Tiểu Cửu

Chương 11




37.

Mấy hôm sau, Hoàng hậu nương nương thuận lợi sinh hạ một nữ ở trong cung, trở thành vị công chúa đầu tiên của triều đại.

Sau khi tiểu Vương gia nghe nói đã không thể chờ được mà muốn đi ôm em bé, tình cờ gặp Hoàng đế và Yến đại nhân ở đó, ba người đứng xếp thành một hàng liền nhau thay phiên ôm một lần.

Tiểu Vương gia chưa từng ôm em bé, động tác không được tự nhiên, tiểu công chúa lại đá đạp khóc oa oa không ngừng ở trong ngực y, tiểu Vương gia chẳng biết phải làm thế nào, há miệng run rẩy đưa nàng cho Yến đại nhân.

Kết quả vừa tiếp xúc với ngực Yến đại nhân liền ngừng khóc, Yến đại nhân vỗ vỗ lưng nàng, nàng còn nhếch môi cười với Yến đại nhân.

Tiểu Vương gia cảm thấy thật thần kỳ, thường ngày Yến đại nhân là một người lạnh lùng múa đao động thương, thế nhưng dáng vẻ ôm em bé lại hết sức thành thạo.

Hoàng đế cười với tiểu Vương gia: “Bởi vì Yến đại nhân vẫn thường xuyên ôm đệ lúc còn nhỏ.”

Tiểu Vương gia nghe xong trên mặt nhiễm một tầng ửng đỏ, Yến đại nhân cũng mất tự nhiên theo mà ho một tiếng.

38.

Tiểu công chúa sinh ra chưa đầy nửa tháng, Hoàng đế bỗng hạ chỉ, sắc lập con gái Thừa tướng làm phi.

Lúc Yến địa nhân nghe được vô thức đưa tay dò xét ngọc bội bên hông, nhưng khoảnh khắc chạm vào tự dưng phát hiện, khối ngọc này đã không còn là khối ngọc lúc trước nữa rồi.

Yến đại nhân vuốt ve hoa văn mây như ý màu xanh trắng, bừng tỉnh trong tích tắc.

Chuyện lập phi lan truyền ở trong cung rất nhanh, nhất thời tiếng nghị luận nổi lên bốn phía. Có người nói giữa Đế Hậu xuất hiện hiềm khích, cũng có người bảo vì Hoàng đế nóng lòng cầu con trai.

Có một hôm lúc bãi triều Yến đại nhân vừa khéo đi cùng Thừa tướng đại nhân, Yến đại nhân ôm quyền: “Chúc mừng.”

Thừa tướng nhận tình, không nói gì liền vội vàng rời đi.

Yến địa nhân nhăn mày, theo lý mà nói đưa con gái vào cung là một việc vui, tại sao Thừa tướng đại nhân trông có vẻ tâm sự nặng nề, tóc bạc đi không ít chứ.

Xế chiều hôm đó Yến đại nhân và tiểu Vương gia vẫn đi vòng quanh cung như thường ngày, nghe được phía trước có hai thị vệ lặng lẽ nghị luận việc này.

Một người nói: “Nghe nói hành động lần này của Hoàng thượng là để mượn sức Thừa tướng.”

Tên còn lại nói: “Hoàng thượng là thiên tử đương triều, nào có ai dám đối địch với thiên tử, sao có thể nói là mượn sức chứ?”

Người trước mới giảm thấp âm thanh xuống: “Ngươi không nhớ chuyện năm Tiên hoàng băng hà sao?”

“Ôi trời, cái này không thể nói lung tung đâu…”

39.

Hai thị vệ dần dần bước đi, nhưng đối thoại của bọn họ đã bị Yến đại nhân ghi tạc vào trong lòng, nghi ngờ tức khắc bộc phát.

Yến đại nhân quay đầu hỏi tiểu Vương gia đang cúi đầu chơi góc áo: “Lúc trước Vương gia không phải nói, Thừa tướng đại nhân cố ý gả thiên kim cho ngài sao?”

“Hắn đã nói như vậy.” Tiểu Vương gia ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Yến đại nhân, “Có điều ta nói cho hắn biết, bản vương đã có người trong lòng (*), sau này hắn không nhắc lại nữa.”

(*) nguyên văn tâm hữu sở chức, ý chỉ trong lòng đã tìm được chỗ mình thuộc về rồi.

Bốn chữ “có người trong lòng” nhảy ra khỏi miệng tiểu Vương gia mà không hề báo trước, trong lòng Yến đại nhân không biết thế nào mà khẽ động, vội vàng đưa mắt quay đi, không dám đối mặt cùng tiểu Vương gia.

Vì che giấu lúng túng không hiểu, Yến đại nhân lại thuận miệng hỏi: “Vậy gần đây hắn còn đi lại cùng Vương gia không?”

Tiểu Vương gia nhớ lại một chút: “Hình như đã lâu lắm rồi không tới.”

Yến đại nhân nhẹ gật đầu, thật ra trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng giờ phút này lại không biết hỏi câu gì, hai người trầm mặc thẳng bước một đoạn.

Lúc này tiểu Vương gia lại mở miệng, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Nếu ta và Hoàng đế ca ca cãi nhau, Yến ca ca huynh giúp ai?”

“Tại sao ngài phải cãi nhau với Hoàng thượng?”

“Ta hiền lành như thế đương nhiên sẽ không chủ động ầm ỹ rồi…, ý ta nói là Hoàng đế ca ca muốn ầm ỹ vỡi ta cơ.” Tiểu Vương gia nghiêm túc giải thích.

Yến đại nhân trêu chọc nói: “Không giúp Hoàng đế sẽ bị chém đầu đấy.” Ngụ ý khẳng định giúp Hoàng thượng chứ không giúp y.

Tiểu Vương gia tức giận vểnh môi lên, chỉ bảo Yến đại nhân: “Huynh phải nói là cho dù bị chém đầu cũng sẽ giúp ta.”

Yến đại nhân không khỏi cười ra tiếng, qua một lát mới nói ra một chữ: “Được.”