Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 12: Chương 5.2




Hắn nghe vậy, sắc mặt lãnh đạm không đổi, trên mặt đều là vẻ không để ý nhưng lại nhẹ nhàng nói: “Rồi sẽ có lúc nàng đồng ý.” Giọng nói lạnh lùng lại mang theo vẻ vô cùng tự tin, đôi mắt xám bạc nhìn Tô Cẩm Bình chăm chủ, không phải ánh mắt muốn nhưng không có được, mà là ánh mắt đương nhiên như đang nhìn vật thuộc về mình vậy. Nàng vốn là của hắn!!!

Linh nhi trước giờ vốn luôn lạnh nhạt lúc này cũng chỉ hận không thể che mặt mình đi, ngượng chết đi được, điện hạ thật cởi mở quá. Mà khiến cô ấy ca thán hơn chính là Tô Cẩm Bình ấy, có cô nương nhà ai nghe được câu đó mà không xấu hổ đến đỏ bừng má ngọc chứ, vậy mà sắc mặt nàng vẫn rất thờ ơ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Bách Lý Thần cười nói: “Được rồi, Dung nhi, nếu Tam hoàng huynh muốn đưa giai nhân về phủ thì để Tứ hoàng huynh đưa muội về đi.”

“Không! Muội muốn Tam hoàng huynh đưa!” Tam hoàng huynh là ca ca ruột của nàng ấy, vì sao không đưa nàng ấy về mà lại để người ngoài tới nhận chứ?

Tình cảnh này cũng hơi căng thẳng, công chúa Bình Dương bước lên nói: “Hay là thế này đi, Tam hoàng huynh và biểu tiểu thư phủ Tề quốc công cùng đưa Hoàng muội về đến cửa Hoàng cung, sau đó Tam hoàng huynh lại đưa vị cô nương này về phủ Tề quốc công, được không?”

Biện pháp này coi như là biện pháp hợp lý nhất, nhưng đúng lúc này, trên không trung bỗng vang lên tiếng sấm sét, tia chớp xẹt trên không trung. Dưới màn mưa, sắc mặt Tô Cẩm Bình chợt trắng bệch, ngay cả cơ thể cũng thoáng hơi run lên. Bách Lý Kinh Hồng đứng cạnh nàng cũng phát hiện ra, vội ôm lấy nàng, ô trong tay rơi xuống đất, bước nhanh vài bước đến xe ngựa của mình, đương nhiên không để ý đến mọi người ở đây, cũng để lại ánh mắt đầy phẫn hận của Bách Lý Dung! Đó rõ ràng là ca ca nàng ấy, người kia là cái gì? Là cái gì chứ?!!!

Mọi người vẫn còn ngẩn ra đứng ngoài cửa nhìn chiếc ô rơi trên đất, lắc lư qua lại trên mặt nước. Chuyện này… Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều hướng về chiếc xe ngựa kia, sạch sẽ nhã nhặn, đúng là phong cách của người nọ. Tình hình này rốt cuộc là sao?

Bây giờ Vân Lãnh Ngưng mới phản ứng kịp, vội nói với Linh nhi đang ngớ người đứng bên cạnh: “Còn không mau mau đi theo cô nương nhà ngươi một chút!” Nói gì thì nói, Thượng Quan Cẩm cũng là một cô nương khuê các chưa gả, bị một người đàn ông bế vào xe ngựa của mình, nếu bên cạnh còn không có nha hoàn đi theo thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!

Linh nhi đang bị điện hạ nhà mình làm cho sợ đến mất hồn lạc phách giờ mới giật mình, vội vàng chạy đến chiếc xe ngựa kia. Ngay khi cô vừa lên xe ngựa, chiếc xe đó cũng nhanh chóng phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Bên trong xe ngựa, người đàn ông tuyệt mỹ mặc áo trắng siết chặt hai tay ôm lấy Tô Cẩm Bình. Hắn có nhớ nàng từng nói mình sợ sấm sét, mà nhìn dáng vẻ của nàng hiện giờ, đúng là sợ hãi đến cùng cực. Sắc mặt Tô Cẩm Bình trắng bệch, trên trán cũng liên tục đổ mồ hôi lạnh, túm chặt lấy vạt áo hắn, thần sắc hoảng hốt như túm lấy khúc cây khô trôi nổi cuối cùng.

