị, tiền bối trong công ty, khi quay đầu đã không thấy bóng dáng đạo diễn đâu nữa.

Đỗ Vân Tu đang lẩn quẩn cầm ly Champagne tìm trong đám người, không tìm được đạo diễn, nhưng lại thấy bóng dáng quen thuộc của Liễu Nghệ với bộ váy tím đồng bộ với trang sức kim cương sang trọng trên người.

Hắn không khỏi cười cười.

Tuy rằng mặc bộ váy này bước trên thảm đỏ có phần bất tiện, nhưng phải công nhận là thiết kế của bộ lễ phục này vô cùng đẹp, cắt may tinh xảo, hoa quang lưu chuyển*, thể hiện được khí chất tao nhã của người mặc...Nhất là muốn tìm thấy Liễu Nghệ cũng có phần dễ dàng hơn.

(*Mình nghĩ rằng ý nói đến phần thiết kế kim tuyến lóng lánh long lanh trên áo :]]]])

Liễu Nghệ cầm trong tay ly nước trái cây, đang cùng các nghệ sĩ khác trò chuyện phiếm.

Trong số các nghệ sĩ kia, có một số người Đỗ Vân Tu nhận ra được.

So với kiếp trước, lúc đó hắn xuất đạo muộn vài năm, ở trong giới giải trí đợi thêm năm, sáu năm, so với Liễu Nghệ lại càng sành sỏi hơn. Đóng qua không ít phim truyền hình cùng điện ảnh, có vài fan cố định có chung niềm đam mê điện ảnh, chỉ là như vậy nhưng vẫn còn cách thành công một khoảng rất xa, làm sao có thể so với sự nổi tiếng như ngày bây giờ.

Trong buổi Party này, Đỗ Vân Tu quen biết chỉ có mỗi Chử Phong và Liễu Nghệ .

Hắn và Chử Phong đều là thành viên chung một nhóm, tuy rằng ngày thường trông như thân thiết, nhưng giữa hai người vẫn có sự cạnh tranh ngầm với nhau.

Hoặc là nói... Bằng mặt, không bằng lòng.

Với nhân khí thế này, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Giống như giải thưởng Kim Bách vừa mới công bố, đến khi phỏng vấn đã có phóng viên hỏi Chử Phong, không có được giải thưởng này, hắn có thật thất vọng không?

Chử Phong cười nói, không đạt được giải « Người mới ưu tú nhất » hắn có một chút tiếc nuối. Bất quá sau khi nghe anh em tốt của mình đạt được giải thưởng, hắn liền vì Vân Tu mà cảm thấy cao hứng! Bởi vì Vân Tu đã đem lại một phần vinh quang cho cả nhóm Legacy bọn họ, khiến hắn không khỏi tự hào! (Anh em tốt??!!!)Đến nỗi hỏi vì sao sau khi nghe Vân Tu được xướng tên nhận giải, thế nhưng hắn lại tỏ ra hưng phấn như vậy?

Chử Phong như trước ứng phó với đám phóng viên, luôn miệng nói "Chỉ đơn thuần vì Vân Tu mà cảm thấy cao hứng".

Tuy rằng trả lời khéo léo như vậy, nhưng lão phóng viên cũng không phải lần đầu tiên gặp qua tình huống này, bên trong có nội tình gì, có tin vịt thế nào, đã sớm đoán được bảy tám phần.

Ngồi trước bàn, Chử Phong vẫn là biểu hiện ra vẻ hào phóng, dí dỏm, tựa hồ Legacy chính là một nhóm thần tượng mà các thành viên trong đó đều xem nhau như anh em tốt.

Nhưng phỏng vấn vừa kết thúc, gần tới buổi Party, liền chẳng thấy bóng dáng Chử Phong đâu...

*********

Tại buổi Party, không nhận thức rõ người, cũng thật có điểm xấu hổ.

Đỗ Vân Tu đành phải nâng ly rượu, bước đến gần Liễu Nghệ.

