Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 4 - Chương 41: Người nam nhạc chúng ta vốn hữu hảo và yêu chuộng hòa bình




Suy nghĩ kỹ chưa? Kiên nhẫn của bản cung và Hoàng thượng có hạn thôi!”

Nam Cung Cẩm không nhịn được mà nói.

Không đợi hai người kia trả lời, nàng lại nói tiếp: “Thực ra theo lý mà nói, dù các ngươi có quỳ xuống gọi chúng ta là gia gia nãi nãi, thì cũng chưa chắc chúng ta đã nên tha thứ cho việc đánh lén hèn hạ vô sỉ của các ngươi, nhưng người Nam Nhạc ta hữu hảo, yêu chuộng hòa bình, cho nên vẫn đồng ý tha1thứ cho các ngươi!”

Bọn họ hữu hảo ư?! Bọn họ hữu hảo mà chế tạo ra vũ khí kinh người như thế sao? Rõ ràng là nói năng bậy bạ mà! Nhưng hiển nhiên là hiện nay bọn hắn đang bị người ta khống chế! Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu liếc nhau một cái rồi cười lạnh một tiếng nói: “Đánh!”

Một câu phát ra, các binh sĩ bên bọn hắn quyết đoán bắn sang bên kia! Đánh! Không chỉ là để giữ lại tôn nghiêm của8bậc đế vương, còn thể hiện rằng cho dù là chết, bọn hắn cũng quyết không cúi đầu với người khác, hơn nữa, bọn hắn càng muốn biết xem rốt cuộc uy lực của mấy khẩu súng máy RPK này có thể đạt đến mức độ nào! Các binh sĩ rất tự giác lấy thân mình che trước người Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu, nhằm bảo vệ hai người này trước mưa bom bão đạn.

Nhưng Nam Cung Cẩm cũng không có chút khách khí nào, nàng ra2lệnh một tiếng: “Giết bọn chúng không còn manh giáp cho ta!”

Mấy bóng đen ôm súng liền quét ngang, bên kia thấy đối phương bắt đầu khai sáng, thì không kìm được, nâng tấm chắn trong tay lên phòng thủ, rồi bị ai phát hiện ra rằng đạn kia không hề bị ảnh hưởng mà xuyên qua tấm chắn, bắn tới bọn hắn.

Bọn hắn vốn cho rằng tấm chắn của mình là cứng rắn như sắt, không thể phá hủy, vậy mà lúc này đối mặt với súng máy lại4không hề có chút tác dụng nào! “Phụt!”

Đạn bắn vào da thịt, theo đó là sự đau đớn ập tới, bọn hắn cắn môi, quỳ trên mặt đất, còn không quên dựng tấm chắn để cản trước người, cũng không quên lấy thân mình che cho Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt! Đối với những binh sĩ này, hai người kia là đối tượng mà họ phải bảo vệ, cho dù phải chết, cũng phải dốc toàn lực mà bảo về! Quyết tâm và kiên trì như thế khiến cho Nam Cung Cẩm cũng có chút thương cảm! Nhưng ánh mắt của nàng rất lạnh lùng, nét mặt của nàng cũng không có chút tình cảm nào.

Cảnh tượng thế này, nàng đã thấy ở kiếp trước quá nhiều, đã không còn tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì tới nội tâm lạnh lẽo và cứng rắn của nàng nữa! Nhưng hiện nay, nàng lại có chút hoảng hốt, đó là khi nhìn thấy khoa học kỹ thuật hiện đại dung nhập vào thời cổ đại, nàng lại có cảm giác không thể tin được, cảm giác này, giống như là vượt qua thời gian và không gian.

Trong chớp nhoáng mê man, nàng cũng không hề chú ý tới việc có viên đạn đang bay về phía nàng! “Cẩn thận!”

Đúng lúc này Bách Lý Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu đồng thời cùng hố lên! Khi Nam Cung Cẩm giật mình tỉnh lại, muốn tránh đi đã không còn kịp nữa! May mà Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh đã nhanh chóng với tay kéo nàng lại, phản xạ còn nhanh hơn so với tốc độ bay của đạn mấy phần.

