Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 4 - Chương 34: Đông lăng hoàng, chó ngoan không cản đường!




“Mộc cô nương!”

Giọng nói ôn nhã của Thượng Quan Cẩn Duệ vang lên ngoài cửa phòng Mộc Nguyệt Kỳ.

Mộc Nguyệt Kỳ đang đỏ hết cả mắt ở trong phòng dọn dẹp đồ đạc, nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, động tác trên tay dừng lại một chút.

Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, không mở miệng đáp lời, nhưng động tác dọn dẹp lại nhanh hơn.

Sau khi dọn dẹp xong, nhìn trong phòng đã không còn thứ gì quan trọng, nàng1xác định bản thân đã bình tĩnh lại, liền lấy từ trong bao quần áo của mình một cây tên ngắn màu tím, để lên bàn.

Sau đó liền đi tới cửa, mà giờ phút này Thượng Quan Cẩn Duệ cũng bắt đầu gõ cửa, giọng nói cũng lớn hơn mấy phần: “Mộc cô nương!”

“Kẹt kẹt!”

một tiếng, cửa phòng mở ra.

Đôi mắt Mộc Nguyệt Kỳ vẫn còn đỏ hoe.

Hai người nhìn nhau không nói gì, sau vài giây lặng im, Thượng Quan Cẩn Duệ phát hiện ra8trên người Mộc Nguyệt Kỳ đeo một bao quần áo, giọng nói ôn nhuận như ngọc của hắn vang lên: “Mộc cô nương, cô nương muốn đi đâu?”

“Không đi, không đi ở lại nơi này để chướng mắt huynh sao?”

Từ trước tới nay, Mộc Nguyệt Kỳ chưa từng dùng ngôn từ chua ngoa, nói năng gay gắt như thế này với Thượng Quan Cẩn Duệ, cho nên rất rõ ràng rằng hôm nay nàng thật sự tức giận, hơn nữa còn là vô cùng tức giận! Thượng Quan Cẩn2Duệ lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn vốn đã quen với dáng vẻ ôn hòa của Mộc Nguyệt Kỳ, giờ bỗng nhiên biến thành thế này, hắn cũng có chút không thích ứng được.

“Mộc cô nương, tại hạ cũng không có ý đấy!”

“Ý đấy là ý gì?”

Mộc Nguyệt Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt không hề thay đổi mà nói.

Dưới áp lực của nàng, nụ cười theo thói quen luôn thường trực trên môi hắn càng ngày càng cứng ngắc lại,4hắn giật giật khóe môi mấy lần để cho nó tự nhiên hơn rồi mới nói: “Mộc cô nương, lúc đó tại hạ không hề bảo vệ Mai cô nương! Tính tình tại hạ cô nương cũng biết, xưa nay đền không muốn dùng biện pháp mạnh để cự tuyệt người khác, cho nên luôn dùng lời lẽ nhẹ nhàng để khuyên bảo, để cô ta buông tại hạ ra.

Trong đó không hề có ý bảo vệ cô ta, tại hạ chỉ hy vọng Mộc cô nương đừng hiểu lầm!”

“Ha ha! Cho dù là hiểu lầm thì thế nào, trong lòng Thượng Quan Cẩn Duệ huynh cho tới bây giờ luôn chỉ có một mình huynh, chỉ có hai cái chữ gọi là ‘trách nhiệm’ kia mà thôi! Đã bao giờ huynh quan tâm đến cảm giác của người bên cạnh chứ, ta hiểu lầm, hiểu lầm thì có làm sao, huynh quan tâm sao? Căn bản là huynh không hề quan tâm! Vậy huynh còn giả mù sa mưa mà giải thích cái gì chứ! Tránh ra đi, ta muốn đi cáo biệt Nam Cung Cẩm!”

Mặc dù Mộc Nguyệt Kỳ nghe lời giải thích không bảo vệ Mai Lương Hinh của hắn xong cũng tin hơn một nửa, nhưng nghĩ đến những năm tủi thân của mình, nàng cũng không nguyện ý đợi ở đây, càng không nguyện ý gặp lại người này nữa! Nàng sợ có một ngày bản thân nàng sẽ bị hắn ép đến điên mất! Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không ngờ nàng sẽ giận đến thế, hắn thở dài một hơi rồi dùng giọng điệu vô cùng ấm áp mà nói: “Mộc cô nương, tức giận hại thân, không đáng giá!”