"Diễn viên tên Vân Tu quả thật là không tệ. Mới vừa xuất đạo, liền gia nhập nhóm thần tượng nổi tiếng, lại là thần tượng có tiếng tăm, chưa gì đã nhanh chóng đạt được giải « Người mới ưu tú nhất »."

"Chỉ cần có khuôn mặt là có thể thôi! Thực không hiểu nổi các fan hâm mộ bây giờ nghĩ cái gì nữa, giới giải trí hiện tại thế nào lại trở nên như vậy!" Một nam nghệ sĩ có tài nhưng không gặp thời khẽ nói, "Cần kỹ xảo lại không biểu diễn kỹ xảo, cần giọng hát lại không có giọng hát. Chẳng qua chỉ có mỗi vẻ ngoài tuấn tú, khiến một đám nữ sinh mê mẩn, thật khôi hài!"

"Ai mà chẳng biết ở đây có nội tình. ESE chỉ sợ là mất không ít tiền để thu phục giám khảo." Sau lời của gã nghệ sĩ, nữ minh tinh liền híp mắt cổ quái cười cười: "Vừa rồi không thấy Chử Phong đứng lên trước sao?!"

"Ồ? Hình như thật sự là vậy. Lúc ấy Chử Phong tỏ ra vô cùng cao hứng, chẳng lẽ... Là Vân Tu sau đó ngầm đoạt lại giải thưởng?" Có người khe khẽ cười, "Nghe nói giám đốc ESE bên kia yêu thích đàn ông, không biết... Có hay không vì nghệ thuật mà 'Hiến thân'..."

Vòng luẩn quẩn này vốn là nơi tràn ngập sắc đẹp, mê hoặc cùng danh lợi.

Vì để nhận được vai diễn, do đó nịnh bợ ông chủ lớn, người chế tác, nhà đầu tư, đạo diễn... Thậm chí còn phát sinh quan hệ với họ để trao đổi.

Nhiều đếm không xuể, cũng đã nhìn quen rồi.

Một phen bát quái* như vậy, coi như họ không chính mắt thấy Vân Tu cùng cấp cao ESE có quan hệ mờ ám, nhưng sau lưng lại dùng ngữ điệu ái muội gắt gao đem chuyện Vân Tu đoạt giải liên hệ với cái được gọi là « Nội tình »...

(*Mình nghĩ là ý nói k có chắc chắn nhưng kết luận chém đinh chặt sắt, giống báo lá cải ý.)

Đại khái là uống rượu hơi nhiều, mấy người kia có chút say, vì thế tán gẫu liền có chút "Quên hết tất cả".

Hoặc là bọn họ cho rằng Vân Tu chỉ là một người mới nhỏ nhoi không có chút uy hiếp, hoặc là dựa vào năng lực bản thân, chân chính bước vào giới giải trí nên không biết cái gì gọi là « Thế lực phía sau ». Bởi vậy, bọn họ liền tỏ ra bộ dạng tiền bối, phát biểu « Ý kiến » bản thân.Suốt cả quá trình, tuy rằng ngay từ đầu, sắc mặt Liễu Nghệ khẽ biến vài lần.

Nhưng rồi sau đó vẫn tao nhã cầm ly nước trái cây, mặt mỉm cười nghe bọn họ thảo luận. Không nói chen vào, cũng không nhiều lời, dù chỉ là một câu.

Kết quả chính là —— bọn họ không phát hiện ra Đỗ Vân Tu đứng cách đó không xa...

Đỗ Vân Tu bước đến giữa chừng liền dừng lại.

Vừa mới ở trong đám người nhìn thấy Liễu Nghệ lúc này đang cười trừ.

Hắn không tự chủ được lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Trong lòng Đỗ Vân Tu hiểu được.

Giới giải trí chính là như vậy. Có thể vừa rồi vẫn là giáp mặt chúc mừng nhau, nhưng sau lưng chính là mang bộ mặt khác.

Khẩu phật tâm xà, cũng chỉ có thế.

Mà tiền bối có bối cảnh to lớn chống đỡ, vì thế mà chèn ép người mới cũng là chuyện thường xuyên xảy ra trong giới giải trí.

