Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 8-9: Chương 4




Nghe tiếng gào thét thê lương trong phòng, Linh nhi bất giác run run khóe miệng, chợt cô nhìn thấy phu nhân Tề quốc công Trần thị cùng một đám hạ nhân đang đi tới đây, sau lưng còn có cả Vân Tử Y và Vân Lãnh Ngưng.

Tô Cẩm Bình vẫn còn ngồi trong phòng kêu gào.

Trần thị đi tới cửa, nghe tiếng khóc trong phòng, khẽ nhíu mày hỏi Linh nhi: “Cô nương nhà ngươi làm sao vậy? Sao lại khóc lóc thương tâm như thế?”

Vân Tử Y khinh bỉ hừ lạnh: “Còn làm sao được chứ ạ? Chẳng qua là chê bai phủ Quốc công nhà ta tiếp đón không chu đáo chứ gì, mẫu thân, mẹ nên nói với phụ thân để đuổi cô nàng không rõ lai lịch này ra ngoài đi, chẳng lẽ dung mạo giống cô cô thì nhất định sẽ là biểu muội của con sao, con không thấy thế!”

Linh nhi nghe vậy vô thức siết chặt nắm tay, cố nén cảm giác muốn đập nàng ta một trận xuống.

Vân Lãnh Ngưng không nhìn nổi nữa, quay sang nói: “Tỷ tỷ, dù gì cũng là người một nhà, tỷ cứ thành kiến như thế về biểu muội làm gì, nếu để truyền ra ngoài, người ta lại nói ngay cả biểu muội của mình mà trưởng nữ Vân gia ta cũng không dung nổi.”

“Rốt cuộc nàng là tỷ tỷ ruột của muội, hay ta là tỷ tỷ ruột của muội, muội…”

“Đủ rồi!”

Trần thị nghiêm mặt ngắt lời hai người: “Cãi nhau như thế còn ra thể thống gì nữa, phụ thân các con cho các con đi cùng ta để tới tặng đồ cho Cẩm nhi, không phải để nghe các con cãi nhau!”

“Vâng, mẫu thân!”

Vân Lãnh Ngưng cúi đầu.

Vân Tử Y lại hừ mũi quay đầu đi không nhìn họ nữa.

Đám hạ nhân bước tới đẩy cửa ra, lúc này Trần thị mới vào phòng cùng mấy người kia.

Vừa bước vào cửa, bà đã nhìn thấy Tô Cẩm Bình đang gào khóc không ngừng, thỉnh thoảng còn đấm vài cái xuống bàn, thoạt nhìn vô cùng thương tâm khổ sở.

Trần thị bước tới, quan tâm hỏi: “Cẩm nhi, cháu làm sao thế? Có phải có chỗ nào mợ tiếp đãi không chu đáo không?”

Cô nàng nào đó đang đau lòng xót ruột vì chưa kịp lấy chìa khóa kim khố của Bách Lý Kinh Hồng, liền lau nước mắt, hai mắt ngập nước nhìn Trần thị, miệng méo đi một cái, lại òa khóc tiếp: “Hu hu hu… Cháu rất nhớ mẫu thân…”

Đâu thể nói thật được chứ?! Linh nhi đang đứng ngoài cửa sau đầu cũng chảy thẳng xuống một vạch đen thật to, thì ra, trong lòng Tô cô nương, chiếc chìa khóa kim khố của điện hạ có thể đánh đồng với mẫu thân của nàng.

Trần thị nghe vậy cũng đỏ ửng mắt, bước tới nói: “Nếu mẫu thân cháu ở dưới suối vàng có linh thiêng, thì ắt cũng không muốn nhìn cháu thế này đâu.

Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nếu để ngoại tổ mẫu cháu biết, ngoại tổ mẫu cháu lại đau lòng đấy.”

“Giả vờ giả vịt!”

Vân Tử Y lườm một cái đầy khinh bỉ, quay đầu đi đầy vẻ kiêu ngạo.

“Tỷ tỷ!”

Vân Lãnh Ngưng trừng mắt lườm nàng ta một cái, không hiểu vì sao tỷ tỷ cứ khó chịu với biểu muội như thế nữa.

Hai ngày nay biểu muội tới đây cũng đâu có làm gì đắc tội tỷ ấy chứ.

Bắt đầu từ buổi yến tiệc hôm nay, tỷ ấy cứ tìm mọi cách gây khó dễ, giờ lại châm chọc khiêu khích biểu muội.

Tô Cẩm Bình hơi nheo mắt phượng, tia sáng lạnh lóe lên nhưng nhanh chóng biến mất, dù sao vợ chồng Tề quốc công đối xử với mình cũng không tệ, cho nên, đối với Vân Tử Y không biết điều này, nhịn được thì cứ nhịn đi.

Trần thị vỗ nhẹ vào tay Tô Cẩm Bình, phân phó nha hoàn sau lưng bê khay lại đây.

Bà đưa tay lật mấy tấm vải phủ trên khay, để lộ ra mấy tấm vải gấm bên trong, cười nói: “Đây là những thứ do đại cữu cữu của cháu đi viễn chinh Hách Lợi mà có được.

Hách Lợi là đất nước của tơ lụa, vải thiên vũ tàm ti này cũng là thứ hiếm có trên thế gian nên tướng quân mới muốn mang về một ít, vốn định để ta làm vài bộ xiêm y chống lạnh trong mùa đông, giờ cháu tới rồi, chúng ta tặng hết cho cháu.”

