Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 22: Chương 9.2




Tô Cẩm Bình nghe nói đã không cười nổi nữa, cầm lá thư trong tay. Tuy kiếp trước không ít người theo đuổi cô, nhưng đơn giản đều là xe đắt tiền hay hoa tươi, nàng chưa từng nhận được thư tình bao giờ, chỉ vì thời trung học tất cả mọi người đều khinh thường nàng, sau đó lại làm sát thủ, nên chưa từng trải nghiệm qua tiết mục thư tình của nam sinh ngây thơ trong vườn trường. Hiện giờ người mình thích viết thư tình cho mình, nàng lại cảm thấy mặt hơi nóng lên, tai cũng dần ửng đỏ.

Thật ra, nàng không biết là kiếp trước có rất nhiều người viết thư tình cho nàng, nhưng mọi người lại không biết nàng tên là gì, vì thế đều đặt ở cửa nhà nàng rồi rời đi. Mà bình thường đại đa số thời gian nàng đều ở ngoài làm nhiệm vụ, vì thế mấy lá thư tình đó đều bị yêu vật kia nhìn thấy lúc ra ngoài. Nhặt được mấy lá thư tình không có người nhận chỉ có người gửi, yêu vật đương nhiên coi thư tình đó là viết cho mình. Vì thế…

Tô Cẩm Bình nhìn lá thư trên tay, không kìm được khẽ mắng một câu: “Cái tên thích ra vẻ!” Mặt đã nóng bừng lên.

Hai người thấy nàng có vẻ đỏ mặt, đều không kìm được ôm bụng cười ầm lên. Không ngờ cô nương cũng có lúc thẹn thùng! Tô Cẩm Bình lườm hai người một cái, mở lá thư ra, chữ trong thư rất đẹp, mỗi đuôi chữ đều mang theo cảm giác phóng khoáng, thoạt nhìn vô cùng thư thái, nhưng mà… nàng một chữ bẻ đôi không biết!!!

Nàng xấu hổ đưa lá thư cho Linh nhi: “Cô đọc cho ta nghe đi!”

Linh nhi ngẩn ra một chút, tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đọc: “Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng. Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường. Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.”

(*) Dịch nghĩa: Có mỹ nhân gặp rồi chẳng quên. Một ngày không gặp, nhớ điên cuồng. Phượng bay cao, khắp bốn biển tìm bạn. Không ngờ giai nhân chẳng ở tường Đông. Dùng thơ thay lời muốn nói, viết đôi điều tâm sự. Sao chẳng cho gặp an ủi lòng ta.

Hai câu cuối cùng không viết, xem ra ý tứ mà điện hạ muốn biểu đạt trong lá thư này chính là câu cuối cùng “sao chẳng cho gặp an ủi lòng ta”.

Hiên Viên Dĩ Mạch cười nói: “Cô nương, xem ra điện hạ rất muốn gặp ngài, ngài cho mời ngài ấy một lần đi!”

Linh nhi cũng không kìm được liền lên tiếng giúp điện hạ nhà mình: “Đúng thế, cô nương, nhiều ngày nay không gặp, điện hạ nhớ ngài đến mức trà không uống, cơm không ăn!”

“Trà không uống, cơm không ăn à? Nghe cô nói cứ như nhìn thấy tận mắt ấy nhỉ!” Nàng lườm hai người họ một cái, nhìn lá thư kia, phun ra bốn chữ: “Không có thành ý!”

Nói xong, nàng bước vào phòng trong, để lại hai người bốn mắt nhìn nhau, không có thành ý à? Điện hạ đã thức suốt cả đêm mà cô nương vẫn thấy không có thành ý ư?

“Có lẽ cô nương không hài lòng việc điện hạ trực tiếp dùng câu của tiền bối.” Hiên Viên Dĩ Mạch đoán.

Linh nhi cũng thầm tỏ vẻ đồng ý, vì thế liền truyền lại mấy lời này về bên kia.

Chỉ một lát sau, Trương mama ở bên Trần thị đi tới, thấy hai người bọn họ liền cất tiếng hỏi: “Cô nương nhà các ngươi đâu?”

“Có việc gì à?” Nghe có người tới, Tô Cẩm Bình vén rèm bước ra.