Nhìn chung cả giới giải trí, hắn liền thanh tỉnh, diễn xuất của mình rốt cuộc là như thế nào.

Có phải thật sự kém đến nỗi như lời bọn họ nói hay không...

Nhưng diễn xuất này nọ, không có ranh giới rõ ràng, cũng vô pháp có thể đánh giá chính xác.

Loại nhân giả kiến nhân* thế này chủ yếu là đến từ sự đánh giá của người xem và truyền thông đối với diễn viên.

(*Người có lòng nhân từ thì thấy nhân từ.)

Nói diễn viên đó đóng vai nhân vật này tốt, không biết phải phân tích rõ kỹ xảo diễn xuất thế nào nhưng người xem lại cảm nhận được diễn xuất như vậy là không sai.

Tương tự như thế, nếu nghệ sĩ khác cùng truyền thông bên kia đều cho rằng diễn xuất của hắn tầm thường.

Như vậy tột cùng có phải tầm thường hay không, trên thực tế, diễn xuất vẫn liền có chút không tốt?

Rất nhiều người không có tâm dành thời gian xem rõ diễn xuất, vì thế khá nhiều bộ phận người xem thuận miệng, bảo sao hay vậy.

Hơn nữa, hắn quả thật chỉ là một người mới.

Nổi tiếng quá nhanh, mới diễn một bộ phim, liền lấy được danh tiếng cùng doanh thu phòng bán vé rất không tồi, thậm chí còn đạt được giải thưởng... Sự nghiệp như vậy, thật sự so với các nghệ sĩ khác thuận lợi hơn nhiều.

Có lẽ chính bởi sự nghiệp nước xuôi gió thuận thế này, đã khiến cho nghệ sĩ khác hoặc công ty cạnh tranh với ESE có chút không thoải mái.

Đây là, giới giải trí...

Vốn là nghĩ đến việc tới chào hỏi nhưng cuối cùng giữa chừng lại thành ra mất hứng.

Đỗ Vân Tu tự giễu cười cười, đang chuẩn bị xoay người bỏ đi, một đạo thanh âm lãnh tĩnh lại truyền trong tai ——

*********

"Vân Tu bằng diễn xuất chính mình, mới có thể đạt được giải thưởng « Người mới ưu tú nhất »." Lâm Huyên mặc bộ váy dài kim tuyến lấp lánh màu bạc, cả người tỏa ra khí chất lãnh lệ xuất trần, cao quý lại thanh lịch, giống như một nữ thần băng tuyết.Cô rõ ràng là đi ngang qua, thậm chí không có hứng thú dừng lại cùng mấy người kia hàn huyên, chính là ngẫu nhiên phóng một ánh mắt về phía họ.

Đây chỉ là một động tác nhỏ.

Bất quá chỉ với ánh mắt này mà thôi.

Nhưng lại khiến những người đó lại trở nên vô cùng nhỏ bé dưới ánh nhìn của Lâm Huyên —— bởi vì đây là chân chính, cái mà bọn họ không thể so sánh, tư thế của một siêu sao quốc tế!

Nếu dùng gió để hình dung.

Có lẽ Liễu Nghệ chính là một cơn gió mát nhẹ phớt qua mặt, mà Lâm Huyên, lại là một cơn bão hoặc một cơn lốc xoáy, trên người phát ra hơi thở lạnh lùng, người bình thường căn bản không dám tới gần, cũng không thể tới gần.

Kia, chính là sự khác biệt.

Không chỉ là địa vị, mà còn là khí thế.

"Đến nỗi nghi ngờ diễn xuất của hắn, tôi đề nghị mấy người trở về liền hảo hảo xem qua « Đường Vân Khởi » đi." Lâm Huyên hơi nhíu lại đôi mày dài mảnh, ngữ khí cũng thản nhiên, "... Tối thiểu, đem mười ba bộ điện ảnh năm nay toàn bộ xem qua một lần, rồi hãy đến phát biểu, đánh giá."

Tuy rằng Lâm Huyên chính là khách quý của lễ trao giải này, nói đúng ra, cô chỉ cần đến trao giải là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhưng trước khi về nước, cô vẫn là đem mấy bộ điện ảnh trong danh sách đề cử một lần xem qua hết.