Tô Cẩm Bình nghe thấy vậy, đưa tay lau nước mắt do đau lòng vì chiếc chìa khóa kim khố chưa rơi vào túi mình kia, cảm động nhìn Trần thị: “Cữu mẫu đừng khách khí như vậy, số vải này cữu mẫu cứ giữ đi, dù sao chúng cháu cũng vẫn còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, sức khỏe cũng tốt hơn, đông sắp tới rồi, cữu mẫu nên mặc nhiều hơn một chút mới đúng ạ.”

Người của phủ Tề quốc công đối xử với nàng như vậy, nói không cảm động thì là nói dối, khóe mắt nàng khẽ liếc sang phía Vân Tử Y, nếu đã thế này, về sau cứ khoan dung với nàng ta hơn một chút là được, chỉ cần đối phương không quá đáng, nàng cũng có thể để cho nàng ta một con đường sống thoải mái.

Vân Tử Y đã sớm tức đến đỏ mắt, thứ này vô cùng quý báu, hiện giờ Hách Lợi đã bị san bằng, nên phương pháp dệt ra loại vải này cũng đã không còn tăm hơi nữa rồi.

Thiên Vũ tàm ti rất khó kiếm được, ngay cả trong Hoàng cung cũng chưa được vài bộ, trong những gia đình giàu có sung túc như nhà bọn họ, cũng chỉ có Vân gia là có vài bộ thôi.

Vậy mà mẫu thân lại muốn tặng hết cho cái người không rõ lai lịch này.

Nghe Tô Cẩm Bình nói vậy, nàng ta bước tới nói: “Mẫu thân, biểu muội đã không thích thì người mang về đi, dù sao cũng chỉ là một nha đầu quê mùa, đừng nói đến mặc thiên vũ tàm ti, dù có mặc phượng bào e rằng cũng chẳng ra thể thống gì đâu!”

“Khốn kiếp!”

Trần thị quát to một tiếng, tức đến tái mặt, đưa tay chỉ vào nàng ta, giận đến không biết phải nói thế này.

Sao con bé có thể nghĩ những điều không ra sao đó, còn dám nói ra thành lời chứ: “Mấy lời này mà con có thể tùy tiện nói ra miệng sao?!”

Vân Lãnh Ngưng cũng hơi nhíu mày.

Nghe mấy lời châm chọc của Vân Tử Y, Tô Cẩm Bình chỉ bỏ ngoài tai.

Nàng không phải tiểu nha đầu mười bảy mười tám tuổi chỉ biết ganh đua háo thắng, mấy chuyện nhàm chán này quả thật không khơi dậy hứng thú của nàng được, liền lên tiếng: “Nếu biểu tỷ thích thì cứ cầm hết đi, thể chất của muội muội rất tốt, mặc hay không mặc mấy bộ y phục này cũng không sao.”

“Đây rõ ràng là của nhà ta, sao lại biến thành như ngươi bố thí cho bản tiểu thư thế.

Thượng Quan Cẩm, đây là Vân gia ta, không phải Thượng Quan gia, ngươi nhận thức cho rõ thân phận của mình đi!”

Vân Tử Y hùng hùng hổ hổ đáp.

Dù tượng đá cũng biết bực mình, huống chi tính tình Tô Cẩm Bình vốn đã không được tốt lắm.

Nàng đang định lên tiếng, đã bị ánh mắt van nài của Vân Lãnh Ngưng giữ lại.

Trần thị đương nhiên lại quở trách Vân Tử Y một hồi, cuối cùng xoa dịu Tô Cẩm Bình xong mới đưa cả đám người này rời đi.

Chờ bọn họ đi khuất, Linh nhi liền bước vào, sắc mặt lạnh như băng nói: “Cô nương, Vân Tử Y kia khinh người quá đáng, để ta đi dạy dỗ nàng ta một trận!”

“Dạy dỗ à? Cô có biết trong phủ Tề quốc công này có bao nhiêu ẩn vệ, ám vệ không?”

Tô Cẩm Bình ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy một cái.

“Biết ạ!”

Linh nhi tự tin ngẩng cao đầu: “Không chỉ có nhiều ẩn vệ ám vệ, mà hậu viện còn có bố trí cả cơ quan ngũ hành, có điều, mấy thứ đó đều không cản được ta!”

“Vậy cô có biết, toàn bộ phủ Tề quốc công có mười mấy tên ám vệ có năng lực cao hơn cô không? Phân ra ở hai mặt Đông Bắc, Tây Nam của khu nhà chính, cùng với thư phòng, phòng ngủ của Tề quốc công, cách mười thước phía Bắc của phòng lão phu nhân, còn có viện của các vị tiểu thư, thiếu gia?”

Nàng chậm rãi rót một chén trà cho mình, mắt phượng khẽ liếc nhìn cô ấy.

Linh nhi hơi giật mình trợn trừng mắt, những ám vệ mà nàng vừa nói, mình lại không hề cảm nhận được, đúng vậy, đối với những người có phương pháp ẩn nấp cao hơn mình, thì với thực lực của cô đúng là không thể cảm nhận được, nhưng làm sao cô nương phát hiện ra? Thảo nào đêm qua nàng nói cái gì mà muốn ngắm cảnh của phủ Tề quốc công, nên đi ra ngoài dạo một vòng, lúc ấy mình còn thầm nghĩ đã nửa đêm rồi còn ngắm cái gì.

