Tiểu Cửu

Chương 12




40.

Tiểu Vương gia đã tròn hai mươi tuổi, tiếp tục ở lại trong cung thì không thích hợp lắm, trước kia y cho người chọn một tòa nhà ở kinh thành, cập quan ngày hôm đó liền chuyển vào ở.

Tiểu Vương gia chuyển sang nhà mới cũng rất khiêm tốn, một người tới chúc mừng cũng không có, chỉ mời đúng một người hàng xóm nào đó nhà cách Vương phủ một con phố.

Vị hàng xóm kia chính là Yến đại nhân.

Yến đại nhân hạ triều rồi đến thăm nhà, sau khi vào cửa tiểu Vương gia liền pha trà ở trong viện.

Toàn bộ đình viện Vương phủ được phỏng theo lâm viên Giang Nam, có cầu đá suối nhỏ, cũng có thủy tạ đình đài (*). Tiểu Vương gia kiêu ngạo ưỡn ngực mà nói: “Những thứ này đều là bản vương tự tay thiết kế đấy.”

(*) là mấy cái đình ở trên sông để nghỉ chân ngắm cảnh

Yến đại nhân trông thấy trong hồ nuôi hơn mười con cá chép màu cam, tiểu Vương gia giới thiệu: “Loài cá này sẽ mang đến may mắn cho con người.”

Yến đại nhân lại trông thấy một đám bồ câu bay tới bay lui xì xào trên đình viện, hỏi: “Vậy bồ câu này thì mang đến cái gì?”

Tiểu Vương gia cười híp mắt nói: “Có thể mang đến thư của Yến ca ca đấy.”

Yến đại nhân bật cười: “Khoảng cách ta đến Vương phủ ngắn như thế, đi bộ còn nhanh hơn bồ câu.”

“Chuyện đó không giống.” Tiểu Vương gia giải thích nói, “Ta muốn ôn lại cảm giác năm đó Yến ca ca viết thư cho ta ở quân doanh.”

Tiểu Vương gia nói xong thì nghĩ tới điều gì đó, chớp mắt hỏi Yến đại nhân: “Yến ca ca, những lá thư ta viết cho huynh năm đó huynh còn giữ không?”

Yến đại nhân sững sờ, vuốt mũi mơ hồ nói: “Vẫn giữ.”

41.

Tiểu Vương gia dẫn Yến đại nhân đi tới mọi ngóc ngách của Vương phủ, đang muốn trở về tiếp tục pha trà, thì bị thân hình cao lớn của Yến đại nhân chặn đường.

Tiểu Vương gia không hiểu nhìn hắn.

Vẻ mặt Yến đại nhân ngưng trọng, cố gắng giảm thấp âm lượng ghé hỏi bên tai tiểu Vương gia: “Thủ vệ ngoài cửa lớn của Vương gia là chuyện gì vậy? Ta nhận ra những người đó đều là người trong cung, Hoàng thượng đang giam lỏng ngài sao?”

Nụ cười trên mặt tiểu Vương gia dần dần biến mất, cắn môi không lên tiếng.

Yến đại nhân chờ chốc lát, cho rằng lại không chờ được đáp như lần giải quyết lúc trước, đúng lúc đó tiểu Vương gia bỗng dưng mở miệng, thấp giọng nói: “Nếu Yến ca ca muốn nghe, thì đi theo ta.”

Yến đại nhân đi theo tiểu Vương gia một đường tiến vào phòng ngủ, nhìn tiểu Vương gia đóng cửa sổ tỉ mỉ rồi kiểm tra thêm một lần nữa mới quay lại ngồi xuống cạnh mình, hít sâu một hơi nói: “Thật ra, bản vương mới là người phải kế thừa ngôi vị Hoàng đế.”

42.

Mùa thu hai năm trước, lão Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng, ngự y tới tới lui lui xem bệnh mấy tháng trời cũng không làm được gì, toàn bộ từ trên xuống dưới đều biết ngày giờ của lão Hoàng đế không còn nhiều.

Lão Hoàng đế từ trước đến nay yêu thương tiểu Vương gia nhất, mỗi ngày tiểu Vương gia đều làm bạn chăm sóc bên giường. Lau mồ hôi mớm thuốc, đều tự mình làm hết.

Trong những ngày cuối đời, tinh thần lão Hoàng đế lúc thì tỉnh táo khi thì hồ đồ, có một hôm Thừa tướng đại nhân đang bẩm báo công sự, lão Hoàng đế bỗng nhiên đứng lên, nói muốn truyền ngôi cho tiểu Vương gia.

Tiểu Vương gia và Thừa tướng đại nhân cả kinh, nói việc này tuyệt đối không được, nhưng lão Hoàng đế dường như tâm ý đã quyết, mặc kệ lời khuyên can khăng khăng phải lập chiếu thư. Từ hôm đó qua đi mấy ngày nữa, lão Hoàng đế trong lúc ngủ mê đã cưỡi hạc về trời.

