Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 42: Chương 18.1




Đang nói chuyện, một viên pháo hiệu nổ vang trên không trung, có vẻ là đám Hủy phát tín hiệu cho Bách Lý Kinh Hồng. Cũng không lâu sau, một cái thang dây được thả từ trên đỉnh núi xuống, lắc lư trước cửa sơn động.

Bách Lý Kinh Hồng đi ra ngoài trước, Tô Cẩm Bình đứng sau kêu lên: “Này, kéo Lãnh Tử Hàn ra ngoài đi!”

Nhưng gọi mãi người kia cũng chẳng hề có ý muốn quay đầu đáp lại nàng. Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, cái tên chết tiệt, lúc cần lại chẳng có tác dụng gì! Nàng cắn chặt răng rồi khiêng Lãnh Tử Hàn ra ngoài, vì thân thủ của mình không tồi nên khiêng Lãnh Tử Hàn cũng không thấy nặng nề gì lắm, có điều, nàng vừa làm như vậy, trong lòng hắn lại càng mất hứng hơn.

Hắn dừng bước, chờ nàng đi đến bên cạnh mình, rồi không nói lấy một lời, xách thẳng Lãnh Tử Hàn về phía này, kéo ra cửa động, vận đủ nội lực sau đó ném thẳng lên trên.

Đám người Hủy ở trên đỉnh núi thấy một vật thể bất minh màu đen bay lên đều giật mình đánh ngược nó lại theo phản xạ. May mà Phá vừa chạy tới nơi nhanh tay nhanh mắt đón được giáo chủ nhà mình, mới giúp Lãnh Tử Hàn thoát khỏi vận mệnh bị người ta đánh rơi xuống vực trong lúc ngất xỉu.

Sau đó, Bách Lý Kinh Hồng và Tô Cẩm Bình cùng đi lên, chân chỉ vừa chạm đất, nhìn thấy Phá đang định đưa Lãnh Tử Hàn ngất xỉu rời đi, Tô Cẩm Bình trợn trừng hai mắt, vội hét to: “Ngăn họ lại!”

Tiếng nàng vừa dứt, Hủy liền chặn ngay trước mặt Phá. Ngay cả điện hạ mà hoàng tử phi còn dám đánh, nếu mình còn chưa muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời nàng là hơn!

Tô Cẩm Bình quay đầu sang hung dữ lườm Bách Lý Kinh Hồng một cái, nếu tự tay khiêng Lãnh Tử Hàn lên rồi đem đi đổi tiền thưởng là xong rồi, cái tên chết tiệt này lại cố tình ném lên. Giờ thì hay, ném nữa đi, chưa biết chừng một vạn lượng vàng đến miệng rồi còn rơi mất thôi!!!

Thấy ánh mắt không mấy lương thiện của nàng, khóe môi Bách Lý Kinh Hồng hơi giật giật lên vài cái, sau đó, một luồng khí cực mạnh cũng tuôn trào ra khỏi cơ thể hắn, áp bức Phá ở cách đó không xa. Phá nhíu mày cân nhắc tình trạng hiện giờ, giáo chúng Ma giáo còn chưa đuổi kịp tới nơi, lúc này chỉ có một mình y đỡ giáo chủ đang ngất xỉu, trước mặt là Hủy có thực lực tương đương với mình, sau lưng là Bách Lý Kinh Hồng tuyệt đối có thể giết mình trong một giây. Y do dự một chút, sau đó rất hèn nhát buông giáo chủ nhà mình ra, đi mất!

Dù sao bọn họ cũng không thể làm gì giáo chủ, y cần gì phải lãng phí cái mạng nhỏ của mình ở đây chứ?!

Vì thế, ngay trong lúc đang hôn mê, Lãnh Tử Hàn bị thủ hạ của mình bỏ rơi, bị Tô Cẩm Bình sai người trói lại đưa tới nha môn. Tuy sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong đôi mắt xám bạc kia lại hiện lên vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, còn có chút sung sướng vì thấy tình địch xui xẻo nữa.

“Đi thôi, chúng ta phải về rồi!” Nói xong, Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn thấy giỏ hoa đã bị đạp nát bấy kia, ánh mắt thoáng có vẻ tiếc nuối.