Nàng và mạnh vào trong lồng ngực lạnh buốt của hắn, tiếp theo sau đó, tại nàng dán thật chặt vào lồng ngực của hắn, trong tai còn nghe rõ tiếng tim hắn đang đập dồn dập.

Lúc này hai người đều cảm thấy chân tay lạnh buốt.

Vừa rồi, chỉ cần chậm một chút thôi, viên đạn kia mà xuyên qua thân thể nàng, thì hậu quả sẽ thế nào?! Hắn, không dám nghĩ đến.

Ngay cả chính Mộ Dung Thiên Thu bên phía đối diện cũng không hiểu tại sao lại kêu lên một tiếng như vậy.

Thấy Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn mình với ánh mắt quỷ dị, hắn hậm hực nói: “Bé con kia, ta muốn bắt được nàng, nếu nàng cứ thế mà chết, thì thật không thú vị!”

Lời này của hắn khiến cho ánh mắt yêu mỏ và hoa mỹ của Đạm Đài Minh Nguyệt càng thêm sâu hơn, hắn quay đầu đi, không nhìn nữa.

Trong lòng lại cảm thấy như có điều suy tư.

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Cẩm cảm thấy gần với tử vong đến thế, cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy, hóa ra sống và chết, chẳng qua chỉ cách nhau một lằn ranh nhỏ bé! Nếu lúc trước, nàng chỉ có một thân một mình, cơ hồ là không nơi nương tựa, không có gì cả, nàng sẽ không sợ chết, nhưng bây giờ nàng có hắn, tuy nàng vẫn không sợ chết, nhưng nàng cũng không hề muốn chết.

Chiến tranh, hóa ra không những có thể cướp đi tính mạng của nhiều người khác, mà cũng có thể cướp đi mạng của nàng! “Lần sau, nàng không cần tới đây nữa”

Giọng nói thản nhiên của hắn vang lên bên tai nàng, nhưng lại khác là có thêm cảm giác hoảng sợ.

Cảm giác như là tim hắn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy! Cảm giác như là hít thở không thông, cuộc đời hắn, không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa! Lần sau, vẫn là không nên để nàng đi cùng thì hơn! Nam Cung Cẩm nghe thế, không để ý lắm mà ngẩng đầu lên: “Chẳng qua là một lần sai lầm thôi, ta cam đoan tuyệt đối không có lần thứ hai!”

Nàng vừa nói xong, liền ném một cái phi đao từ trong ống tay áo ra, đánh bay viên đạn đang bay tới! Cho dù là lực lượng hay là góc độ, đều được khống chế vô cùng tốt! Yêu Nghiệt, luôn luôn là người khiến cho người ta hiểu được rằng, kỹ thuật sử dụng vũ khí lạnh thuần thục đến một trình độ nhất định, thì còn nhanh hơn tốc độ đạn bay nhiều! Nàng đã chứng minh thực lực bản thân với hắn.

Nhưng nhiều hơn là việc suýt bị trúng đạn, cũng khiến cho nàng hiểu được, ở trên chiến trường gặp nguy hiểm không chỉ có một mình nàng, mà hắn có thể cũng bị! Cho nên nàng phải ở bên cạnh hắn, yêu nhau, cũng không phải là để cho ai che mưa che gió cho mình, mà là cho dù phía trước có bất kỳ khó khăn, nguy hiểm gì, cũng nên cùng nhau đối mặt! Thấy nàng kiên trì, hắn cũng không nói thêm nữa.

Chỉ mím chặt đôi môi, không nói một câu, nhưng cảm xúc trong lòng lúc này đã vô cùng phức tạp rồi.

