Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 3 - Chương 45: Là thật lòng, hay là giả dối?!




Ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn lại nhìn về phía thủ lĩnh Long Ảnh vệ, còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng tay thủ lĩnh Long Ảnh vệ kia lại đúng như Nam Cung Cẩm tính toán, không kịp nói ra chuyện Thần binh bất tử đã ngã xuống đất tắt thở trong ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Phủ Hoài Hàn! Trước khi chết, hắn ta còn không ngừng chửi chính mình, vì sao lại vội nói mấy lời Yến Kinh Hồng bắt mình truyền lại cho Hoàng thượng trước chứ, khiến hắn ta chết đi rồi vẫn chưa kịp nói ra chuyện Thần binh bất tử! Còn nữa, trong lúc Hoàng thượng và Dạ vương hỏi chuyện, tự dưng lại ngớ ra làm gì...

Gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn nảy lên, đầu đau như búa bổ! Hắn thở dài một hơi rất nặng nề. Long Ảnh vệ thiệt hại hơn một nửa, đối với hắn mà nói, sự tổn thất đó còn lớn hơn việc mất mất thành viên râu ria trong Hoàng thất nhiều! “Dạ, chuyện này đệ thấy thế nào?”

“Hoàng huynh, thần đệ vẫn hơi...” không thể tin nổi! Tiểu Cẩm Cẩm thực sự có thể có bản lĩnh như vậy sao? Vậy vì sao lúc ở Đông Lăng nàng không hề lộ ra? Hăn cảm thấy chuyện này quá hoang đường!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng cảm thấy hoang đường không khác gì hắn, giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên: “Trẫm cũng cảm thấy không thể lắm!”

“Nhưng trong thiên hạ có được mấy người dám nói như vậy với huynh chứ?” Nói tới đây, khóe môi của Hoàng Phủ Dạ không khỏi giật vài cái.

Gân xanh trên tay Hoàng Phủ Hoài Hàn nổi lên sau câu nói vừa rồi. Cô gái đó, thật đúng là như sinh ra để đối đầu với mình vậy, bất kể là ở đâu, cũng vẫn có thể khiến mình tức đến nôn ra máu! Bàn tay to mạnh mẽ siết chặt tay vịn trên long ỷ, thậm chí còn bóp thành vết trên tay vịn được làm từ vàng đó! Sau khi hít thở sâu một vài hơi, hắn mới nói tiếp: “Xem ra, trẫm phải tự mình ra tay rồi!”

“Hoàng huynh, huynh muốn đích thân đi xem có phải nàng không à?” Hoàng Phủ Dạ nhướng mày.

“Không! Là Yến Kinh Hồng chắc chắn phải chết! Có lẽ trẫm phải đích thân ra tay!” Sát khí lộ rõ trong đáy mắt, đôi mắt tím đậm lóe lên những tia sáng âm u lạnh lùng.

Hoàng Phủ Dạ hơi kinh ngạc, không khỏi hỏi: “Hoàng huynh, thế nếu Yến Kinh Hồng chính là nàng thì sao?”

“Bất luận có phải là nàng hay không, trẫm đều sẽ không nương tay!” Với Hoàng Phủ Hoài Hàn mà nói, với thân phận là Hoàng đế Đông Lăng của mình mà nói, thì giang sơn xã tắc mới là thứ quan trọng nhất! Một năm trước ở vườn Lê, vì muốn diệt trừ Bách Lý Kinh Hồng, hắn cũng không tiếc hy sinh lần đầu tiên của nàng. Ngày hôm nay cũng như thế, hắn hoàn toàn không ngại hy sinh nàng lần thứ hai!

Có lẽ trong lòng hắn sẽ có chút đau lòng, hoặc có vài phần không nỡ, có lẽ hắn sẽ hối hận đến tận cuối đời vì quyết định ngày hôm nay của mình. Nhưng hắn biết, trên thế giới này, mọi người mọi vật đều công bằng, có được hay mất đi, cũng đều ngang bằng với nhau thôi. Vì tâm nguyện của mình, không có gì không thể bỏ qua, cũng không có gì không thể buông tay!