Lại là loại cảm giác này! Tựa như nàng nói với hắn cái gì, hoặc là biểu hiện như thế nào, thì người này luôn luôn có thể dùng một thái độ thờ ơ để ứng đối, hoặc là sẽ nói chút chuyện không liên quan để lảng sang chuyện khác, khiến cho nàng luôn có cảm giác đấm vào bịch bông! “Có đáng giá hay không là chuyện của ta, không nhọc đến Thượng Quan Cẩn Duệ công tử quan tâm!”

Mộc Nguyệt Kỳ nói, rồi muốn vòng qua hắn mà đi.

Thượng Quan Cẩn Duệ thở dài một hơi, lại tiếp tục giải thích: “Mộc cô nương, tại hạ thật sự không có ý như thế! Như lời cô nương nói, những năm qua, cô nương luôn ở bên cạnh ta, cho dù ta không có tình cảm gì, thì cũng có cảm động.

Thượng Quan Cẩn Duệ ta cũng không phải là người vô tâm, đương nhiên rất cảm động với tấm chân tình của cô nương, cho nên chỉ bằng điều này, tại hạ cũng sẽ không bảo vệ người ngoài đã nhục nhã Mộc cô nương, ý của tại hạ, Mộc cô nương đã hiểu chưa?”

Lời này của hắn hiển nhiên cũng khiến cho lửa giận trong lòng Mộc Nguyệt Kỳ vơi đi không ít, nàng hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn khuôn mặt phong thần tuấn lãng của hắn rồi thản nhiên nói: “Ta hiểu rồi! Chuyện này là do ta hiểu lầm, về sau ta cũng sẽ không giữ lại những hiểu lầm, hay nghĩ ngợi nhiều nữa, Thượng Quan Cẩn Duệ công tử yên tâm, sau này ta sẽ không oán hận huynh! Mà từ nay về sau, ta cũng không làm cái đuôi đi theo huynh nữa, đi theo sau huynh chỉ chọc giận huynh, khiến huynh thêm chán ghét.

Lúc trước huynh cũng đã nói, ân ngươi cứu mạng ta, ba năm ta hầu hạ đã trả sạch ân tình, đã như thế, từ nay ta và huynh sẽ không liên quan đến nhau, làm người qua đường thôi!”

Nói xong, nàng nhanh chân đi tới phía trước.

Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn theo nàng, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Hắn cười khổ một tiếng, cầm quạt xếp của mình, quay người trở về phòng.

Mà Mộc Nguyệt Kỳ đang quay lưng về phía hắn, khi nghe thấy tiếng hắn rời đi, thì tất cả sự cố gắng tỏ ra kiên cường và cứng rắn, trong nháy mắt liền sụp đổ! Đi rồi? Cứ thế mà đi rồi sao, thậm chí một câu giữ lại cũng không có nữa.

Chân nàng mềm nhũn, rồi không để ý gì đến hình tượng mà ngồi sụp xuống đất, khóc rống lên, nàng hận! Hận bản thân vô dụng, hận bản thân cầm lên được mà không bỏ xuống được! Cũng hận bản thân chấp nhất và ngu ngốc si mê! Cho dù nàng làm cái gì, dù có nhiều hơn nữa, hắn cũng không có một chút mềm lòng đối với nàng, đối với phần tình cảm cố chấp đến nực cười này của nàng.

Nếu như từ lúc bắt đầu, nàng không ôm lấy ảo tưởng, thì có phải sẽ không rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục như bây giờ không! Nếu như từ lúc bắt đầu, nàng chỉ nghĩ bồi tiếp hắn đầy đủ, nếu như không phải lúc Nam Cung Cẩm gả cho Bách Lý Kinh Hồng, ở trong lòng nàng sinh ra một tia hy vọng, cũng sẽ không có kỳ vọng gì xa vời, càng sẽ không níu giữ lấy cái kỳ vọng xa vời này mà nhận lại sự tuyệt vọng to lớn như thế này! Lúc này, nàng khóc đến xé gan xé phổi.

Làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt của mình lại, nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt kia cứ không nhịn được mà rơi xuống.

Trong lòng nàng tự khuyên bảo bản thân, sau khi khóc xong lần này, sẽ quên hết.

Cho dù là không thể quên được, cũng phải cưỡng ép bản thân mình quên đi hết thảy.

Một cái khăn tay, từ bên trên đưa xuống, đó là chiếc khăn tay màu xanh da trời nhạt, làm màu xanh thẳm của bầu trời, còn thoang thoảng mùi hương bạc hà.