Trương mama đáp: “Vâng, Đại công tử phủ Trấn quốc công mở yến tiệc, chiêu đãi các tài tử giai nhân thế gia, cùng tới để ngâm thơ đối từ, luận bàn cầm kỳ thi họa. Phu nhân sai tôi tới để hỏi biểu tiểu thư một chút, xem cô có muốn đi hay không?” Trên thiệp mời của phủ Mộ Dung có nhắc tới biểu tiểu thư, nếu không đi hình như hơi khó nói, nhưng giữa biểu tiểu thư và Mộ Dung Song của phủ Mộ Dung dường như có chút thù hận, nếu không muốn đi thì Trần thị cũng không muốn miễn cưỡng.

“Đi chứ! Sao lại không đi! Bà về báo với cữu mẫu, ngày mai ta sẽ đi cùng nhóm biểu tỷ biểu muội.” Mộ Dung Phong gửi chiến thiếp cho nàng, sao có thể không nhận được. Có điều, mục đích của đối phương chắc chắn không chỉ là so tài cầm kỳ thi họa được, nhất định còn có âm mưu khác chờ đợi mình.

“Nếu vậy, tôi sẽ về bẩm lại với phu nhân!” Trương mama nói xong liền lui ra ngoài.

Bà đi không bao lâu, Vân Lãnh Ngưng lại đến, nhìn thấy nàng liền cất lời chào: “Biểu muội.”

“Nhị biểu tỷ tới có chuyện gì không?” Tô Cẩm Bình cười nhìn nàng ấy.

Vân Lãnh Ngưng nhìn nàng, sắc mặt hơi nghiêm trọng, nghĩ tới chuyện ca ca vừa nói với mình, nàng ấy càng cảm thấy không nhìn thấu được biểu muội này: “Biểu muội, chuyện Mộ Dung Song có liên quan đến muội hay không thì ta không biết. Nhưng phụ thân và ca ca cũng biết mấy ngày trước muội thường cải trang thành công tử ra ngoài, những người được phái đi theo các muội cuối cùng cũng đều mất dấu, nên không biết rõ muội đi đâu. Chuyện này ta không hiểu lắm, cũng không muốn quản nhiều, nhưng ta cứ cảm thấy yến hội của Mộ Dung Phong lần này là nhằm về phía muội, nếu có thể không đi, muội đừng đi là hơn.”

“Nhị biểu tỷ quan tâm ta, Cẩm nhi hiểu rõ. Nhưng mà, việc phải tới muốn trốn cũng không được, nhị biểu tỷ cũng đừng do, Mộ Dung Phong hắn giỏi bày mưu tính kế, thì Thượng Quan Cẩm ta cũng không phải quả hồng mềm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tô Cẩm Bình cười đáp, nàng vốn biết mình ra ngoài sẽ bị phát hiện, chỉ là không biết rõ ai phát hiện ra, không ngờ lại là cữu cữu và biểu huynh của mình, xem ra người của Vân gia đều không đơn giản!

“Nếu muội đã nói vậy, ta cũng không nhiều lời nữa. Chỉ muốn tới đây nhắc nhở muội một chút, ưu thế lớn nhất của Mộ Dung Song là rất giỏi múa, tuy hiện giờ xảy ra việc này nhưng cũng không dám chắc ngày mai ả sẽ không mặt dày ra so tài múa với muội để hạ nhục muội. Muội vẫn nên chuẩn bị trước một chút thì hơn.” Đây mới là mục đích nàng ấy tới đây.

“Cẩm nhi hiểu mà, đa tạ nhị biểu tỷ nhắc nhở!” Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, trong mắt đầy vẻ chân thành, thực sự coi người trước mặt mình là bằng hữu.



Cuối cùng, Mộ Dung Song khóc lóc động lòng Đại hoàng tử, nhờ Hoàng hậu đi cầu xin, cưới ả về làm tiểu thiếp phủ Đại hoàng tử, người còn chưa gả đi, nên bây giờ vẫn chờ ở phủ Trấn quốc công. Phủ Trấn quốc công tỏ vẻ chờ một tháng nữa hôn sự đến, gả ả ra ngoài xong, ả và phủ Mộ Dung sẽ không còn chút quan hệ nào nữa.



Phủ Trấn quốc công,

Mộ Dung Việt bớt giận, mới kiên nhẫn hỏi Mộ Dung Song rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dù sao con gái lão thích Bách Lý Kinh Hồng không phải lão không biết, chắc chắn sẽ không quan hệ bất chính với Bách Lý Hề mới đúng.