“Cô còn quá yếu.”

Chỉ bốn chữ, phán xét đối phương.

Đây là lý do mà nàng tạm thời khoan nhượng không trực tiếp giết phủ Trấn quốc công.

Đường đường là một phủ Trấn quốc công, danh gia vọng tộc hàng trăm năm nay, dù có kém hơn phủ Tề quốc công, thì thực lực cũng không kém quá nhiều.

Bốn chữ này hiển nhiên đã khiến Linh nhi bị đả kích không nhỏ, nếu Diệt đại nhân ở đây nhất định cũng có thể cảm nhận được, nhưng cô thì hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Thấy mặt cô lộ vẻ chán nản, Tô Cẩm Bình cười nói: “Cô cũng không cần phải quá tuyệt vọng, thật ra chính ta cũng chưa đủ mạnh.

Tuyệt đối không được hài lòng với năng lực của mình, phải nghĩ rằng núi cao còn có núi cao hơn, nhưng cũng phải tin rằng bản thân mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Đây là điều đầu tiên ta dạy cho cô, nhớ kỹ lấy!”

“Cảm ơn cô nương!”

Tuyệt đối không được hài lòng với năng lực của mình, cho nên cứ theo đuổi mục tiêu vô hạn, thì tiến bộ cũng sẽ vô hạn, ý cô nương là vậy sao? Tô Cẩm Bình lại liếc nhìn cô ấy một cái, bỗng cảm thấy rất hứng thú với nha đầu này, vẻ ngoài lạnh như băng trong nội tâm lại rối rắm, nếu đi theo mình, cuộc sống sau này sẽ vui vẻ hơn nhiều, vì thế, nàng bắt đầu kế hoạch lôi kéo vây cánh của mình: “Linh nhi, hay là, từ nay về sau em theo ta đi!”

“Dạ? Cô nương, không phải thuộc hạ vốn đi theo ngài sao?”

Linh nhi chưa kịp hiểu ra.

“Ý ta là, em theo ta, chỉ theo ta, như vậy, chủ nhân của em là ta, chứ không phải Bách Lý Kinh Hồng.”

Nàng nghĩ tỷ lệ thành công của mình cũng không phải quá lớn, dù sao sự sùng bái của cô gái trước mặt này đối với Bách Lý Kinh Hồng đã đến mức độ trên cả thần thánh rồi.

Ai ngờ, Linh nhi nghĩ ngợi một lúc sau, lại khẽ gật đầu đồng ý! Vì sao đồng ý à? Thứ nhất, theo suy nghĩ của cô thì theo Hoàng tử điện hạ hay Hoàng tử phi không phải đều giống nhau sao? Có gì khác đâu? Hơn nữa, ban nãy Hoàng tử điện hạ bị đánh đến thê thảm như vậy còn không dám nói thêm câu gì, sau này đi theo Hoàng tử phi cũng sẽ nở mày nở mặt hơn một chút, mà quan trọng nhất là, vì mình đã lỡ miệng bán đứng điện hạ, không biết sau này sẽ bị trừng phạt thế nào, có một chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc như Hoàng tử phi thì Hoàng tử điện hạ cũng sẽ không làm gì cô cả, phân tích từ đầu tới cuối xong, cô lập tức đồng ý ngay.

… Bách Lý Kinh Hồng vừa về phủ Tam hoàng tử, Phong và Tu đều bước tới quan tâm hỏi: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”

Hai ánh mắt tha thiết đều quét trên mặt đối phương, bọn họ vẫn nhớ rõ lần trước điện hạ bị đánh vào mặt, lần này trên mặt lại không có vẻ gì lạ, chẳng lẽ lần này Hoàng tử phi nổi lòng từ bi, tha cho điện hạ sao? Người nào đó vừa nghe thuộc hạ hỏi như vậy, mặt hơi cứng lại một chút.

Không sao à, sao có thể không sao được, mông hắn bây giờ không có đến nửa phần cảm giác nào, bao nhiêu năm nay không phải là không bị thương bao giờ, nhưng bị thương ở mông thì đây vẫn là lần đầu tiên!!! Nhưng mà… hắn có thể nói ra chuyện mình bị lột quần quất vào mông sao? Có giết hắn hắn cũng không thể nói thành lời được.

Hắn gượng cười đáp: “Không sao.”

Nụ cười này khiến cả Phong và Tu không hẹn mà cùng trợn trừng mắt, sau đó nhìn nhau, điện hạ mà cũng cười, vậy thì chắc chắn — có vấn đề!!! Hắn chậm rãi bước tới bên bàn, muốn ngồi xuống nhưng lại chợt nhớ tới cái mông của mình, nếu ngồi xuống hẳn sẽ rất đau đớn, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc của Phong và Tu, hắn đành cắn răng ngồi xuống.

Khi mông tiếp xúc với mặt ghế, vẻ mặt hắn cứng lại.

“Điện hạ!”

Phong nuốt nước miếng, hỏi tiếp, “Chuyện đó… Hoàng tử phi có… có… có…”

“Ngươi rảnh lắm sao?”

Giọng nói không mặn không nhạt vang lên, đôi mắt lạnh lùng thản nhiên nhìn hắn ta, sắc mặt lãnh đạm nhưng Phong và Tu đều biết điện hạ đang tức giận.

“Không… không ạ, thuộc hạ chỉ quan tâm ngài thôi mà!”