“Đêm nay…” Giọng nói thanh lãnh vang lên, nhưng chỉ nói hai chữ rồi dừng lại. Thôi, không cần phải nói cho nàng biết chuyện này, hắn tự xử lý là được rồi.

Tô Cẩm Bình nhìn hắn cười nói: “Đêm nay, chính là một đêm khiến cả Mộ Dung gia và phủ Thất hoàng tử đều vô cùng sung sướng!”

Thấy nàng cũng hiểu ngay ý mình, hắn khẽ cười, nhìn nàng một cái rồi cất bước đi về.



Vừa về đến phủ Tề quốc công, Dĩ Mạch và Linh Nhi đều lao ra kéo Tô Cẩm Bình nhìn từ trên xuống dưới, xác định nàng không sao mới yên lòng: “Cô nương, cô làm chúng ta sợ chết mất thôi!”

“Được rồi, có gì mà phải sợ chứ, ta là người vô dụng như vậy sao?” Còn đang nói chuyện thì Vàng đã lao nhanh đến, cái đầu xù lông rúc vào ngực nàng.

Thiển Thương không biết chuyện hôm nay Tô Cẩm Bình bị tập kích, nên cũng không thể hiện gì. Về phòng mình, Tô Cẩm Bình cười với cô ta, Thiển Thương cũng chỉ nhạt nhẽo gật đầu một cái. Đôi mắt phượng nhìn lướt qua căn phòng, cảm giác có chút thay đổi, nhưng hiện giờ còn có thêm một Thiển Thương hay ra vào nơi này, nên vị trí đồ đạc bị di chuyển cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, vì thế Tô Cẩm Bình không mấy bận tâm.

Có điều, Vàng lại đột ngột lao ra khỏi ngực Tô Cẩm Bình, phi nhanh như chớp vào trong tủ của nàng, không biết cắn xé cái gì. Tô Cẩm Bình hơi buồn cười, tên nhóc này còn muốn luyện răng như chuột nữa sao? Chỉ là, nàng nhanh chóng không cười nổi nữa! Bởi vì, Vàng lại lôi một thứ từ trong tủ của nàng ra, ngậm đến trước mặt Tô Cẩm Bình!

Đó là một hình nhân nhỏ, bên trên có dán giấy, bị cắm khoảng mười cây kim bạc dài ngắn khác nhau. Tuy Tô Cẩm Bình không biết trên giấy viết chữ gì, nhưng nhìn hình nhân kia, lại nhớ đến một số bộ tiểu thuyết nàng từng xem khi rảnh rỗi trước khi xuyên không tới đây, nàng liền hiểu ra ngay, xem ra, đây chính là thuật yểm bùa!

Mọi người trong phòng đều kinh hãi, tại sao trong phòng Tô Cẩm Bình lại có thứ này chứ? Linh Nhi nhặt hình nhân kia lên, nhìn ngày sinh tháng đẻ trên giấy, vội vàng lọc lại tư liệu trong đầu mình, cuối cùng nói với Tô Cẩm Bình: “Cô nương, đây là ngày sinh tháng đẻ của Vân vương phi, cũng chính là lão phu nhân ạ.”

Tim Tô Cẩm Bình đập thịch một cái, xem ra mình lại bị người ta nhìn trúng, còn nghĩ ra cả biện pháp này để hại mình, quả nhiên là không từ bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào! “Trong phòng ta sao lại có mấy thứ này được?”

Linh Nhi khẽ lắc đầu tỏ vẻ không biết. Dĩ Mạch cũng bức bối nói: “Chúng ta đều luôn ở đây không ra ngoài, sao có thể… A, phải rồi, lúc ấy không biết Vàng chạy đi đâu, nên ba người chúng ta đều chạy ra ngoài tìm nó, chẳng lẽ lúc đó có người lẻn vào phòng sao?”

Tô Cẩm Bình nhìn Vàng một cái, sói là tổ tiên của chó, mà chó, cũng tiến hóa từ sói lên, cho nên, chó biết đánh hơi, sói hẳn cũng có thể. Tô Cẩm Bình đưa hình nhân kia ra trước mặt Vàng, nói: “Vàng, ngửi thử đi, xem có tìm thấy mùi này ở đâu không?”