Mộ Dung Song kể hết chuyện này từ đầu tới cuối, sau đó còn đưa cả tờ giấy đã bị mờ hết chữ ra. Mộ Dung Phong cầm lên mũi ngửi, hiểu ngay có chuyện gì, liền hừ lạnh: “Phụ thân, mực trên lá thư này có vấn đề. Khi con ra ngoài du ngoạn có nghe nói dùng mực của con mực phun ra viết chữ có thể nhạt đi, nếu như vậy, thì chuyện này đều do người ta bày kế hết, hơn nữa, chắc chắn không thể thoát được quan hệ với Tam hoàng tử.” Nếu không, dấu ấn trên lá thư mà muội muội nói ở đâu ra? Chỉ tiếc là đã bị nhạt mất, nên bọn họ cũng không thể tố cáo Tam hoàng tử được, chỉ có thể nuốt giận vào lòng.

Mộ Dung Song không thể tin nổi: “Sao thế được, nhất định không phải là Kinh Hồng ca ca, chỉ vì tiện nhân kia hại muội, Kinh Hồng ca ca làm sao đối xử với muội như thế được, không thể nào, chắc chắn không thể!”

“Muội vẫn cứ u mê không chịu tỉnh táo vậy sao?” Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn ả, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

Bỗng nhiên, Mộ Dung Hoa khẽ nhíu mày, cũng giao lá thư trong ngực mình cho hắn ta: “Đại ca, huynh nhìn xem, có phải lá thư này cũng được viết bằng mực của con mực không?” Thật sự rất kỳ quái, ngày ấy khi nhận được lá thư này, hắn hưng phấn đi tới thanh lâu nhưng lại phải quay về, thầm nghĩ nếu Phượng Ca đã gửi cho hắn lá thư như vậy, thì mấy ngày nữa hắn tới cũng không sao. Ai ngờ hôm sau đến, tuy nàng vẫn ôn hòa với mình nhưng lại nói căn bản không biết lá thư kia ở đâu ra, chờ khi hắn lấy cho nàng xem, thì chữ bên trên đã mờ hết.

Mộ Dung Phong nhíu mày, xem qua một lượt, quay đầu nhìn hắn ta: “Sao lại thế này?”

Mộ Dung Hoa cũng kể lại chuyện hôm đó, càng nghe, mặt Mộ Dung Việt và Mộ Dung Phong càng xanh mét, Mộ Dung Hạo lại tức đến mức đấm một quyền xuống bàn, nói vậy, người bị gài bẫy không chỉ có tiểu muội, mà còn cả lão Nhị nữa! Nếu không phải vì Đại hoàng tử xen vào, thì hiện giờ sẽ không chỉ thiệt hại mình Mộ Dung Song, mà là chuyện huynh muội loạn luân. Đừng nói đến chuyện giữ lại được hai người kia, ngay cả Mộ Dung gia bọn họ cũng sẽ trở thành tiêu điểm cho người đời nhạo báng, sau này ra cửa tốt nhất nên trùm túi giấy lên đầu thôi! Đúng là tâm địa tàn độc!!!

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Mộ Dung Hoa bắt đầu run sợ, không ngờ mình chỉ tới thanh lâu một lần mà suýt nữa đánh mất mạng sống!

“Hừ, ngày mai ta sẽ khiến ả kia đẹp mặt! Ta muốn ả không còn thể diện để ở lại Nam Nhạc nữa!” Mộ Dung Phong nghiến răng nói, khuôn mặt anh tuấn đen đến cùng cực. Ở Nam Nhạc này, trừ Thượng Quan Cẩm không biết sống chết kia, làm gì còn ai dám đối đầu với Mộ Dung gia bọn họ.



Đến tối, Trần thị phái người đưa xiêm y mặc trong yến hội ngày mai tới, Tô Cẩm Bình chỉ nhìn lướt qua rồi không để tâm nữa. Nàng nằm trên giường, suy nghĩ xem Mộ Dung Phong kia định xuất chiêu gì?!

Đúng lúc này, Hiên Viên Dĩ Mạch gõ cửa bước vào, đưa một tờ giấy trong tay cho Tô Cẩm Bình: “Cô nương, đây là thành phẩm mà điện hạ lại suy nghĩ nguyên cả ngày hôm nay!” Rốt cuộc điện hạ sợ cây chổi lông vịt đó tới mức nào chứ, nhớ thì cứ chạy tới là được, còn thay đổi các kiểu tự giày vò mình.