Mồ hôi lạnh lặng lẽ lăn dài trên trán, chỉ vì hắn ta chưa từng thấy điện hạ quỷ dị như vậy bảo giờ mà, vì chứng minh mình không sao còn cười với bọn họ, nhưng mà điện hạ à, chẳng lẽ ngài không biết nụ cười này của ngài mới thực sự rất có vấn đề sao?! Tu lẳng lặng nhìn Bách Lý Kinh Hồng, từ trên xuống dưới đúng là không có dấu vết bị ai đánh đập, nhưng vẫn thấy thiếu gì đó, thiếu gì nhỉ? Nhìn một lúc lâu, hắn ta mới chợt nhớ ra, không kịp nghĩ ngợi nhiều liền hỏi luôn: “Điện hạ, chổi lông gà của ngài đâu?”

Hắn ta vừa dứt lời, khuôn mặt bạch ngọc của người nào đó đỏ bừng lên, không biết là do xấu hổ hay giận dữ, ánh mắt xám bạc thản nhiên nhìn hắn ta, cho đến khi Tu nổi hết cả da gà, hai chân run rẩy, mềm nhũn quỳ xuống trước mặt hắn: “Điện hạ, thuộc hạ nhiều chuyện!”

“Giết hết toàn bộ gà trong phủ cho bản cung, cả phủ Tề quốc công, cũng dùng cách nào đó giết sạch gà đi.

Sau này, không được phép để gà xuất hiện trước mặt Hoàng tử phi nữa, rõ chưa?”

Mặt hắn không chút biểu cảm nào nhìn bọn họ, mông vẫn rát rát tê tê rất đau đớn.

Hắn biết hiện giờ hắn nên đi bôi thuốc ngay, nhưng nếu để cho thủ hạ của chính mình biết mình bị thương ở đâu, thì e rằng cả đời này hắn cũng không thể ngóc đầu lên nhìn người khác được nữa, nên đành phải ra vẻ trấn tĩnh ngồi ở đây một lát.

“Hiểu… hiểu rồi ạ!”

Hai người vội trả lời, sau đó không hẹn mà cùng nhìn thấy trong mắt nhau một tin tức, chẳng lẽ Hoàng tử phi bắt điện hạ đi chọi gà sao? Chỉ một lát sau, Vẫn đột ngột trở lại.

Hắn ta vốn được phân phó âm thầm bảo vệ Tô Cẩm Bình, chẳng qua trước khi Bách Lý Kinh Hồng bị đánh đã sai hắn ta đi xa một chút, nên hắn ta cũng không biết chuyện điện hạ nhà mình bị đánh vào mông, chỉ bẩm báo lại chuyện mình vừa thấy: “Điện hạ, Linh nhi bán đứng ngài, à không phải, Linh nhi quy phục Hoàng tử phi.”

Nói xong, hắn ta nói hết sự tình từ đầu đến cuối.

Khóe môi Bách Lý Kinh Hồng hơi run lên, cũng hiểu ngay vì sao Linh nhi chọn đi theo nàng.

Trầm ngâm một lúc lâu, hắn lại nói: “Nếu nàng thích nha hoàn hầu hạ, vậy thì cho Dĩ Mạch cũng sang hầu hạ nàng đi.”

Diệt vừa bước vào cửa, chợt nghe điện hạ nhà mình nói mấy lời này, mặt hắn ta cứng đờ, vội vàng vọt tới xin xỏ: “Điện hạ, không được đâu, không được ạ.

Như thế không công bằng, hai hộ pháp của thuộc hạ đều cho Hoàng tử phi cả, thuộc hạ phải làm sao bây giờ? Thuộc hạ nhất định sẽ vất vả chết mất thôi! Không phải hộ pháp của Phong cũng có nữ ám vệ sao? Vì sao lại điều hết của thuộc hạ đi chứ? Điện hạ, không công bằng!”

Hắn ta khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem khiến cho Phong và Tu đều như nhìn xuyên qua hắn ta mà thấy hình bóng của Tô Cẩm Bình.

Vì Diệt gặp Hoàng tử phi nhiều lần nhất nên cũng bị lây bệnh sao? “Ngươi quản lý hộ pháp của mình không tốt, thì để nàng quản giúp ngươi đi, cũng tránh lại nói sai cái gì nữa.”

Hắn thản nhiên đáp lại tiếng gào khóc thảm thiết kia, mặt đầy vẻ không thèm bận tâm.

Trong lòng Diệt thoáng giật mình, cảm thấy không ổn, trong đầu xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái “chẳng lẽ”

với “hay là”

sau đó lại ngẩng đầu liếc nhìn mấy huynh đệ kia một cái, thấy bọn họ đều nhìn mình đầy cảm thông, hắn ta thoáng ngờ ngợ rằng có chuyện gì có thể bị lộ ra, nhưng xem xét lại lại thấy điện hạ nhà mình hình như không có chuyện gì cả, liền nói: “Điện hạ, tuy chuyện trước kia là do thuộc hạ sơ suất, nhưng không phải ngài không sao cả đấy sao ạ? Ngài để lại Dĩ Mạch cho thuộc hạ đi mà!”

Không sao cả à?! Bây giờ thì hắn có sao cũng chẳng thể nào nói ra được! Ánh mắt sắc nhọn quét về phía Diệt: “Ngươi có ý kiến với mệnh lệnh của bản cung sao?!”