Vàng vừa ngửi một chút, đôi mắt màu xanh biếc nhìn Tô Cẩm Bình không chớp mắt, sau đó chạy nhanh như chớp ra ngoài. Tô Cẩm Bình ném hình nhân cho Dĩ Mạch bảo cô ấy đốt đi, sau đó chạy theo Vàng ra ngoài. Tốc độ của Vàng cực kỳ nhanh, chờ đến khi Tô Cẩm Bình đuổi tới nơi thì thấy nó đang cắn vạt áo Mộ Dung thị, ra sức cắn xé. Ánh mắt Tô Cẩm Bình nhíu lại, cũng hiểu ngay là có chuyện gì. Xem ra, Mộ Dung thị muốn báo thù cho con gái của mình đây mà!

Vàng cắn y phục của Mộ Dung thị, Mộ Dung thị cũng cảm thấy rất luống cuống, thứ này là do Hoàng thượng ban cho Thượng Quan Cẩm, coi như vật ngự ban tất nhiên không thể dễ dàng làm nó bị thương được, hơn nữa, hàm răng nó có độc, nếu cắn vào da mình chỉ e sẽ dữ nhiều lành ít! Trong lúc hoảng hốt, mụ ta đạp mạnh một cước về phía Vàng, lại bị Vàng tránh được: “Súc sinh!!! Mau buông ra! Buông ra!”

Tuy một cước này không đạp đến nơi, nhưng Vàng vẫn rất tức giận, nhe răng trợn mắt nhìn Mộ Dung thị, có vẻ muốn cắn mụ ta!

Tô Cẩm Bình vội chạy tới, đừng đùa chứ, thú cưng mình nuôi lại cắn chết người, thì dù thế nào cũng không thoát tội được. Nàng tươi cười vẫy vẫy Vàng, Vàng lập tức buông Mộ Dung thị ra, chạy về phía Tô Cẩm Bình: “Cữu mẫu đã nói nó là súc sinh, sao còn hứng thú đánh nhau với súc sinh chứ? Chỉ có súc sinh mới đấu với súc sinh thôi, cữu mẫu thấy có đúng không?”

Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung thị tức giận đến xanh mét mặt, vốn định chất vấn hỏi tội nàng, nhưng lúc này cũng đành phải bỏ qua. Nếu cố tình làm to ra, chẳng khác nào thừa nhận mình là súc sinh như Thượng Quan Cẩm vừa nói. Nhìn thấy khuôn mặt khiến mình chỉ muốn xé nát ra của đối phương, Mộ Dung thị tức khí một lúc lâu, cuối cùng lại nở nụ cười, nói: “Cẩm nhi nói rất đúng, cữu mẫu sao có thể so đo với súc sinh chứ? Có điều, cháu nên trông coi thứ này cẩn thận, nếu vẫn không biết điều chạy ra ngoài cắn người bừa bãi, gặp cữu mẫu thì không sao, chứ gặp phải người có tính tình không tốt, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.” Mấy lời này không chỉ tự khen mình rộng lượng, mà cũng thầm mắng Tô Cẩm Bình không trông coi sói của mình cẩn thận.

“Không sao, Vàng là do Hoàng thượng ban cho ta, có hoàng ân che chở, ai dám so đo với nó chứ? Chẳng phải là không muốn sống nữa sao? Người ta cũng nên biết rằng, phàm là đồ của Thiên gia tất cả đều vô cùng quý giá, mạng một người bình thường cũng không giá trị hơn nó được.” Mấy lời này là muốn mắng chửi mạng của Mộ Dung thị còn không đáng giá bằng mạng của một con thú.

Mộ Dung thị thầm nghiến chặt răng, không ngờ ở trong một gia đình danh gia vọng tộc thế này, dù đối đầu với Trần thị hay đối đầu với thiếp thất này nọ, mụ ta chưa từng chịu thua thiệt gì, hôm nay lại bị nhục nhã trong tay tiểu nha đầu khốn kiếp này!!! Nhưng, nhớ tới chuyện hôm nay mụ ta sắp đặt, mụ lại từ từ bình tĩnh lại: “Đúng thế, đồ của Thiên gia thực sự vô cùng quý giá, sau này cháu phải cẩn thận một chút, đừng để nó bị sứt mẻ gì.” Để xem ngươi có thể cao hứng được đến bao giờ!!!