Tô Cẩm Bình nhận tờ giấy kia, trong lòng chợt xuất hiện chút mong chờ mà chính nàng không phát hiện thấy. Nàng mở tờ giấy, đó là một bức họa, trong vườn đầy hoa lê, một nam một nữ ngồi trên cây, người thanh niên co một chân lên, cánh tay đặt trên đầu gối, khẽ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng dựa vào thân cây, còn cô gái kia đặt hai tay sau đầu, vắt chân chữ ngũ nằm rất bất nhã. Hoa bay đầy trời, trên trời cao còn lộ ra vầng trăng sáng, chiếu vào mặt hai người, sắc mặt người thanh niên lãnh đạm, nhìn cô gái có vẻ đang nói chuyện. Hình ảnh này, không phải chính là cảnh tượng nàng cố tình kéo hắn đi ngắm trăng ở Đông Lăng sao?

Bên cạnh bức tranh có viết ba chữ: Ta nhớ nàng.

Chỉ có ba chữ, nhưng lại động lòng người hơn cả bài thơ tình Phượng Cầu Hoàng kia rất nhiều. Ai bảo tên kia không biết lãng mạn chứ, đây không phải là rất dễ hiểu hay sao?! Đương nhiên, đây chỉ là cảm nhận của một mình Tô Cẩm Bình, khi nàng nhìn thấy ba chữ kia, trong lòng nàng thấy rất ngọt ngào, nhưng Dĩ Mạch và Linh nhi ở bên cạnh đều run run khóe miệng, điện hạ thật đúng là… Viết có ba chữ đó, chẳng lẽ không viết được thêm vài câu dễ nghe sao? Có điều, khi nhìn thấy nụ cười trên môi Tô Cẩm Bình, hai người đều không hẹn mà cùng ôm trán, xem ra cô nương đã hoàn toàn quen với tính cách điện hạ rồi, người ta đã quen thì các cô còn nói gì được chứ?

“Cô nương, điện hạ bảo chúng ta truyền lại bốn chữ: “Đủ thành ý chưa?”” Nếu đủ rồi thì triệu kiến ngài ấy đi, làm thuộc hạ như bọn họ sắp chịu không nổi rồi!

“Không đủ!” Nàng cười giảo hoạt, gấp gọn bức tranh lại, nhét vào ngực như giữ bảo bối, sau đó chui tọt vào trong chăn nhanh như chớp.

Hai người quay sang nhìn nhau, phản ứng này của cô nương, vẫn là chê bai chưa đủ thành ý sao?



Hôm sau, nàng thay xiêm y Trần thị đưa tới rồi đi ra cửa. Vừa ra ngoài đã va vào một cô gái đi ngược chiều. Ban đầu cô gái kia nói ‘xin lỗi’, nhưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trong mắt nàng ta thoáng xuất hiện vẻ kinh hoàng, giống như trong lòng có tật, vội vàng cáo từ rồi chạy mất.

Tô Cẩm Bình nhíu mày nhìn theo bóng nàng ta, trong lòng dâng lên cảm giác bất an: “Nàng ta là ai?”

“Là Tam tiểu thư Vân Lam của chi thứ hai, nhị phu nhân Mộ Dung thị là muội muội ruột của Trấn quốc công, nhưng là do thiếp thất sinh ra, cho nên ở Mộ Dung gia cũng không sung sướng gì. Hai nhà liên hôn chẳng qua chỉ ra vẻ bề ngoài thôi.” Linh nhi lập tức nói thông tin của Vân Lam ra.

Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu rồi đi cùng Linh nhi ra chính sảnh. Hôm nay không ít người tới, xem ra tất cả các tiểu thư trong phủ đều đi, Vân Lam cũng ở đó. Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn sang, đối phương thấy ánh mắt nàng, hơi sợ hãi quay đầu đi, trong đáy mắt còn hiện lên vẻ day dứt.

Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng, rồi đi ra cửa cùng các biểu huynh đệ tỷ muội dưới sự sắp xếp của Trần thị.

Đến phủ Trấn quốc công, không ít các công tử, tiểu thư đều đã tới. Mộ Dung Phong cũng tự mình đứng ở cửa đón tiếp mọi người. Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, ánh mắt hai người giao nhau, tia lửa văng tứ tung! Sau đó, trong mắt họ đồng thời hiện lên nụ cười lạnh: “Thượng Quan cô nương, đa tạ cô tới dự!”

“Mộ Dung công tử ưu ái, ta sao có thể không đến!” Nàng cười đáp lại.

