Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 4 - Chương 6: Bản cung đi động phòng với người khác cho rồi




Nam Cung Cẩm có chút bất nhã chóp chép miệng, cảm thán nói: “Lúc bản cung nói chuyện, Đông Lăng Hoàng cứ luôn tỏ vẻ như muốn nói gì đó, đến lúc bản cung không nói chuyện nữa, thì Đông Lăng Hoàng cũng không nói gì cả. Đông Lăng Hoàng đúng thật là một người kỳ quặc!”

Câu này của nàng khiến cho Mộ Dung Thiên Thu phun thẳng ngụm rượu trong miệng ra ngoài! Sau đó là một trận ho khan kịch liệt! Bốn phía xung quanh cũng đều là phun rượu, ho khan, tiếng cười trộm và các loại ánh mắt đồng tình nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn! Rõ ràng là chính Hoàng hậu của bọn hắn nói liên tục, ngắt lời người ta, nhưng vì sao mà nghe nàng nói, bọn hắn đều thấy là khi Hoàng hậu nói chuyện thì Đông Lăng Hoàng lại luôn luôn không nhịn được mà xen vào để nói thế!

Những người khác trở nên như thế này thì tâm trạng của Hoàng Phủ Hoài Hàn kia cũng không cần phải nói! Ánh mắt hắn như muốn giết người bắn về phía cô nàng đáng chết kia, dường như chỉ muốn lao lên mà băm vằm đối phương thành trăm ngàn mảnh cũng không thể khiến cho hắn hoàn toàn cam tâm được!

Mà Bách Lý Kinh Hồng vẫn luôn ngồi trên long ỷ của hắn, tự rót tự uống, không biết là đang nghĩ gì. Nhưng nhìn hắn như thế có vẻ như tâm trạng cũng không quá tốt.

Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu nhìn qua, như cười như không nói với hắn: “Hôm nay trẫm và Hoài Hàn huynh, Hạo Thiên hiền đệ cùng tới Nam Nhạc chúc mừng, Nam Nhạc Hoàng cũng chính là chủ nhà, nhưng sao có thể không nói gì trong toàn bộ yến hội, mà toàn là một mình Hoàng hậu Nam Nhạc nói, chẳng lẽ Nam Nhạc Hoàng có thành kiến gì với chúng ta chăng?”

Nói dễ nghe thì câu này chính là bất mãn, còn nói khó nghe thì chính là châm chọc Bách Lý Kinh Hồng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, thậm chí còn không biết nói câu nào! Tiểu Miêu Tử đứng bên cạnh nhìn Mộ Dung Thiên Thu đầy tức giận, dáng vẻ như muốn quất phất trần trong tay vào mặt Mộ Dung Thiên Thu vậy! Dám nói như thế với vị Hoàng thượng mà gã sùng bái nhất à. Hừ! Nghĩ thế nên gã ngẩng đầu ngưỡng vọng lên trên một góc bảy mươi lăm độ, mũi vểnh lên trời, dáng vẻ vô cùng bất nhã!

Nam Cung Cẩm có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua tên tiểu thái giám rất buồn cười này, trong lòng lại lần nữa cảm thấy buồn bực, gã không bị sao đấy chứ?

“Tây Võ Hoàng nghĩ nhiều quá, chỉ là trẫm, cũng không phải là người nhiều chuyện, cho nên không thích nói nhiều.” Giọng nói thản nhiên vang vọng trong đại điện, mang theo sự cao ngạo lạnh lùng đặc hữu, cao quý và trầm ổn không tả nổi.

Lần này tới lượt sắc mặt hai người Mộ Dung Thiên Thu và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều biến sắc! Lời này có ý gì? Đây là nói Mộ Dung Thiên Thu hắn nói chuyện nãy giờ là người nhiều chuyện sao? Hoàng Phủ Hoài Hàn kia năm lần bảy lượt muốn nói nhưng bị ngắt lời chẳng phải cũng là đồ lắm mồm sao?

Nghĩ thế nên sắc mặt hai người bọn hắn lập tức biến thành tảng đá trong hầm cầu, thối không ngửi được!

Đám đại thần Nam Nhạc cũng có chút ngạc nhiên nhìn Hoàng đế của bọn hắn, sao trước đây bọn hắn lại không biết Hoàng thượng cũng độc miệng như thế chứ?