Giọng nói thanh lãnh của hắn vang lên bên tai nàng: “Đừng sợ, có ta đây rồi.” Có điều, mấy chữ này lại như kích động ký ức nào đó của nàng, không chỉ không thể an ủi được nàng, ngược lại còn làm cho nàng như phát điên đẩy hắn ra: “Cút đi! Cút đi!”

Hắn khẽ nhíu mày, lần trước khi giông tố, nàng cũng rất sợ hãi nhưng không giống như hôm nay, y như đã mất hết lý trí vậy. Nghĩ vậy, hắn cũng hơi cuống, cứ ôm chặt lấy nàng dù nàng đẩy thế nào hắn cũng không buông ra. Trong đôi mắt xám hiện lên vẻ kiên nghị, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Cẩm nhi, tin ta. Dù nàng đã trải qua chuyện gì, dù nàng đã từng gặp cảnh ngộ thế nào, nhưng nàng phải tin rằng, ta vĩnh viễn không phản bội nàng!”

Ta vĩnh viễn không phản bội nàng! Câu nói đó như một tia sét đánh thẳng vào trong tim nàng, đập vỡ ảo cảnh mà nàng đang chìm đắm, ánh mắt nàng cũng dần khôi phục sự tỉnh táo, hành động giãy dụa như điên cuồng cũng ngừng lại. Ký ức ập vào trong đầu nàng như thủy triều, đôi mắt phượng lấp lánh nước, lúc này, nàng không còn kiên cường như thường ngày nữa, mà rúc vào lòng hắn khóc òa lên, tiếng gào khóc không có chút hình tượng nào, khóc đến xé gan xé ruột.

Hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, bàn tay thon dài vuốt nhẹ tóc nàng, để mặc nàng phát tiết cảm xúc trong lòng mình. Hắn không biết vì sao nàng lại cảm thấy chật vật đến vậy, nhưng hắn biết, sau khi khóc xong, bóng ma trong lòng nàng nhất định sẽ vơi bớt đi một chút.

Bên ngoài xe, Phong vội vàng thúc xe ngựa, Linh nhi ngồi bên cạnh hắn ta. Từng giọt mưa ào ào đổ xuống, nhưng vì mái hiên trước của xe ngựa này được thiết kế đặc biệt nên bọn họ cũng không bị dính mưa. Có điều, nghe âm thanh bên trong xe ngựa, bọn họ cũng hơi khốn đốn, tình hình thế này cũng không thể quay về phủ Tề quốc công được, nếu không ắt sẽ truyền ra những lời đồn không tốt. “Quay về phủ Tam hoàng tử đi.” Giọng nói của Linh nhi vang lên.

Phong quay sang nhìn cô ấy một cái, cuối cùng cũng không khỏi không tỏ vẻ đồng ý, dường như cũng chỉ có cách đó.



Phủ Tam hoàng tử.

Trời đã ngớt mưa, Tô Cẩm Bình cũng khóc đến mệt nhoài, từ gào khóc đau đớn biến thành sụt sụt sịt sịt, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm cả y phục của hắn, mà hắn trời sinh vốn có bệnh sạch sẽ lúc này lại không hề bận tâm. Linh nhi vén màn xe lên, hắn liền bế nàng bước ra khỏi xe ngựa.

Vào phòng ngủ, hắn ngồi xuống mép giường, còn nàng ngồi trên đùi hắn. Sau đó, không gian im lặng đến quỷ dị, hắn không hỏi nàng cũng không nói. Tô Cẩm Bình chỉ yên lặng dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập. Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Chàng không hiếu kỳ vì sao ta lại khóc sao?”

“Ta… chờ nàng chủ động nói cho ta biết.” Giọng nói thanh lạnh bay bay bên tai nàng, tuy vẫn thờ ơ nhưng có thể nhận ra vẻ lo lắng ẩn chứa trong đó.

