Tiểu Cửu

Chương 15




51.

Tiểu Vương gia cảm thấy tia hy vọng còn sót lại trong lòng mình đang tan vỡ từng chút từng chút một.

Ngay giờ đây Yến đại nhân đang đứng sau lưng Hoàng đế, cách y chỉ có một trượng (bốn mét), nhưng hắn vẫn không dám quay đầu nhìn lại nữa.

Hoàng đế vẫn mỉm cười đối mặt với tiểu Vương gia như thường ngày, ân cần hỏi: “Sao hôm nay sắc mặt Tiểu Cửu kém vậy?”

Trên mặt tiểu Vương gia tái nhợt không thấy chút gợn sóng, chắp tay với Hoàng đế: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thần đệ chỉ là mới bị phong hàn mấy ngày trước.”

Sau khi Hoàng đế nghe xong, bèn sai người đưa tới một chiếc áo lông cáo, tự tay khoác cho tiểu Vương gia. Trong mắt đám đại thần ở dưới đài, đều là Hoàng đế tình ý sâu nặng với Vương gia.

Tiệc tối hôm ấy đặc biệt sắp xếp một đội múa tới từ Tây Vực, biểu diễn trợ hứng trước chỗ ngồi của Hoàng đế. Hoàng đế rất hào hứng, cả buổi xem rất chăm chú, thỉnh thoảng còn nghị luận vài câu với tiểu Vương gia.

Tiểu Vương gia không tập trung đáp lời, trong lòng có quá nhiều thắc mắc.

Y nghĩ mãi không ra, giờ đây y đã không còn bất cứ uy hiếp gì với Hoàng đế, muốn sống phải chết chỉ cần một câu nói, hà tất còn phải giả bộ huynh đệ tình thâm chứ.

Y càng không hiểu, vì sao người mà đêm trước còn nắm tay thâm tình hôn mình, đảo mắt đã đứng phía sau người khác, chà đạp lòng thành của mình.

Đáy lòng tiểu Vương gia cười khổ một tiếng, mà thôi, tùy bọn họ vậy.

Lúc này dưới đài ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình, tiểu Vương gia vẫn yên lặng ngồi trên bàn tiệc như vậy, nội tâm vô cùng yên tĩnh phẳng lặng.

Khoảnh khắc đó, y cảm thấy mọi chuyện trên đời này nay hết thảy đã không còn quan hệ gì tới mình. Sống hay chết, yêu hay hận, đã không liên can tới y nữa rồi.

52.

Hết thảy chuyện xảy ra đêm đó, rất nhiều năm sau mỗi khi tiểu Vương gia nhớ lại, ngực vẫn cảm giác được một hồi đau đớn.

Lúc ấy y vẫn chìm trong thế giới của riêng mình, cho nên chuyện xảy ra, y đã không kịp phản ứng nữa.

Bắt đầu từ một vũ cơ Tây Vực đang múa giữa đài, trong khoảnh khắc tiếng nhạc cao trào, đột nhiên rút ra một con dao găm từ trong giày, đạp lên chiếc trống bay thẳng tới chỗ Hoàng đế.

Dưới đài một mảnh thét chói tai, tiểu Vương gia ngồi bên cạnh Hoàng đế cuống quít đứng dậy, đứng còn chưa vững đã bị một dáng người phía sau chen tới.

“Liễm Thanh!”

Tiếng Yến đại nhân la lên bên tai, tiểu Vương gia bị đẩy ngã xuống đất không dám tin mà trừng lớn mắt.

Đó là tên húy của Hoàng đế.

Tại thời khắc nguy cấp đó, đầu óc của tiểu Vương gia đột nhiên được khai thông, sự thật bị y xem nhẹ rất nhiều năm đã trở nên rõ ràng ngay lúc ấy.

Nhưng y không kịp ngẫm nữa rồi, y giãy giụa đứng dậy, chỉ thấy đoản kiếm sáng ngời kia thoáng qua trước mắt mình, sau đó đâm thẳng vào ngực Yến đại nhân.

Yến đại nhân phun ra một ngụm máu tươi, thẳng tắp mà quỳ xuống trước mặt tiểu Vương gia.

53.

Thị vệ hộ giá xông tới vây quanh đưa Hoàng đế rời đi, thích khách thất thủ, đào tẩu trong hỗn loạn.

Tiểu Vương gia trơ mắt nhìn Yến đại nhân chậm rãi ngã xuống trước mắt mình, chốc lát trời đất quay cuống, thời gian như ngừng lại.

Thân thể y run lên không ngừng, bò qua nhìn Yến đại nhân.

Máu tươi không ngừng trào ra khỏi ngực Yến đại nhân, máu hòa vào áo choàng màu đỏ thẫm, khiến người ta nhìn không ra đến cùng đã đổ bao nhiêu máu.

Nước mắt tiểu Vương gia lấp tức chảy xuống, quỳ gối bên cạnh gọi tên Yến đại nhân.

Ánh mắt Yến đại nhân đã dần mơ hồ, gắng sức lắm mới phân biệt được người trước mặt mình.

Hắn hoảng hốt, cảm thấy nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn kia còn nhiều hơn so với máu đã chảy ra từ ngực mình, hắn rất muốn đưa tay lau cho y, nhưng lại vô lực mà rũ xuống.