Người kia thở dài một hơi, giọng nói ôn nhuận như ngọc chậm rãi vang lên: “Đừng khóc nữa!”

Vốn là hắn đã đi rồi, nhưng sau lại nghĩ rằng nếu nàng đã muốn đi, hắn cũng nên tiễn nàng một đoạn đường mới phải.

Không ngờ rằng khi hắn vừa quay lại đã thấy cảnh này.

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì, ở đáy lòng đúng là có cảm giác đau lòng một chút, nhưng cũng không rõ ràng, mà cảm giác đau lòng kia, trong phút chốc thật là mãnh liệt, nhưng một giây sau lại biến mất không còn tung tích, khiến cho hắn cũng không chắc chắn đấy có phải là ảo giác của bản thân hay không, cho nên vốn là hắn định nói vài lời thì toàn bộ đều nuốt xuống, chỉ nói được ba chữ: “Đừng khóc nữa!”

Đây cũng là vì Thượng Quan Cẩn Duệ là người luôn luôn dùng lý trí.

Vừa rồi, trong tích tắc, hắn cũng có xúc động muốn xông tới an ủi nàng đừng khóc, rồi nói với nàng rằng sau này hắn sẽ không bắt nạt nàng nữa.

Thế nhưng vì cảm giác kia ngắn ngủi có một giây, cho nên hắn không dám làm! Hắn sợ, sợ khi không đúng thời điểm lại làm ra quyết định sai lầm, sợ sai lầm của hắn sẽ khiến đối phương cũng sai lầm.

Chính vì lý trí như thế, khiến cho hắn dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng xúc động, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng cầm tay người khác.

Trong quá khứ, lý trí thế này khiến hắn kiêu ngạo, nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay hắn bỗng nhiên có chút oán hận sự lý trí của bản thân.

Mộc Nguyệt Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt nhìn hắn, tựa hồ không ngờ rằng hắn lại xuất hiện trước mặt mình, mà tâm hồn vốn đã lạnh thấu tâm can của nàng lúc này cũng sinh ra một tia hy vọng, như thể chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể trông thấy ánh trăng vậy.

Nàng run rẩy vươn tay ra, nhận lấy chiếc khăn của hắn, rồi lại sợ hãi tưởng rằng đây là ảo giác của bản thân.

Nàng lau nước mắt trên mặt, cắn môi nhìn hắn, trông thấy sắc mặt của hắn vẫn chỉ như lúc bình thường.

Một sự lạnh lùng trầm mặc như tro tàn, và thứ cảm xúc nhạt nhẽo mỏng manh như vương vấn trên không trung.

Cuối cùng, Mộc Nguyệt Kỳ cười một tiếng, đúng là nàng vẫn còn kỳ vọng xa vời.

Chẳng qua chỉ là hắn đưa cho nàng một cái khăn mà thôi, cũng khiến cho nàng tự mình đa tình rồi suy nghĩ nhiều như thế! Nàng vươn tay, đưa trả khăn lại cho hắn.

Thượng Quan Cẩn Duệ dừng một chút, có vẻ như đang do dự có nên cầm khăn về hay không.

“Cầm lại đi, ta không muốn nợ huynh cái gì hết!”

Giọng điệu của Mộc Nguyệt Kỳ trở nên rất lạnh nhạt, như thể người vừa mới khóc đến xé gan xé phổi kia không phải là nàng vậy.

Nàng vừa nói xong, ngón tay thon dài của hắn mới duỗi ra, nhận lại chiếc khăn từ tay nàng.

“Huynh biết không? Người như huynh, thật sự là rất nhẫn tâm! Rất nhẫn tâm! Ta thật sự hy vọng huynh không nhận lại chiếc khăn này! Huynh vẫn luôn thích cho người ta một chút hy vọng, rồi qua thoáng chốc, huynh lại đẩy người ta vào vực sâu tuyệt vọng.

Kiểu dịu dàng đầy tàn nhẫn này, thật khiến cho ta có đôi khi chỉ muốn giết quách huynh đi cho xong! Có điều, sau này không gặp huynh nữa, chắc cũng sẽ không đau đớn nhiều nữa!”

Dứt lời, nàng đứng từ dưới đất lên, nhặt lên túi quần áo của mình, đi về phía trước.