Từ xưa đến nay, người có thể đứng ở vị trí cao nhất đều cô độc. Từ lâu hắn đã có giác ngộ phải dùng cả đời để thưởng thức sự cô độc đó rồi!

Hoàng Phủ Dạ mấp máy môi, nhưng không biết nói thế nào để khuyên nhủ. Hắn sẽ không ra tay với Tiểu Cẩm Cẩm, nhưng hắn cũng không có tư cách ngăn cản hoàng huynh. Đột nhiên, hắn nhớ đến một chuyện: “Hoàng huynh, có thể Tiểu Cẩm Cẩm có cách giúp Dật!”

Độc tố trên người Hoàng Phủ Dật đã thay đổi theo thời gian, càng ngày càng sâu. Nếu không phải vì tiểu tử đó vẫn còn chút ý chí, thì e rằng đã sớm không chịu nổi mà lao đầu vào Ngũ thạch tán rồi! Mà nghe nói Tiểu Cẩm Cẩm đã theo học y thuật của Quân Lâm Uyên, tuy không lâu, nhưng chẳng phải ít nhiều gì cũng có chút hy vọng sao?

Câu nói này lại khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn do dự một chút, hắn đưa mắt nhìn ra xa, đầy vẻ suy tư, nghiền ngẫm…

...

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Nam Cung Cẩm đã đi tới Hoàng cung, đi thẳng về phía hậu cung, thậm chí còn không lên triều.

Lúc nghe hạ nhân bẩm báo, Mộ Dung Thiên Thu lại không hề tức giận, có điều, đôi môi mỏng kia mím lại nở nụ cười vô cùng tàn độc, đôi mắt màu xanh lục cũng sáng lấp lánh, không thể nhìn thấy được hắn ta đang nghĩ gì.

“Chờ Thừa tướng đại nhân ra thì bảo y tới chỗ trẫm một chuyến!” Mộ Dung Thiên Thu lên tiếng dặn dò.

“Vâng!” Nội thị giám đáp một tiếng rồi đi xuống dặn dò người bên dưới.

...

Cung Phượng Nghi.

Một người phụ nữ mặc phượng bào màu vàng ngồi trên phượng tọa, trên đầu gài cây trâm phượng vàng chín đuôi, trên chiếc thắt lưng ngọc sẫm màu cũng có phượng bay lượn. Nàng ta cụp mi nhìn xuống, môi nở nụ cười như có như không, bàn tay đeo nhẫn quý nhẹ nhàng gõ vào bên cạnh chiếc cốc ngọc trắng, chờ khách của mình.

Chờ rất lâu hạ nhân mới tới báo: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thừa tướng đến rồi!”

“Mau mời vào!” Trên mặt Phượng Ức Tuyết như lóe lên tia sáng kỳ quái, nhưng với dáng vẻ đoan trang khéo léo của nàng ta thì lại hoàn toàn không nhìn được rõ ràng.

Chỉ loáng cái, Nam Cung Cẩm đã bước vào. Nàng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cao quý nhất của vương triều Tây Võ, sau đó khom người hành lễ: “Thần bái kiến Hoàng hậu nương nương!”

“Thừa tướng, mời đứng dậy!” Phượng Ức Tuyết cười rất ôn hòa.

Đương nhiên Nam Cung Cẩm biết rõ người phụ nữ này không hề ôn hòa như ngoài mặt nàng ta biểu hiện ra, thậm chí dưới nụ cười dịu dàng kia còn ẩn giấu lưỡi đao và nanh vuốt vô cùng sắc bén. Có điều nàng biết, ít nhất hiện giờ hai người không phải kẻ địch!

“Hẳn là Hoàng hậu nương nương cũng biết vì sao hạ quan tới đây, xin Hoàng hậu nương nương chỉ bảo cho hạ quan!” Cả đêm hôm qua nàng ngủ không ngon. Hoàn toàn không tra được chút đầu mối nào từ vụ mất tích của Quân Tử Mạch, thế nên nàng chỉ còn lại một con dường, đó là suy luận cho ra kết quả, hoặc chờ người khác nói cho nàng biết.