Tô Cẩm Bình khẽ cười một tiếng, dường như nói cho hắn biết cũng không phải là không thể. Nàng hít sâu một hơi đang chuẩn bị nói, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Nếu không muốn nói thì đừng nói, quên đi là được.” Nếu nói ra ký ức kia khiến nàng thống khổ, hắn thà không biết còn hơn.

“Nhưng ta muốn nói cho chàng biết!” Nàng không muốn giữa bọn họ có bí mật gì, cho nên muốn nói cho hắn. Không chờ hắn nói tiếp, nàng liền nói nhỏ: “Mười bốn năm trước, có một đôi vợ chồng nhận nuôi một cô bé. Đôi vợ chồng đó rất giàu có, nhưng lại không có con. Từ đó về sau, cô bé kia được họ đối xử như con gái ruột thịt, không khác gì công chúa, được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng vì cô bé chỉ là đứa bé được nhận nuôi, nên những đứa trẻ xung quanh đều không thích cô ấy, cũng khinh thường cô ấy. Cho đến khi cô ấy trưởng thành, vào năm cô ấy mười bốn tuổi, bị người ta phát hiện ra cô ấy có khả năng thôi miên, chàng biết thôi miên là gì không?”

Nói đến đây, nàng bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nghe vậy khẽ nhíu đôi mày đẹp nhớ lại ngày ấy ở hoàng cung Đông Lăng, cũng chính là ngày mình giúp nàng đã thấy tình cảnh kỳ quái đó, cung nữ kia giống như bị ma nhập vào, chẳng lẽ là cái đó?

“Đó là chỉ nhìn vào mắt người ta, nhưng thậm chí có thể xuyên thấu được linh hồn họ, sau đó khiến họ nói ra những điều mà mình muốn biết trong khi họ không hề có ý thức gì cả. Thậm chí, còn có thể thông qua thuật thôi miên để sử dụng đối phương tình nguyện làm việc theo ý mình dưới trạng thái vô thức, sau khi làm xong, người đó cũng hoàn toàn không hề hay biết gì về hành vi của mình.” Tô Cẩm Bình chậm rãi nói những lời này, chờ xem cảm xúc trên mặt hắn.

Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, không nói câu nào, trên mặt không có vẻ kinh ngạc hay kỳ quái gì, chỉ lẳng lặng chờ nghe nàng nói tiếp, chỉ là, bàn tay đang nắm tay nàng bất giác siết chặt hơn, không phải sợ hãi, mà là đau lòng… Hắn biết, cô bé mà nàng nhắc đến là chính nàng. Hắn cũng biết, khi nàng nói ra những điều này với mình, trong lòng nàng phải nhận sự đau đớn đến nhường nào.

“Theo lẽ thường, cô bé kia trở thành bậc thầy thôi miên quốc tế, những người xung quanh vốn khinh thường cô, lúc này đều bắt đầu e ngại cô ấy. Cô ấy cũng không bận tâm, cho đến buổi tối một ngày kia… Ngày đó, mưa rất to, sấm sét đầy trời, cô gái đang ngủ chợt nghe một tiếng hét thảm thiết. Sau đó, cô ấy vội vàng ngồi dậy, chạy ra ngoài thì thấy… thấy…” Tay phải nàng túm chặt lấy cánh tay hắn, siết rất chặt, chặt đến mức khiến hắn hơi đau. Hắn đưa tay kia ra nắm lấy tay trái của nàng, giống như muốn truyền cho nàng dũng khí vô tận.

“Thấy bố mẹ nuôi của cô ấy nằm trong vũng máu, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, họ vẫn còn cố nói cô ấy mau chạy đi…” Nói tới đây, mắt nàng trào ra vài giọt chất lỏng trong suốt, ký ức nặng nề trong đầu dồn ép khiến nàng cảm giác như không thở nổi.

