Hơn hai giờ sau, bọn họ mệt mỏi nằm bên nhau, ngoài cửa sổ trời chiều đã sớm không còn, thay vào đó là ánh trăng sáng tỏ .
Đầu của cô tựa trên bả vai anh, tóc đen như mực quấn vòng quanh anh, giống như dải tơ lụa đẹp nhất rủ xuống.
Anh vòng quanh eo cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, lẳng lặng không nói lời nào.
Chợt một hồi chuông điện thoại reo lên, là của anh, nhưng điện thoại di động hình như là bị chôn trong đống quần áo, tiếng chuông làm người ở đó có chút khó chịu, ở giữa căn phòng đang tĩnh lặng càng trở nên rõ ràng hơn .
Anh nghe tiếng chuông mà đoán được, là công ty gọi tới, nhưng anh tuyệt không muốn nhận.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh, "Anh có điện thoại kìa!"
"Không để ý tới nó!" Anh trầm giọng nói.
"Có thể có chuyện quan trọng hay không?"
"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng em!" Anh cúi đầu nhẹ nhàng ngửi tóc cô.
Anh thích nhất mùi này!
Chỉ có cô mới có!
"Bà xã à, anh rất nhớ em!" Anh bắt đầu kể khổ.
“Thật không?"
"Dĩ nhiên! Chẳng lẽ em còn không cảm nhận được?"
Tai cô nóng lên, nũng nịu, "Đại Sắc lang!"
"Đối với em thôi!"
Cô nhẹ nhàng đập anh một quyền.
"Bà xã à, mấy ngày này em có nhớ anh không? "
"Không có, thì sao nào?” cô cố ý khiêu khích.
"Thì thế này!" Anh vỗ vỗ mông của cô.
Cô khoa trương kêu rên, "Anh đánh em? Anh thế nhưng lại đánh em? "
Che mặt, cô làm bộ như rất uất ức, hai vai run rẩy, "Đau quá! Ô ô. . . . . ."
Anh ngơ ngẩn, suy nghĩ trong ba giây đồng hồ, sau đó cười thật to ra tiếng, "Em à, em diễn so với nữ chính trong phim truyền hình còn tốt hơn nhiều, có thể đạt được giải Oscar rồi đó!"
"Anh cười em!" cô chợt ngẩng đầu lên, trên mặt không có nước mắt, mà đều là nụ cười.
Anh lôi kéo cô trở lại ngực mình lần nữa, lần nữa dán sát gò má trơn mềm giống như tóc của cô vậy, "Bà xã, em thôi việc ở học viện, sau đó đến công ty làm thư ký cho anh, có được không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì thời thời khắc khắc anh đều có thể nhìn thấy em, nếu không anh sẽ tương tư thành bệnh mất."
"Anh quá khoa trương!" cô cười nói.
"Không khoa trương chút nào, em xem lần này mới tách ra một tháng, anh đã nhanh mắc chứng u buồn rồi!"
"Bớt nói nhảm! mới vừa anh còn nhiệt tình như vậy, em không thấy ra anh u buồn chỗ nào? "
Anh thở dài, "Được rồi, anh thừa nhận, anh còn có nguyên nhân khác."
"Nguyên nhân gì?"
"Bởi vì những tên như tên họ Dịch kia, hiện tại xung quanh em có quá nhiều đàn ông có ý xấu với em, anh ghen!"
"Cái gì chứ, tại sao lại trở lại nói về chuyện này?"
"Bà xã à, thời gian gần đây em trở nên xinh đẹp hơn sao, còn ngày càng nữ tính hơn sao? Giống như cả người đều tỏa ánh sáng lấp lánh vậy!"
Cô thiếu chút nữa cười phun ra nước bọt, "Cái gì mà cả người đều tỏa ánh sáng lấp lánh chứ? Em đâu phải là đom đóm!"
"Dù sao cũng chính là rất có mị lực là được rồi!"
"Vậy anh còn không phải như vậy sao? Lần trước ở tiệc rượu, không phải có mấy cô gái liếc mắt đưa tình với anh còn gì?"
"Anh lại không để ý tới bọn họ!"
"Me Too!"
"Bà xã à, trước kia em cũng từng là thư ký của anh và đã làm rất tốt, giờ nghiệp vụ cũ đã có, không phải sao?" Anh tiếp tục thuyết phục.
"Có gì tốt chứ, không phải chỉ toàn bị anh chèn ép sao!"
"Trước khác nay khác, trước kia anh chỉ là cấp trên của em, tổng giám đốc cấp trên, nhưng bây giờ là ông xã của em, ông xã tổng giám đốc!"
"Mặc kệ là cái gì, cũng đều giống nhau ——Out!"
"Thật sự không nghĩ sao? " Anh còn là chưa từ bỏ ý định.
"Đúng!"
"Tại sao? ! Chẳng lẽ em không muốn thời thời khắc khắc đều ở một chỗ với anh sao?"
"Cũng muốn, nhưng mà em lại càng sợ công ty sụp đổ!" cô nháy mắt nghịch với anh.
Anh thở dài, được rồi, cô nói rất có đạo lý, bởi vì anh thật sự không xác định được nếu như cô luôn ở bên cạnh anh, mỗi ngày làm việc thoắt ẩn thoắt hiện bên anh, anh còn có thể chuyên tâm làm việc được không nữa.
Không được, nhất định không được!
Anh nhất định sẽ không e dè ở trong công ty nắm tay cô, ôm eo cô, sau đó tâm huyết dâng trào, công khai kéo cô, cùng nhau trốn công việc, hoặc là kéo cô vào phòng nghỉ ngơi, rồi "Nghỉ ngơi" không biết bao nhiêu lần!
