Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 166: Chương một trăm sáu mươi sáu




“Sao dậy sớm như vậy? Không ngủ thêm một chút nữa?” Hàn Khác Thành quay đầu nhìn Đậu Đậu, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Đậu Đậu kéo áo khoác, trời vừa mưa không khí trong lành, bầu trời trong xanh giống như ngọc thạch.

Đi tới ngồi đối diện với ông ấy, do dự một lúc mới mở miệng: “Cô ấy đi rồi sao?”

“Ừ.” Hàn Khác Thành gật đầu, đôi môi luôn nở nụ cười thân thiện. Đối với Đậu Đậu, ông vĩnh viễn không lạnh lùng được, những giả tạo kia chỉ đối với người ngoài nhưng đối với con gái thì không cần.

“Thật ra thì cô ấy có thể không đi. Tôi.......” Đậu Đậu ngẩng lên nhìn ông ấy, lúc này mới phát hiện ông ấy đang cười, không nhịn được lẩm bẩm: “Cười? Có gì buồn cười! Tôi suy nghĩ cho ông, ông xem từng này tuổi đời rồi còn ly hôn, tuổi già cô đơn rất đáng thương. Thật không biết quý trọng.”

“Lúc đầu con không thích cô ấy, bây giờ cô ấy đi rồi không phải rất đúng lúc sao!” Hàn Khác Thành nhíu mày, thấy bộ dáng này của Đậu Đậu, nén cười.

Thật ra rất kiêu ngạo nhưng đáng yêu.......

Loan Đậu Đậu dẩu môi, tức giận nói: “Lúc trước tôi không biết tất cả mọi chuyện, bây giờ tôi đều biết rõ, tôi không ghét cô ấy......Như vậy cũng không thể trách tôi, ông nên sớm nói cho tôi biết, có lẽ cũng sẽ không hiểu lầm ông, hiểu lầm các người nhiều năm như vậy.......”

“Đứa bé ngốc nghếch.” Hàn Khác Thành vươn tay nắm tay cô, mím môi dịu dàng nói: “Ba không cần ai ở bên cạnh, ba có con gái là đủ rồi.”

Loan Đậu Đậu liền rơi nước mắt.

“Tại sao khóc?” Hàn Khác Thành đau lòng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

Loan Đậu Đậu cúi đầu, tay không ngừng nghịch gấu áo, ngẩng đầu hai mắt đẫm nước mắt nhìn ông ấy, giọng nói nghẹn ngào đáng thương nói: “Ông nguyện ý nhận tôi là con gái sao? Ông còn nhận đứa con gái bất hiếu này sao?”

“Đứa trẻ ngốc nghếch.” Hàn Khách Thành đứng lên, bàn tay nâng mặt cô lên nhẹ nhàng ôm vào lòng: “Con vĩnh viễn là đứa con gái tốt nhất của ba, sao ba có thể không nhớ con!”

Loan Loan nhìn thấy không? Đây chính là con gái chúng ta, hôm nya đã trưởng thành hiểu chuyện rồi. Con bé nhất định có thể cảm thông cho con, sẽ không trách cứ con phản bội, con bé sẽ hiểu nỗi đau của em.

“Hu hu.......Thật xin lỗi! Thật xin lỗi ba......Con sai rồi.....Những năm này con hiểu lầm ba rồi. Con thật ngu ngốc.....Thật xin lỗi ba......” Loan Đậu Đậu khóc thành tiếng, nếu như sớm biết, nếu như hiểu ba hơn có lẽ bây giờ mọi chuyện đã tốt sẽ không lãng phí nhiều thời gian hận thù như vậy, bỏ lỡ những giây phút sống chung.

“Được rồi, ba hiểu con gái! Chỉ cần con sống hạnh phúc vui vẻ, ba cũng rất vui.” Hàn Khác Thành dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Đừng khóc, con đừng làm ba đau lòng.”

Loan Đậu Đậu hít mũi, không khóc nữa, bộ dáng đáng thương nhìn ông ấy quay về chỗ ngồi: “Vậy ba thật lòng không muốn tìm cô ấy về sao? Con cảm thấy cô ấy đối với ba rất tốt, mặc dù làm mẹ ghẻ của con tuổi hơi trẻ nhưng con vẫn có thể chấp nhận, cùng lắm thì gọi cô ấy là chị!”