Còn tên Tiểu Miêu Tử thì nhanh chóng cúi đầu xuống, trong mắt tỏa ra sự yêu thích vô hạn, nhịn không được mà lặng lẽ dịch tới gần Bách Lý Kinh Hồng mấy bước, nếu không phải bởi vì bệ hạ có bệnh thích sạch sẽ, không thể tới gần hơn, thì gã thật sự mong muốn được dán luôn lên người bệ hạ! Quá lợi hại!

Thế nên, Nam Cung Cẩm lại có chút ngạc nhiên nhìn tên tiểu thái giám này một chút, không nghĩ là “gã không sao đó chứ?” nữa, mà là chắc chắn đầu óc con hàng này có vấn đề!

“Hừ, Nam Nhạc Hoàng nói có lý, trẫm còn có công vụ cần xử lý, cáo từ trước!” Trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ của Mộ Dung Thiên Thu nở một nụ cười tàn bạo, có chút âm dương quái khí nói một câu như thế, trong lòng hắn lửa giận cháy phừng phừng! Bách Lý Kinh Hồng ngươi được lắm, dám nói năng lỗ mãng như thế, thật sự coi Mộ Dung Thiên Thu ta ăn chay sao? Trẫm muốn nhìn thử xem, chờ đến lúc đại quân của Đông Lăng và Tây Võ ép sát biên cảnh, ngươi sẽ đối phó như thế nào!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng lạnh lùng đứng lên, so với Mộ Dung Thiên Thu, hôm nay thật sự hắn quá xui xẻo! Không đâu lại bị cô nàng đáng chết Tô Cẩm Bình này đội cho hắn cái mũ liên minh không rõ ràng, còn bị ngắt lời sáu lần! Lại bị hai vợ chồng này châm chọc vô số lần, nếu không phải ngại thể diện, hắn đã sớm bỏ đi rồi: “Trẫm cũng cáo từ!”

Quân Hạo Thiên cũng lập tức đứng lên nói: “Thiên Thu huynh và Hoài Hàn huynh đều cáo từ rồi, trẫm cũng xin cáo từ!”

“Không tiễn!” Giọng nói cao ngạo, lạnh lùng từ phía trên long ỷ truyền tới.

Ba vị Hoàng đế đồng thời đứng dậy, cõi lòng u ám đi ra ngoài cửa. Đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu mà nói, yến hội hôm nay khiến bọn hắn quá tức giận, nhưng đối với Quân Hạo Thiên mà nói thì lại là quá kinh dị! Nhất là Nam Nhạc Hoàng đế và Hoàng hậu Nam Nhạc đều tùy tiện như thế, bọn họ không sợ Đông Lăng và Tây Võ liên hợp tả hữu giáp công sao?

Đợi đến khi ba vị Hoàng đế đều đi khỏi, đám đại thần cũng tự nhận thức được là cũng nên xéo đi, sắp tới lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu động phòng rồi còn gì? Vân lão Vương gia đứng dậy, sờ sờ trán của mình, tỏ vẻ say rượu nói: “Hoàng thượng, lão thần tửu lượng kém, thỉnh cầu được cáo lui trước!”

“Vậy tất cả giải tán đi.” Hắn phun ra một câu, kết thúc yến hội này. Sau đó đứng lên, dẫn đầu đi trước một mạch, còn không cả thèm chờ Nam Cung Cẩm.

Nam Cung Cẩm nhíu mày, không biết tên này nghĩ như thế nào, nhưng vẫn đi theo, trong lòng lại thầm oán trách.

Một đường theo sau hắn, đến cửa ngự thư phòng, hắn tiến vào, mà tên tiểu thái giám thì cười tủm tỉm cản ở trước cửa nói: “Hoàng hậu nương nương, pháp lệnh của Nam Nhạc quy định, Tần phi không được tiến vào ngự thư phòng, trừ khi có sự ân chuẩn của Hoàng thượng!”

“Từ nay về sau, Hoàng hậu muốn vào, không cần phải cản.” Giọng nói thản nhiên của hắn từ trong phòng truyền ra.

Nam Cung Cẩm trợn mắt nhìn tên tiểu thái giám kia một chút, cất bước tiến vào. Sau đó “ầm!” một tiếng, đóng cửa Ngự thư phòng lại, Tiểu Miêu Tử ai oán giậm chân một cái, cầm phất trần đứng trông coi bên ngoài cửa!