Mụ ta nói vậy tức là chịu thua, Tô Cẩm Bình nhìn mụ như cười như không, vẻ trào phúng hiện rõ trong đôi mắt phượng, như đang cười nhạo sự ngu ngốc của mụ, lạnh lùng nói: “Cữu mẫu, Cẩm nhi còn có việc khác, không nói chuyện được nữa!” Nói rồi nàng ôm Vàng bước đi.

Mộ Dung thị ngẩn người nhìn theo bóng Tô Cẩm Bình, bỗng cảm thấy sau lưng rờn rợn lên, quay đầu sang hỏi Vương mama bên cạnh mình: “Sao ta cứ cảm thấy có vẻ như nàng biết chuyện gì đó rồi nhỉ?”

Vương mama là nha hoàn hồi môn của Mộ Dung thị, đi theo Mộ Dung thị vài chục năm nay, nghe mụ nói vậy, mụ ta chỉ cười lạnh nói: “Phu nhân, chỉ là một nha đầu vớ vẩn thôi, biết được chuyện gì chứ? Hơn nữa, nàng chỉ vừa mười tám tuổi, là tuổi háo thắng, xốc nổi nhất, nếu thật sự biết được chuyện gì đó, chẳng lẽ còn không đến chất vấn ngài sao? Ngài đừng nghĩ nhiều!”

“Cũng đúng, vật kia do chính tay ta làm, cũng chính tay ta đặt vào phòng Tô Cẩm Bình, chưa từng trao qua tay người khác, chắc cũng không thể bại lộ được gì đâu.” Lúc này trong lòng Mộ Dung thị mới bình tĩnh hơn một chút: “Mấy món dược thiện sai các ngươi chuẩn bị đã xong chưa?”

“Đã xong hết rồi ạ, bây giờ đưa qua luôn sao?” Vương mama hỏi.

Mộ Dung thị do dự một lát rồi nói: “Không, đợi lát nữa đi, sắp đến giờ ăn tối rồi, chờ đến lúc đó rồi đưa sang, hiện giờ đưa sang chỉ e sẽ khiến người khác sinh lòng nghi ngờ!”

“Vâng!”



Khi Tô Cẩm Bình về phòng, Dĩ Mạch đã đốt hình nhân kia. Vừa nhìn thấy nàng, cô ấy liền hỏi: “Cô nương, có biết là ai không ạ?”

“Là nhị cữu mẫu của ta, muốn báo thù cho Vân Lam ấy mà.” Nàng nhún vai không bận tâm.

Linh Nhi nhíu mày hỏi: “Cô nương, xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, chẳng lẽ ngài định tha cho mụ ta sao? Nếu tha cho mụ ta thật, chỉ sợ sau này mụ ta sẽ còn nghĩ cách khác để hại ngài!”

“Tha mụ ta à? Tô Cẩm Bình ta đâu phải phật bà hay thánh nữ gì, nhất định phải cho mụ ta một bài học nhớ đời!!!” Nói xong, nàng vẫy vẫy Dĩ Mạch, thì thầm bên tai cô ấy một hồi.

Dĩ Mạch nghe xong liền hỏi: “Cô nương, ngài muốn…”

“Tương kế tựu kế!” Nàng khẽ cười, buông Vàng ra, sau đó cầm một miếng vải sạch sẽ đi về phía phòng của Trần thị. Muốn chơi à, vậy thì chúng ta phải chơi cho đã đời!!!

Đến viện của Trần thị, Trương ma ma vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình liền cười nói: “Sao hôm nay biểu tiểu thư lại rảnh rỗi tới đây thế này? Cô tới tìm phu nhân à? Để lão nô đi bẩm báo!” Hiện giờ Tam hoàng tử điện hạ là người có ưu thế rất mạnh cho ngôi vị Hoàng đế, mà biểu tiểu thư lại có hôn ước với Tam hoàng tử, chưa biết chừng tương lai sẽ lên ngôi Hoàng hậu, nói chuyện khách khí một chút thì hơn.