Không lâu sau, bốn phía đều vang lên tiếng hít khí lạnh, không khí như ngưng đọng lại. Tô Cẩm Bình không cần quay đầu cũng biết ngay con hồ ly lẳng lơ kia tới, mỗi lần xuất hiện đều khiến mọi người kinh dộng. Nhưng khác với lúc trước, thần sắc của hắn hôm nay có vẻ hơi tiều tụy, là kết quả của mấy đêm không ngủ. Tô Cẩm Bình liếc nhìn hắn một cái, hơi nhíu đôi mày thanh tú, thật không ngờ hắn có thể ngốc đến mức lại thức trắng một đêm nữa để suy nghĩ cái ‘thành ý’ kia, khiến nàng hơi đau lòng và hối hận.

Hắn vừa đến, đôi mắt sáng như trăng đương nhiên lại dán vào người nàng, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn đã không còn bóng dáng người nào khác nữa. Đến hôm nay hắn mới thật sự hiểu được, cái gì gọi là một ngày không gặp tựa ba thu!

Mộ Dung Phong cười đón mọi người vào, mọi người liền bắt đầu nói cười thăm hỏi. Nhưng Bách Lý Nghị lại như cố ý, cứ kéo Bách Lý Kinh Hồng hỏi cái này cái nọ, không cho hắn đi về phía Tô Cẩm Bình, dây dưa đến mức khiến Bách Lý Kinh Hồng muốn bổ cho hắn ta một chưởng.

Khách mời tới đủ, Mộ Dung Phong cười nói: “Đa tạ chư vị đã nể mặt tới tham dự yến hội của tại hạ. Hôm nay chỉ bình thơ đối từ, nghe nhạc hát múa, hy vọng mọi người sẽ thoải mái!” Nói xong, hắn ta chỉ vào đài cao ở cách đó không xa, nói tiếp: “Đó là sân khấu mà tại hạ sai hạ nhân làm, không biết các vị tiểu thư có bằng lòng phô diễn khả năng múa của mình không?”

“Ca ca, để muội ra trước!” Mấy lời này là do Mộ Dung Song nói, khi ả vừa xuất hiện, mọi người đều hơi chán ghét nhíu mày, nhưng vì e ngại Đại Hoàng tử bên cạnh ả nên cũng khó nói được gì.

Mộ Dung Phong nghe vậy cũng nhíu mày, xem ra không mấy cao hứng, nhưng vẫn đáp: “Muội muốn múa thì múa đi!”

Hắn ta vừa dứt lời, Mộ Dung Song liền đi thay y phục. Những người khác đều ngồi vào vị trí của mình, thong dong nhìn lên sân khấu. Các cô nương hoàn toàn không hiểu được vì sao cô nàng này còn có mặt mũi mà ra ngoài, còn đám thanh niên, vì biết kỹ thuật múa của Mộ Dung Song rất nổi bật, cho nên ngoài vẻ châm biếm còn có chút mong chờ.

Tô Cẩm Bình ngồi xuống vị trí của mình, nhìn lên đài cao suy nghĩ, chợt cảm giác có người ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn sang, không ai khác chính là Bách Lý Kinh Hồng. Nàng hơi kỳ quái, không phải hắn bị Bách Lý Nghị kìm chân sao? Nàng đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Nghị, thấy hắn ta tuy vẫn tỏ ra trấn tĩnh, nhưng rõ ràng đang nhẫn nhịn điều gì đó, xem ra là bị dùng vũ lực. Khóe miệng nàng khẽ co rút rồi thu mắt lại.

Giọng nói thanh lãnh lập tức vang lên bên tai: “Nhớ nàng”. Nói xong, mặt hắn hơi ửng hồng, phải biết rằng để chính miệng hắn nói ra câu đó cần biết bao nhiêu dũng khí.

Tô Cẩm Bình nghe thấy liền cười, không ngờ hắn cũng tự nói được câu đó. Nụ cười này khiến màu đỏ trên mặt hắn càng đậm hơn, y như quả táo chín, quyến rũ người ta muốn lao tới cắn một miếng.

Ánh mắt ghen ghét của các cô nương bên cạnh nhanh chóng rơi xuống người Tô Cẩm Bình. Tam điện hạ vừa đến đã chỉ nhìn cô gái kia, giờ còn không kiêng dè gì ngồi bên cạnh nàng ấy, các nàng sao có thể không ghen tị! Nghĩ vậy, khăn tay trong tay các nàng suýt bị vò nát.