Phía bên kia, súng máy đang giao phong với súng kíp, đây căn bản là một cuộc quyết đấu mà thực lực hai bên quá chênh lệch, hoặc có thể nói là hoàn toàn không có một chút khả năng so sánh với nhau! Phân định ra thắng thua, cũng không phải việc gì khó khăn, vẻn vẹn chỉ qua hai nén hương, đối phương đã tổn thất bảy tám nghìn người, mà bên Nam Cung Cẩm mới hy sinh hơn nghìn người, mà lại không phải là người cầm súng! Nhưng ngay lúc này, cả hai phe đều gặp phải một vấn đề giống nhau, đó chính là hết đạn! Cho dù lần này Nam Cung Cẩm bế quan bảy ngày, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, ngủ không đến hai canh giờ để chế tạo, nhưng cuối cùng cũng chỉ chế tạo ra được vẻn vẹn như thế, mà đấy cũng đã là cực hạn rồi! Bên phía Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu cũng không ngờ là đối phương lại có vũ khí cường đại như thế, thậm chí sức tấn công cường đại đến nỗi người ta không thể nào coi thường được, cho nên cũng không có chuẩn bị nhiều, cũng không rảnh mà chuẩn bị quá nhiều đạn! Rất nhiều đạn bắn trượt, rất nhiều người còn chưa kịp ra tay, đã bị đối phương dùng súng máy bắn chết! Hiện nay, thắng bại đã phân! Cho dù đối phương có mười vạn người, bọn hắn chỉ có một vạn, tay không đánh nhau! Bọn hắn cũng sẽ tử chiến đến cùng, cũng chưa chắc sẽ thua, mà kể cả có thua, cũng sẽ không thua nhanh như thế này! Nhưng hôm nay bọn hắn cuối cùng đã hiểu rõ, có một loại đồ vật, hoàn toàn không quan tâm đến ý chí người khác! Dù cho ngươi có chiến lực to lớn, dù là người có khát vọng to lớn, dù là người có không phục thế nào đi nữa, có muốn chém đối phương dưới kiếm thế nào đi nữa.

Nhưng tất cả những điều đó, dưới họng súng lạnh như băng trước mặt, căn bản chẳng là cái gì, ngay cả muốn phản kích hay là một khoảng trống bên cạnh người cũng không có! Dạng vũ khí như thế này, hoàn toàn là không có chút tình cảm nào, chỉ chớp mắt một cái đã có thể lấy mạng người ta! Giờ phút này, Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu cũng không biết diễn tả tâm trạng của bản thân như thế nào, nhưng bọn hắn đều cho rằng, nhất định phải cướp được vũ khí này, sau đó về nghiên cứu! Nếu như dạng vũ khí này hoàn toàn rơi vào trong tay Nam Nhạc, thì cuộc chiến tranh thế giới này, bọn hắn căn bản là chẳng còn cơ hội gì để mà đánh nữa! Mà Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm tự nhiên là đã sớm đoán được suy nghĩ của bọn hắn! Nam Cung Cẩm đưa tay ra cầm khẩu súng Hiên Viên Dĩ Mạch chuẩn bị cho mình, lên đạn! Nàng giơ súng lên, họng súng lạnh lẽo nhắm vào Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu, khuôn mặt lạnh lùng.

Lúc nhìn sang Mộ Dung Thiên Thu, nàng không thể kiềm chế mà do dự một chút, có lẽ là vì lúc ở Tây Võ hắn đã dung túng cho nàng quá nhiều.

Một câu nói kia của hắn, cho dù có làm sai điều gì, trẫm đều sẽ tha thứ cho ngươi.

Hoặc là, chỉ bởi vì ban nãy nàng suýt nữa trúng đạn, đối phương lại hồ lên “Cẩn thận!”

Mộ Dung Thiên Thu có vẻ như đã quên bọn họ đang đối địch nhau, hắn cũng có vẻ đã quên, chính nàng lúc trước khi nhảy xuống vách núi với Bách Lý Kinh Hồng, là vì không muốn nợ ân tình của đối phương, cũng để sau này gặp nhau trên chiến trường, cả hai bên đều không cần hạ thủ lưu tình.

Nhưng hôm nay, hắn vẫn vì chuyện sống chết của nàng mà mở miệng! Nhưng, rất nhanh, ánh mắt của nàng lạnh xuống! Nàng không có lựa chọn, không có.