“Đúng là ta đến tìm đại cữu mẫu, phiền Trương mama thông báo giúp ta một tiếng!” Tô Cẩm Bình cười đáp.

Trương mama cười nói: “Biểu tiểu thư, ngài khách khí quá!” Nói rồi bà đi thẳng vào phòng, không bao lâu sau lại quay ra: “Biểu tiểu thư, ngài tới rất đúng lúc, phu nhân vừa ngủ trưa dậy, mời ngài vào!”

“Vâng!” Nàng khẽ gật đầu rồi bước vào, nhìn thấy Trần thị liền ngoan ngoãn chào: “Cẩm nhi chào cữu mẫu!”

Trần thị cười: “Là người trong nhà cả, còn khách khí thế làm gì, Cẩm nhi đến tìm cữu mẫu có chuyện gì không?”

Lúc này Tô Cẩm Bình mới tỏ vẻ vô cùng thẹn thùng, dường như có chuyện gì đó rất khó nói, ậm ừ một lúc lâu sau cũng không nói ra được, đóng giả hình tượng một đại cô nương xấu hổ rất trọn vẹn, ấp úng nói một tiếng: “Cữu mẫu, cháu…” Hai gò má lập tức ửng đỏ lên, dáng vẻ như càng ngượng ngùng hơn.

“Có chuyện gì thì cứ nói đi, cháu còn không tin được cữu mẫu sao?” Trần thị kéo tay nàng, cười nói.

Tô Cẩm Bình dùng trạng thái vô cùng do dự, lấy một chiếc khăn trống trơn ra, đỏ mặt nói: “Cữu mẫu, qua mấy ngày nữa là đến hôn kỳ của Cẩm nhi và Tam hoàng tử điện hạ rồi. Cẩm nhi muốn tự tay thêu một bức Uyên ương nghịch nước, coi như ẩn ý một chút, chỉ tiếc là không chỉ Cẩm nhi mà cả mấy nha đầu trong viện của cháu cũng không hề biết thêu thùa, chỉ có múa đao múa kiếm là giỏi thôi, các cô ấy không dạy cháu được. Cháu nghe nói kỹ thuật thêu thùa của đại cữu mẫu rất xuất chúng, nên mới tới đây muốn xin cữu mẫu chỉ dạy cho ạ.”

Trần thị nghe vậy đương nhiên trong lòng cũng vui vẻ, nhưng vẫn thật thà nói: “Nói đến kỹ thuật thêu thùa, dù ta cũng không tệ nhưng vẫn kém hơn nhị cữu mẫu của cháu nhiều, cháu học muội ấy có lẽ sẽ đáng tin hơn là học với sư phụ lơ mơ như ta!” Hiếm khi Trần thị có tâm trạng tốt như lúc này, còn nổi hứng vui đùa với Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, dường như có vẻ rất buồn bã: “Cũng không biết có phải do cháu nghĩ nhiều không, mà cứ cảm thấy hình như nhị cữu mẫu không thích cháu lắm. Hôm nay con Vàng của cháu lại bất ngờ chạy ra ngoài, còn suýt cắn mợ ấy nữa, hiện giờ nhìn thấy cháu chỉ sợ nhị cữu mẫu sẽ càng chán ghét hơn thôi, không nên tìm mợ ấy thì hơn ạ!” Nói xong, nàng lại tỏ ra rất hối hận: “Đại cữu mẫu, Cẩm nhi chỉ nhất thời lỡ miệng, không có ý gì khác đâu ạ!”

Ở cổ đại, nếu là cô gái ngoan thì tuyệt đối không thể phê phán bậc trưởng bối của mình, dù trưởng bối làm sai, thì cũng tuyệt đối không được nói trưởng bối không tốt sau lưng người đó, vì thế, nàng phải nhận lỗi ngay thì mới chứng tỏ được mình là một cô gái ngoan.

“Xem cháu kìa, cứ như nhị cữu mẫu cháu hung dữ lắm vậy. Đứa bé này, cháu nhạy cảm quá! Thôi, nếu cháu kiên quyết muốn học cữu mẫu, thì cữu mẫu dạy cháu cũng được. Nhưng đến cuối cùng đừng có chê ta dạy không tốt đấy!” Trần thị cười nói.