Nàng cắn chặt răng, lại nói tiếp: “Sau đó, cô ấy được một người khác cứu, người đàn ông cứu cô ấy rất lợi hại, giết hết đám hung thủ kia, còn nói với cô ấy rằng, hung thủ là do một người khác phái tới, hỏi cô ấy có muốn báo thù không. Cô ấy tin người đàn ông đó, nhận ông ta làm thầy, gia nhập một tổ chức sát thủ có tên là “Lưỡi đao tử thần”. Bằng khả năng thiên phú của mình, cùng với sự nỗ lực và thuật thôi miên, cô ấy nhanh chóng trở thành một sát thủ xuất sắc, thậm chí cuối cùng còn trở thành sát thủ “yêu nghiệt” mà khiến ai vừa nghe tên cũng sợ vỡ mật. Cô ấy có một người đồng hành, gọi là “Hồ”, hai người cùng hoàn thành vô số nhiệm vụ, là sự hợp tác thân thiết nhất khăng khít nhất, mà thầy của cô ấy cũng là người cô ấy kính trọng nhất. Thầy nói với cô ấy kẻ nào là kẻ thù, cô ấy sẽ lập tức đi giết họ. Có điều, cuối cùng cô lại phát hiện ra, tất cả chỉ là một ván cờ, một ván cờ do chính người thầy của cô, người mà cô cảm kích nhất thiết lập nên. Ông ta hy sinh bốn tay sát thủ hạng hai, diễn một vở kịch, chính là để mang người có thiên phú dị bẩm còn có cả thuật thôi miên là cô về, giúp bọn họ diệt trừ những người bọn họ không có khả năng giết.”

Trong mắt Tô Cẩm Bình hiện lên sự oán hận mãnh liệt, mà vào thời khắc này, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai: “Nàng giết hắn sao?”

“Đúng thế! Ta giết hắn!” Mọi người đều biết nàng đã báo thâm thù cho bố mẹ nuôi của mình, nhưng không ai biết rằng, khi cắm con dao đó vào lồng ngực ông ta, nàng đã thống khổ đến mức nào. Đó là thầy của nàng, là người nàng tôn kính nhất, thậm chí nàng còn từng nghĩ rằng, có thể ông ấy chính là… bố của mình, nhưng nàng lại tự tay chấm dứt cuộc sống của ông ta. “Ta và ‘Hồ’ cùng giết ông ta. ‘Hồ’ nói kẻ thù của ta chính là kẻ thù của cô ta.”

“Đêm hôm đó cũng là một đêm giông tố. Thầy chết, cô bé kia đã báo được thù, rất vui vẻ nhưng cũng rất đau lòng. Vào thời khắc ấy, ‘Hồ’ ôm cô gái vào lòng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, cậu vẫn còn có tôi.” Chỉ là, sau khi nói xong câu đó, con dao nhỏ trong tay cô ta lại hướng thẳng về phía ngực cô gái kia. Máu tươi văng tung tóe, cô ta cười nói chỉ khi ‘yêu nghiệt’ chết đi, ‘Hồ’ mới có thể trở thành sát thủ đứng đầu thế giới. Có điều, cô ta phải thất vọng rồi, vì ‘yêu nghiệt’ cuối cùng vẫn là ‘yêu nghiệt’, là sự tồn tại mà bất cứ kẻ nào cũng không thể vượt qua, dù ngực trúng một dao, cô ấy vẫn giết chết ‘Hồ’ trong một giây, sau đó ôm thương tích bỏ trốn. Trong trận chiến ấy, cô đã giết hai người, một người là người thầy mà cô ấy tôn kính nhất, một người là đồng hành mà cô tin tưởng nhất. Đối với bất cứ kẻ nào, dù là người thầy và bạn đồng hành của chính mình, cô ấy cũng là ma quỷ không hạ thủ lưu tình!” Nàng chậm rãi nói hết những điều này ra, cảm giác nặng nề trong lòng cũng nhẹ nhàng đi nhiều, chỉ là vẫn nhớ rõ mồn một sắc mặt của bố mẹ nuôi trắng bệch, cùng với sắc mặt của ‘Hồ’ khi cắm dao vào ngực nàng vào ngày giông tố ấy.

Lúc này hắn mới hiểu vì sao lúc ấy khi mình nói câu nói đó, phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy!

“Từ đó về sau, cô gái không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào, dù là ở cùng với ai, cô ấy cũng luôn giữ lại giới hạn của mình, không dễ dàng dùng chân tình mà đối xử nữa.” Đây là lý do vì sao ngay cả “yêu vật” cũng không biết nàng biết thôi miên. Người biết nàng có thuật thôi miên, chỉ có sư phụ và ‘Hồ’, cùng với những người trong cuộc sống trước đây của nàng, những người đã quên mất nàng rồi.