Đám thái giám canh cổng nhìn Tiểu Miêu Tử, đều có một cảm giác kích động như muốn ói máu! Ta nói này, tổng quản đại nhân à, dù sao thì ngài cũng là Đông Hán Đô Đốc, quản lý toàn bộ thái giám, ngài có thể đừng làm ra mấy dáng vẻ ngốc nghếch này có được hay không, chúng ta làm thuộc hạ đi theo cũng rất mất mặt!



Sau khi Nam Cung Cẩm đi vào, trông thấy hắn cúi đầu, cầm bút, nhíu mày suy nghĩ, có vẻ như đang làm việc công.

Nàng bước nhanh tới trước mặt hắn, thở dài một hơi, sau đó tỏ vẻ kiên nhẫn hỏi thăm: “Ta nói này, chàng như thế này là như thế nào?”

“Không có gì.” Một câu, thản nhiên, nếu không chăm chú lắng nghe, cơ bản là sẽ không nghe thấy.

Một sợi gân xanh giật giật trên trán Nam Cung Cẩm, nàng hít vào một hơi thật sau, tự an ủi trong lòng “Hôm nay là đêm tân hôn, không nên tức giận, tuyệt đối không nên tức giận!” Sau đó lại tiếp tục nói: “Không có gì, thế bây giờ chàng chạy tới đây làm gì?”

“Làm việc chính sự.” Bốn chữ, không mang theo bất cứ một chút tình cảm nào phun ra. Bút trong tay, lại chưa từng động đậy, cứ lẳng lặng nhìn vào tấu chương.

Nam Cung Cẩm vươn tay, cầm lấy tấu chương hắn đang cầm ngược kia, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ta còn không biết là phu quân còn có tài năng và sở thích như thế này đấy, khi làm việc chính sự lại thích cầm ngược tấu chương à!”

Phu quân?

Hắn sửng sốt một chút, ngược lại không để ý tới lời trêu chọc vừa rồi của nàng với hắn, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp như ánh trăng mang theo vẻ khác thường.

“Chàng nhìn ta như vậy làm gì? Có phải do hôm nay ta quá xinh đẹp không?” Nam Cung Cẩm tự sướng một cách rất thối, để hóa giải sự ngại ngùng trong lòng mình.

“Đúng.” Hắn lên tiếng, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống, tiếp tục xem tấu chương, chỉ là tai hắn hơi đỏ lên một chú, hôm nay đúng là nàng rất đẹp.

Phản ứng của hắn hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, nàng vốn cho là cái tên kiêu ngạo này không biết nói chuyện, không ngờ hắn lại lên tiếng, nhưng sau khi lên tiếng lại cúi đầu xuống là làm sao?! “Này, rốt cuộc là chàng làm sao thế hả?”

“Không sao.” Đôi mắt đẹp nhíu lại, ngự bút trong tay đã viết lên tấu chương, nhưng chính hắn cũng không biết hắn đang viết cái gì.

Nam Cung Cẩm suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra sao tự nhiên tên này lại như thế! Hôm nay nàng chọc giận hắn sao? Suy nghĩ thật lâu cũng không thể nghĩ ra, nhưng lại nhớ ra lúc ở yến hội có vẻ như tâm trạng hắn cũng không phải quá tốt. Nàng lạnh lùng nhìn hắn: “Ta nói này, không phải là chàng đang lấn cấn chuyện Quân Lâm Uyên đấy chứ?”

Có vẻ như lúc nàng nhìn Quân Hạo Thiên đầy phức tạp, ở trong lòng nghĩ phải bồi dưỡng Tiểu Kinh Lan thật tốt, hắn đã nhìn nàng một chút, sau đó sắc mặt không dễ nhìn lắm.

Sau khi nàng nói lời này, tay của hắn run lên rất nhẹ một cái, một dấu đỏ tươi xuất hiện trên trang giấy. Hiển nhiên là bị Nam Cung Cẩm nói trúng suy nghĩ trong lòng!

Nam Cung Cẩm vô cùng buồn bực liếc hắn một cái rồi nói: “Ta đã nói mấy trăm lần rồi, ta với hắn là tri kỷ, là tri kỷ! Chỉ là một người bạn rất quan trọng, một người bạn rất quan trọng mà thôi, chẳng lẽ bằng hữu của mình không có ở đây, cũng không thể nhớ lại một chút sao? Nếu chàng thực sự cảm thấy không thoải mái, chàng có thể tưởng tượng hắn là một người con gái cũng được!”