Hiện nay, nàng là Hoàng hậu Nam Nhạc, mà hắn, đã nhiều lần muốn đưa Nam Nhạc và Bách Lý Kinh Hồng vào chỗ chết! Nàng lựa chọn Bách Lý Kinh Hồng, lựa chọn người đàn ông này, tự nhiên cũng đã lựa chọn bảo vệ, lựa chọn phó thác sinh mệnh của nàng cho hắn, lựa chọn vĩnh viễn đặt hắn tại vị trí thứ nhất trong cuộc đời nàng! Cho dù là ai cũng không thể vượt qua! Đôi mắt màu xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu một mực chăm chú nhìn nàng, sau khi ánh mắt của nàng lạnh xuống, trong mắt hắn tựa như hiện lên vẻ tự giễu, cũng tựa như là ý cười lạnh lẽo.

Lựa chọn của bé con này, hắn đã hiểu, trong lòng của nàng, địa vị của hắn kém địa vị của Bách Lý Kinh Hồng xa tít tắp.

Đối với nàng mà nói, tình nghĩa của hắn những năm kia so với an nguy của Bách Lý Kinh Hồng, thật chẳng đáng gì! Nhưng, hắn cũng sẽ không ngồi im chờ chết! Sở dĩ chờ tới bây giờ, chẳng qua là để biết quyết định trong lòng nàng mà thôi.

Còn trong lòng của hắn rất rõ ràng, thậm chí đã đoán được kết quả sẽ không như mong muốn của hắn! Đối với kết quả như thế, hắn đã sớm có sự chuẩn bị, đúng thế, đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng vì sao vẫn cảm thấy không thoải mái chứ? Ngón tay Nam Cung Cẩm chậm rãi đặt lên cò súng, cắn răng, đang muốn bóp cò.

Đột nhiên có một bàn tay, nắm lấy tay nàng, đoạt lấy súng trong tay nàng.

Hắn nhìn nàng, đôi môi mỏng mỉm cười nhẹ nhàng, Nam Cung Cẩm hiểu được nụ cười ấy, là nụ cười khoan dung.

Hắn hiểu suy nghĩ của nàng, cũng hiểu được lựa chọn của nàng.

Nếu đã hiểu được, hắn cũng sẽ không nhẫn tâm để nàng làm chuyện nàng không muốn.

Có một số việc, hắn có thể tự làm, vậy tự nhiên là không cần để nàng khó xử.

Trong lòng Nam Cung Cẩm rất cảm động, vì hắn có thể thông cảm cho nàng như vậy.

Cũng có một chút xấu hổ vì nàng biết, vừa rồi nàng không ra tay được, nhưng sau khi ra tay, nếu thật sự giết Mộ Dung Thiên Thu, thì nàng biết nàng sẽ day dứt cả đời.

Nam Cung Cẩm chính là người như thế.

Có ân, tất trả! Có thù, tất báo! Bách Lý Kinh Hồng cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với súng máy RPK này, kỹ thuật dử dụng súng kíp hắn đã thuần thục rồi.

Nhưng súng này, hắn chưa từng trông thấy, chưa từng dùng qua, nên hắn cũng không dám tùy tiện khinh thường.

Đôi mắt đẹp như ánh trăng của hắn nhìn hai người cách đó không xa rồi thản nhiên nói: “Thứ này, trẫm cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua, nếu như không cẩn thận mà cướp cò mà bắn chết chư vị, vậy xin hãy tha lỗi cho!”

Lại còn cần phải nói như thế sao? Chỉ một câu đấy của hắn cũng đã đủ khiến cho người ta tức chết rồi! Lời này có ý gì, nếu không cẩn thận bị hắn bắn chết, còn muốn người ta tha thứ cho hắn sao? Chuyện này cũng không khỏi quá mức vô lý đi? Hắn vừa nói xong, liền bắn tới Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt! Nét mặt hắn thản nhiên, không có bất kỳ biểu hiện gì, căn bản không giống như đang giết người, mà chỉ giống như là đang thực hiện một động tác máy móc, hoặc là đang thực hiện diễn tập quân sự mà thôi.