Bất quá Lâm Huyên làm được, ngoài cô ra thì các nghệ sĩ khác tất cũng làm được.

Chính là bọn họ chỉ vừa nghe thấy, hoặc là nhìn qua đoạn ngắn bộ điện ảnh này, liền có khối người phát biểu bình luận.

Một phần là bởi vì thời gian riêng của nghệ sĩ cũng rất ít, hiện tại chỉ bỏ thời gian xem một bộ điện ảnh, cũng đã khó có khả năng.

Mặt khác, vốn trong lòng bọn họ mang theo tâm tư "Bát Quái" .

Chưa xem qua phim nhựa, đối với vai diễn này chỉ đưa ra lời cân nhắc tiêu chuẩn.

Mà bản thân đối với Vân Tu cảm thấy phản cảm, hoặc là bởi vì đối phương nổi tiếng hơn mình, do đó liền cảm thấy bản thân bị uy hiếp, coi như bộ điện ảnh kia có chiếu trước mặt mấy trăm lần thì bọn họ vẫn như trước coi như là không thấy, nói ẩu nói tả.

Chẳng qua vấn đề này từ miệng Lâm Huyên nói ra lại khiến cả đám phải câm lặng.

Bởi vì hai chữ "Lâm, Huyên" này.

Đã không phải chỉ đơn giản là đạt được ba thứ là giải thưởng diễn viên, kỹ xảo diễn xuất, cam đoan doanh thu của phòng bán vé nữa. Mấy năm nay cô phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, bộ điện ảnh của cô không chỉ gây nên cơn sốt của phòng bán vé, mà còn được đề cử trong giải Oscar!

Với danh tiếng cùng địa vị như vậy, không nữ minh tinh nào có thể so sánh được.

Thậm chí phóng tầm mắt về phía toàn bộ nghệ sĩ, có lẽ cũng chỉ có mỗi Tạ Di có thể theo kịp bóng lưng cô...Một nữ minh tinh nắm trong tay phân lượng thế này, cũng không cần phải dựa dẫm vào ông chủ lớn hay đạo diễn nào nữa.

Bởi vì danh tiếng của cô, thân thể của cô, diễn xuất của cô, giải thưởng, cùng doanh thu phòng bán vé của cô, tất cả đều còn tại đó! Không ai có thể lay động!

... Như vậy địa vị vững chắc cùng thanh danh đó, ai dám lên tiếng đây?

Lâm Huyên nhẹ nhàng liếc bọn họ một cái.

Thấy những người này không hề lên tiếng, liền chuẩn bị rời đi. Cô vốn cũng chỉ là đi qua thôi, trong lúc vô ý nghe được bọn họ Bát Quái nói chuyện phiếm về Vân Tu. Còn về chuyện Vân Tu có quan hệ mờ ám với cấp cao của ESE thì cô không rõ lắm, cho nên không phát biểu ý kiến.

Nhưng đám người kia cư nhiên lại phán xét tùy tiện về diễn xuất của Vân Tu...

***********

"Chị Lâm!" Liễu Nghệ từ phía sau gọi lại cô.

Lâm Huyên quay đầu lại, nhíu nhíu đôi mày được tỉa gọn gàng, mang theo ý hỏi.

"Chị Lâm... Chị trong khoảng thời gian này có khỏe không? Vừa rồi lên nhận giải thưởng lớn nên không kịp hỏi thăm chị." Cử chỉ Liễu Nghệ luôn luôn hào phóng, nhưng ở trước mặt Lâm Huyên lại...

Nói như thế nào đây?

Đỗ Vân tu cảm thấy giữa hai người này... Giống như là nhân viên nữ tài giỏi mới vào công ty chưa lâu đã hùng hổ xông lên khiêu khích với nữ nhân viên đã lăn lộn trọng nghề được mấy năm rồi, hình ảnh ấy không khỏi có sự chênh lệch lớn.

—— không phải cùng cấp bậc.

Ở trước mặt Lâm Huyên, chỉ sự ngây ngô của Liễu Nghệ đã là một thứ không thể so sánh rồi.