◎ ◎ ◎
Đang lúc này, "Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ lớn bị mở tung, sau đó một bóng dáng bé nhỏ vọt vào.
Thủy Tinh ôm một cậu bé trong tay "Thịch thịch thịch" chạy vào, "Ba, mẹ!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ cùng sững sờ, vội vàng kéo cao chăn che kín thân thể không mặc quần áo của hai người.
"Thủy Tinh, con và em trai không phải đến thăm ông nội rồi à, sao bỗng nhiên lại trở về vậy?" Hạ Hải Dụ trong nháy mắt cảm giác huyết áp của mình cao lên, tiểu nha đầu này càng ngày càng ngông cuồng, trước kia liền một mình to gan lớn mật bay về nước, giờ còn khoa trương hơn nhiều, còn dám bế em trai cùng nhau bay về nước!
Đường Húc Nghiêu cũng cảm thấy hơi nhức đầu, đè trán, cố gắng giữ bình tĩnh, "Thủy tinh, con như vậy sẽ làm em trai hư đấy!"
"Mới sẽ không! Ở trên máy bay em không biết có bao nhiêu vui vẻ! Luôn luôn cười với con nha!"
Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ đồng thời đem tầm mắt chuyển trên người cậu bé, không thể nào, chẳng lẽ con trai còn lợi hại hơn con gái?
Cậu bé vốn đang ngủ say, nhưng tựa như cảm thấy được ba mẹ đang nhìn mình, chợt tỉnh giấc, không khóc cũng không náo, chỉ mở đôi mắt đen láy, mỉm cười đối với bọn họ.
"Bế bế. . . . . . mẹ mẹ. . . . . ." Anh đang học nói, nên phát âm còn chưa rõ ràng, như vậy lại càng đáng yêu hơn!
Thủy Tinh cười cười, sau đó bế em bò lên giường lớn, ngồi bên cạnh cha mẹ, hình ảnh một nhà bốn người ôm nhau, vô cùng tốt đẹp.
◎ ◎ ◎
Hồi lâu, cậu bé đã ngủ say, Hạ Hải Dụ cũng vừa nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Đường Húc Nghiêu nhắm mắt dưỡng thần, Thủy Tinh thì vẫn mở mắt thật to.
"Ba."
“Sao?"
"Ba rất vui vẻ phải không? "
"Đúng."
"Có phải bởi vì được ôm mẹ ngủ cùng, nên ba mới rất vui vẻ?"
". . . . . ."
"Tổ nội nói với con, thế này gọi là nấu gạo chín thành cơm, quả thực là nói nhảm mà..., gạo đương nhiên là phải nấu chín mới có thể ăn nha, nếu không sẽ không tiêu hóa được!"
"Hạ Thủy Tinh!"
"Có."
"Ngủ!"
"Dạ."
Cô bé nằm xuống, nhắm mắt lại, một giây sau lại mở ra, "Ba, xem bộ dạng này của ba, xem ra nấu gạo chín thành cơm là một chuyện tốt, có đúng không ạ?"
". . . . . ."
"Không trả lời chính là chấp nhận ạ?"
"Hạ Thủy Tinh!"
"Có."
"Ngủ!"
"Dạ."
Cô bé lại nhắm mắt lại, một giây sau lại mở ra, giơ bàn tay nhỏ bé lên, thề, "Ba, con chỉ hỏi một vấn đề cuối cùng thôi!"
"Nói!"
"Bao giờ thì con có thể nấu?"
". . . . . ."
Đường Húc Nghiêu bị nội thương, thậm chí thiếu chút nữa hộc máu, nãy giờ anh quả thật không để ý đến con gái, nhưng vấn đề này thật quá nghiêm trọng rồi, nhất định phải nói rõ ràng cho con gái biết!
Anh hít sâu, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chọn lựa được phương thức giáo dục, "Thủy Tinh, con từng nói qua, cái đứa Điện hạ đó có võ công rất lợi hại phải không?"
Thủy Tinh gật đầu một cái, "Dạ, rất lợi hại, con đánh không lại anh ấy!"
"Từ học kỳ sau bắt đầu, mỗi tuần ba lần ba sẽ dẫn con đến võ quán luyện tập, được không?" Giọng điệu của anh vô cùng thành khẩn.
Thủy Tinh không nghi ngờ gì, vui sướng đáp ứng, "Tốt quá ạ! Nhưng . . . . . . điều này cùng nấu cơm có quan hệ gì sao?"
"Đến khi con trưởng thành con liền hiểu được!" Đường Húc Nghiêu ý vị sâu xa nói.
Bao nhiêu năm sau, hoàng tử trở về, hướng công chúa cầu hôn, lại xuất hiện một màn sau đây.
Thủy tinh ngượng ngùng nói, "Rất xin lỗi anh, không phải em cố ý, nhưng anh vừa đụng vào em, em giống như có phản xạ nên liền đánh anh!"
". . . . . ." Hoàng tử im lặng.
". . . . . ." Thủy Tinh cũng im lặng.
Nhưng chuyện xưa của bọn họ lại có ngàn vạn ngôn ngữ.
Yêu một hồi, bộ dạng như một đóa hoa, tận tình xán lạn, rực rỡ giống như ngọn lửa.
Nghiêm túc đối mặt với đối phương, lại ngượng ngùng như mùa xuân, nhiệt liệt như trời mùa hạ, quyến luyến như lá mùa thu, nhìn lại như mùa đông trôi qua.
Nhu tình của anh, mật ý của cô, quay vòng, vẫn nguyên như cũ khi gặp lại.
Đây mới thật sự là một hồi tiêu khiển nghiêm túc, dùng thời gian của cuộc đời này, tạo nên một tình yêu say đắm khuynh thành.
The end!