Phượng Ức Tuyết vẫy tay ra hiệu cho tất cả cung nhân tránh ra. Chờ khi không còn hạ nhân nào, Phượng Ức Tuyết mới cười tươi nói với Nam Cung Cẩm: “Thừa tướng, coi như bản cung cũng giúp ngươi khá nhiều lần rồi nhỉ?”

“Mối quan hệ giữa thần và Hoàng hậu, là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi!” Ngươi giúp ta nhiều lần, chẳng lẽ ta không hề giúp ngươi sao? Vị trí Hoàng hậu nhất định phải có gia đình nhà mẹ đẻ hỗ trợ sau lưng mới có thể tồn tại lâu dài được, nhưng gần đây danh tiếng của Phượng gia càng lúc càng nổi bật, nếu không có Yến Kinh Hồng giúp đỡ khống chế trên triều đình, thì Mộ Dung Thiên Thu đã sớm ra tay diệt trừ Phượng gia hàng trăm hàng nghìn lần rồi! Chính vì vậy nếu Hoàng hậu gọi nàng đến muốn trả ơn, thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày thôi!

Nụ cười trên mặt Phượng Ức Tuyết thoáng cứng lại, hiển nhiên không ngờ Nam Cung Cẩm lại nói ra câu như vậy. Nhưng nàng ta cũng không giận, nhanh chóng giấu đi vẻ mặt cứng ngắc của mình, lại cười nói: “Thừa tướng hiểu lầm rồi, bản cung đâu có ý muốn đòi nợ ngươi. Bản cung chỉ định nói là, nếu chúng ta đã là quan hệ đôi bên cùng có lợi bao nhiêu lâu như vậy, thì hẳn có thể thành thật với nhau một chút chứ, đúng không?”

“Không biết Hoàng hậu nương nương muốn thành thật với nhau là ý gì?” Tim nàng giật thót một cái, chợt có dự cảm không lành, không biết người phụ nữ này hỏi như vậy với mục đích gì.

Đến nước này, Phượng Ức Tuyết cũng không lòng vòng quanh co nữa, nàng ta chậm rãi đứng lên, bước từ trên đài cao xuống, sợi tua rua trên trán lay động càng tôn thêm vẻ xinh đẹp và khí chất cao quý thanh thoát mà trời xanh ưu ái cho nàng kia. Nàng ta chậm rãi bước đến trước mặt Nam Cung Cẩm, ghé lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Không biết Thừa tướng có thể nói cho bản cung biết, rốt cuộc ngươi là nam hay nữ không?”

Vừa nghe câu hỏi này, trong lòng Nam Cung Cẩm giật thột một cái, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, đáp: “Hoàng hậu nương nương thật khéo đùa, đương nhiên thần là trai rồi!”

“Thật sao? Vậy… ngày mai bản cung sẽ dâng tấu lên Hoàng thượng, nói là Thừa tướng đại nhân là nữ giả nam, nếu Hoàng thượng không tin cứ việc nghiệm thân trước mặt mọi người trong thiên hạ. Không biết ý Thừa tướng thế nào?” Giọng nói dịu dàng của Phượng Ức Tuyết lại từ từ vang lên.

Trong đôi mắt phượng của Nam Cung Cẩm nhanh chóng lóe lên sát khí lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên ra tay kết liễu nàng luôn không!

Nhưng Phượng Ức Tuyết lại nói: “Thừa tướng đại nhân đừng tức giận, cũng không cần phải hoảng hốt, chuyện ngươi có phải con gái hay không, thì từ hồi đi suối nước nóng trong núi Thường Bình nửa năm trước, bản cung đã phát hiện rồi! Khi đó bản cung còn dẫn dụ Hoàng thượng đi giúp Thừa tướng, suốt nửa năm nay bản cung không hề nói ra, hôm nay sao có thể lắm miệng được chứ?”