Mộ Dung Phong và Mộ Dung Hạo ở cách đó không xa lại cười lạnh nhìn họ: “Đại ca, huynh chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”

“Yên tâm, lát nàng sẽ đẹp mặt!” Gài bẫy người của Mộ Dung gia bọn họ thê thảm như vậy, không trả giá đắt sao được. Vân Lam là biểu muội của hắn ta, cũng vẫn luôn ái mộ hắn ta, nên lần này hắn ta mới có thể mượn tay nàng ta làm chuyện này.

Lúc này, Mộ Dung Song mặc váy màu lam đã xuất hiện trên đài trong ánh mắt phức tạp của mọi người. Nhạc công bên cạnh tấu nhạc lên, cơ thể Mộ Dung Song lập tức uốn éo tùy theo điệu nhạc, giai điệu nhẹ nhàng, rất hợp với kỹ thuật múa lộng lẫy nhu hòa của ả. Mỗi động tác, mỗi cái xoay người đều lộ ra vẻ mềm mại của tứ chi ả ta, kỹ thuật múa như tỏa ra màu sắc, các thanh niên đều tỏ vẻ vui sướng thưởng thức điệu mua của ả, chỉ duy nhất ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng lại chưa từng nhìn lên trên đài một lần nào, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người bên cạnh mình.

Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, Tô Cẩm Bình nhỏ giọng trêu tức: “Mọi người đều đang xem múa, chàng nhìn ta làm gì?”

Hắn dừng một chút, đôi môi mỏng phun ra bốn chữ lạnh tanh: “Nàng, đẹp hơn ả.” Nói xong hắn lại vội quay đầu đi, chỉ để Tô Cẩm Bình nhìn thấy một bên tai đỏ lên của hắn.

Bàn về diện mạo, Tô Cẩm Bình và Mộ Dung Song không phân biệt được cao thấp, hơn nữa, hiện giờ Mộ Dung Song đang múa, nàng chỉ ngồi không, ai đẹp hơn cũng dễ dàng phân biệt chứ? Nàng lườm hắn một cái: “Từ bao giờ mà chàng cũng học được cái miệng hoa mép dẻo rồi?”

Nghe nàng nói vậy, tuy sắc mặt hắn không có biến hóa gì, nhưng ánh mắt đã có chút chán nản. Một lúc lâu sau cũng không lên tiếng nữa, xem ra hắn thật sự tức giận.

Tô Cẩm Bình không nói gì, thầm lắc đầu, lại nổi hứng bướng bỉnh rồi!

Điệu múa của Mộ Dung Song kết thúc, mọi người vốn định vỗ tay nhưng nhớ tới hành vi của người con gái này, họ giơ tay lên lại không vỗ tiếp được, cuối cùng, nhờ Đại hoàng tử vỗ tay trước, mọi người mới không thể không phối hợp một chút. Tiếng vỗ tay dừng lại, ánh mắt sắc như dao của Mộ Dung Song lập tức bắn về phía Tô Cẩm Bình: “Ngươi, có dám lên múa một điệu không?” Ca ca đã cho người động tay động chân trên y phục của nàng, chắc chắn sẽ khiến nàng mất mặt!

Quả nhiên tới rồi! Tô Cẩm Bình khẽ cười, đặt chiếc khăn trên tay xuống: “Có gì không dám?”

Vân Lãnh Ngưng sai người đi lấy y phục múa, bình thường ở những yến hội thế này, việc so tài múa là chuyện thường có, nên họ luôn chuẩn bị y phục sẵn sàng. Trần thị cũng chuẩn bị cho Tô Cẩm Bình một bộ, sau khi bộ xiêm y đó được đưa ra, Tô Cẩm Bình như có như không liếc Vân Lam một cái, thấy đầu nàng ta dường như càng cúi thấp hơn, có vẻ sợ hãi điều gì đó. Môi nàng cong lên cười lạnh, né tránh một cách kỳ quái!

Tô Cẩm Bình thay y phục xong liền bước lên đài dưới ánh mắt chờ mong của mọi người. Nhạc vang lên, khóe môi Mộ Dung Phong nở nụ cười tà ác, chỉ cần người con gái đó bắt đầu múa, y phục trên người nàng lập tức sẽ rã ra và rơi xuống, hơn nữa, trên vải của bộ xiêm y kia, hắn ta còn rắc cả xuân dược, quần áo rơi xuống, lại động dục trên sân khấu… Hắn ta không tin nàng còn mặt mũi mà ở lại Nam Nhạc!

Bách Lý Kinh Hồng ngồi một bên nhìn thấy nụ cười này của hắn, sắc mặt không đổi nhưng trong đôi mắt xám bạc lại hiện lên sát ý…