“Cô gái ấy vẫn mơ mơ hồ hồ mà sống tiếp. Đối với cô ấy, ý nghĩa duy nhất của việc sống sót, chính là để hàng năm đi thắp cho bố mẹ nuôi một nén hương, dâng lên một bó hoa trước mộ họ. Cho đến một ngày, sau khi cô gái đi làm nhiệm vụ trở về, nằm ngủ trên giường, ngơ ngơ ngác ngác nhìn lên đỉnh màn, đột nhiên lại có dự cảm rằng mình ngủ giấc ngủ này rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Có điều, cuối cùng cô ấy vẫn tỉnh lại, nhưng lại tỉnh lại trên người một cô gái tên Tô Cẩm Bình, đến một thời đại xa lạ, một nơi xa lạ, đó… là ngày đầu tiên Tô Cẩm Bình tiến cung bị Hách Liên Dung Nhược đánh chết. Ta nhập vào người nàng. Như thế, coi như ta cũng đầu thai nhỉ?”

Nàng vừa dứt lời, vòng tay hắn càng ôm siết nàng chặt hơn, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, giọng nói thanh lãnh mới vang lên bên tai nàng: “Đều là quá khứ rồi. Còn nữa — ta, Bách Lý Kinh Hồng xin thề tại đây, dù nước Vong Xuyên khô cạn, dù luân hồi trăm năm, ta, Bách Lý Kinh Hồng, cũng vĩnh viễn không phản bội nàng.”

“Nếu có một ngày nào đó chàng phản bội ta, ta thật sự sẽ giết chàng!” Giọng nói không hề có độ ấm của Tô Cẩm Bình vang lên, ánh mắt còn lạnh lùng ghê người hơn cả núi băng trong đông giá.

“Không có ngày nào đó.” Giọng hắn vẫn lạnh lùng như trước nhưng mang theo vẻ kiên định khó giấu được. Im lặng một lúc, hắn chợt ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Rất lâu rất lâu sau, cho đến khi Tô Cẩm Bình nghĩ có phải hắn đang muốn an ủi mình không, thì đôi môi mỏng của hắn bỗng phun ra một câu: “Nàng vừa mới nói, không tin tưởng bất cứ ai, dù ở bên ai cũng giữ lại giới hạn của mình. Như vậy, đối với ta cũng thế sao?” Vậy ngày đó rời khỏi Đông Lăng, vì sao nàng lại nói ra những lời đó? Hắn vẫn còn nhớ rõ, ngày đó nàng nói, nếu hắn chết, nàng sẽ cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, sống chết có nhau.

À… câu hỏi này vừa dứt, mặt Tô Cẩm Bình hơi đỏ lên, quay đầu nhìn xung quanh, nói: “Dù với bất cứ ai cũng đều là như thế, nhưng chàng… là ngoài ý muốn!”

“Ha ha…” Tiếng cười sung sướng vang lên từ miệng hắn, nhẹ nhàng êm tai, không khó để nhận ra tâm trạng hiện giờ của hắn cực kỳ tốt.

Nhưng nụ cười này cũng khiến Tô Cẩm Bình vốn hơi ngượng ngùng trở nên ngượng ngùng đến cùng cực! Nàng hung hăng đập một cái thật mạnh vào đầu hắn, quát lên: “Chẳng lẽ chàng không biết vào thời điểm này chàng hẳn nên an ủi ta mới đúng sao?! Vì sao lại hỏi cái câu chẳng liên quan gì thế?” Nàng quát to để giấu đi sự xấu hổ của mình.

“Ta biết sai rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng trong ánh mắt xám bạc lại hiện lên nụ cười giảo hoạt. Cuối cùng cũng làm cho nàng tin tưởng hắn hoàn toàn, hơn nữa còn giúp nàng bước ra từ cảm xúc bi thương ấy, mà quan trọng nhất là, dù hắn có biết lỗi, hiện giờ nàng cũng không có chổi lông gà để trừng phạt hắn nữa.