Độ nổi tiếng so với Lâm Huyên vẫn còn kém rất xa.

"Cũng không tệ lắm." Giọng nói Lâm Huyên thản nhiên. Tuy rằng không lộ ra vẻ lạnh lùng với những người khác, nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình mấy.

"Vậy là tốt rồi. Chúng tôi vẫn luôn nghĩ tới chị. Anh của tôi, anh của tôi hắn..." Liễu Nghệ nhắc tới Liễu Chương, ngữ khí không kìm được, lại trở nên ngập ngừng ấp úng.

"Cô là nữ chính trong phim « Đường Vân Khởi »." Lâm Huyên cắt đứt lời nói của đối phương, không muốn tiếp tục nghe.

"Hả? ... Đúng vậy." Liễu nghệ hơi sửng sờ, có chút không rõ vì sao Lâm Huyên đột nhiên lại thay đổi đề tài.

"Cô cũng tiến vào vòng luẩn quẩn này đã nhiều năm rồi nhỉ. Diễn xuất của Vân Tu... Người mới đạt được giải « Nữ diễn viên xuất sắc » như cô, cảm thấy thế nào?"

Mặt Liễu Nghệ đỏ lên, hiểu được ý tứ của Lâm Huyên.

"Không phải như vậy. Bởi vì những người đó..." Cô muốn giải thích.

"Về điểm này, cô thật ra ngoài ý muốn có điểm giống với anh trai cô —— cho tới bây giờ chỉ biết lựa chọn 'Bo bo giữ mình', hoặc là nói, nhát gan sợ phiền phức? Ha ha." Ngữ khí Lâm Huyên vừa chuyển, "Sự ân cần thăm hỏi của cô, tôi đã tiếp nhận rồi. Đủ để anh của cô, cũng không cần phải như vậy.""Anh của tôi, anh ấy đã hối hận lâu lắm rồi!"

"Chị, lại thật sự là không thể nhận sao..." Liễu Nghệ ở phía nói với theo.

Lâm Huyên xoay người đang muốn rời đi.

Khách nhân dự buổi Party này nhiều không đếm xuể, không riêng đám người chặn tầm mắt, mà lời nói của Liễu Nghệ cũng hoặc nhiều hoặc ít khiến cô có chút phân tâm, Lâm Huyên không có phát hiện cùng lúc đó, nhân viên phục vụ đang bưng khay rượu từ sau lưng cô bước tới gần.

Giữa chỗ phục vụ sinh và Lâm Huyên đứng vốn có một vị nhân đứng đó, kết quả người khách kia mới vừa rời khỏi vị trí, nhân viên phục vụ tiến về phía trước mấy bước, mà Lâm Huyên lại xoay người, mắt thấy hai người sắp va vào nhau ——

Đỗ Vân Tu tay mắt lanh lẹ bước vội mấy bước, cánh tay duỗi ra, một cái xoay tròn, Lâm Huyên bị hắn kéo qua.

Bộ váy màu bạc trên không trung tao nhã vạch ra mấy điểm gợn sóng xinh đẹp...

"Rầm" Âm thanh rượu sánh ra ngoài, còn có cả tiếng thủy tinh vỡ khi mấy ly rượu chân dài* bị rơi xuống đất.

(*Cái ly dành riêng cho rượu vang, có thiết kế chân dài, bầu ly to ý.)

Mọi chuyện phát sinh chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Động tĩnh như vậy không thể bảo là không lớn, lập tức khiến mọi ánh mắt ở đây đều hướng về phía họ.

"... Không có việc gì chứ?" Lâm Huyên hốt hoảng nói.

Đột nhiên bị một nam nhân trẻ tuổi ôm eo, kéo qua một vòng, nháy mắt Lâm Huyên liền có điểm không phản ứng kịp.

Đợi sau khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện người trước mắt là Vân Tu – Người mới đạt được giải nam diễn viên ưu tú nhất. Cô đang muốn tức giận chất vấn đối phương vì sao lại làm ra hành động như vậy!