Nửa năm trước! Nhớ lại nửa năm trước, nàng vốn theo ngự giá đến núi Thường Bình thắp hương cúng bái. Mà cả thiên hạ đều sớm biết chuyện suối nước nóng trong núi Thường Bình đều rất hiệu quả, cho nên nàng mới thừa lúc mọi người ngủ say, muốn hưởng thụ một lần. Ngâm mình trong suối nước nóng vô cùng dễ chịu, nàng giật mình nhiều lần, suýt nữa ngủ quên mất. Chẳng lẽ, cũng chính trong lúc mình xuất thần đó nên mới không phát hiện có người đến sao?

“Vậy… vì sao hôm nay Hoàng hậu nương nương còn nhắc đến chuyện này?”

Nam Cung Cẩm đã không còn giải thích, xem như thừa nhận chuyện này.

Phượng Ức Tuyết cũng như rất hài lòng với sự thẳng thắn của nàng, nụ cười trên mặt sâu hơn vài phần, sau đó chậm rãi nói: “Bản cung chỉ muốn hỏi Thừa tướng một câu, liệu tương lai, có ngày nào đó Hoàng thượng sẽ biết được rằng ngươi là con gái không?”

“Không!” Nam Cung Cẩm đáp rất quả quyết! Tuyệt đối không! Dù cho đến bây giờ Mộ Dung Thiên Thu cũng vẫn đang hoài nghi mình chính là Tô Cẩm Bình, nếu để hắn ta biết mình là con gái, với sự thấu hiểu Mộ Dung Thiên Thu của nàng, thì nàng biết rõ, biết rõ đến lúc đó sẽ chỉ có một con đường chết!

“Tốt! Bản cung hy vọng Thừa tướng có thể nhớ kỹ câu nói này ngày hôm nay của ngươi. Bản cung cũng không ngại nói cho ngươi biết, lúc trước bản cung không nói cũng là vì biết tính tình của Hoàng thượng. Nếu ngài ấy biết ngươi là nữ, thì e rằng bản cung cũng không giữ được hậu vị, bản cung tin rằng ngươi rất rõ về điểm này. Mà bản cung cũng có thể nhìn ra, ngươi không có ý gì với Hoàng thượng, nên bản cung mới nhiều lần giúp đỡ ngươi!” Nàng ta cũng không hề nghĩ tới rằng, Thừa tướng của họ là người có ân ắt trả, không thích nợ nần ân tình của người khác, cho nên ở trên triều nàng cũng nhiều lần giúp đỡ Phượng gia họ.

Những lời này cũng coi như nàng ta muốn nói cho Nam Cung Cẩm biết nguyên nhân nàng ta sẽ không vạch trần chuyện mình là con gái, chẳng qua là sợ Mộ Dung Thiên Thu lại lập hậu lại thôi! Nam Cung Cẩm cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi mình không nhanh miệng nói ra nếu Mộ Dung Thiên Thu biết mình là nữ, chắc chắn sẽ giết nàng. Nếu không, Phượng Ức Tuyết nghe vậy hẳn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để khiến Mộ Dung Thiên Thu biết giới tính của mình. “Thần đã hiểu ý của Hoàng hậu, như thần đã nói, Hoàng thượng không thể biết thần là nam hay nữ, nên chắc chắn sẽ không nói nhiều. Giờ thì mong Hoàng hậu nương nương nói cho thần biết chuyện thần đang muốn biết!”

“Nghe nói đêm qua phủ Thừa tướng gióng trống khua chiêng vận chuyển đồ vật, nếu ai không biết còn tưởng Thừa tướng đại nhân sắp dọn đi đâu! Thôi được rồi, bản cung mệt rồi. Hôm khác Thừa tướng đại nhân rảnh rỗi thì ghé qua chơi nhé!” Phượng Ức Tuyết nói rồi day trán của mình như thực sự mệt mỏi, đi vào trong nội điện.

Ánh mắt Nam Cung Cẩm hơi co lại, Phượng Ức Tuyết không nói thẳng cho nàng biết là ai làm, nhưng lại để lộ cho nàng hai tin tức, thứ nhất, rất có thể phủ Thừa tướng bị cài cắm người vào, cho nên mới truyền được tin tức phủ mình dọn đồ đi ra ngoài, thậm chí cả Phượng Ức Tuyết còn biết. Phượng Ức Tuyết đã biết rồi thì có lý nào Mộ Dung Thiên Thu lại không biết chứ?