Chân của Thượng Quan Cẩn Duệ nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng cũng bị dây cương lý trí trói lại, không làm ra chuyện kích động.

“Thượng Quan Tướng quân, cuối cùng tiểu nhân cũng tìm được ngài! Hoàng hậu nương nương và các Tướng quân đang thương nghị quân tình khẩn cấp, xin ngài lập tức tới ngay!”

Một tên hạ nhân vô cùng mừng rỡ nói, hiển nhiên là do đã tìm Thượng Quan Cẩn Duệ rất lâu mới thấy.

Thượng Quan Cẩn Duệ gật nhẹ đầu, rồi đi theo phía sau Mộc Nguyệt Kỳ.

… Giờ phút này, Nam Cung Cẩm đang cùng các Tướng quân trong thành thương nghị tình hình chiến đấu hiện nay, Bách Lý Kinh Hồng bị thương khá nghiêm trọng, Nam Cung Cẩm phải cưỡng chế và áp bách hắn mới chịu ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

“Nương nương, sau khi Đạm Đài Minh Nguyệt thuận lợi dẹp xong ba thành của Tây Võ, thì đã gặp khó khăn, liên tục bại lui! Mạt tướng nghĩ mãi không hiểu, không biết nương nương có hiểu rõ chuyện kỳ quặc đó không?”

Khâu Lăng An nói.

Nam Cung Cẩm nhíu mày: “Ngươi nói Đạm Đài Minh Nguyệt đã dẹp xong mấy tòa thành trì của Tây Võ à?”

“Đúng vậy, lúc bắt đầu, thật đúng là có vẻ như hắn có được bản đồ quân sự của Tây Võ nên binh mã được bố trí ở đâu cũng đều đoán được rất chính xác, nhưng sau khi đánh hạ ba thành, lại thường xuyên gặp phải khu vực phòng thủ nghiêm mật nhất, bây giờ trông càng giống như con ruồi không đầu!”

Khâu Lăng An cảm thấy chuyện này thật sự quá kỳ quái, nếu như có bản đồ quân sự thì tình hình sẽ không thành như bây giờ.

Nếu là không có bản đồ quân sự, thì với tài năng quân sự của Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng sẽ không đến nỗi biến mình thành con ruồi không đầu! Nam Cung Cẩm trầm ngâm một lát, bỗng nhiên đột ngột cười cười, nhìn tình huống, có thể là do tấm bản đồ quân sự kia bị sửa đổi vài chỗ, nhưng phần lớn các nơi đều sai.

Cho nên Đạm Đài Minh Nguyệt lúc trước có đánh được mấy tòa thành trì, nhưng sau đó đã đi vào nơi bị vẽ sai, nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Tình hình Tây Võ hiện nay như thế nào?”

Tên Mộ Dung đoạn tụ kia bị thương không nặng, có lẽ cũng đã khỏi rồi nhỉ? Chuyện nàng muốn nhìn thấy nhất, chính là tên Mộ Dung đoạn tụ đối chiến với Đạm Đài Minh Nguyệt, nếu như thế, Nam Nhạc bọn hắn có thể lựa chọn để bỏ đá xuống giếng với Đông Lăng hoặc là Tây Võ! Câu hỏi này của Nam Cung Cẩm, khiến cho sắc mặt của các Tướng quân đều có chút khó coi! Sở dĩ bọn họ mời Hoàng hậu đến đây chính là để thương lượng chuyện này: “Hoàng hậu nương nương, sau khi quân đội Mạc Bắc liên tục bại lui, Đạm Đài Minh Nguyệt bỗng nhiên phát cho Mộ Dung Thiên Thu một phong mật tín, chúng ta không có ai có thể thăm dò nội dung của mật tín, nhưng thu được tin tức đáng tin là hôm qua Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt mật đàm, cũng không biết đã đạt thành thoả thuận gì.”

Cho nên tâm trạng bọn họ đều vô cùng nặng nề, nếu như Mạc Bắc liên hợp với Tây Võ, thì hậu quả khó mà lường được! Kể cả Đông Lăng không để ý tới bên này, riêng hai nước kia cũng đủ khiến bọn họ đau đầu rồi! Sắc mặt Nam Cung Cẩm cũng hơi nặng nề, cảm thấy có chút hối hận trước kia không nên vì trả đũa Đạm Đài Minh Nguyệt uy hiếp mà đối đầu với Đạm Đài Minh Nguyệt, lần này chơi lớn rồi, lại không có lời nữa! Mà đúng lúc này, có hạ nhân tới bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, Mộc cô nương cầu kiến!”