Hàn Khác Thành không nhịn được bật cười: “Đừng lo lắng cho ba, Khinh Yên còn trẻ, tương lai còn dài, sao lại phải lãng phí tuổi thanh xuân với một ông già như ba chứ.”

“Ai nói.” Loan Đậu Đậu mím môi nói: “Ba đẹp trai nhất thế giới! So với Thạch Thương Ly còn trẻ hơn......”

“Ha ha.......” Hàn Khác Thành không nhịn được cười. Nếu Thạch Thương Ly nghe thấy cô nói những lời này chắc chắn sẽ tức hộc máu!

Đậu Đậu len lén nhìn ông, cẩn thận hỏi: “Ba, nhiều năm như vậy có phải ba vẫn thích mẹ không?”

“Ừ.” Hàn Khác Thành không do dự gật đầu, ánh mắt nhìm về phía xa “Cả đời này ba chỉ yêu một người phụ nữ chính là mẹ con. Cho nên không nên trách mẹ, mẹ có nỗi khỗ riêng!”

Đậu Đậu gật đầu: “Con không trách mẹ! Con hiểu, thật ra mẹ sinh con chứng tỏ mẹ rất yêu ba, chỉ là thân phận không giống nhau, giữa tình thân và tình yêu chỉ có thể chọn tình thân nhưng không có nghĩa là mẹ không yêu con!”

“Con có thể nghĩ như vậy thì tốt.” Hàn Khác Thành vui vẻ khi Đậu Đậu đã hiểu chuyện không còn là đứa bé cố chấp nữa.

“Ba!” Đậu Đậu gọi ông, ánh mắt đỏ hồng cầu xin: “Chuyện của con với bọn họ ba có thể mặc kệ không? Con đã lớn có thể xử lý mọi chuyện. Sẽ không làm bản thân bị thương để ba lo lắng! Cho nên đừng truy cứu nữa được không?”

Hàn Khác Thành thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn cô một lúc, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Ánh mắt con không tệ, Thạch Thương Ly là một người đàn ông tốt! Là lựa chọn mà con không phải hối hạn!”

Vỗ vỗ vai cô xoay người rời đi.

Loan Đậu Đậu lặng mấy giây sau đó cười, ba nói như vậy nghĩa là sẽ không nhúng tay vào chuyện của bọn họ nữa. Thạch Lãng sẽ không bị thương, Thạch Thương Ly cũng sẽ không.

Bàn tay nắm chặt áo khoác, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, chỉ cần bọn họ không có việc gì, trong lòng cũng sẽ không còn lo lắng nữa. Mặc kệ Thạch Lãng có đồng ý ly hôn hay không, cả đời không có danh phận đi theo Thạch Thương Ly cũng được!

Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng đã có tiểu thối!

Hàn Khác Thành dừng bước quay đầu nhìn bộ dáng con gái cười khúc khích, không nhịn được khẽ cười. Thật là một đứa trẻ ngốc nghếch, sao ba có thể làm khó con gái, mặc kệ có chuyện gì xảy ra ba cũng sẽ ở phía sau bảo vệ con gái. Cho nên không cần sợ hãi ngã trong bóng tối, ba luôn ở phía sau con.

Thạch Thương Ly mở mắt thấy Loan Đậu Đậu ngồi cạnh nhìn mình cười khúc khích, giơ tay nhéo miệng cô: “Bảo bối lại si mê ai rồi.”

Loan Đậu Đậu nắm tay hắn, hả hê nói: “Em si mê! Em si mê rồi!”

“Ừ, về sau chỉ được si mê một mình anh!” Thạch Thương Ly quả quyết mở miệng ra lệnh!

Loan Đậu Đậu nhíu nhíu mày, đấm ngực hắn, nghiêm túc nói: “Em có thể thương lượng với anh một chuyện không?”

“Nói!”