Con ngươi như bừng bừng tức giận, chỉ muốn đốt cháy tên Diệt kia! Diệt sợ đến run người, vội cúi đầu: “Thuộc hạ không dám!”

Có cũng không dám nói ấy! “Vậy cứ quyết định vậy đi!”

Hắn đặt chiếc cốc trên tay mình xuống, nhìn sắc mặt đau lòng của Diệt, lúc này mới cảm thấy sự uất ức vì bị đòn tiêu tan đi một chút, chậm rãi đứng dậy.

Bỗng chợt nhớ tới một chuyện, lại thản nhiên nói: “Giờ Linh nhi đi theo nàng, không phải là người của Dạ Mạc sơn trang nữa, sau này cũng không cần thiết phải ăn quả lưu ly nữa.”

Mấy người liền cung kính đáp: “Vâng ạ!”

Chờ bọn họ đáp xong, tâm trạng Bách Lý Kinh Hồng mới như tan bớt mây mù, đi vào phòng ngủ của mình, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Quả lưu ly là loại quả nổi danh hiếm có trên thế gian, mỗi năm chỉ có mấy quả, cũng là thứ quả mà Linh nhi thường coi là ‘đẹp nhất trên đời’, cô ấy còn từng nói rằng: “Nếu hàng năm mà không được ăn quả lưu ly, thì giống như cuộc đời mất đi màu sắc, chỉ còn lại một màu xám xịt.”

Vì thế, mấy người họ không hẹn mà cùng nhìn về phía phủ Tề quốc công, thầm bi ai thay cho cuộc sống sau này sẽ biến thành màu xám xịt của Linh nhi… Sao trước kia bọn họ không biết điện hạ thù dai như vậy chứ? “Các huynh nghĩ rốt cuộc Hoàng tử phi làm gì với điện hạ?”

Phong ra vẻ thần bí hỏi.

Tu gãi gãi đầu, đi theo điện hạ sắp hai mươi năm rồi, cũng chưa từng nhìn thấy điện hạ biến thành bộ dạng quỷ dị như hôm nay, thật sự khiến hắn ta không nghĩ ra, một lúc lâu sau mới đoán: “Không phải là chiếm đoạt mất sự trong sạch của điện hạ chứ?”

Phong đập “bốp”

một cái vào đầu hắn ta, nhìn hắn ta như đang nhìn kẻ ngốc nghếch: “Trên thế gian này đúng là chỉ có tên ngụy hòa thượng như huynh mới coi trọng trinh tiết như vậy, nếu điện hạ thực sự bị nàng chiếm đoạt trong sạch thì chưa biết sẽ cao hứng thành thế nào nữa!”

Diệt cũng thầm đồng ý, nhưng chuyện này lại càng không tìm ra đáp án, ánh mắt bốn người không hẹn mà cùng quét về phía tẩm cung của Bách Lý Kinh Hồng, nói đi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???

***

Hôm sau, để ăn mừng Tam hoàng tử điện hạ về nước, công chúa Bình Dương mở tiệc mừng, yến tiệc mời thanh niên tài giỏi cùng các danh môn thục nữ, thiệp mời đương nhiên cũng gửi tới phủ Tam hoàng tử và phủ Tề quốc công, thế nên phủ Trấn quốc công cũng không bị bỏ sót. Vì thế, từ sáng sớm Tô Cẩm Bình đã cùng Vân Lãnh Ngưng, Vân Tử Y đến phủ công chúa Bình Dương.

Tới nơi, mọi người đều đang hàn huyên, Tô Cẩm Bình cùng Vân Lãnh Ngưng ngồi hóng gió trong lương đình, Vân Tử Y không muốn nhìn thấy Tô Cẩm Bình nên bước ra thật xa mới ngồi xuống. Hiện giờ tuy là mùa thu nhưng trong phủ công chúa Bình Dương trăm hoa đều đua nở, nhờ hạ nhân chăm sóc cẩn thận, nên trừ hoa đào và một số loại hoa quý hiếm, thì hầu như ở đây hoa nào cũng có. Bên tai vang lên tiếng bàn tán của nhóm quý nữ: “Biết gì không, hôm qua xảy ra chuyện lớn đấy!”

“Có rất nhiều nhà bị trộm, nhưng mà tên trộm này cũng rất kỳ quái, thứ nhất là không trộm tiền, thứ hai là không giết người, chỉ giết sạch gà trong nhà người ta, còn đốt sạch lông gà không để lại một cọng.

Sáng nay lúc ta ra ngoài, có nghe quản gia nói hiện giờ toàn bộ kinh thành không thể tìm thấy một cọng lông gà nào.”

Mấy lời này là do thứ nữ phủ Tấn vương nói, địa vị của thứ nữ không thể so với con trưởng, chỉ cao hơn đám nha hoàn một chút thôi, nên mới cảm thấy hứng thú với mấy chuyện thế này. Tô Cẩm Bình nghe vậy, mi tâm khẽ giật, thầm đoán được là chuyện gì xảy ra, đôi môi đỏ mọng cong lên cười lạnh, cái tên này, nghĩ rằng giết sạch gà rồi thì mình không có cách nào khác sao? Trên đời này ngoài chổi lông gà ra thì vẫn còn có lông vịt, lông ngỗng, ngay cả lông chim sẻ cũng vẫn làm chổi được cơ mà.