Tất cả các Tướng quân đều có chút không vui mà nhíu mày, thời điểm thế này mà Mộc cô nương cần gặp để làm gì! Nam Cung Cẩm nói: “Nói Mộc cô nương chờ một chút, chờ ta và các Tướng quân xử lý xong chuyện ở đây rồi bản cung sẽ một mình gặp nàng!”

“Nương nương, ban nãy Mộc cô nương có nói, nếu như ngài đang bận, thì cũng không cần quan tâm đến nàng, nàng chỉ đến để cáo từ ngài thôi.”

Hạ nhân nói lại lời của Mộc Nguyệt Kỳ.

Nam Cung Cẩm nhíu mày một cái rồi đi ra ngoài.

Ngoài cửa, sau khi Thượng Quan Cẩn Duệ tới, đôi mắt như mặc ngọc của hắn thoáng nhìn lướt qua Mộc Nguyệt Kỳ một cái rồi bước vào phòng nghị sự.

Lần này, đổi lại là Mộc Nguyệt Kỳ nhìn theo bóng lưng hắn.

Một cái nhìn, trong nháy mắt.

Một cái nhìn, vạn năm.

Nàng thở dài một hơi, đeo bao quần áo lên người, quay người rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng nói của Nam Cung Cẩm: “Mộc cô nương, tỷ muốn đi thật sao?”

Có nên lựa chọn tiếp tục kiên trì hay không, là tự do của Mộc Nguyệt Kỳ, nàng không dám can thiệp vào, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.

Mộc Nguyệt Kỳ dừng bước, quay lưng về phía Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu: “Có duyên sẽ gặp lại! Sau này, có việc gì cần ta, bắn mũi tên ngắn ta để lại trong phòng lên bầu trời, ta sẽ trở lại giúp muội!”

Dứt lời, nàng không đợi Nam Cung Cẩm đáp lời, liền nhanh chân mà đi, từ đầu đến cuối cũng không hề quay lại nhìn chút nào.

Nam Cung Cẩm đưa mắt nhìn nàng đi xa, rồi thu hồi ánh mắt lại, sau đó có chút không vui nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ! Mà nụ cười thường trực trên khóe môi Thượng Quan Cẩn Duệ kia, lúc này cũng không biết biến mất đâu, chỉ thản nhiên đứng trước địa đồ, nghe những Tướng quân kia nói tình hình chiến đấu hiện nay, ngay cả ánh mắt không vui kia của Nam Cung Cẩm hắn cũng không thấy.

Sau khi đại khái hiểu rõ tình hình, Thượng Quan Cẩn Duệ trầm ngâm nói: “Tình hình Mạc Bắc hiện nay, không ảnh hưởng đến thế cục Nam Nhạc!”

“Lời này giải thích thế nào?”

Nam Cung Cẩm hỏi.

Tay Thượng Quan Cẩn Duệ chỉ vào thành cổ Thiên Kỵ tiếp giáp với bốn nước, chỉ vào tòa thành màu đen này mà nói: “Thành cổ Thiên Kỵ là địa bàn của Mặc Quan Hoa, mà Mặc Quan Hoa khác với Đông Lăng và Tây Võ, nếu Đạm Đài Minh Nguyệt muốn đối đầu với chúng ta, nhất định phải mượn đường qua thành cổ Thiên Kỵ.

Cho dù là Mặc Quan Hoa nguyện ý cho Đạm Đài Minh Nguyệt mượn đường thì Đạm Đài Minh Nguyệt cũng chưa chắc đã yên tâm để đại quân của mình trên địa bàn của người ta!”

Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà gật nhẹ đầu.

Đúng thế, cứ ngang nhiên để đại quân của mình nghênh ngang đi tới địa bàn của người ta như thế đúng là hành động cực kỳ nguy hiểm! Người lãnh đạo sẽ không làm chuyện không có lý trí như vậy! Đây cũng chính là lý do tại sao lần này Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu tiến đánh Nam Nhạc lại không mượn đường qua thành cổ Thiên Kỵ.

Đây không phải là lần đầu tiên Nam Cung Cẩm nghe đến cái tên Mặc Quan Hoa này, nàng dừng một chút rồi hỏi: “Mặc Quan Hoa là loại người như thế nào?”