“Em muốn tiểu thối mang họ ba!” Loan Đậu Đậu cẩn thận mở miệng, quan sát sắc mặt hắn, không có gì thay đổi, tiếp tục nói: “Ba em chỉ có một mình em là con gái, em lại không mang họ Hàn, em không muốn nhà họ Hàn tuyệt tôn.”

Thạch Thương Ly vuốt khuôn mặt cô, một lúc sau nói: “Cô bé ngốc, dĩ nhiên có thể! Về sau nó còn phải tiếp nhận gia sản nhà họ Hàn.”

“Không cần!” Loan Đậu Đậu chợt nhíu mày tức giận: “Em không muốn nó dính vào gươm đao, bình ổn qua ngày là được rồi.”

“Cô bé ngốc, đấy là cuộc sống của nó, chúng ta không thể quyết định! Hơn nữa, tâm huyết cả đời của ba em phải đưa cho người khác, em cảm thấy ông ấy sẽ thoải mái sao?”

Đậu Đậu dẩu môi. Cúi đầu nắm tay: “Quyết định như vậy có khiến ông nội ghét em thêm không?”

“Dĩ nhiên không! Thạch Thương Ly nhíu mày, kiên nhẫn giải thích cho cô: “Ông nội hy vọng anh tiếp quản công ty, đi theo con đường ông đã chọn, cưới người con gái ông đã chọn. Con chúng ta theo họ Hàn, sau này giao cho ba em nuôi, cho dù sau này nó muốn tiếp quản băng đảng của họ Hàn chứ không tiếp quản công ty cũng không có quan hệ gì, nó muốn làm thì làm. Chúng ta không ai có thể ép buộc nó, không phải sao? Chỉ là trước mắt tính toán cho nó tiếp nhận mà thôi......Cuối cùng là do nó quyết định.”

Loan Đậu Đậu nằm trên người hắn, bàn tay vẽ trên ngực hắn: “Chờ anh khỏe lại chúng ta về nước đi! Em không yên lòng chuyện Kỳ Dạ cùng Thẩm Nghịch!”

“Được!” Thạch Thương Ly hôn môi cô. Thật là một cô gái tốt. “Không muốn ở bên cạnh ba một chút sao?”

“Sau này còn nhiều thời gian, chờ mọi thứ ổn định, chúng ta có thể về thăm ba, ba cũng có thể về thăm em.” Đậu Đậu nhắm mắt, bắt đầu lo lắng cho Kỳ Dạ.

Hiệp ước giữa cậu và Hàn Tĩnh chỉ có một mình cô biết, những người khác không biết! Những ngày qua cậu và Thẩm Nghịch có khỏe không? Cơ thể cậu đã tốt hơn chưa? Hàn Tĩnh có tìm cậu gây phiền phức hay không?

“Em đang nghĩ gì?” Thạch Thương Ly không chịu nổi yên tĩnh như vậy, vẫn thích dáng vẻ vui đùa của cô hơn.

Loan Đậu Đậu mở mắt chợt cười: “Em đang suy nghĩ, chúng ta kết hôn lại ly hôn, anh cưới người khác, em cưới người khác nhưng bây giờ chúng ta lại ở cùng nhau thật kỳ diệu!”

Thạch Thương Ly khẽ cười: “Nếu như đời này không thể gả cho anh nữa em có cảm thấy tiếc nuối không?”

Loan Đậu Đậu lắc đầu: “Không cảm thấy tiếc nuốc. Chỉ là.......” Dừng lại có chút đau lòng nói: “Em ném nhẫn cuối vào bồn cầu rồi, thật đáng tiếc! Thật ra thì em vẫn luôn là vợ anh! Vĩnh viễn như vậy!”

“Không sao, sau này anh sẽ mua cho em cái khác!” Thạch Thương Ly hôn ngón tay cô, khẽ cau mày khó chịu nói: “Vậy bây giờ không phải anh là người thứ ba sao?”

“Ha ha!” Loan Đậu Đậu cười sung sướng “Không phải ngay từ đầu anh là người thứ ba sao! Đừng tưởng rằng em không biết anh và Thạch Lãng đuổi Tô Triệt đi! Hừ, thật là xấu tính.......”

“Dạ! Anh là người thứ ba, không phải em cam tâm tình nguyện thua trong tay người thứ ba sao!”