Sau khi lão Hoàng đế băng hà, vì lấy đại cục làm trọng tiểu Vương gia và Thừa tướng đều muốn giấu việc này xuống dưới, thật không ngờ rằng, chẳng biết tại sao chuyện này bị người ta tiết lộ trong một đêm, lời đồn coi như truyền khắp trong cung.

Sau này mặc dù đương kim Hoàng đế thuận lợi đăng cơ, nhưng luôn luôn đề phòng với tiểu Vương gia. Cũng như Yến đại nhân đã thấy, thoạt đầu chính là giữ y ở trong cung không được tự tiện ra ngoài, sau này thì dùng con gái Thừa tướng đến đề phòng Thừa tướng phản bội, bây giờ thì lại phái trọng binh canh gác theo dõi nhất cử nhất động của tiểu Vương gia.

43.

Tiểu Vương nói hết thảy chân tướng cho Yến đại nhân, sau khi nói xong cả hai người đều trầm mặc hồi lâu, trong phòng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.

Ngoài cửa truyền đến tiếng Trân Châu la gọi: “Vương gia, trà của ngài xong rồi.”

Tiểu Vương gia hít mũi một cái, gắng sức bình ổn hô hấp: “Để đó đi.”

Đợi tiếng bước chân của Trân Châu đi xa, Yến đại nhân mới nhỏ giọng hỏi: “Chiếu thư giờ đâu rồi?”

Tiểu Vương gia đứng dậy đi tới bên cạnh giá sách, xoay cái bình ngọc ở phía trong, giữa giá sách lập tức lộ ra một hốc tối, nằm bên trong là một quyển trục màu vàng kim óng ánh.

Yến đại nhân sững sờ tại chỗ, tiểu Vương gia nghẹn ngào nắm lấy ống tay áo Yến đại nhân, trong giọng nói đầy ắp tủi thân cùng bất an những năm qua không có người để bày tỏ.

“Yến ca ca, ta chưa bao giờ muốn cướp đoạt ngôi vị Hoàng đế, ta tự biết mình không nhìn xa trông rộng cơ mưu như Hoàng đế ca ca, ta không hợp, nhưng lại không có một ai nguyện ý tin tưởng ta…”

Giọng tiểu Vương gia càng lúc càng nhỏ, hai mắt đầy lệ nhìn chằm chằm Yến đại nhân, trong nháy mắt Yến đại nhân cảm thấy ngực mình vô cùng chua xót, không suy nghĩ nhiều đã ôm y vào lòng.

Yến đại nhân đã hiểu tình cảnh của tiểu Vương gia, chiếu thư này nếu không giao ra, tiểu Vương gia vĩnh viễn là tai họa trong lòng Hoàng đế, nhưng nếu nộp ra không còn di chiếu che chở, chỉ sợ tính mạng mới thật sự khó bảo toàn.

Yến đại nhân nhắm mắt lại, ôm đầu tiểu Vương gia vào trong ngực chặt chẽ, khẽ vuốt ve an ủi từng cái từng cái một.

Thân thể tiểu Vương gia cứng đờ, từ sau khi phụ hoàng băng hà, đã lâu lắm rồi y không được ôm ấp thế này. Kinh thành lớn như thế, y lại không tìm thấy một ai có thể tin được, trong cuộc sống chật vật này, y chỉ có thể dựa vào duy nhất Yến đại nhân.

Tiểu Vương gia mềm mại nằm trong ngực Yến đại nhân, nước mắt tích góp đã lâu rốt cuộc lúc này không chút kiêng kỵ mà tràn mi, mang theo sợ hãi cùng bất an, thấm ướt từng chút trên vạt áo Yến đại nhân.

Yến đại nhân xoa xoa đỉnh đầu tiểu Vương gia, lòng bàn tay vỗ vỗ lưng y, ngực khẽ động: “Vương gia đừng sợ, có ta đây rồi.”

Giọng nói kia dịu dàng ổn trọng, lượn quanh trong lòng tiểu Vương gia, đột nhiên khiến cho y có cảm giác an tâm.

Tiểu Vương gia lau nước mắt, nâng khuôn mặt lên từ ngực Yến đại nhân, trên mặt vẫn còn nước mắt, khụt khịt hỏi: “Yến ca ca, sau này huynh có thể gọi ta là Tiểu Cửu không?”

Lời nói đó nhẹ nhàng mềm êm dịu, tựa một chiếc lông chim thổi qua trong lòng Yến đại nhân như có như không, ánh mắt yến đại nhân khẽ động, trong lòng càng đau xót hơn.

Hắn mở miệng, dịu dàng nói: “Đã biết, Tiểu Cửu.”