Thứ hai, nguyên nhân mà người kia bắt Quân Tử Mạch đi khả năng là vì không muốn cho mình đi. Mà cả Tây Võ này, người không muốn thả mình đi lại có năng lực hơn người như thế thì chỉ có một mà thôi, đó chính là hoàng đế vĩ đại Mộ Dung Thiên Thu của họ!

Nếu Tử Mạch thực sự rơi vào tay Mộ Dung Thiên Thu, thì chuyện này phiền to!

Nàng thở dài một hơi đầy phiền muộn, mang tâm sự nặng nề ra khỏi cung Phượng Nghi. Một tiểu thái giám chờ ở cửa đã lâu thấy Nam Cung Cẩm ra liền bước tới cười nói: “Thừa tướng đại nhân, Hoàng thượng nói chờ ngài từ cung Phượng Nghi ra thì để nô tài mời ngài đi tới chỗ Hoàng thượng một chuyến, ngài xem...”

Giọng điệu như có thể thương lượng nhưng Nam Cung Cẩm biết rất rõ ràng, việc này căn bản không có chỗ cho nàng từ chối! Đi cũng tốt thôi, ít nhất cũng có thể làm rõ xem rốt cuộc Mộ Dung Thiên Thu muốn làm gì, muốn giở trò gì? “ Phiền công công dẫn đường.

“Mời Thừa tướng đại nhân!”

...

Đi theo tiểu thái giám kia một lúc lâu, cuối cùng đã tới bên ngoài tẩm cung của Mộ Dung Thiên Thu, tiểu thái giám kia vung tay chỉ về phía cửa: “Mời Thừa tướng đại nhân!”

Nam Cung Cẩm gật đầu rồi đi bộ vào trong viện, còn phải đi lên mấy chục mét nữa mới là tẩm cung của Mộ Dung Thiên Thu, hai tiểu thái giám đứng canh cửa bên ngoài.

Nam Cung Cẩm vừa đi đến cách cửa một mét chợt nghe thấy tiếng của Lãnh Vũ Tàn vọng từ bên trong ra: “Biểu huynh, thật ra biểu đệ tò mò lâu rồi, suốt một năm qua ngài đối xử với tên Yến Kinh Hồng kia đúng thật là, muốn tốt thế nào là được tốt thế ấy. Chẳng lẽ lần này ngài thật lòng sao?”

“Đệ đã bao giờ thấy trẫm thật lòng với ai chưa?” Mộ Dung Thiên Thu không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lãnh Vũ Tàn cười gượng một tiếng, nói tiếp: “Nhưng Yến Kinh Hồng này suốt một năm vẫn không suy giảm chút sủng ái nào, đây là trường hợp đầu tiên kể từ khi ngài đăng cơ đến bây giờ, biểu đệ không hoài nghi sao được!” Giọng điệu của ngọn núi băng này ẩn chứa vẻ trêu chọc.

Tiểu thái giám ngoài cổng nghe thấy trong phòng nói đến thế này mà Thừa tướng đại nhân đứng đây nghe thì không ổn lắm liền muốn đi vào bẩm báo, nhưng Nam Cung Cẩm lại xua tay ra hiệu cho họ đừng cử động. Họ do dự một chút, nhưng nghĩ đến lúc trước Nam Cung Cẩm nổi đóa lên thôi, đến cung phi trong cung còn dám giết mà Hoàng thượng cũng không so đo. Thế nên, vì tiếc xót cái mạng nhỏ của mình, nên họ đành thấp thỏm đứng ngoài cửa, không dám trái ý Nam Cung Cẩm.

“Ha ha ha... Chẳng qua là để chơi cho vui thôi, bao nhiêu năm rồi mà đệ còn không giác ngộ ra à?! Đế vương không có trái tim!” Mộ Dung Thiên Thu cười rất vui vẻ.

Lãnh Vũ Tàn cũng như nhận được đáp án trong dự doán, không mấy bận tâm, nói: “Ta biết ngay mà, đối với mấy chuyện như này biểu huynh đâu có chút thật lòng nào!”