Thì thanh âm thủy tinh vỡ liền truyền đến, sau đó nhân viên phục vụ liên tục giải thích...

Lâm Huyên giờ mới hiểu được, là người trước mắt này đã giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử.

"Không có việc gì, không có việc gì." Đỗ Vân Tu nhẹ nhàng cười.

Giống như mây trắng trên bầu trời chậm rãi phiêu động, trong suốt, sạch sẽ.

Hắn dùng tay khẽ lau vài vệt nước đọng ở vai trái.

Vừa rồi, chiếc khay va vào vai trái hắn, tuy rằng không tránh khỏi việc rượu sánh ướt bộ lệ phục Versace màu trắng, nhưng —— may mắn là không đổ lên người Lâm Huyên.

Chuyện này phát sinh trên người nữ minh tinh, có chút xấu hổ

Hắn là nam nhân, không sao cả.

"Tây phục của cậu..."

"Không cần để ý." Ánh mắt Đỗ Vân Tu thật thành khẩn, một bên nói mấy câu khiến Lâm Huyên yên tâm, một bên khoát tay, ý bảo nhân viên phục vụ đang lo lắng, bất an kia có thể rời đi.

"Tây phục của cậu đều dính rượu hết rồi ." Lâm Huyên hơi nhíu mày. Nếu không nhờ đối phương giúp đỡ, có lẽ hiện tại người bị vấy ướt trang phục chính là mình, vô luận là trước ngực hay vạt áo, đều khiến cô không khỏi xấu hổ..."Không sao, trở về đổi một bộ thì tốt thôi."

"Cám ơn cậu, bằng không tôi nhất định rơi vào tình huống khó xử rồi." Lâm Huyên khẽ cười với Đỗ Vân Tu, ngữ khí cảm kích.

Hai năm qua, Lâm Huyên đều lấy vẻ lãnh lệ để tạo nên hình tượng bản thân.

Lúc này mỉm cười, tựa cánh hoa nhẹ nhàng, chầm chậm rơi trên mặt nước, khiến Đỗ Vân Tu có cảm giác giống như thời gian quay ngược lại khi đó...

"... Thật tốt, cô vẫn không thay đổi." Đỗ Vân Tu hoảng hốt, nhẹ nhàng nói một câu.

Vô luận là ở lễ trao giải, hay là lúc Liễu Nghệ nói chuyện với Lâm Huyên.

Tuy rằng cô vẫn như trước xinh đẹp động lòng người, năm tháng cũng không có lưu lại dấu vết ở trên người cô... Nhưng khí chất của cô, lại khác xa hoàn toàn với khi trước...

Không còn là một Lâm Huyên ôn nhu, hoạt bát như trước kia nữa. Mà là một Lâm Huyên lạnh lùng, như băng tuyết, cả người lộ ra vẻ thản nhiên, xa cách.

Lâm Huyên như vậy khiến hắn cảm thấy xa lạ, hắn chưa từng thấy cô như thế bao giờ...

Nhưng ở trong lòng hắn, không người nào có thể thay thế được vị trí của Lâm Huyên. Mặc kệ thay đổi như thế nào, Lâm Huyên trong lòng hắn như cũ vẫn là một người bạn quan trọng nhất.

Bất quá hiện tại vài giây ngắn ngủi tiếp xúc qua.

Đỗ Vân Tu lại phát hiện, Lâm Huyên so với trước kia vẫn không thay đổi. Cho dù bề ngoài trở nên lãnh lệ, trong lòng cô vẫn mãi như trước..

"Cái gì?" Lâm Huyên không nghe rõ.

Nhưng Đỗ Vân Tu không có lặp lại, chỉ là ôn nhu cười với cô.

Bị đối phương cặp kia sáng được như mực nhiễm giống như đôi mắt nhìn thấy.

Bỗng nhiên tim Lâm Huyên đập chậm một nhịp. (Đừng mà chế Huyên T^T...)

Loại ôn hòa thế này, mang theo ánh mắt bao dung, cảm giác này giống như đã quen thuộc lâu lắm rồi, trong nháy mắt nhanh chóng chiếm trọn một góc trong lòng cô...