Nếu như hắn có một chút quan hệ cá nhân với Đạm Đài Minh Nguyệt, vậy thì thảm rồi! Phi phi! Miệng quạ đen! Thượng Quan Cẩn Duệ cười cười rồi nói: “Mặc Quan Hoa này, mười năm trước, có danh hiệu là thiên hạ đệ nhất mỹ nam và thiên hạ đệ nhất mưu sĩ! Nhưng sau khi hắn độc chiếm thành cổ Thiên Kỵ, lại vô cùng kín tiếng, cũng càng ngày càng thần bí, nghe đồn hắn là đồ đệ của Vô Ưu Lão Nhân.

Cũng bởi vì hắn kín tiếng nhiều năm như thế, cho nên tính cách và sở thích của hắn, chúng ta đều không thăm dò được.

Nhưng lần trước hắn đã giúp chúng ta!”

Thượng Quan Cẩn Duệ nói xong, liền kể lại chuyện lần trước hắn đi từ Tây Võ ra được Mặc Quan Hoa giúp đỡ thế nào.

Chuyện này hắn đã suy nghĩ thật lâu, cũng không hiểu được rõ ràng, không biết vì sao lần đó Mặc Quan Hoa lại giúp đỡ bọn họ.

Nam Cung Cẩm cũng nhíu mày, Mặc Quan Hoa này từ trước đến nay cũng không gặp qua bọn họ! Vì sao lại hỗ trợ như thế? Mà Vô Ưu Lão Nhân kia, nàng đã từng nghe Quân Lâm Uyên nói đến, lại là một tên thầy bói toán nữa! Ngay lúc này, một tên hạ nhân vội vàng chạy tới, trên tay cầm một cái thiệp mời, đưa cho Nam Cung Cẩm rồi nói: “Hoàng hậu nương nương, người của thành cổ Thiên Kỵ đưa tới vật này!”

Nam Cung Cẩm có chút nghi hoặc nhận lấy rồi mở ra xem qua một lượt.

Sau đó nàng cười đầy thâm ý một tiếng: “Mặc Quan Hoa mời quân vương bốn nước Trung Nguyên tham gia hội ngộ bốn nước, mà Mạc Bắc Vương và Nam Cương Vương cũng sẽ cùng đến!”

Hội ngộ bốn nước à? Xem ra tên Mặc Quan Hoa này thật không đơn giản! Thú vị nhất chính là trong thiệp mời còn đặc biệt ghi tên của nàng, nhưng lại không mời Hoàng hậu Đông Lăng và Hoàng hậu Tây Võ, chỉ mời một mình Hoàng hậu Nam Nhạc là nàng đây thôi.

“Mặc Quan Hoa có ý gì đây?”

Khâu Lăng An cau mày hỏi.

Nam Cung Cẩm cười một tiếng: “Ai biết được, chẳng qua nếu như quân vương các quốc gia khác đều nhận được lời mời, đi một chút thử xem thế nào cũng không phải là không được!”

Trực giác nói cho nàng rằng lần đi này nàng sẽ có thu hoạch không nhỏ! … Sau năm ngày, thân thể của Bách Lý Kinh Hồng đã khỏe lại, cũng vừa khéo đến thời gian hội ngộ bốn nước.

Điều thần kỳ là quân vương bốn nước đều quyết định buông xuống chuyện chiến sự mà tới tham dự lần hội nghị này.

Nam Cung Cẩm cảm thấy hết sức kỳ quái, trên đường đi nàng hỏi thăm Bách Lý Kinh Hồng xem chuyện lần này là như thế nào, Bách Lý Kinh Hồng lại im lặng không nói gì, tỏ ra vô cùng thần bí.

Thế nên trong lòng Nam Cung Cẩm càng hiếu kỳ! Khi bọn họ mới tiến vào thành cổ Thiên Kỵ chưa được bao lâu, xe ngựa bỗng dừng lại.

“Sao thế?”

Nam Cung Cẩm không vui nói.

“Hoàng hậu nương nương, đội nghi trượng của chúng ta gặp phải đội nghi trượng của Đông Lăng Hoàng, đối phương không chịu nhường đường!”

Phu xe đáp lời.

Gân xanh trên trán Nam Cung Cẩm giật đùng đùng, mỗi lần gặp phải Hoàng Phủ Hoài Hàn đều không có chuyện tốt! Một tay nàng vén rèm xe lên, hét lớn một tiếng: “Đông Lăng Hoàng, chó ngoan không cản đường!”