“Nếu đã biết còn cố hỏi làm gì!” Mộ Dung Thiên Thu cười nói.

Cùng lúc đó, một tràng tiếng gõ cửa vang lên: “Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân đến!”

Sắc mặt hai người đều cứng lại một chút, không biết lời họ vừa nói, Yến Kinh Hồng có nghe thấy hay không. Tuy không lo y nghe được, nhưng dù sao cũng vẫn hơi lúng túng!

“Mời y vào!” Giọng nói âm u của Mộ Dung Thiên Thu vang lên, không còn nụ cười vừa rồi nữa.

Nam Cung Cẩm mặc bộ thường phục màu trắng nhanh chóng bước vào trong, nhìn thấy hai người kia, nàng liền cúi đầu nói: “Thần bái kiến Hoàng thượng!”

“Yến khanh không cần khách sáo, ngồi đi!” Vẫn là thái độ như trước, vẫn là ngữ điệu quen thuộc, vẫn mang theo cảm giác thân mật nhưng hôm nay Nam Cung Cẩm lại chỉ nghe ra mùi vị giả mù sa mưa, còn có cảm giác như bị lừa dối mà thôi!

Nàng hiểu rõ vị trí của mình trong lòng Mộ Dung Thiên Thu, chẳng qua chỉ là món đồ chơi hắn ta nghịch trong lúc rảnh rỗi mà thôi. Nhưng trải qua hai lần mình chơi xỏ hắn ta ác như vậy mà vẫn được tha thứ vô điều kiện, nàng liền cho rằng ít nhất hắn ta vẫn còn mấy phần tình nghĩa quân thần với mình, cho nên cũng không ngại coi hắn ta thành bạn bè của mình. Không ngờ, người ta căn bản chỉ trêu đùa mình thôi, vậy mà nàng còn bất an trong lòng lâu như thế!

Lãnh Vũ Tàn nhìn hai người một chút, thoáng cái hiểu ra lúc ấy khi mình muốn cùng uống rượu với biểu huynh, vẻ do dự thoáng lướt qua trên mặt biểu huynh là vì sao. Hắn ta đứng dậy nói: “Hoàng thượng, trong nhà thần còn có chút việc, xin cáo lui trước!”

“Đi đi!” Mộ Dung Thiên Thu cũng không lên tiếng giữ lại, ra hiệu cho hắn ta lui.

Chờ hắn ta đi rồi, hắn mới quay sang nhìn Nam Cung Cẩm: “Yến khanh, những lời vừa rồi khanh có nghe thấy không?”

“Nghe thấy!” Nam Cung Cẩm thẳng thắn đáp.

“Không giận à?” Đôi mày kiếm hơi nhíu lại, thoáng kinh ngạc nhìn nàng.

Nghe hắn hỏi vậy, Nam Cung Cẩm cũng vô cùng thẳng thắn: “Giận chứ! Thần cho rằng ít ra giữa thần và Hoàng thượng cũng có chút tình nghĩa quân thần! Nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, tất cả những biểu hiện đó của Hoàng thượng chỉ là giả dối mà thôi.” Mộ Dung Thiên Thu cho nàng địa vị và tôn vinh lớn nhất đất nước, nhưng nàng cũng đã làm rất nhiều vì Tây Võ. Quan hệ hỗ trợ qua lại đôi bên cùng có lợi này duy trì suốt 1 năm, dù sao cũng sẽ nảy sinh chút tình nghĩa chứ?

Thấy chuyện nàng tức giận là chuyện này, trong lòng Mộ Dung Thiên Thu thoáng tránh khỏi hơi thất vọng. Hắn cầm bầu rượu lên rót cho mình một chén rượu, chậm rãi lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình. Dáng vẻ đó, cũng không biết vì say nên thẳng thắn, hay vì nguyên nhân nào khác: “Yến khanh, khanh không hiểu được đạo làm vua! Giữa đế vương với phi tần, rồi với các thần tử, đều chỉ là quan hệ đôi bên có cung có cầu thôi. Trẫm cho các khanh tiền bạc, quyền thế, địa vị, thì các khanh nên hồi báo trẫm thứ mà các khanh nên hồi báo trẫm những thứ trẫm nên được nhận chứ. Hơn nữa, không có bất cứ chút ràng buộc tình cảm nào thì trẫm sẽ có thể diệt trừ không chút e ngại, không hề từ bỏ, hoàn toàn không mềm lòng. Yến khanh, khanh nên biết rằng, một đế vương có tình cảm cũng đồng nghĩa với việc có nhược điểm. Bất kể là ta hay là Hoàng Phủ Hoài Hàn đều sẽ không thể chấp nhận có nhược điểm như thế.”