*********

"Cần khăn tay sao?" Có người tới gần, lễ phép hỏi. Lơ đãng đánh vỡ bầu không khí giữa Lâm Huyên và Đỗ Vân Tu.

Đỗ Vân Tu quay đầu lại.

—— là một thanh niên với vẻ ngoài tuấn mỹ, dáng người cao gầy, vai rộng chân dài.

Ước chừng bộ dạng hắn tầm hai mươi tuổi, một đôi mắt màu hổ phách với ánh nhìn trong trẻo như thủy tinh, bên trong lại ẩn ẩn vài tia quang mang nhỏ, rạng rỡ sinh huy.

Trên trán lộ ra khí chất phi thường đặc biệt, là thứ mà một khi gặp qua một lần, liền khắc sâu ấn tượng trong lòng.

Giọng nói hắn trầm ổn.

Không phải là chất giọng Trung thuần túy, mà lại giống như pha lẫn khẩu âm của nơi khác.

Cũng chính bởi sự kết hợp này, khiến cho thanh âm hắn so với người thường lại càng mị hoặc hơn.

"Tôi vừa thấy cậu vì bảo vệ Lâm Huyên mà tây phục đều bị rượu dính ướt." Đối phương đưa khăn tay về phía Vân Tu, giống như một đứa trẻ, khẽ cười rộ lên.

"... Cám ơn." Đỗ Vân Tu kịp phản ứng, vội vàng tiếp nhận.

"Tôi tên là Phó Tử Hãn."

Lâm Huyên vừa nghe thấy cái tên này, lập tức lộ vẻ hơi kinh ngạc nhìn đối phương... Họ Phó? Sẽ không phải là...

Khúc nhạc đệm khẽ ngân lên.

Trong một khắc này, có người chủ động đi vào ván cờ; có người lại luôn chú ý tới, mang theo tâm tình phức tạp, tỷ như Liễu Nghệ.

Cũng có người lưu ý tới, nhưng sẽ không tới gần, giống như Bùi Thanh đang đứng cách đó không xa, kể cả người mới vừa về nước kia đang ở một chỗ bí mật nào đó trong hoa viên, cùng nữ minh tinh khác cá nước thân mật...

Ai cũng không biết.

...Vận mệnh phức tạp của bọn họ sau này sẽ đan vào nhau thế nào.

*********

Lễ trao giải Kim Bách kết thúc còn chưa lâu.

Giới giải trí liền nổi lên cơn sóng gió, thế tới hung hung!

Hai gã người mới nổi tiếng thật nhanh, sức bật mạnh, nhân khí cao, quả thật so với Legacy chỉ có hơn không có kém!

Toàn bộ truyền thông bốn phía đưa tin, mỗi ngày đều là trang đầu đề!

Bọn hắn mặc trang phục gì, chào hỏi nghệ sĩ khác thế nào, MV là tìm nữ nghệ sĩ nào, cho dù chỉ là một tin tức nhỏ bé, không đáng nhắc, cũng có thể chiếm cứ nửa đầu trang báo!

Mà fan hâm mộ của bọn họ càng thêm điên cuồng, càng thêm cuồng nhiệt! Mỗi ngày qua đi, diễn đàn liền lấy tốc độ nhanh chóng mặt nổi lên hàng loạt tin tức mới bàn luận về họ!

Này gã người mới này liền nhanh chóng đánh vỡ kỉ lục ghi lại của Legacy!

Bọn họ.

Một người là trưởng tôn của Phó lão thái gia, một người là em trai của tổng tài ESE, Lệ Duệ —— địa vị tôn quý, phía sau lại có bối cảnh giàu có cùng thế lực chống đỡ, quả thật có một không hai!

Bọn họ, một người tên là Phó Tử Hãn, một người tên là Lệ Tiêu.

***************************

À trong bản QT chức vị của PC trong ESE ghi là tổng thanh tra, ta hỏi con bạn , liền edit thành tổng giám đốc T^T giờ nhìn lại thấy đụng hàng zs Lệ Duệ tổng tài, đành sửa lại PC là giám đốc.