Tưởng tượng thành một người con gái? Nhưng vấn đề là hắn không phải con gái. Tên kia thật sự rất thông minh, hắn chết rồi, khiến cho mình ngay cả cơ hội đánh bại hắn cũng không có. Cũng khiến cho vị trí hắn lưu lại trong lòng nàng là không thể thay đổi. Hắn nghĩ, hắn nên oán hận Quân Lâm Uyên.

Thấy hắn có vẻ như không thể giải tỏa được tâm sự, Nam Cung Cẩm bỗng nhiên rất nghiêm túc nói: “Thực ra, có một chuyện ta vẫn một mực không nói cho chàng biết!”

Ngòi bút của hắn dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói: “Chuyện gì?” Giống như là không thèm để ý, nhưng lỗ tai hắn đã không tự chủ được mà dựng lên.

“Thực ra, ta vẫn luôn rất ghen tuông! Trong lòng chàng, trừ ta ra còn có hai người đàn bà, một người là mẹ chàng, một người là muội muội chàng! Mỗi lần nhớ tới các nàng, ta đều rất ghen!” Nam Cung Cẩm nói như thật.

Hắn nghe thế, bỗng cảm thấy dở khóc dở cười, ngước mắt lên nhìn nàng, khuôn mặt đạm bạc nhưng vẻ lạnh lùng dưới đáy mắt đã bớt đi một chút. Đây là nàng đang nói cho hắn biết địa vị của Quân Lâm Uyên trong lòng nàng như là địa vị của mẫu phi và Hoàng muội trong lòng hắn sao? Nghĩ thế, hắn lập tức cảm thấy bình thường trở lại, quả thật, có một số người, địa vị của họ không thể xóa nhòa trong lòng, cũng là chuyện bình thường, hắn không cần thiết phải ghen tuông làm gì.

Nghĩ được thế nên hắn liền có cảm giác xua tan mây mù thấy trăng sáng. Tên Quân Lâm Uyên này, xem ra về sau không cần phải nhớ tới hắn nữa.

Thấy hắn có vẻ đã nghĩ thông suốt, Nam Cung Cẩm ngáp một cái rồi nói: “Ôi, bản cung thật đáng thương! Đêm tân hôn mà phu quân lai muốn xử lý chính sự. Thôi bỏ đi, bản cung đành đi kiếm người khác để động phòng cho rồi!”

Nói xong, nàng nghênh ngang cất bước đi.

“Nàng dám.” Tiếng nói rít ra từ trong hàm răng của hắn, đồng thời một bàn tay thuôn dài như ngọc nắm lấy tay nàng.

“Sao ta lại không dám, phu quân không nguyện ý động phòng, bản cung cô đơn khó nhịn… Ưm…” Sau đó chính là nói không nên lời nữa. Âm thanh môi lưỡi quấn nhau vang vọng trong đại điện, tay của hắn cũng đồng thời kéo ra vạt áo của nàng, một nụ hôn triền miên, từng chút từng chút hút lấy mật ngọt trong miệng nàng, cuối cùng khiến cho chân Nam Cung Cẩm như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào người hắn, tuy là thần trí mê loạn, nhưng nàng vẫn còn một chút tỉnh táo, chật vật nói: “Đừng làm ở đây, đây là Ngự thư phòng!”

Nhưng không có một chút ảnh hưởng đến hắn. Hất tay áo lên, gạt hết đồ vật trên ngự án xuống đất, sau đó đặt thân thể mềm oặt của nàng lên trên bàn, nhẹ nhàng kéo một cái, quần áo rơi xuống đất.

“Cô đơn khó nhịn cơ mà? Thế thì làm sao mà chờ đến phòng tân hôn được?” Giọng nói thản nhiên mang theo sự mị hoặc, đôi mắt như ánh trăng say lòng người lúc này cũng sáng lên kinh người.

Nói xong, ngón tay thon dài của hắn đã thăm dò vào, lúc sâu lúc nông, khiến thần trí của nàng mê loạn, sắc mặt đỏ hồng, thần thái kia giống như màu của rượu nho thời Trung cổ, xinh đẹp đến mê người. Mà trong miệng của nàng cũng phát ra từng tiếng từng tiếng rên nhẹ đủ để cho người ta mất hồn.