Thật ra, hắn cũng không hiểu rõ được vì sao đang yên đang lành mình lại phải giải thích với y. Có lẽ… là để cho mình yên tâm một chút chăng, cũng có thể đây là cách họ tự thuyết phục mình, kiếm một lý do đường đường chính chính cho việc trỏe nên vô tình, lạnh lẽo mà thôi.

Nghe hắn ta nói vậy Nam Cung Cẩm cũng không nghĩ ngợi gì, vì nàng cũng đã nghe Hoàng Phủ Hoài Hàn nói câu tương tự, điều khác biết chính là, người trước mặt mình đây là kẻ hoàn toàn vô tình, mà Hoàng Phủ Hoài Hàn thì lại là có tình nhưng tự tay chặt đứt!

“Hoàng thượng, ngài là quân vương, thứ ngài hiểu, thần không cần phải hiểu!” Đừng tưởng nàng không biết tên này đang thử thăm dò mình!

“Yến khanh thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện làm Hoàng đế sao?” Mộ Dung Thiên Thu liếc y một cái.

Nam Cung Cẩm như bị giật mình, vô cùng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, ngài nghĩ nhiều quá, nếu ngài không yên tâm về thần, thì thần cáo quan về quê là được!” Nàng cảm thấy tai ong ong cả lên, đang yên đang lành tự dưng cái tên đoạn tụ chết tiệt này nói như thế làm gì?!

Thấy sắc mặt của nàng không giống giả vờ, Mộ Dung Thiên Thu cũng không hỏi lại, thản nhiên nói sang chuyện khác: “Vậy sáng nay Yến khanh cáo ốm không lên triều mà lại đi gặp Hoàng hậu của trẫm là thế nào?”

“Vì đêm qua thiếp thất của thần mất tích. Lúc trước quan hệ giữa nàng và Hoàng hậu nương nương không thệ, nên thần mới tới hỏi xem bên phía Hoàng hậu nương nương có tin tức gì hay không?” Nam Cung Cẩm nói, cũng cẩn thận quan sát sắc mặt của Mộ Dung Thiên Thu, muốn từ trên mặt của hắn nhận ra vài phần mánh khóe.

Ai ngờ, trên khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn lộ ra một nụ cười như châm chọc lại vừa như không, không biết hắn ta đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không so đo tính toán chuyện Yến Kinh Hồng coi trọng thiếp thất hơn cả việc triều chính, giọng nói đầy vẻ quái gở: “Yến khanh, khanh cảm thấy hiện nay thiếp của khanh đang ở đâu?”

“Hoàng thượng thấy thế nào?” Nàng không trả lời mà hỏi vặn lại!

Ánh mắt hai người giằng co trong không trung một lúc lâu, một đôi mắt màu xanh lục lóe lên tia sáng âm u, một đôi mắt phượng sáng rực ẩn chứa vẻ lạnh lùng!

Cuối cùng, Mộ Dung Thiên Thu đặt chén rượu trong tay mình xuống: “Yến khanh, trẫm muốn giữ lại một ai đó cũng không cần phải dùng thủ đoạn như vậy. Ngược lại, Yến khanh phải suy xét cho kỹ, có lẽ người lừa dối khanh mới là hung thủ thực sự!”

Mấy lời này, Nam Cung Cẩm tin! Tên Mộ Dung Thiên Thu này tuy là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng dù sao cũng vẫn là kẻ quang minh lỗi lạc, không đến mức dùng biện pháp như thế này hoặc nói dối. Như vậy nếu không ở chỗ Mộ Dung Thiên Thu thì ở đâu chứ? Ý của Phượng Ức Tuyết là ở trong tay Mộ Dung Thiên Thu, mà ý của Mộ Dung Thiên Thu lại là ở trong tay Phượng Ức Tuyết. Chuyện này... càng nghĩ càng thấy mơ hồ!