Có thể nghĩ đến biện pháp trả thù trên lũ gà thật đúng là vất vả cho hắn! Khóe miệng Linh nhi cũng hơi run run, xem ra điện hạ đúng là bị đánh đến phát sợ. Không bao lâu sau, tiếng ồn ào nhốn nháo vang lên, thì ra là mấy vị mỹ nam của Nam Nhạc đến, Đại Hoàng tử Bách Lý Hề, Tứ Hoàng tử Bách Lý Thần, Thất Hoàng tử Bách Lý Nghị cùng đến một lúc.

Tô Cẩm Bình nhìn những người kia từ xa một cái, không thể không nói, dung mạo của hoàng thất Nam Nhạc đều rất xuất chúng, mấy người kia tuy không so được với Bách Lý Kinh Hồng nhưng cũng đều là mỹ nam tuyệt thế. Nhóm quý nữ thoáng yên lặng như tờ, cố gắng phô bày phong thái đẹp nhất của mình, ai cũng như con chim công xòe đuôi, ngượng ngùng đỏ mặt nhìn mấy người kia. Bách Lý Nghị đảo mắt nhìn, lập tức thấy bóng người mặc xiêm y trắng muốt trong lương đình, nhớ đến cảnh mình bị lạnh nhạt trong yến tiệc ở Hoàng cung hôm qua, đáy mắt hắn ta thoáng xuất hiện tia âm u, càng thờ ơ với hắn ta, hắn ta lại càng muốn có, người con gái này, hắn ta đã nhắm rồi!!! Hắn ta bước nhanh vài bước về phía Tô Cẩm Bình, nói: “Thượng Quan cô nương, có duyên quá!”

“Điện hạ không chỉ có duyên với ta, mà cũng rất có duyên với các tiểu thư có mặt ở đây.”

Ẩn ý à, ngươi đừng có nói mấy câu vô nghĩa như vậy. “Ha ha ha…”

Đại Hoàng tử Bách Lý Hề khẽ cười, chậm rãi bước tới nhìn Tô Cẩm Bình, thoáng sững sờ vì dung mạo của đối phương, rồi cười nói với Bách Lý Nghị: “Thất hoàng đệ, thì ra vẫn còn có cô nương không vừa mắt đệ!”

Bách Lý Nghị vốn cũng cảm thấy mất thể diện, lại nghe thấy mấy lời này hắn ta vô cùng nhục nhã, định nói câu gì đó để cứu vãn thể diện của mình, bỗng cảm giác không khí xung quanh như đóng băng lại.

Hắn ta quay đầu, thì ra là đệ nhất mỹ nhân Nam Nhạc, Mộ Dung Song đến, nhưng khác với thường ngày là, lúc trước tất cả mọi người đều chú ý đến ả, là vì mỹ mạo xuất chúng của ả, còn bây giờ họ chú ý đến ả, lại vì chuyện giữa ả và Bách Lý Kinh Hồng.

Dù sao, một cô nương bị từ hôn đã không xấu hổ đến mức thắt cổ tự tử rồi thì từ nay về sau cũng nên đóng cửa ngồi nhà đừng ra đường nữa, thế nhưng hôm nay ả lại trang điểm chưng diện xinh đẹp vênh vang ra ngoài. Bên cạnh ả còn có mấy người thanh niên đi cùng.

Linh nhi lẳng lặng ghé vào tai Tô Cẩm Bình giới thiệu: “Người mặc xiêm y màu trắng kia là Đại công tử phủ Trấn quốc công, cũng là tân khoa Trạng nguyên khoa cử năm nay, Mộ Dung Phong.

Người áo lam cầm quạt trên tay là Mộ Dung Hoa, nhị công tử phủ Trấn quốc công, kiêu ngạo ngang ngược hống hách, không việc ác nào không làm.

Người mặc áo xanh là Mộ Dung Hạo, Tam công tử, thống lĩnh kiêu kỵ doanh.”

Tô Cẩm Bình lạnh lùng nhìn mấy người đó, chậm rãi gật đầu. Mộ Dung Song đi thẳng tới, chợt nhìn thấy Tô Cẩm Bình, ả trợn trừng mắt như nhìn thấy ma, vì sao nàng lại ở đây?! Tin tức ả nhận được là Tô Cẩm Bình trốn đi, không rõ tung tích, có điều, dù nàng có đến Nam Nhạc, cũng không có lý do gì xuất hiện ở đây chứ?! Thấy tiểu muội thất thố như vậy, Mộ Dung Phong khẽ ho khan vài tiếng nhắc nhở ả.

Lúc này Mộ Dung Song mới hồi phục tinh thần, nhưng ngay sau đó, ánh mắt ả ta dần chuyển thành vui sướng, đúng thế, là vui sướng, là sự vui sướng khi nhìn thấy con mồi! Tô Cẩm Bình, đến Nam Nhạc này, ngươi có được mấy phần năng lực để đấu với ta?! Ánh mắt thâm độc đối chọi với ánh mắt khát máu như cười như không của Tô Cẩm Bình, một lúc lâu sau, hai người lại nhìn nhau cười rồi rời mắt đi.

Mộ Dung Song, chúc ngươi ngày hôm nay sẽ có một ký ức vui vẻ!!! “Tinh!”

một tiếng vang lên, tiếng đàn sáo truyền tới, từng thanh từng âm như chạm tới tâm hồn của người ta, giống như làn gió mát nhẹ thổi tới, gột rửa sạch sẽ tâm linh của con người.