“Ưm… Đừng, đừng ở đây mà…” Động phòng hoa chúc không phải là ở phòng tân hôn sao? Tại sao lại muốn ở Ngự thư phòng, điều này khiến nàng có cảm giác tội ác rất lớn? Được rồi, nàng thừa nhận, dưới cảm giác tội ác còn có một loại cảm giác kích thích nữa.

Hắn nghe thế, có vẻ như bị nàng thuyết phục, vì vậy bèn tốt bụng bàn điều kiện với nàng: “Có thể đi tới phòng tân hôn, nhưng, ta nhịn không được, chỉ vào một chút thôi, được không?”

“Không…” Nam Cung Cẩm lắc đầu thật nhanh, nàng không muốn làm ở chỗ này, không muốn chút nào cả.

Thấy thái độ của nàng không hợp tác, rõ ràng khiến cho tâm trạng của hắn không được tốt: “Nếu như thế, vậy thì ở đây luôn đi.” Nói xong, một tay khác chuẩn bị kéo cái yếm trên người nàng xuống.

“Được! Được, ta đồng ý!” Nàng nhanh chóng che cái yếm của mình lại, kiên quyết không thể để tên sắc ma này đạt được mục đích!

Nhưng mà sau vài giây, cô gái nào đó cắn răng mắng to: “Đệch, mẹ nhà nó chứ, không phải chàng đã nói chỉ một chút thôi sao?”

“Thật xin lỗi, ta nhịn không được.” Giọng hắn rất vô tội, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn, biểu hiện vô cùng thánh khiết, không hề giống như là người đang làm chuyện xấu.

“Chàng cút đi cho ta… Ưm… Đồ khốn!” Ngàn vạn lời nói, hợp thành một câu mắng chửi tức giận!

Sau đó thật lâu, cô gái nào đó cảm thấy trong tim mình vô cùng khó chịu và tủi thân, nước mắt lưng tròng tố cáo: “Đêm tân hôn, không phải là nên ở trong phòng tân hôn sao? Ta thật sự không thích chỗ này!”

Hắn nghe thế, nhìn thấy nàng đang đẫm nước mắt, dừng một chút, nhưng chỉ vẻn vẹn một giây sau, lại bắt đầu làm việc hắn cho rằng nên làm. Giọng nói thản nhiên vang lên: “Vậy chúng ta làm xong ở đây, lại tới phòng tân hôn làm tiếp!”

“Ta XXX chàng!” Nàng chửi ầm lên!

Cô gái nào đó bị giày vò chết đi sống lại, lúc chỉ còn lại một chút sức lực, trong lòng của nàng chỉ còn một câu nói, đủ để khuyên bảo nghìn vạn thiếu nữ! Đó là: vĩnh viên không nên tin lời đàn ông nói: Ta chỉ vào một chút xíu thôi!



Từng tiếng rên nhẹ và tiếng chửi ầm ầm truyền ra ngoài, tên Tiểu Miêu Tử ở ngoài cửa vừa lau nước mắt vừa thút thít mũi. Trời xanh ơi, Hoàng thượng mà gã sùng bái nhất, hôm nay cứ như thế mà bị người ta cướp đi sự trong sạch! Mà gã lại không thể vào cứu giá, cuộc đời thật là thê lương! Từng dòng nước mắt như không ngừng tuôn ra từ mắt gã, cuối cùng gã thật sự không nhịn được sự đau khổ của bản thân mà hung hăng dậm chân một cái! Vẻ mặt hung thần ác sát!

Thái giám canh cổng, thái giám trực đều hốt hoảng, tổng quản đại nhân muốn xông vào sao!

Mà tên Tiểu Miêu Tử kia thì the thé giọng nói, đầy vẻ bi thương: “Vì sao người ở bên trong không phải là bản công công, thật sự là tức chết cha gia! Tức chết cha gia! Cha gia nuốt không trôi cơn tức giận này…”

Nói xong, gã như một trận gió chạy đến cách đó không xa, ngồi xổm ở góc tường, cầm trên tay một cây gậy: “Cha gia nuốt không trôi cơn tức này! Cha gia muốn vẽ vòng tròn!”

“…!”