Nhận ra vẻ lo lắng của y, Mộ Dung Thiên Thu không khỏi phẩy tay: “Thôi được rồi, nếu Yến khanh lo lắng cho thiếp thất của mình thì về trước đi! Trẫm cũng không làm mất thời gian đi tìm nàng của khanh nữa!”

“Tạ ơn Hoàng thượng, vi thần cáo lui!” Nam Cung Cẩm lên tiếng rồi cung kính lui ra.

Sau khi nàng đi, đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm theo bóng nàng không chớp mắt. Yến khanh của trẫm, nếu khanh đã không nghĩ đến chuyện làm Hoàng đế, vậy đám Thần binh bất tử đêm qua là thế nào?!

Yến khanh à, cho dù khanh không muốn làm Hoàng đế, nhưng trên tay của khanh lại có quân cờ mạnh như vậy, khanh muốn trẫm phải làm thế nào để yên tâm được đây?

...

Ra khỏi hoàng cung, Nam Cung Cẩm ngồi trên xe ngựa day day thái dương đang đau nhức của mình. Phượng Ức Tuyết nói là Mộ Dung Thiên Thu, Mộ Dung Thiên Thu nói là Phượng Ức Tuyết, rốt cuộc nàng nên tin tưởng người nào? Và nên ra tay với người nào?

Nàng cứ giữ tâm trạng bực bội đó về đến tận phủ Thừa tường, một năm một mười nói hết mọi chuyện xảy ra hôm nay và sự lo lắng phiền muộn của mình cho Bách Lý Kinh Hồng nghe. Sau khi nói xong, dung nhan lãnh đạm của hắn chợt hiện lên vẻ bối rối: “Nàng có nghĩ ra nội gian là ai không?”

Đúng rồi! Nội gian! Ánh mắt Nam Cung Cẩm cũng sáng lên trong chớp mắt! Chỉ cần biết được nội gian là ai, chẳng phải có thể tìm hiểu được ngọn nguồn sự việc sao? “Ta sẽ cho người đi tra soát một lượt!”

Nhưng còn chưa đi được hai bước, ống tay áo của nàng lại bị ngón tay thon dài của hắn kéo lại: “Đừng vội vàng, nếu nàng cuống lên, mọi kế sách sẽ bị loạn.” Tra soát ư? Có thể tra soát ra cái gì được chứ? Đêm qua hỗn loạn như vậy làm gì có ai chú ý tới người khác ở đâu?

Nam Cung Cẩm dừng bước, trong lòng cũng dâng lên cảm giác thất bại. Hôm nay đúng là nàng chẳng ra sao cả, rối loạn cả lên, gần như đánh mất hoàn toàn sự tự chủ và khả năng phán đoán mà bình thường mình vẫn lấy làm kiêu ngạo đó!

“Thử nghĩ lại xem trong phủ có người nào hay có điều gì bất thường không?” Về lý mà nói, nếu thật sự có nội gian ẩn nấp đã lâu, thì chắc chắn phủ Thừa tướng đã sớm xảy ra không ít chuyện rồi. Nhưng cho đến ngày hôm nay mới xảy ra chuyện, cho nên hẳn là nhất thời chỉ tiết lộ chuyện này, mà người đó còn rất thông minh, thậm chí còn có thể nhìn ra được hành động đêm qua của họ là vì cái gì. Trong lòng hắn đã có đối tượng hiềm nghi, chỉ không thể xác định được vì không có chút chứng cứ và manh mối nào.

Nghe vậy, Nam Cung Cẩm cúi đầu suy nghĩ, nhưng hình như gần đây phủ Thừa tướng có gì khác thường đâu?!

Có điều, con ngươi của nàng nhanh chóng căng lên, trong đầu hiện lên hình ảnh nào đó đêm qua, rồi đi thật nhanh về phía hậu viện...