Bên môi Tô Cẩm Bình cũng không kìm được khẽ cười nhạt, đến rồi! Tiếng nhạc vừa vang lên, sắc mặt nhóm quý nữ đều trở nên kỳ quái, vừa phức tạp lại vừa thèm muốn.

Vân Lãnh Ngưng nói với Tô Cẩm Bình: “Chắc là tiếng đàn của Lăng công tử, trên đời này, trừ Lăng công tử ra, không thể tìm được người thứ hai có tiếng đàn thanh cao như thế.”

Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, trước khi đến đây, Linh nhi đã nói cho nàng biết người hôm nay sẽ tới, đương nhiên cũng chính là vị Lăng công tử này.

Khả năng gảy đàn của y làm thiên hạ phải kinh hãi, được tiếng là thiên hạ đệ nhất cầm sư, nhưng thân phận của y cũng là đầu bài của Tần Lâu sở quán.

Tuy là thanh quan (bán nghệ không bán thân), nhưng người đời cũng luôn nhìn y bằng ánh mắt khinh thường và dè bỉu.

Mà người đứng ra tổ chức yến tiệc hôm nay, công chúa Bình Dương nhận hết thánh sủng, lại một lòng ái mộ y, chỉ vì do thân phận của y tác động, nên dù công chúa Bình Dương có thích y đến mấy thì bọn họ cũng không có khả năng.

Còn nghe nói, vị công tử kia không thèm để mắt tới công chúa Bình Dương, nhưng công chúa Bình Dương cũng rất thú vị, lại nói với Hoàng thượng rằng đời này không lấy chồng, vì sao thì mọi người đương nhiên đều biết hết, coi như là một bí mật công khai.

Vị Lăng công tử này, hôm nay chính là trợ thủ lớn nhất của Tô Cẩm Bình! Đại Hoàng tử nói: “Tiếng đàn của Lăng công tử cất lên, nói vậy hoàng muội cũng ở bên đó rồi, chúng ta đi qua thôi!”

Mọi người nghe vậy đều đứng dậy, vòng qua hoa viên Thúy Điểu Tề Minh, đi thằng đến hồ Thanh Thủy ở hậu viện.

Từ rất xa đã nhìn thấy, ánh mặt trời lấp lánh trên mặt cầu, một công tử áo trắng cúi đầu, nhẹ nhàng gảy đàn, phong thái như chim hạc đậu trong rừng xanh, tay áo bào phất qua như nước chảy mây trôi, đứng nhìn từ xa, cảnh đẹp thật chẳng khác nào cảnh trong mộng. Nước hồ trong veo dưới làn gió nhẹ thổi qua tạo nên từng vòng gợn sóng, giống như chính tiếng đàn ấy đã lay động lòng hồ khiến nó gợn sóng.

Đẹp đến ngỡ ngàng, thực sự là đẹp đến ngỡ ngàng.

Nếu nói Bách Lý Kinh Hồng là thần tiên lạc bước xuống trần gian, thì người thanh niên này lại như đóa sen trắng không nhiễm bụi trần.

Bảo sao công chúa Bình Dương lại ái mộ y đến vậy, ngay cả Tô Cẩm Bình lúc trước vốn cho rằng đối phương chẳng qua chỉ có dung mạo xuất sắc một chút, lại mang theo khí tức phong trần thôi, nhưng không ngờ một người thanh niên phong trần cũng có thể thoát tục như thế.

Nàng lẳng lặng nhìn y, không kìm được liền nói: “Mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trong nước trong chẳng lẳng lơ.”

Mấy từ này vang lên, một vài vị tiểu thư công tử có chút tài năng đều quay sang nhìn Tô Cẩm Bình, câu thơ hay quá, rất hay! Vị Lăng công tử kia nghe tiếng nói nhỏ này, bàn tay gảy đàn hơi run lên, dây đàn cũng đứt mất một dây, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, đôi mắt trong như nước dần hiện lên vẻ phức tạp.

Sau đó, y lại cúi đầu nhìn dây đàn bị đứt, chậm rãi nói: “Xin lỗi!”

Khi Tô Cẩm Bình nhìn thấy mặt của đối phương, mắt thoáng có vẻ kinh ngạc, quả nhiên là dung nhan thánh thiện như sen trắng, đường nét như hoa là để nói người đàn ông thế này đây. Mộ Dung Song chỉ nghe nói đến vị Lăng công tử này, nhưng chưa từng gặp, hôm nay vừa thấy cũng thầm tán thưởng, nhưng dù người đàn ông đó có đẹp đến đâu, cũng không sánh bằng Kinh Hồng ca ca trong lòng ả. “Bộ dạng có đẹp không?”

Giọng nói lạnh tanh vang lên bên tai, Tô Cẩm Bình giật mình quay đầu, nhìn thấy ngay người nào đó, sắc mặt vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong mắt thoáng có vẻ ghen tuông. Linh nhi vừa nhìn thấy điện hạ nhà mình chỉ mong có thể lập tức chạy xa ra hơn mười thước, trong lòng vô cùng đau thương, buồn bực mà bất an. Hắn vừa xuất hiện, không ngoại lệ lại cướp đi ánh mắt của mọi người, ngay cả vị Lăng công tử kia cũng có vẻ ca ngợi.

Công chúa Bình Dương nãy giờ ngắm Lăng công tử đến ngẩn người, giờ mới hồi phục tinh thần, quay sang nhìn Bách Lý Kinh Hồng: “Đây là Tam hoàng huynh phải không?”