Nhưng hắn ra tay lại không lưu tình chút nào.

Dù là lần đầu tiên sử dụng súng máy RPK, nhưng chỉ cần mấy người bóng đen kia hướng dẫn một chút, cũng đã đại khái học xong cách sử dụng.

Ngược lại còn sử dụng ra dáng ra hình, so với mấy người được huấn luyện nhiều ngày cũng không có chênh lệch mấy! Khuôn mặt lạnh lùng, ra tay tàn nhẫn.

Đây chính là Bách Lý Kinh Hồng, ngoại trừ đối với nàng ra, đối với bất kỳ ai đều không lưu tình, ra tay với bất cứ ai cũng không có chút tình cảm nào.

Thương hại, không nỡ, thương tiếc sao? Không có, một chút cũng không có! Kỹ thuật của hắn so với những người khác còn tinh diệu hơn, một viên đạn có thể xuyên qua mười mấy người! Khiến cho toàn bộ chiến trường rơi vào cảnh hỗn loạn vô cùng! Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt liếc nhau một cái, đều thấy được trong mắt nhau suy nghĩ rằng, nếu bây giờ bọn hắn còn ở lại, kết quả là sẽ bị Bách Lý Kinh Hồng bắn chết hoặc là bị người Nam Nhạc bao vây rồi bị bắt! Nhưng mà muốn đi, cũng có vẻ không dễ dàng chút nào.

Cuối cùng, sau khi hai người do dự chốc lát, đều đồng thời nhảy lên không trung! Ở trên không trung lao vùn vụt về sau mấy bước, từ trên núi cao rơi xuống dưới! Nhưng trong tay Đạm Đài Minh Nguyệt chợt bay ra một sợi tơ màu tuyết trắng, quấn lấy một khẩu súng máy RPK trong tay mấy người bóng đen, hắn hất tay lên, khẩu súng đã rơi vào trong tay hắn, sau đó, tấm mặt nạ quỷ có vẻ như cũng không che được nụ cười trên khuôn mặt hắn, bóng dáng màu tím biến mất phía trên sườn núi! Cùng lúc đó, một chiếc ban chỉ trên tay Mộ Dung Thiên Thu cũng bay ra, đập mạnh vào một người khác đang cầm súng máy! Khẩu súng màu đen lạnh như băng rơi ra khỏi tay hắn ta, khống chế lực vô cùng tốt! Cuối cùng, khẩu súng rơi vào tay Mộ Dung Thiên Thu, đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng và tàn bạo, hình bóng hắn và Đạm Đài Minh Nguyệt biến mất cùng một chỗ.

Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm hầu như là không kịp làm gì, đã thấy bọn hắn hoàn thành một loạt động tác mưu tính đã lâu! Sau đó, vẻ mặt hai người đều nghiêm lại, nếu như bọn họ bị cướp vũ khí này đi, vậy thì ưu thế của Nam Nhạc bọn hắn sẽ không còn gì cả! Mà Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu rơi từ trên núi cao này xuống thì tỷ lệ sống sót chỉ có một nửa! Nếu như sống sót, Nam Nhạc bọn họ lần này sẽ thiệt hại lớn, còn nếu như chết, cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Nhưng để mặc cho chuyện sống chết của hai người này quyết định thành bại thì hiển nhiên không phải là tác phong của Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm! Hai người liếc nhau, Nam Cung Cẩm lấy từ trong ống tay áo ra hai cái tụ tiễn, ném cho Bách Lý Kinh Hồng một cái, sau đó chạy vụt qua, nhảy từ trên vách núi xuống! Bách Lý Kinh Hồng cũng không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đi theo.

Tất cả đám binh sĩ đều hai mắt nhìn nhau, Hoàng hậu và Hoàng thượng cứ như vậy mà nhảy xuống, chuyện này...