“Đại cữu mẫu khéo léo thông thạo như thế, làm sao lại dạy không tốt được ạ. Cữu mẫu đừng khiêm tốn như thế!” Tô Cẩm Bình nịnh nọt.

Tận tới giờ dùng bữa tối, Tô Cẩm Bình thậm chí còn không học được cả cách xâu kim, thậm chí còn bực tức làm gãy mất vài cái kim nữa, cuối cùng phải nhờ Trần thị khuyên nhủ an ủi nàng một hồi, nàng mới chịu về ăn cơm trước rồi từ từ học sau.

“Cữu mẫu, ngài tuyệt đối đừng nói chuyện này với ai nhé, nếu không, để các tiểu thư thế gia khác biết được cháu lớn thế này còn không biết làm nữ công, e rằng phủ Tề quốc công sẽ bị người ta cười nhạo mất!” Để rơi vào tai Mộ Dung thị, thì sẽ không dễ dàng tương kế tựu kế được nữa!

“Cháu yên tâm, chuyện thế này ta nói ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ đối với cháu, cữu mẫu lại là người nhiều chuyện thế sao?”

“Cữu mẫu, Cẩm nhi không có ý đó mà.” Tô Cẩm Bình nhăn nhó mặt mày giải thích, cuối cùng mới cười đùa rời đi trong ánh mắt thông cảm, thấu hiểu của Trần thị.

Ra đến cửa, Trương mama tươi cười hỏi: “Biểu tiểu thư, ngài về à?”

“Vâng, sau này nếu Trương mama có thời gian rảnh, thì sang chỗ ta ngồi chơi!” Tô Cẩm Bình nói vài câu khách sáo.

Trương mama cũng cười gật đầu nói “được” liên tục.

Ra khỏi viện của Trần thị, trên mặt Tô Cẩm Bình mới xuất hiện nụ cười lạnh, đừng nói là thêu hoa, dù phóng một lúc hàng trăm nghìn cái kim thêu nàng cũng làm được, có điều… hiện giờ thì nàng buộc phải không biết một thứ gì cả, nếu không, làm sao có thể tạo chứng cứ có lợi cho mình được chứ?

Quay về phòng mình, bữa tối đã được chuẩn bị xong, nàng vừa dùng bữa, vừa nghe Linh Nhi bẩm báo: “Cô nương, vừa rồi nghe đám hạ nhân bàn tán, nói lúc lão phu nhân ăn tối xong, không được bao lâu thì đột nhiên rất đau đầu, hiện giờ đã đi nghỉ rồi, ngài có muốn qua xem thế nào không?”

“Xem cái gì? Yên tâm, ngày mai ngoại tổ mẫu sẽ còn đau đầu kinh khủng hơn!” Việc lão phu nhân đau đầu chắc chắn không thể không dính dáng đến Mộ Dung thị, muốn đến phòng mình tìm con hình nhân kia, thì cũng phải có lý do chứ, phải không? Tuy ngoại tổ mẫu đối xử với nàng rất tốt, nhưng vì sự bình yên vĩnh viễn của cả phủ Tề quốc công, đành phải tạm thời thấy mà như không thấy, phải để bà chịu khổ một chút rồi.

Tối đến, Tô Cẩm Bình mặc y phục gọn gàng chuẩn bị xuất môn, Linh Nhi ngạc nhiên hỏi: “Cô nương, ngài định…”

“Ta có chuyện quan trọng cần làm.”

“Nhưng mà bên phía Mộ Dung thị…” Nếu cô nương đi rồi, Mộ Dung thị lại bất ngờ đánh úp thì làm sao?

Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Yên tâm, chưa tới thời cơ tốt nhất, tối nay mụ ta sẽ không đến!” Ngoại tổ mẫu đã nghỉ ngơi rồi, đương nhiên mụ ta cũng không tìm thấy lý do để tác oai tác quái, đêm nay hẳn là sẽ chuẩn bị loại thuốc có tác dụng mạnh hơn. Nghĩ vậy, nàng ghé tai Linh Nhi nói nhỏ vài câu, Linh Nhi tỏ vẻ đã hiểu, khẽ gật đầu. Lúc này Tô Cẩm Bình mới nhảy qua cửa sổ ra ngoài.