Nàng ta cười đứng dậy đi đến trước mặt Bách Lý Kinh Hồng. “Ừ.”

Hắn lãnh đạm đáp, rõ ràng không có ý muốn nói nhiều.

Công chúa Bình Dương thấy hắn thờ ơ như thế cũng hơi xấu hổ, không biết phải nói gì tiếp.

Mộ Dung Song lại bước nhanh vài bước đến trước mặt Bách Lý Kinh Hồng: “Kinh Hồng ca ca!”

Tiếng gọi này khiến tất cả mọi người đều nín thở chăm chú theo dõi chờ xem trò hay.

Tô Cẩm Bình cũng từ từ quay sang, hơi mất vui nhìn bên này, ả Mộ Dung Song kia còn có thể không biết xấu hổ hơn một chút không? Mà sau khi nhận được ánh mắt không vui của nàng, Bách Lý Kinh Hồng mới cảm thấy vị chua nhạt đi một chút, nhìn người con gái trước mặt, vẻ phiền chán hiện lên trong mắt, rất nhanh rồi biến mất: “Bản cung biết ngươi sao?”

Câu nói này khiến không ít quý nữ cúi đầu cười trộm, nhiệt tình áp tới gọi một tiếng như vậy mà người ta căn bản không biết! Sau khi cười trộm, họ lại đỏ mặt nhìn người đàn ông kia.

Tuy hai mắt bị mù, nhưng vừa nhìn thấy hắn, các nàng lại không thể ức chế được tình cảm ái mộ đến cuồng nhiệt của mình. Không biết Bách Lý Nghị cố tình hay vô ý, lên tiếng nhắc nhở: “Tam hoàng huynh, vị này là vị hôn thê của huynh mà, không phải mấy ngày trước vừa tới Đông Lăng thăm huynh sao?”

“À, quên mất.”

Ba chữ nhẹ nhàng bay ra, bộc lộ rõ hắn chẳng thèm bận tâm đến đối phương.

Mộ Dung Song cứ nghĩ ở đây có nhiều người như vậy, dù thế nào đối phương cũng phải để cho mình chút thể diện, tiếc là chút thể diện không cấp đã đành, lại còn nói rằng quên mất khiến cho ả tức đến nỗi suýt hộc máu! Tình huống này đương nhiên cũng khiến không ít cô gái không thích Mộ Dung Song vô cùng sung sướng.

Có điều, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Nam Nhạc mà Tam hoàng tử điện hạ còn không thèm để mắt, trong lòng các nàng không khỏi tò mò rốt cuộc cô gái như thế nào mới có thể được hắn nhìn tới? Một cơn gió thu nổi lên, lá phong màu đỏ như lửa rơi xuống tóc Tô Cẩm Bình.

Cũng đúng lúc này, người sáng chói như ánh mặt trời, lại dịu mát như ánh trăng kia chợt đưa bàn tay thon dài ra, gỡ chiếc lá phong đó xuống giúp Tô Cẩm Bình.

Đôi mắt xám bạc hiện lên vẻ dịu dàng đến lạ kỳ, động tác vô cùng đơn giản này, lại khiến hô hấp mọi người như ngừng lại. Đẹp như tia nắng, lãnh đạm như vầng trăng, rõ ràng là một người đàn ông đứng trên mây khiến mọi người phải ngước nhìn, rõ ràng là một người đàn ông còn tuyệt tình tuyệt tâm hơn cả thần tiên trên trời, lại bỗng cúi thấp cái đầu cao quý của mình xuống, đầu ngón tay trao hết cả dịu dàng cho một cô gái phàm trần.

Sắc mặt vẫn lãnh đạm như thường, chỉ là, trong phần lơ đãng lại toát ra tình ý như dòng suối nhỏ chảy giữa rừng sâu, chậm rãi rót vào lòng mọi người, nhìn hình ảnh này, họ thoáng cảm thấy ngọt ngào, nhưng vào trong miệng lại thêm cả vị chua chua.

Mộ Dung Song chỉ muốn lao tới xé nát Tô Cẩm Bình ra.

Kinh Hồng ca ca là của ả, dù không thương ả, cũng tuyệt đối không thể dịu dàng như thế với bất kỳ người nào khác! Tô Cẩm Bình cũng quay đầu, nhoẻn miệng khẽ cười với hắn.

Thời khắc này, nhìn hai người hài hòa đến kỳ diệu, khiến người ta cảm thấy bọn họ giống như đôi vợ chồng già đã thành thân nhiều năm, cũng khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác say mê đến lạ kỳ. Vân Tử Y nổi giận đùng đùng bước tới nói: “Tam hoàng tử điện hạ, biểu muội ta vẫn là cô nương khuê các chưa gả chồng, xin ngài tôn trọng một chút!”

Nói là nói vậy, nhưng ánh mắt thù hận lại nhìn thẳng Tô Cẩm Bình. “Điện hạ cũng chỉ có ý tốt thôi, đại biểu tỷ cần gì phải hùng hổ như thế.”

Tô Cẩm Bình không để tâm nói, rồi quay sang nói chuyện với Vân Lãnh Ngưng. Thái độ như thực sự bất cần này, vào trong mắt các cô gái khác, tự dưng lại thành chua cay mặn ngọt, ấm lạnh tự nhận thức.

Hình ảnh mà họ nằm mơ cũng không thấy, người ta nhận được lại như chẳng thèm bận tâm.